Editor: Lam Phi Ngư
Nơi xa xa.
Mấy người bạn của Vương Lê đang kiểm kê lại đồ vật của họ và kiểm tra vết thương.
Còn Vương Lê lại đang đứng một mình bên cạnh, cậu ta vẫn nhìn xung quanh mình.
Trong sơn cốc tĩnh lặng yên bình, nếu như không phải bên chân vẫn còn sót lại tro tàn bị thiêu đốt thì gần như bọn họ khó có thể tin được rằng, vừa rồi bản thân bị một bầy ma vật đáng sợ bao vây tấn công.
Có điều... có một điểm bọn họ có thể chắc chắn.
Bọn họ nhất định đã được ai đó cứu. Nhưng không biết vì sao cái người tốt bụng thực lực mạnh mẽ kia đến tận bây giờ vẫn không hề lộ mặt.
Cho dù đã học năm thứ 2 ở trường, Vương Lê vô cùng rõ ràng việc khi nãy người bình thường tuyệt đối không làm được.
Cậu lục lọi trong trí nhớ một lượt tên những cường giả trong học viện nhưng không có ai có cách thức phóng ma lực giống khi nãy.
Chẳng lẽ là giáo viên?
"Chào ngài —" Vương Lê cất cao giọng, hô:
"Tuy không biết ngài còn ở đó không, nhưng chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài đã cứu giúp khi nãy!"
Thế nhưng, đáp lại Vương Lê là một sự tĩnh lặng.
Đột nhiên, một trong số những người bạn của cậu nói: "Ơ, các cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
"Hả?" Vương Lê sững sờ.
Cậu ta cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, có tiếng gì đó truyền đến từ một nơi không xa. Tiếng động ấy rất khẽ, rất trầm, nghe không chân thật nhưng nó lại tồn tại.
Vương Lê quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
— Chỉ thấy tại nơi cách sơn cốc không xa có một cây đại thụ vô cùng cổ xưa. Giữa những cành cây có một cái sào huyệt cực lớn, có lẽ chỗ đó là nơi cư ngụ của bầy sinh vật vừa tấn công bọn họ khi nãy.
***
Trong sào huyệt.
Thiếu niên ngồi xổm trong góc hẻo lánh, đau lòng khóc thút thít.
Thoạt nhìn cực kì tủi thân.
Ma trùng: "..."
Nếu như không phải nó vừa mới nhìn thấy cậu phóng lửa thì có lẽ nó thật sự không thể tin được rằng, đây là cự long vực sâu trong truyền thuyết.
Nó thở dài, nhảy xuống khỏi bả vai Thời An, nỗ lực lục lọi trong sào quyệt của bầy quạ xám. Cả người ma trùng vùi sâu trong đống thủy tinh và kim loại phế phẩm, hai cái chân sau đạp lung tung vài cái, vang lên tiếng leng ka leng keng.
Thời An: "Mi... mi đang làm gì thế?"
Ma trùng lại cố gắng lục lọi thêm vài phút, rốt cuộc cũng chui ra.
Chỉ thấy chân trước ma trùng ôm một viên ruby không lớn lắm: "Ngài xem này."
"Quạ xám thường di chuyển cả tổ, thế nên tuy rằng có rất nhiều đồ vứt đi của nhân loại nhưng hẳn cũng sẽ có không ít hàng tích trữ lúc trước, lục tìm một lúc có lẽ vẫn còn đó!"
Hai mắt Thời An tỏa sáng, cậu lập tức lấy lại tinh thần.
Trước đây lúc cậu cướp bóc bầy quạ xám hầu như đều diệt sạch cả tổ. Ngoại trừ biết chủng tộc này cũng giống mình thích thu thập tài bảo thì những thứ khác cậu không rõ lắm. Dù sao chỉ phun một ngụm long diễm là chúng nó đi đời rồi. Cậu căn bản không cần phải đi tìm hiểu tập tính của chúng nó.
"Tốt quá!" Thời An hoan hô một tiếng, vén tay áo lên, bắt đầu tràn đầy nhiệt tình lục lọi sào huyệt.
"..."
***
Đoàn người Vương Lê đứng dưới đại thụ, ngẩng đầu nhìn sào huyệt trên đỉnh đầu.
Bên trong vang lên tiếng leng ka leng keng, vô số món đồ kì quái bị quăng ra ngoài, rơi xuống thảm cỏ dưới chân.
Vương Lê cúi đầu nhìn.
Toàn là đồ bỏ đi.
... Tình huống gì đây?
Khóe miệng Vương Lê giật một cái, cậu cất cao giọng, hô một tiếng: "Xin chào?"
Tiếng leng ka leng keng trên đỉnh đầu đột nhiên ngừng lại.
"Xin chào?" Vương Lê lại hô một tiếng.
Vẫn như trước không có ai đáp lời.
Thế nhưng, ngược lại lần này đã xác nhận suy đoán của bọn họ — Ân nhân cứu mạng của họ quả thực đang ở trên cây.
"Nói chung, rất cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp khi nãy." Vương Lê la lên.
"Lần này kì thật chúng tôi chỉ nhận một nhiệm vụ cấp B, không ngờ lại gặp phải những ma vật đó. Nếu như không có ngài, e rằng chúng tôi sẽ phải thật sự bỏ mạng tại đây rồi. Nếu như ngài đồng ý, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Một giọng nói buồn bực truyền đến từ trên đỉnh đầu:
"Không muốn."
Vương Lê tốt tính nói:
"Vậy thôi ạ, nhưng mà ít nhất xin ngài hãy nhận thù lao nhiệm vụ của chúng tôi. Dù sao ngài cũng đã gián tiếp giúp đỡ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, thù lao này nên thuộc về ngài!"
Thời An ngồi xổm trong sào huyệt, chớp mắt vài cái: "Nhiệm vụ? Thù lao?"
Vương Lê: "Đúng vậy. Vì để bồi dưỡng năng lực thực chiến của các học viên, Học viên năng lực giả sẽ định kì tuyên bố những nhiệm vụ khác nhau. Có nhiệm vụ trong học viện, cũng có nhiệm vụ ngoài học viện. Sau khi nhận và hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được nhận thù lao hậu hĩnh."
Thời An: "!" Thù lao?
Tiền!
Tài bảo!
Sáng lấp lánh!
Ma trùng đứng kế bên nhìn cậu chằm chằm.
Thời An đành phải nhịn đau cắt thịt*: "Không, không cần đâu. Lần này tôi chỉ tiện tay mà thôi..."
(*nén đau bỏ thứ mình yêu thích)
"Vậy được rồi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của ngài. Hi vọng chúng ta sẽ có duyên gặp lại!"
Bất ngờ là Vương Lê cũng không có ý định dây dưa. Cậu ta lễ phép chào Thời An rồi sau đó dẫn bạn bè mình rời đi.
Hơi thở nhân loại dần đi xa, Thời An nghiêng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn ma trùng: "Thù lao kìa!"
Khóe miệng ma trùng giật một cái: "Ít nhất cũng đợi vết thương ngài lành hẳn đã."
Nó suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục lo lắng nhắc nhở: "Nhưng mà nếu như ngài muốn nhận nhiệm vụ thì cũng phải cố gắng nhận nhiệm vụ nào cách xa học viện nhất có thể. Hơn nữa cũng không nên nhận nhiệm vu cấp cao, tốt nhất là đừng để người khác chú ý..."
Thời An: "Đương nhiên rồi!"
Đã cách cây đại thụ rất xa, dần không thể nhìn tới nữa.
Một trong các người bạn của Vương Lê không nhịn được mở miệng nói:
"Ờ ừm... chúng ta cứ vậy mà đi hả? Vậy... vậy việc tuyển người..."
"Không vội." Vương Lê lên tiếng chặn đứng lời đối phương.
Cậu đẩy mắt kính, nói không nhanh không chậm: "Chỉ sau khi hoàn thành quá trình nhập học thì học viên mới được phép nhận nhiệm vụ. Mà hiện tại người kia thậm chí còn chưa từng nghe đến nhiệm vụ ở học viện. Điều này nói rõ người kia vẫn là học viên mới, vẫn chưa hoàn tất quá trình nhập học."
Người bạn sững sờ: "Học viên mới?"
Vương Lê gật đầu: "Tôi cũng không ngờ trong những học viên mới năm nay lại có người mạnh mẽ đến thế."
"Nhưng nếu thật sự là học viên mới thì có phải không quá thích hợp cho hành động mạo hiểm lần này không?" Trên mặt người bạn lộ ra vẻ mặt do dự.
"Hoàn toàn ngược lại."
Đôi mắt sau gọng kính của Vương Lê lập lòe tỏa sáng: "Trước đó chưa từng tiếp nhận bất kì huấn luyện có hệ thống nào mà đã có lượng ma lực kinh người, có thể sử dụng ma pháp khủng bố đến vậy. Cậu suy nghĩ thử đi, nếu như người kia tiếp nhận huấn luyện của học viện thì sẽ trở nên lợi hại đến mức nào! Tôi không tưởng tượng nổi còn có thể chọn được người nào tốt hơn thế!"
Người bạn rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, cậu ta thở dài: "Quả thực là vậy."
"Cường giả bậc này chắc chắn sẽ không bị mai một đâu. Chúng ta nhất định sẽ có thể nhìn thấy người kia một lần nữa!"
Vương Lê nói một cách khẳng định.
Sau khi mấy người kia rời khỏi, Thời An cẩn thận tỉ mỉ lật tung cả sào huyệt.
Cuối cùng, trong một đống đồ bỏ đi do con người chế tạo thì miễn cưỡng gom góp được nửa túi bảo vật.
Làm giường thì không đủ, nhiều nhất chỉ có thể làm thành một cái gối thôi.
Thời An thở dài, cậu phóng một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ mọi dấu vết mình từng tới đây, sau đó xoay người rời đi.
Cậu vừa trở về phòng bệnh đã bị Lâm Ngạn Minh gọi lại:
"Này, cuối cùng cậu cũng về rồi. Hiện tại đã xế chiều rồi đó, cậu đi đâu mà lâu vậy?"
Thời An gãi đầu: "Thì... đi dạo loanh quanh thôi."
Cậu vừa nói vừa đặt cái gối mới của mình "bịch" một cái lên đầu giường, dùng cái gối che đi tiếng leng keng vang lên.
"À thôi bỏ đi, để việc đó qua một bên trước đã..."
Dường như Lâm Ngạn Minh không chú ý tới động tác của Thời An, cậu ta tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Sáng hôm nay, người em trai trên danh nghĩa kia của cậu đến tìm cậu đấy, hơn nữa cậu ta còn để lại một đống đồ vật ở đây. Nhưng mà tôi nói cậu nghe này, trực giác tôi không ưa cậu ta. Tôi cũng không biết vì sao nhưng tôi có cảm giác người này dường như không có ý tốt với cậu. Tóm lại, nếu sau này cậu ta có đến tìm cậu thì cậu nhất định phải đề phòng, tuyệt đối không được mất cảnh giác, cũng tuyệt đối đừng để bị người ta lừa như lần trước nữa..."
Thời An vừa không tập trung "Ừ ừ" đáp lời, vừa cởi giày bò lên giường.
"Đúng rồi, lúc cậu không ở đây, hình như có người tìm cậu, nói là bên phía cục quản lí, hi vọng cậu gọi điện lại —"
Lâm Ngạn Minh nghe thấy đối diện không có tiếng động gì.
"Thời An? Thời An?"
Giường bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thời An từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi dài rủ xuống trên gương mặt trắng nõn, sợi tóc mềm mại tản ra trên cái gối mới của cậu, vẻ mặt vô cùng an tường yên tĩnh.
"...gọi điện lại, này cậu có nghe không đấy?" Lâm Ngạn Minh không yên lòng lặp lại.
Thời An "À... ừm" một tiếng, lầu bầu trở mình, đã ngủ mất rồi.
Lâm Ngạn Minh nhìn chằm chằm thiếu niên giường kế bên, ánh mắt rơi lên cái gối vừa kêu leng ka leng keng khi thiếu niên trở mình: "..."
Cái quỷ gì thế này?
Sao cái gối này còn có âm thanh nhỉ?
***
Mấy ngày sau đó.
Trác Phù lại lần nữa đi tới văn phòng của Mục Hành.
Anh ta ló đầu vào, nói thẳng vào vấn đề: "Sao rồi nào? Cậu ấy gọi cho cậu chưa?"
Lần này, mặt Mục Hành đen lại thấy rõ.
Anh hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Vẫn chưa."
Trác Phù không khỏi hít một hơi thật sâu.
Trác Phù quen biết Mục Hành đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy có người vậy mà lại không nể mặt Mục Hành — Hơn nữa nào chỉ là không nể mặt, đây quả thực là không thèm đếm xỉa luôn đấy chứ!
Trác Phù cũng có chút lo lắng: "Vậy... vậy giờ tính sao đây?"
Chỉ thấy Mục Hành ngước mắt nhìn Trác Phù, đôi mắt màu xanh bạc phảng phất như bầu trời xanh rét lạnh trên cao, không có chút cảm xúc dư thừa, một nụ cười chợt thoáng qua, nói:
"Ngày mai là lễ khai giảng của Học viện năng lực giả."
Vãi.
Sát tinh cười kìa.
Trác Phù bị anh khiến cho càng hoảng sợ.
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc ngay chương 31 nhé mn
Mặc dù biết không liên quan gì tới mình nhưng Trác Phù vẫn không nhịn được đầu óc trống rỗng, vô thức hỏi: "Sau... sau đó thì sao?"
Mục Hành: "Bên phía Học viện có gửi thư mời cho tôi."
Anh chậm rãi đeo găng tay: "Lần này tôi sẽ đi."