Mây đen nặng nề, gió lớn gào thét, thổi đèn lồng treo dưới mái hiên của Ninh vương phủ đong đưa qua lại.
Dàn mỹ nhân múa uyển chuyển, nhạc công đàn hạc thổi khèn, rượu ngon rượu quý, Ninh Vương mặt mày đỏ bừng, say khướt nằm trên đầu gối của hầu gái, hai mắt mơ hồ, ngón trỏ gõ vào bàn theo nhịp điệu, vẻ mặt sung sướng.
Đột nhiên, một người dáng vẻ như mưu sĩ, cung kính đến gần tai hắn ta nhẹ giọng nói, Ninh Vương lập tức thu hồi lại vẻ mặt phóng túng, khép lại tà áo, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bước vào trong một hiên nhà vắng vẻ, Ninh Vương nhìn trái phải một vòng, xác định không có ai theo dõi mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một người đàn ông cao lớn đang đứng, mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc khiến người khác không nhận ra dung mạo. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ta xoay người, chủ động cởi mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh tuấn tú. Người này là Lạc Minh Sướng, đang bị triều đình truy bắt đồng thời là con út của nhà họ Lạc.
Ninh Vương khịt mũi, không chút che giấu sự mỉa mai: "Giết không thành công rồi?"
Lạc Minh Sướng không để tâm đến lời nói lạnh lùng của hắn ta, thần thái vẫn như thường, chế nhạo lại, nói: "Lần này là do ta bất cẩn. Không phải ngươi cũng không lấy Cố Khanh Dung sao? "
Hơn nữa, nữ hoàng đã hạ chỉ rằng Cố Khanh Dung sẽ sớm trở thành thiếp của Cảnh Vương.
"Ngươi!" Ninh Vương trợn mắt sững sờ, đang định nói gì đó, nhưng Lạc Minh Sướng lại cười nói: "Vương gia bớt giận, chính sự quan trọng. Chúng ta là đồng minh, loại trừ lẫn nhau thì có lợi ích gì?"
Ninh Vương đành nuốt cục tức này xuống cổ họng, dừng lại nói: "Ngươi liên lạc với nước Vệ như thế nào rồi?"
Lạc Minh Sướng mỉm cười sâu sắc: "Vương gia cứ yên tâm, ta đã xử lý ổn thỏa rồi, chúng ta chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn."
Tham vọng dâng lên, Lạc Minh Sướng luôn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày có thể đạp nữ hoàng dưới chân, một lần nữa lấy lại vinh dự cho nhà họ Lạc.
*******
Thôi gia đã rửa sạch được hàm oan, khách đến nhà chơi dần dần nhiều hơn. Sau khi trải qua lần hoạn nạn này, Thôi Văn Nhượng gần như đã tiêu hao gần hết nhuệ khí, thường đóng cửa tiếp khách. Ông ấy luôn tự mình nhắc nhở con trai, nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến hành vi, nếu sơ ý phạm sai lầm, sẽ khiến sinh lực của Thôi gia bị tổn thương trầm trọng, hơn nữa còn khiến Thôi gia rơi vào một vực sâu khác.
Có lẽ chỉ có một số ít người mới biết được. Nếu không phải nữ hoàng ngầm ưng thuận với mưu đồ đàn áp Thôi gia thì sao nhà họ Phương đơn giản như vậy lại có thể tiêu diệt Thôi gia lớn mạnh?
Trên triều đình, Thôi Mạch Chu lại dần dần bộc lộ tài năng, nữ hoàng rất tán thưởng, cũng bằng lòng đề bạt hắn.
Sau khi Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu cùng làm quan, cơ hội gặp mặt cũng dần dần tăng lên, hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau khiến nàng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Một hôm, sau khi xong việc, Khương Tuế Ngọc được hai vị quan mời cùng đến tửu lâu uống vài chén, lúc lên lầu tình cờ nhìn thấy Thôi Mạch Chu đang nói chuyện với bạn cùng quan của hắn.
Những người có mặt ở đây đều biết giữa Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu có vướng mắc, hai bên ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết có nên tránh đi hay không.
Trái lại đương sự lại khá tự nhiên, Thôi Mạch Chu chủ động chào hỏi: "Huyện chúa mấy ngày nay vẫn ổn chứ?"
Khương Tuế Ngọc mỉm cười: "Mọi chuyện đều ổn, phiền ngươi bận tâm."
"Chi bằng ngồi xuống cùng nhau uống đi." Thôi Mạch Chu đề nghị nói.
Khương Tuế Ngọc không có ý kiến, chỉ sợ hai người bạn của mình để ý nên do dự nhìn hai người bọn họ.
Bạn hắn chủ động giải vây, cười nói: "Càng nhiều người càng náo nhiệt."
Tiểu nhị dẫn đường khá lanh lợi, nhận ra tình hình có chút không ổn, làm ra tư thế mời, đưa vài vị khách quý cùng vào một hiên nhà lịch sự tao nhã, sợ bọn họ sẽ phát sinh ra chuyện gì, cái tửu lâu nhỏ bé này của bọn họ không thể chịu đựng sự giày vò nổi đâu.
Sau khi vài người ngồi vào chỗ, rượu và thức ăn liên tục được dọn lên, bầu không khí cũng dần dần dịu đi.
Lại thấy Thôi Mạch Chu rất tự nhiên gắp đồ ăn cho Khương Tuế Ngọc: "Huyện chúa, trước khi uống rượu nên ăn một ít để lót dạ."
Những người có mặt trên bàn mỗi người một nét mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không thể không nhớ đến lời đồn lúc trước: Trường Nhạc Huyện chúa với Thôi Mạch Chu bất hoà là giả, hai người này yêu nhau mới là thật, chỉ chờ bệ hạ ban hôn nữa thôi.
Có một vị chủ sự thẳng thắn hỏi: "Huyện chủ với Thôi lang quân khi nào thành hôn? Chúng tôi còn đang đợi uống rượu mừng đây."
Khương Tuế Ngọc đang uống rượu, nghe thấy vậy suýt chút nữa đem rượu phun ra ngoài, trái lại làm mình bị sặc không nhẹ, ho liên tục làm cả gương mặt đều đỏ lên. Trong lòng nàng cảm thấy rất hoang đường, lập tức phủ nhận: "Nói bậy, ngươi nghe được lời đồn này từ đâu? Quan hệ của ta với Thôi lang quân vô cùng thuần khiết, làm sao có thể dễ dàng để kẻ khác nói điều xằng bậy?"
Chủ sự cười tủm tỉm, ngại ngùng nói: "Là tại hạ tin lời đồn thất thiệt, mong hai vị đừng trách."
Thôi Mạch Chu không nói câu nào, chỉ lẳng lặng đưa cho Khương Tuế Ngọc một cái khăn tay sạch. Nàng thản nhiên cầm lấy, sau đó lau sạch phần rượu bị chảy xuống cằm, ngay cả Khương Tuế Ngọc cũng không nhận ra thái độ của bản thân có bao nhiêu tự nhiên. Căn bản là không giống như thuần khiết mà nàng đã phủ nhận, ngược lại giống như là giấu đầu lòi đuôi.