Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 12:




Ăn uống no đủ xong, hai người một mèo nằm trên mặt đất cho tiêu cơm. Phó Yểu Yểu trải một tấm đệm mềm rồi lười biếng nằm lên, không muốn nhúc nhích. Không biết có phải do ăn nhiều quá hay không mà toàn thân nàng khô nóng, sau đó nành quyết định cởi cả giày và tất ra, nhúng hai chân xuống nước hồ cho mát.
Trên đỉnh đầu rõ ràng vẫn là vầng trăng đỏ màu máu kia nhưng nằm kiểu này ngắm nghía rồi ngửi mùi tiên thảo trong không khí lại khiến nàng có cảm giác như thưởng thức cảnh đẹp nhân gian. Nàng bâng quơ đung đưa chân, nước ngập quá cẳng chân, xúc cảm dìu dịu, tiếng nước rào rạt. Phó Yểu Yểu chỉ thấy cơn buồn ngủ ập đến, từ từ nhắm mắt lại.
Trong khu rừng ngập sương trắng, dường như nàng đang đi bộ, vén màn sương mù, đến trước một sơn động.
Lại là mơ.
Phó Yểu Yểu đã quen bị chút ký ức còn sót lại của cơ thể này kéo vào giấc mơ. Đúng lúc nàng cũng đang rất tò mò về chuyện Bách Lý Hưu bị giam cầm, bèn cứ xem dưới góc nhìn bên thứ ba như vậy.
Trong mơ không còn hình bóng bé gái trước đây. Nàng lớn rồi, trở thành dáng vẻ Phó Yểu Yểu quen.
Đó là Phó Yểu lúc lớn.
Dẫu trên gương mặt vẫn còn nét ngây ngô nhưng sự kiêu ngạo ấy chưa từng thay đổi. Nàng ta đi đến trước sơn động gọi hai tiếng, một con linh thú khổng lồ lập tức xuất hiện trước mặt nàng ta, nó thân thiết cọ lên mu bàn tay nàng ta.
Phó Yểu đút cho linh thú một ít thức ăn, cuối cùng cũng đi vào trong.
Cảnh tượng trong động vẫn vậy. Vẫn là sơn động giăng kín máu đen kia, quái vật thì quỳ rạp trên mặt đất. Ngoài động, chuyện đời đổi thay, nhưng trong thế giới của hắn, mọi sự bất biến.
Phó Yểu đeo một chiếc lắc tay giúp nàng ta băng qua kết giới. Nàng ta lấy ít thức ăn từ không gian giới tử ra, vươn tay đẩy dần lên, gọi hắn: “Này quái vật nhỏ, ăn nè.”
Thế nhưng quái vật Bách Lý Hưu cứ quỳ rạp, không hề nhúc nhích.
Phó Yểu đợi một lúc lâu bèn nhăn mặt lại: “Ngươi đừng có mà không biết điều! Ta xin cha mãi, ông ấy mới đồng ý cho ta đưa chút thức ăn cho ngươi định kỳ đó!”
Bách Lý Hưu vẫn im ắng, tuy nhiên một chùm sáng bỗng tỏa ra từ vị trí của hắn. Ánh sáng bao trùm cơ thể hắn. Một trận pháp với hoa văn phức tạp hiện lên trên mặt đất. Hắn đã bị trói buộc tại trận pháp này, không thể nhúc nhích được.
Cơ thể hắn bắt đầu hóa thú, xương cốt méo mó đâm thủng da thịt, cả người bị từng luồng khói đen bao phủ.
Những luồng khói đen ấy tựa từng sợi tơ đâm sâu vào máu thịt, cơ thể hắn bị siết đến chia năm xẻ bảy, da thịt rơi xuống, máu me đầm đìa.
Thế nhưng những vết thương ấy lại nhanh chóng hồi phục, song vẫn chưa mọc thịt non và rồi một lần nữa bị rạn nứt tách lìa bởi luồng khí đen quấn quanh.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, tra tấn đến tột cùng.
Chùm sáng trắng giữa trận pháp dần thay đổi, tựa như đang hấp thu dinh dưỡng, thậm chí trong màn ánh sáng dần hiện lên màu xanh ngọc bích.
Cuộc tra tấn cuối cùng cũng dừng. Toàn thân Bách Lý Hưu bị máu đen bao phủ, trở thành một người máu. Dẫu đau đớn đến mức đó nhưng hắn vẫn không hề thốt ra một tiếng nào.
Hắn vươn tay lau máu trên mi mắt, khi ngẩng đầu, đôi mắt chết lặng lộ ra. Sau đó, hắn vươn cánh tay đầy máu ra, nắm lấy thức ăn trước mặt rồi nhét vào miệng.
Phó Yểu đứng ngoài động bị cảnh tượng này dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Lần đầu tiên nàng ta thấy cảnh trận pháp khởi động.
Biểu cảm trên gương mặt nàng ta biến đổi liên hồi. Cuối cùng, sự áy náy đã bị cảm xúc phức tạp nào đó thay thế nhưng ngữ điệu đã dịu đi rất nhiều: “Đủ ăn chứ? Muốn nữa không? Ngươi thích ăn gì thì lần sau ta sẽ mang cho người tiếp.”
Bách Lý Hưu không đáp, ăn xong thì lại bò về.
Phó Yểu đến gần hơn chút, lấy một lọ thuốc chữa thương tốt nhất đặt vào: “Không biết ngươi có sử dụng được hay không nhưng đau chỗ nào thì cứ thoa nó lên.”
Một con bướm bay ra từ trước động, đúng lúc bay vào tại khoảnh khắc nàng ta rụt tay khỏi kết giới. Phó Yểu không chú ý, mùi máu nồng hồi nãy xộc ra từ kết giới khiến nàng ta nhíu mày che mũi miệng lại. Nàng ta không muốn chứng kiến cảnh tượng thảm thiết này thêm, bèn quay lưng vội rời đi.
Con bướm bay lượn trong sơn động nhỏ hẹp cả buổi, phát hiện không ra được nên đành phải đậu lên một ngón tay.
Bách Lý Hưu nghiêng đầu, mở mắt nhìn con bướm gần ngay trong gang tấc. Hắn bất giác thở nhẹ, như sợ chỉ một hơi thở thôi cũng làm con bướm ấy bay đi.
Phó Yểu Yểu nghe thấy một tiếng lẩm bẩm trong mơ: [Hắn được sinh ra để là mắt trận của tông môn ta. Nếu không có hắn thì Quy Nguyên tông ta sẽ khó giữ nổi linh mạch. Mấy hôm trước trông thấy đám đệ tử phái Cấn Sơn kia thế mà nghèo đến nỗi phải đi khắp nơi kiếm bữa ăn, ta không nên trải qua những ngày tháng khốn cùng tuyệt vọng như vậy giống họ! Chỉ là một quái vật thôi mà, về sau mình đối xử với hắn tốt hơn chút thôi là được rồi.]
Phó Yểu Yểu nghĩ: Có lẽ nàng hiểu tại sao Phó Yểu lại nghĩ rằng Bách Lý Hưu yêu nàng ta rồi.
Không riêng lý do bên ngoài tung tin vịt mà quan trọng hơn là họ từng có quá khứ sâu xa này.
Nàng ta là người duy nhất làm “việc thiện” với hắn. Nàng ta khác phụ thân và tổ phụ của mình, nàng ta đưa nước, đưa thuốc, cho hắn thức ăn, từng chăm sóc hắn trong phạm vi khả năng mình cho phép.
Trong lòng đại tiểu thư kiêu ngạo của Quy Nguyên tông, lẽ ra “mắt trận” phải cảm ơn nàng ta vì điều ấy.
Hành vi sau đó của Bách Lý Hưu lại càng chứng minh cho suy đoán của nàng ta. Hắn chạy thoát, giết sạch người Quy Nguyên tông nhưng lại chẳng mảy may làm tổn thương nàng ta chút nào, chỉ giam cầm như cách đã làm với hắn hồi còn ở Quy Nguyên tông thôi.
Thế nên nàng ta vừa hận vừa tự đắc về cách đối xử đặc biệt có một không hai này.
Tuy nhiên, sự kiêu ngạo trời sinh khiến nàng ta chưa từng phát hiện hành động đưa nước và thức ăn đơn giản này sẽ bằng hơn ba trăm năm giam cầm tra tấn đến tột cùng.
Việc thiện trong định nghĩa của nàng ta chẳng qua chỉ có tác dụng giải vây cho sự áy náy của mình. Rõ ràng nàng ta biết tông môn mình đã làm gì hắn nhưng vì sự phồn vinh của tông môn, nàng ta học theo tổ tông, ngầm đồng ý cho loại hành vi này.
Nàng ta chưa bao giờ có ý định sẽ thả hắn ra dẫu chỉ một lần, trong phút chốc hay một thoáng ngẫm.
Trước mắt bỗng xuất hiện ánh lửa hừng hực thiêu đốt cả tòa hậu sơn. Phó Yểu Yểu như rơi vào biển lửa, nhiệt độ nóng bỏng kéo thẳng nàng ra khỏi giấc mơ.
Mở choàng mắt, gương mặt hằm hằm tái nhợt như tuyết kia của Bách Lý Hưu lập tức xuất hiện trước mắt nàng. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, tóc đen rủ xuống, rơi lên người nàng như thác mực, muốn phủ kín nàng.
Phó Yểu Yểu sợ tới mức kêu “mẹ ơi” một tiếng.
Bách Lý Hưu rất hài lòng trước phản ứng của nàng, vẻ hằm hằm của hắn vơi bớt hẳn, thế nhưng khuôn mày vẫn nhíu lại thiếu kiên nhẫn: “Ngươi ăn sạch cá của ta rồi à?”
Phó Yểu Yểu lắp bắp: “Không... Không đâu, ta chỉ ăn... Bốn, năm, sáu, bảy con thôi...”
Bách Lý Hưu cười một tiếng lạnh lùng: “Ngươi cũng dám ăn luôn.”
Hắn liếc sang một bên.
Phó Yểu Yểu cũng nhìn theo, nàng vừa thấy mặt đã biến sắc.
Tinh Viên ngã xuống cạnh nàng, toàn thân đỏ bừng như tôm hấp chín, nhíu mày đầy đau đớn. Quán Quán cũng đang ngủ, tai ửng hồng, trái lại ngủ rất ngon lành.
Ngó xuống hồ nước, Phó Yểu Yểu thấy mặt mình đỏ ửng như say rượu. Khó trách nàng lại bị nóng đến tỉnh cả ngủ!
Nàng vội vàng đỡ Tinh Viên dậy. Da thịt chạm nhau, nàng bị nóng đến giật mình, nàng sốt ruột hỏi Bách Lý Hưu: “Nàng ấy bị sao vậy?”
Bách Lý Hưu điềm nhiên nói: “Nàng ta sắp phải nổ tan xác mà chết.”
Phó Yểu Yểu: “?”
Bách Lý Hưu nhìn thoáng qua mặt bàn đầy xương cá, để lộ nét mặt vui sướng khi người ta gặp họa: “Cá Tử Băng của đảo Lưu Ly, một con tương đương tu vi mười năm mà các ngươi ăn nhiều như vậy, chắc chắn Giải Hải Lam sẽ tức đến giậm chân.”
Đảo Lưu Ly gì cơ? Đây chẳng phải cá trong viện của nàng sao?
Bách Lý Hưu tiếp nhận ánh mắt mê man của nàng, bỗng bật cười hả hê: “Sự dại dột của ngươi khiến ta rất vui.”
Phó Yểu Yểu:?
??
???
Đờ mờ!
Chút tiếc thương của Phó Yểu Yểu với hắn trong mơ lập tức bay biến, hiện giờ nàng chỉ muốn đấm cho Bách Lý Hưu đang cười ầm lên kia một trận.
Buồn cười thế à? Hả? Đường đường là Ma Tôn mà cười hèn vậy sao?
Tiếc rằng sức mạnh hai bên chênh lệch lớn quá, nàng đành phải nhịn. Phó Yểu Yểu bối rối ôm Tinh Viên: “Nàng ấy hấp thu nhiều linh lực quá mới thành vậy sao? Ta phải cứu nàng ấy kiểu gì đây?”
Bách Lý Hưu dừng cười, vẻ mặt thay đổi như chong chóng, hắn lắc đầu với gương mặt thối tha: “Tại sao phải cứu nàng ta? Tiểu yêu nhân yếu ớt thế này, sống chi cho mất mặt.”
Nhớ tới dáng vẻ trong mơ của hắn, Phó Yểu Yểu nghiêm túc nói: “Muốn sống có gì mà mất mặt? Đến con kiến còn ham sống, huống hồ là chúng ta.”
Bách Lý Hưu âm u nhìn nàng.
Hắn quả thực không thể nhìn thấu thiếu nữ lai lịch không rõ ràng này, thế nhưng yêu nhân luôn nhận ra được cảm xúc của người khác. Mỗi lần gặp, hắn đều cảm nhận được khát vọng sống mãnh liệt từ nàng.
Khát vọng sống đầy ắp ấy còn mạnh mẽ hơn hắn vào ngày thoát khỏi sự giam cầm, đi ra khỏi sơn động và trông thấy ánh mặt trời.
Lạ thật, sống có gì tốt chứ?
Thế giới này đầy rẫy bóng đêm, tội ác bẩn tưởi. Ma giới hay Tu Tiên giới cũng như nhau. Chỉ đợi hắn hoàn thành trận pháp nghịch chuyển, khiến đám cặn bã ở Tu Tiên giới kia cảm nhận được tuyệt vọng rồi sẽ cho mọi người chôn cùng hắn.
Phó Yểu Yểu trơ mắt nhìn đại ma vương trở nên nóng nảy trước mặt nàng. Từng luồng khí đen bỗng toát ra từ khuôn mặt và những vùng da lộ bên ngoài, giống hết những khí đen quấn quanh cơ thể hắn trong mơ, đem đến sự thô bạo khiến lòng người ta run sợ.
Tiêu rồi, sao lại chọc phải tổ tông này rồi!
Phó Yểu Yểu nơm nớp lo âu, sợ bị hắn tát một phát chết toi. Nào ngờ Bách Lý Hưu chỉ vươn một tay xách Tinh Viên ra từ trong lòng nàng, ngón tay khẽ chạm lên trán nàng ấy, sau đó ném nàng ấy vào trong hồ.
Tinh Viên nổi trên mặt nước, ánh sáng trắng tràn ra quanh thân, nước trong ao dần thấm màu xanh ngọc bích. Phó Yểu Yểu đứng cạnh hồ cảm nhận được linh khí rất nồng.
Nàng đoán Bách Lý Hưu đã sử dụng cách nào đó dời linh lực dư thừa trong cơ thể Tinh Viên vào trong ao. Hồ linh thủy xanh biếc kia trông mê người khỏi bàn.
Thể chất của tiên linh căn nổi trội hơn người thường ở chỗ có thể tự động hấp thụ linh khí bốn phía, tuy nhiên Ma giới không có linh khí cho nàng ấy hấp thu. Hiện giờ, Phó Yểu Yểu nhìn hồ linh thủy này, chỉ cảm giác được tiếng kêu gọi “ta muốn” toát ra từ sâu tận linh hồn, suýt nữa cắm đầu xuống.
Mặc dù Tinh Viên chưa tỉnh nhưng màu đỏ trên người đã rút đi. Phó Yểu Yểu vớt nàng ấy khỏi hồ, phát hiện tai nàng ấy đã biến mất, cơ thể cũng cao hơn chút, trở nên giống người rồi.
Cái chạm nhẹ vào trán nàng ấy của Bách Lý Hưu đã cải thiện hẳn thể chất kinh mạch yếu ớt của nàng ấy, cũng coi như nhờ họa được phúc.
Tuy bây giờ trông hắn hệt một kẻ bi3n thái cuồng giết người đang nổi điên nhưng Phó Yểu Yểu vẫn chân thành nói: “Cảm ơn Ma Tôn đại nhân.”
Vẻ mặt Bách Lý Hưu đầy vẻ quái lạ.
Sao nàng không sợ hắn? Bộ mặt hắn lúc này còn khủng khiếp hơn cả ngày xưa, lẽ ra nàng phải sợ hơn mới đúng chứ! Thế mà sao hắn chẳng cảm nhận được chút sợ hãi nào chỗ nàng vậy?
Đáng giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.