Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 26:




Cuối cùng lão đầu tự thuyết phục chính mình.
Dù sao giảng bài cho một yêu thú chưa mở linh chí vẫn tốt hơn so với việc giảng bài cho một ma tu nhiều, chứ chẳng may những tên ma tu này lén học công pháp Cửu Hoa của ông ta thì sao? Sau khi ông ta suy nghĩ thông suốt, vẻ mặt cũng thả lỏng đi, nhặt vài cuốn sách trước mặt lên nhìn: "Vậy thì tiết đầu tiên của ngày hôm nay, chúng ta bắt đầu giảng từ cách vận hành linh khí tiểu chu thiên đi."
Tinh Viên sợ người lạ đã sớm trốn ra phía sau giá sách, nghe thấy bên ngoài đã yên tĩnh bắt đầu giảng bài, cuối cùng mới thò đầu ra. Khi nàng ấy ở cùng với Phó Yểu Yểu cũng không che giấu nét đặc trưng yêu nhân của mình. Ông lão vừa nhìn thấy nàng ấy thì sửng sốt, một lúc lâu sau liền lắc đầu thở dài một câu: "Yêu nhân, đúng là nghiệp chướng haizz." Sau đó lại tiếp tục giảng bài của ông ta.
Mặc dù tu vi của ông ta không cao, nhưng quý ở chỗ là tiên sinh của học phủ Cửu Hoa tiên cung, dưới tay có ba nghìn học sinh, thông hiểu toàn bộ công pháp tiên môn, mỗi một bài giảng đều sinh động, hấp dẫn. Khi giảng đến chỗ thú vị, còn muốn biểu diễn kỹ xảo thi pháp cho Quán Quán. Tiếc là linh lực đã bị phong ấn, ông ta tức giận trừng mắt nhìn ma đầu đang khoanh tay trước ngực dựa vào giá sách, giám sát ở bên cạnh.
May mà Phó Yểu Yểu học cũng không phải học sinh dốt, chỗ nào chưa hiểu vừa nghe ông ta giảng đã hiểu. Ở nơi lão đầu không nhìn thấy, trong khi ông ta giảng bài, Phó Yểu Yểu bắt đầu luyện tập thi pháp. Hoá ra con đường vận hành linh khí trong cơ thể không giống nhau thì thi pháp tiên thuật cũng sẽ không giống nhau.
Những công pháp này tương đương với từng hoa văn khác nhau, có hoa văn hình tròn, có hoa văn hình vuông, có hoa văn vô cùng đơn giản, chỉ dùng một nét bút là có thể vẽ xong, cũng có đồ án là những đường cong phức tạp cần phải vẽ đi vẽ lại. Công pháp cấp thấp và cấp cao khác nhau ở mức độ phức tạp của hoa văn. Nhớ kỹ thứ tự nét bút, lại vận hành linh khí trong đan điền dựa theo trình tự vẽ đồ án này là sẽ có thể thi pháp thành công.
Bây giờ Phó Yểu Yểu vẫn còn quá xa lạ đối với những tiên pháp này, nàng trúc trắc suốt nửa buổi mới có thể vẽ xong một hoa văn trong đan điền. Nhưng nếu là người thật sự am hiểu thì chỉ cần một ý nghĩ là sẽ hoàn thành, hơn nữa còn có thể tùy cơ ứng biến, nối liền công pháp khác nhau sáng tạo chiêu thức không lường trước được. Việc này cần có sự tích lũy và luyện tập.
Sư phụ chỉ là người mở đường dẫn lỗi, còn việc tu hành, nâng cao kỹ năng thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Được lão đầu dạy dỗ cộng với tu vi Nguyên Anh kỳ của mình, Phó Yểu Yểu luyện tập tiến bộ thần tốc. Nếu như lão đầu có thể nhìn thấy, thì nhất định sẽ ngạc nhiên trước thiên phú thi pháp của nàng.
Bên trong Tàng Thư lâu ngoại trừ tiếng giảng bài thì rất yên tĩnh, mà Cửu Hoa tiên cung vẫn luôn tĩnh mịch trang nghiêm từ sáng nay bắt đầu dần dần trở nên náo nhiệt. Ông lão thừa dịp Bách Lý Hưu không chú ý, liếc mắt nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài mấy lần, có một lần vừa vặn đối mắt với ánh mắt lãnh đạm của hắn. Giống như không tiếp tục nhịn nổi sự nhục nhã này, ông ta bèn độc ác nói: "Hai mươi tám khu vực tiên môn sẽ lập tức tề tụ đến Cửu Hoa tiên cung ta để mở Tiên Thí. Đến lúc đó những người đứng đầu tiên môn đều đến đây, tên ma tu vô liêm sỉ ngươi cứ chờ bị phanh thây thành nghìn mảnh đi!"
Bách Lý Hưu u ám cười một tiếng: "Vậy sao? Ta cũng đang chờ đến ngày này đấy."
Giọng điệu này nghe thế nào cũng không thấy có chút ý tốt. Ông lão nhìn ánh mắt của hắn dần dần trở nên kh ủng bố, run lẩy bẩy nói: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
Bàn tay của Bách Lý Hưu đột nhiên xuất hiện một luồng nghiệt khí, hắn lạnh lùng đi về phía ông ta: "Dạy như vậy cũng đủ rồi, ngươi cũng nên đi chết đi."
Dưới uy áp cường đại của hắn, đôi mắt của lão đầu càng mở càng lớn, nhưng lại không sinh ra nổi một chút suy nghĩ phản kháng nào. Khoé mắt đầy nếp nhăn của ông ta lăn xuống một giọt nước mắt, tuyệt vọng nhắm mắt lại chịu chết.
Phó Yểu Yếu đứng bật dậy: "Khoan đã!"
Bàn tay Bách Lý Hưu dừng ngay bên trên đỉnh đầu của lão đầu, khuôn mặt không cảm xúc quay đầu lại nhìn nàng. Trên tay Phó Yểu Yểu còn đang cầm bút và sách, đôi môi hơi trắng bệch, không nhịn được vẫn nói ra lời thỉnh cầu: "Tốt xấu gì cũng từng là thầy trò, ta đã nhận ân tình của ông ta, có thể đừng giết ông ta không?"
Ông lão không nghe thấy lời nàng nói, không biết tại sao ma đầu kia lại đột nhiên dừng lại, đợi hồi lâu, con dao treo trên đầu vẫn mãi không rơi xuống, ông ta chờ đến nóng nảy: "Ngươi muốn giết cứ giết! Lão phu tuyệt đối không cầu xin!"
Bách Lý Hưu cười một tiếng, chậm rãi thu tay lại, ma khí trong lòng bàn tay cũng biến mất: "Ngươi nói bản tôn giết là bản tôn sẽ giết à, vậy chẳng phải là rất mất mặt hay sao?"
“Ngươi!" Ông lão sắp bị tên ma tu vô liêm sỉ này làm tức chết rồi! Ông ta dừng một lát, đột nhiên phản ứng lại với xưng hô của hắn: "Bản, bản tôn... Ngươi! Ngươi là Bách Lý Hưu!"
Ông ta nhớ tới thảm án diệt môn của Quy Nguyên tông, nỗi hoảng sợ từ đáy mắt lan tràn ra ngoài mặt, đang định nói chuyện thì ngón tay của Bách Lý Hưu đã chạm lên đầu ông ta, thi pháp xoá bỏ đoạn ký ức gần đây nhất của ông ta, vung tay ném người trở về.
Phó Yểu Yểu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt trong veo nhìn hắn cười: "Cảm ơn Ma Tôn đại nhân!"
Bách Lý Hưu như không có việc gì xảy ra, phủi tay: "Chỉ là phế vật Nguyên Anh kỳ, ta lười đích thân động thủ."
Ngoài cửa sổ truyền đến một loạt tiếng hoan hô vang dội, Phó Yểu Yểu không nhịn được bám lấy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trên bầu trời xanh ngọc bích đột nhiên xuất hiện một đội xe ngựa lộng lẫy, ngựa mọc ra cánh chim lông trắng muốt, xe ngựa xa hoa cưỡi mây mà đến. Bên cạnh thiên mã có vài thiếu nữ váy hồng ngự kiếm, tà váy bay phấp phới. Bọn họ nương theo làn gió đáp xuống, hạ xuống quảng trường rộng lớn của Cửu Hoa tiên cung, một màn như tranh vẽ này không giống phàm trần, mà giống như trong câu thơ của Lý Bạch có viết:
Nghê vi y hề phong vi mã,
Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ*.
*Dịch nghĩa:
Lấy cầu vồng làm áo, gió làm ngựa
Thần mây dồn dập bay xuống.
Phó Yểu Yểu chưa từng nhìn thấy sự đời nhìn cảnh này đến ngây người. Chẳng biết từ khi nào Bách Lý Hưu đã đi đến phía sau nàng, đầy ác ý nói: "Giết những nhân tài này thì mới thú vị."
Đột nhiên Phó Yểu Yểu phát hiện ra, tên ma đầu này cũng không đơn giản như nàng nghĩ, chỉ biết giết người linh tinh, mà mỗi một việc hắn làm đều có kế hoạch. Chỉ là khi làm những việc này còn tiện đường mang theo nàng thôi. Hắn nhất định biết tiên môn sắp tổ chức đại hội Tiên Thí long trọng, hắn đặc biệt đến là để gây phiền phức cho Tu Tiên giới.
Hai ngày kế tiếp, sự náo nhiệt của Cửu Hoa tiên cung vang đến tận tầng mây. Tất cả các đệ tử tiên môn tham gia Tiên Thí lần này đều dần dần đến đông đủ.
Là một yến hội long trọng nhất của Tu Tiên giới, Tiên Thí chia ra thành: Một năm một tiểu thí, ba năm một đại thí. Tiểu thí dùng địa vực để phân chia, chọn ra ba đệ tử đứng đầu, hàng năm đều thi đấu, giống như thi cuối kỳ vậy, ba đệ tử đứng đầu bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay đổi. Chờ khi thời hạn ba năm vừa đến, ba đệ tử cuối cùng đứng đầu mỗi địa vực của tiên môn sẽ đến Cửu Hoa tiên cung để tham gia đại thí. Mà lần đại thí này, thủ lĩnh tiên môn đều sẽ đến đây, tặng pháp bảo thiên phẩm cho người giành chiến thắng.
Tu Tiên giới dùng phương thức như vậy để khích lệ thế hệ đệ tử trẻ tuổi chịu khó tu luyện. Đặc biệt là các đệ tử tham gia Tiên Thí, từng giây từng phút cũng không dám lười biếng, nếu không bất cứ lúc nào cũng sẽ đối mặt với nguy cơ bị loại bỏ.
Cho nên hiện giờ, những mầm non ưu tú nhất, quan trọng nhất của tiên môn đều ở nơi này. Nếu lúc này Bách Lý Hưu đại khai sát giới thì cũng tương đương với việc tiêu diệt mầm non đang mọc tươi tốt dưới ruộng của người ta, cắt đứt truyền thừa của Tu Tiên giới.
Chẳng qua sự kiện to lớn long trọng như vậy, biết rõ hiện giờ ma đầu xuất thế như hổ rình mồi, Tu Tiên giới còn dám tổ chức phô trương như vậy thì nhất định là cũng đã chuẩn bị xong đối sách. Sao có thể biết được đây có phải cạm bẫy mà tiên môn giăng ra để dụ hắn vào tròng hay không?
Cuối cùng vào sáng sớm ngày thứ ba, chuông Truyền Thiên trên tiên đài vang lên, tiên thi ba năm một lần chính thức bắt đầu.
Sách trên tay Phó Yểu Yểu bay vào bên trong không gian giới tử của Bách Lý Hưu. Hắn vung tay áo, linh lực cuồn cuộn đã chuyển hết Tàng Thư lâu của Cửu Hoa tiên cung vào trong. Cả tòa thư lâu lập tức trống rỗng, trong không khí bay đầy tro bụi.
Bách Lý Hưu nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Hắn thi triển một thuật phép cho mình và Phó Yểu Yểu, bóng dáng của hai người liền ẩn vào trong không khí, không một ai có thể phát hiện. Quán Quán và Tinh Viên trốn vào trong bình Càn Khôn của nàng. Bách Lý Hưu cầm lấy cổ tay nàng, Phó Yểu Yểu chỉ thấy trước mắt trắng xoá, vạn vật biến mất, đến khi xuất hiện một lần nữa Bách Lý Hưu đã ôm nàng bay trên bầu trời trên đài Tiên Thí.
Phó Yểu Yểu nhìn dưới chân trống rỗng, lại nhìn tiên âm nổi lên bốn phía, quảng trường bên dưới cực kì náo nhiệt, bàn tay lặng lẽ ôm chặt hông của hắn.
Chính diện đài Tiên Thí chính là đài Quan Tiên, chỗ ngồi của thủ lĩnh tiên môn. Lúc này bảy người đã ngồi xuống, bảy người này là những người đại biểu cho bảy đại tiên môn đang nổi danh nhất của Tu Tiên giới bây giờ. Tuy Tiên Thí tổ chức tại phái Cửu Hoa, nhưng chưởng môn phái Cửu Hoa bế quan đã lâu, không tham dự sự kiện lần này, mà là do trưởng lão trong phái thay mặt tham dự. Trong sáu phái khác cũng có hai phái cử tôn giả địa vị cao đến, bốn phái còn lại thì là do thủ lĩnh đích thân tới.
Tuy rằng Phó Yểu Yểu không biết một ai, nhưng có thể ngồi trên đài Quan Tiên thì có thể thấy chắc chắn tu vi của những người này đều đứng đầu tiên môn. Tên ma đầu kia lại tuỳ tiện xuất hiện như vậy, thật sự sẽ không bị phát hiện sao?
Đài Tiên Thí dựng lên ở chính giữa quảng trường, bốn phía khắc tượng của tứ thần thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Chín chín tám mươi mốt bậc hướng từ dưới lên trên cùng, ngụ ý khi phi thăng phải chịu chín chín tám mươi mốt kiếp thiên lôi. Nơi cao nhất trên đài khắc sông núi nhật nguyệt tế thần.
Phó Yểu Yểu từng thấy nơi này.
Năm đó Mục Âm đã đứng ở nơi này chiến thắng tất cả đối thủ, đoạt được vị trí đứng đầu Tiên Thí, phong thái tài hoa không ai sánh kịp.
Lúc này bốn phía quảng trường đài Tiên Thí đã chen chúc đầy người, đệ tử các phái đứng phân chia khu vực. Tu tiên giới dùng hai mươi tám địa vực để phân chia, phái Thanh Miểu thuộc về vực Thanh Đê. Phó Yểu Yểu tinh mắt nhìn thấy vài vị sư huynh sư tỷ lớn lên cùng mình từ trong đoàn người.
Tuy rằng mỗi vực chỉ có ba đệ tử có thể tham gia Tiên Thí, nhưng vì để mở mang kiến thức và cũng vì khích lệ hậu bối nên những đệ tử không thông qua Tiên Thí cũng sẽ đến đây quan sát cuộc thi. Vài vị đệ tử của phái Thanh Miểu tới đây cũng là để mở mang kiến thức.
Hạng nhất tiểu thí ba năm nay của vực Thanh Đê đều là Yến Trường Chu của Thất Tinh kiếm phái. Một thân Thất Tinh kiếm pháp xuất thần nhập hoá, thanh danh vang dội không chỉ ở vực Thanh Đê, mà thậm chí là vang khắp tiên môn, là ứng cử viên sáng giá có cơ hội giành vị trí đứng đầu trong đợt Tiên Thí lần này. Cho nên bên người y có nhiều người vây quanh nhất, tất cả mọi người đều muốn nhìn qua dung mạo của người thiếu niên này. Còn y chỉ nắm lấy Chấp Thương kiếm của mình, ánh mắt kiên định, bất động như núi.
Tiên Thí nhanh chóng bắt đầu, Bách Lý Hưu ấn Phó Yểu Yểu đang ngó tới ngó lui vào trong lòng, xoay đầu nàng chuyển hướng nhìn lên đài cao đã bắt đầu cuộc thi.
“Nhìn cho kỹ." Hắn nói: "Những người này có tu vi tương tự ngươi, nhưng thấu hiểu công pháp sâu sắc hơn ngươi rất nhiều, nhìn xem bọn hắn thi pháp như thế nào."
Thời gian này nàng đã học rất nhiều kiến thức lý luận. Đối với nàng mà nói hội Tiên Thí này là hướng dẫn thực tế tốt nhất.
Phó Yểu Yểu hiểu dụng ý của hắn, lập tức nghiêm túc quan sát. Chỉ là thế hệ trẻ, tu vi đương nhiên sẽ không thâm sâu, những đệ tử lên đài tỷ thí này hầu như đều vừa mới bước vào Kim Đan kỳ. Nhưng tốc độ thi pháp của bọn hắn kết hợp với kỹ xảo nối tiếp lại vượt xa Phó Yểu Yểu.
Mãi cho đến khi Yến Trường Chu của vực Thanh Đê đi lên đài cao, Phó Yểu Yểu lập tức phát hiện hắn ta là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử, vậy mà mơ hồ đã gần tiến giai đến tu vi Nguyên Anh kỳ. Vì từ nhỏ nàng đã là thể chất tiên linh căn, lại hấp thu tu vi tản ra của Bách Lý Hưu, nên mới tiến giai đến Nguyên Anh. Mà người này thiên tư trác tuyệt như vậy, nhất định bất phàm.
Quả nhiên, đối thủ dưới kiếm của y ngay cả mười chiêu cũng không tiếp được, thua trận bằng tốc độ nhanh nhất. Thậm chí Phó Yểu Yểu còn không thấy rõ y xuất kiếm như thế nào, đối thủ đã từng bước từng bước ngã xuống, không khỏi ngạc nhiên cảm thán: "Hắn ta thật là lợi hại!"
Bách Lý Hưu mặt không cảm xúc, chỉ là cánh tay ôm tay nàng lại nhéo một cái bên eo nàng.
Trận tỷ thí này đánh từ sáng sớm đến chiều tối, rạng mây phía chân trời bắt đầu chuyển động, hoàng hôn nóng bỏng, phía chân trời chẳng biết từ lúc nào đã ngập tràn ráng đỏ. Đám mây màu đỏ cuồn cuộn giống như thiêu đốt cả bầu trời, chiếu lên người những tiên nhân không nhiễm bụi trần này lại thêm một chút hơi thở hồng trần.
Trên đài Quan Tiên, chưởng môn Thiên Tâm hải, Vân Như Khinh đột nhiên nhíu mày nhìn về phía hư không bên trên đài Tiên Thí.
Ông ta tu luyện pháp thuật Thiên Vân, loại thời tiết tầng mây mãnh liệt dâng trào như thế này cực kì có lợi cho việc tu luyện của ông ta. Mây nối liền cảm ứng của ông ta với trời, khi đám mây sôi trào, ngũ quan thần thức của ông ta sẽ càng nhạy bén hơn lúc bình thường.
Trưởng lão Cửu Hoa phái ở một bên phát hiện sự dị thường của ông ta, nghiêng đầu hỏi: "Vân chưởng môn, chuyện gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.