Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 92:




Ngày hôm sau, Phó Yểu Yểu đến nhà họ Mục đúng giờ. Hôm nay Mục Âm đi vắng, dù sao bà cũng là giám đốc điều hành của một công ty lớn, công việc rất bận. Hôm qua, bà thu xếp dành ra chút thời gian ở nhà là để cô không cần phải lo lắng sau khi nghe được những tin đồn đó.
Phó Yểu Yểu quen chân đi lên trên tầng ba, gõ cửa phòng sách, nghe thấy người trong phòng gọi “Vào đi”, cô mới mở cửa ra, đi vào phòng.
Hôm nay gian phòng cũng rất ấm áp.
Những bông tuyết nhỏ xíu bám trên chiếc khăn quàng cổ tan ra thành nước làm ướt cọng lông xù của sợi len, cô cởi từng vòng khăn quấn quanh cổ ra, mũi hơi đỏ, cô xoa xoa hai tay rồi cười tủm tỉm nói: “Buổi sáng tốt lành nhé!”
Bách Lý Hưu nhìn cô một cái, thoáng dừng lại, chẳng mấy khi mới thấy cậu đáp lại cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Phó Yểu Yểu phát hiện ra hôm nay anh đọc một quyển khác, gáy sách đề chữ tiếng Anh, cô ngạc nhiên bước lại gần: “Bản tiếng Anh của [Bá tước Monte Cristo], cậu đọc hiểu được nó à?”
Bách Lý Hưu hờ hững “ừ” một tiếng.
Phó Yểu Yểu không tin, nghi ngờ nhìn cậu mấy lần rồi chỉ vào một đoạn trong sách: “Vậy cậu dịch thử xem, đoạn này nghĩa là gì?”
Bách Lý Hưu: “...”
Thấy cậu im lặng, Phó Yểu Yểu nhìn cậu bằng vẻ mặt khá phức tạp, nói đầy thấm thía: “Hiếu học là tốt nhưng văn bản chỉ toàn tiếng Anh thế này đỏi hỏi phải có trình độ tiếng Anh rất cao, hiện thời cậu phải học thuộc các từ vựng cơ bản trước đã…”
Bách Lý Hưu: “Cánh cửa rào sắt mở ra, một chiếc xe ngựa chạy vào, di chuyển dọc theo lối đi chính giữa sân, dừng lại trước bậc thềm. Bá tước bước xuống bậc thềm. Lúc này, cửa xe đã mở, hắn lập tức đưa tay ra đỡ một cô gái trẻ tuổi. Cô gái này mặc một chiếc áo choàng gấm màu xanh lá cây thêu chỉ vàng, chiếc áo choàng phủ kín toàn thân cô gái, thậm chí che luôn cả đầu.”
Phó Yểu Yểu: “...?” Cô cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ cậu học thuộc toàn bộ bản dịch tiếng Trung rồi sao?”
Bách Lý Hưu cười khẩy một tiếng: “Tôi chẳng rảnh đến mức ấy.”
Phó Yểu Yểu tròn xoe hai mắt, mãi một lúc sau mới sực hiểu ra: “Cậu từng sống ở nước ngoài rồi phải không? Vậy chắc chắn tiếng Anh của cậu rất giỏi, chúng ta không cần học bổ túc tiếng Anh nữa.”
Bách Lý Hưu: “Không hề.”
Phó Yểu Yểu: “Ồ?”
Bách Lý Hưu: “Tôi có đi du lịch mấy lần nhưng chưa từng sinh sống ở nước ngoài.”
Phó Yểu Yểu sửng sốt: “Vậy tại sao cậu lại giỏi tiếng Anh tới vậy?”
Cậu không phải là học sinh yếu kém sao? Đọc hiểu được tiểu thuyết tiếng Anh mà là học sinh yếu kém à? Cô kinh ngạc mất một lúc, sau đó lấy tờ đề tiếng Anh cô soạn sẵn cho cậu cất ở trong cặp ra: “Cậu làm tờ đề này đi.”
Bách Lý Hưu nhận lấy tờ đề xem thử rồi ném qua một bên: “Không làm.”
Phó Yểu Yểu nói: “Tôi muốn xem thử trình độ thực sự của cậu, sai cũng không sao.”
Bách Lý Hưu: “Quá đơn giản, không muốn làm.”
Cũng phải, người ta đã đọc được tiểu thuyết tiếng Anh rồi, trình độ của tờ đề này của cô quả thực hơi thấp một chút. Phó Yểu Yểu ngẫm nghĩ một lát, lại lấy tờ đề toán ra: “Vậy cậu làm đề toán đi.”
Bách Lý Hưu lại xem lướt qua chúng: “Quá đơn giản, không muốn làm.”
Phó Yểu Yểu im lặng rút tờ đề Lý ra: “Vậy thì làm Lý.”
Bách Lý Hưu: “Quá đơn giản, không muốn làm.”
Phó Yểu Yểu nổi giận: “Học sinh yếu kém như cậu còn giả vờ giả vịt cái nỗi gì! Không muốn làm gì chứ, theo tôi thì là do cậu không biết làm thì có!”
Thái độ buông tuồng của Bách Lý Hưu từ từ biến mất, cậu ngồi dậy, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô. Phó Yểu Yểu quan sát thử khoảng cách từ chỗ mình tới chỗ cửa ra vào, gom góp can đảm nói ra: “Cậu nhìn cái gì đấy! Tôi nói cậu là học sinh yếu kém nên cậu không phục à? Học sinh yếu kém học sinh yếu kém học sinh yếu kém!”
Cậu đứng bật dậy.
Phó Yểu Yểu sợ quá, quay đầu bỏ chạy ra cửa ra vào nhanh như một làn khói, lúc cầm được tay nắm cửa rồi vẫn không nghe thấy tiếng người đuổi theo mình, cô quay đầu lại nhìn, Bách Lý Hưu sầm sì nhặt mấy tờ đề lên, đi tới chỗ bàn học, huỵch một tiếng, đá chiếc ghế ra, ngồi xuống, cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn chầm chậm nhích người lại gần, đứng sau lưng cậu, nhón chân lên nhìn đằng trước.
Cậu đặt bút viết rất nhanh, hầu như không cần suy nghĩ đã điền ngay được đáp án. Đề thi này do Phó Yểu Yểu tự soạn nên đương nhiên cô biết cậu có làm đúng hay không.
Cậu làm đúng hết. Ngay cả với câu hỏi tự luận siêu khó cuối cùng, cậu cũng không cần phải nháp, nhẩm tính trong đầu một lượt rồi viết ngay ra đáp án.
Chuyện gì thế này! Sao bảo cậu là học sinh yếu kém cơ mà! Lạc Tử Duyệt lừa mình rồi!
Không đến mười phút, Bách Lý Hưu đã làm xong cả ba tờ đề mà cô lấy ra, quẳng bút xuống bàn, không buồn quay đầu lại, u ám hỏi cô: “Có cần phải làm nữa không?”
Phó Yểu Yểu: “Không cần, không cần!”
Bách Lý Hưu quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ đứng đó cười ngây ngô: “Tối nay tôi lại soạn thêm mấy đề nữa, mai lại cho cậu làm kiểm tra tiếp nhé.”
Bách Lý Hưu nói: “Không cần kiểm tra, mấy thứ cậu biết thì tôi đều biết hết.”
Phó Yểu Yểu ngẩn người: “Đã vậy thì tại sao cậu còn muốn thuê gia sư?”
Bách Lý Hưu: “...”
Cô cầm mấy tờ đề đó lên xem lại, đặc biệt là hai tờ đề toán và lý. Để đánh giá trình độ của cậu nên cô ra đề xếp theo độ khó lần lượt từ dễ đến khó, từ trắc nghiệm tới tự luận, từ kiến thức cơ bản tới kiến thức lớp mười hai, thậm chí cuối tờ đề, cô còn thêm vào hai câu trong đề thi đại học.
Cậu đều làm được hết.
Rõ ràng người này không phải là học sinh yếu kém.
Cô cất đề thi đi rồi nói: “Thực ra cậu cứ nói rõ trình độ của cậu cho mẹ cậu biết đi. Tôi nghĩ bà ấy sẽ không thuê gia sư khiến cậu phiền não nữa đâu. Bà ấy cho tôi thử việc trong ba ngày, ngày mai tôi sẽ đến thêm một ngày nữa, sau đó tôi sẽ nói cho bà ấy biết là tôi thực sự không làm được công việc này, cậu yên tâm, nếu cậu không muốn cho bà ấy biết thì tôi sẽ không nói đâu.”
Biểu cảm của Bách Lý Hưu khá kỳ lạ, cậu hỏi đầy đơ cứng: “Cậu không muốn dạy tôi nữa à?”
Phó Yểu Yểu vỗ trán: “Ông lớn à, tôi còn có thể dạy gì cho cậu được nữa chứ? Ngay cả đề thi đại học cậu cũng biết làm rồi, cậu có thể đi thi tốt nghiệp cấp ba luôn rồi đấy!”
Bách Lý Hưu: “...” Một lát sau, cậu đột nhiên nói: “Lạc Tử Duyệt nói là cậu từng giành được rất nhiều giải thưởng trong các kỳ thi học sinh giỏi Toán, Lý, Hóa.”
Phó Yểu Yểu: “Thì sao?”
Bách Lý Hưu: “Tôi không làm được đề thi học sinh giỏi.”
Phó Yểu Yểu nói: “Chuyện là thế này, tôi tham gia thi học sinh giỏi là vì tiền thưởng và cũng là để làm đẹp học bạ, tôi nghĩ chắc là cậu không cần đến hai thứ này đâu, thậm chí chẳng cần thi đại học ấy.”
Bách Lý Hưu: “Sao cậu biết tôi không cần? Tôi muốn học.”
Phó Yểu Yểu: “...”
Làm gì có ai như vậy!
Bách Lý Hưu nóng nảy hỏi: “Không phải cậu muốn kiếm tiền đóng học phí sao?”
Phó Yểu Yểu:...
Cậu làm gì vậy? Giờ cậu còn muốn chịu trách nhiệm cho lời nói dối của cô à?
Thôi vậy, dạy kiến thức căn bản là dạy mà dạy đề thi học sinh giỏi cũng là dạy, dì giúp việc của nhà cậu thực sự nấu ăn rất ngon, cô không nỡ vứt bỏ công việc này.
Phó Yểu Yểu gật đầu: “Được thôi. Nhưng mấy hôm tới, tạm thời tôi không thể dạy cậu được. Tôi vẫn chưa hệ thống hóa kiến thức thi học sinh giỏi. Hôm nay tạm thời học tới đây thôi nhé, đợi tôi về soạn lại giáo án đã.”
Bách Lý Hưu nhíu mày: “Cậu có thể ngồi soạn luôn ở đây.” Cậu còn nói thêm: “Phải dạy đủ số giờ mới có lương.”
Phó Yểu Yểu: “Xùy, sao cậu lại giúp người ngoài moi tiền của mẹ cậu vậy.”
Cuối cùng nét mặt cậu cũng thả lỏng, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thậm chí cô còn nhận thấy một chút thái độ cởi mở từ cậu: “Bà ấy không thiếu chút tiền lương trả cho cậu đâu.” Cậu đứng dậy, chỉ cho cô xem: “Máy tính, máy in, sách bồi dưỡng học sinh giỏi, cậu cứ dùng thoải mái đi nhé.”
Phó Yểu Yểu gật đầu nhưng vẫn hơi thắc mắc nhìn những quyển sách trong tủ: “Sao cậu lại có nhiều sách liên quan tới bồi dưỡng học sinh giỏi quá vậy?”
Bách Lý Hưu thản nhiên đáp: “Mẹ tôi mua.” Cậu quay người trở lại chỗ chiếc ghế xếp thư giãn, nằm xuống, cầm quyển [Bá tước Monte Cristo] viết bằng tiếng Anh lên, rõ ràng cậu không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với cô nữa.
Phó Yểu Yểu tuân theo nguyên tắc đã nhận tiền của người ta thì phải nhận sao cho thanh thản trong lòng, cô cần mẫn ngồi trước máy tính, bắt đầu soạn lại giáo án. Chẳng mấy chốc đã hết buổi sáng, tới giờ ăn trưa, người giúp việc đi lên trên tầng gõ cửa gọi cô xuống ăn cơm, Phó Yểu Yểu đang định đi ra ngoài thì Bách Lý Hưu nói với người giúp việc: “Mang cơm của cô ấy lên đây.”
Phó Yểu Yểu nhớ hôm qua Mục Âm từng nói là cậu thích ăn cơm một mình, cô khá ngạc nhiên: “Cậu cho tôi ngồi đây ăn cơm với cậu hả?”
Bách Lý Hưu ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía cô: “Hôm nay không có ai ở nhà, cậu xuống đó sẽ phải ăn cơm một mình, cậu có muốn xuống không?”
Phó Yểu Yểu tưởng tượng tới cảnh cả bàn ăn rộng như vậy trong phòng ăn chỉ có mình cô ngồi, hơn nữa còn là ở nhà người khác, nghĩ thôi đã thấy lúng túng rồi. Cô quả quyết từ bỏ ý định này: “Vậy tôi ăn cơm ở đây luôn! Phiền dì mang lên đây giúp cháu nhé!”
Cô dọn dẹp sơ qua bàn học, đồ ăn ngon nhanh chóng được bày đầy bàn. Bách Lý Hưu ngồi đối diện cô, tư thế ăn cơm cũng giống như xuất thân của cậu vậy, tỏ rõ nền giáo dục cao quý mà cậu đã được cẩn thận rèn giũa từ nhỏ. Phó Yểu Yểu thấy cậu ăn uống nhã nhặn như vậy, thành thử bản thân cô cũng ngại không thể cắn một miếng thịt thật to.
Thế nhưng, vì tay nghề của người giúp việc quá xuất sắc nên chẳng mấy chốc, Phó Yểu Yểu đã đắm chìm vào đồ ăn ngon, ăn đến mức hai mắt dường như sáng lên. Bách Lý Hưu thấy thiếu nữ ngồi đối diện ăn uống ngon miệng, không hiểu sao cậu cũng ăn nhiều thêm một bát cơm.
Tuyết rơi suốt cả buổi sáng bỗng nhiên tạnh vào đúng lúc này, cậu mở cửa sổ ra cho thông thoáng, Phó Yểu Yểu đột nhiên hỏi: “Trời ngừng mưa tuyết rồi à, cậu có muốn ra vườn hoa đi dạo một lát không?”
Hôm qua, lúc đứng bên cửa sổ, cậu đã trông thấy cô ăn xong đi dạo ngoài vườn hoa, có vẻ như cô rất thích vườn hoa nhà cậu.
Bách Lý Hưu nói: “Được.”
Phó Yểu Yểu cười tít mắt, cầm khăn quàng lên quấn quanh cổ: “Ngoài trời lạnh lắm, cậu đi tất vào đi.”
Bách Lý Hưu nghĩ ngợi đôi chút rồi lấy đôi tất trắng hôm qua cô đưa cho cậu được cậu cất vào trong ngăn kéo ra. Mãi tới khi xỏ vào chân rồi, cậu mới phát hiện ra trên tất có thêu hình một chú bướm nhỏ.
Lời tác giả:
Đoạn nam chính dịch miệng tiểu thuyết được trích từ bản dịch tiếng Trung của [Bá tước Monte Cristo].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.