Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 677: Ăn gà PUBG phiên bản tu tiên (Thượng)




Editor: Đào Tử
______________________________
Đánh xong trận này, Phượng Tố Ngôn không tiếp tục lên võ đài kiếm điểm tích lũy.
Cất nghi hoặc trở về sương phòng, mới biết được mình bị người khác chơi đểu trên lôi đài.
"Ai làm?"
Nhớ tới cảnh tượng trên lôi đài ấy, đáy mắt Phượng Tố Ngôn nổi lên sát ý lạnh lẽo.
Đối thủ không chỉ muốn chỉnh cô, rõ ràng là muốn mạng của cô!
Thiếu niên Thích Thủy lắc đầu: "Vẫn chưa biết, nhưng Vân Xung sư đệ đã phái người đi thăm dò, sẽ nhanh chóng có kết quả."
Chỉ cần điều tra rõ thân phận của người bị đánh về "Sảnh phục sinh", tìm hiểu nguồn gốc sẽ có thể biết là ai ở sau lưng chơi Phượng Tố Ngôn.
Tinh thần lực Bùi Diệp quét qua, phát hiện hai khuôn mặt cũng coi là quen biết, trong lòng có mục tiêu hoài nghi: "Kết thù với Tố Ngôn còn có năng lực sai sử tay chân cũng chỉ có mấy người. Không phải vị Quận chúa điêu ngoa thì là đích tỷ của Tố Ngôn... Đương nhiên, cũng có thể là những người khác..."
Tuy rằng Phượng Tố Ngôn trong nguyên tác tiểu thuyết làm trời làm đất, kết thù vô số, gần như là ai cũng đều nhìn cô không vừa mắt muốn cô chết không có chỗ chôn, nhưng tác giả là mẹ ruột, nhân vật phản diện an bài cho con gái rượu kiếm kinh nghiệm đều chiếu theo đẳng cấp từ thấp đến cao, nữ phụ nhân vật phản diện giai đoạn trước chỉ có mấy người, trước mắt nhất chính là Quận chúa điêu ngoa và đích tỷ. Nhưng kịch bản chỉ có thể làm tham khảo không thể lấy ra sử dụng.
Chân tướng sự thật vẫn phải dùng chứng cứ nói chuyện.
"Vấn đề này tra rõ rồi tính sổ sách, đệ tử Lăng Tiêu tông cũng không phải thứ mặc người ta giẫm đạp."
Cho dù Lăng Tiêu tông không ra mặt, Phượng Tố Ngôn có thù tất báo cũng sẽ lấy lại danh dự thay chính cô.
Trong nguyên tác nữ phụ phản diện không có ai có kết cục tốt.
Phượng Tố Ngôn là người trong cuộc, càng hiếu kỳ sức mạnh đột nhiên xuất hiện trong thi đấu lôi đài là chuyện gì xảy ra.
Cỗ lực lượng kia xuất hiện đột ngột, biến mất quỷ dị.
Bùi Diệp chỉ chỉ phía sau lưng cô.
"Ầy, ở chỗ này."
Phượng Tố Ngôn nghi hoặc quay đầu.
Một con người vải nhỏ leo ra từ trong quần áo cô, dùng tư thế ngồi khéo léo ngồi trên bờ vai của cô.
Dáng vẻ kia như muốn nói "Biểu hiện vừa rồi của mị có phải siêu cấp đỉnh không".
Phượng Tố Ngôn liền giật mình, hiểu được.
"Đa tạ Hàm Ngư sư bá giải vây thay đệ tử."
Bùi Diệp nói: "Đây chỉ là lệ riêng."
Nếu như đối thủ phù hợp điều kiện dự thi, quang minh chính đại đối phó Phượng Tố Ngôn, Bùi Diệp sẽ không ra tay hỗ trợ đánh trả.
Cùng lắm là để người vải nhỏ kéo Phượng Tố Ngôn xuống lôi đài tranh tài, bảo đảm cái mạng cho cô.
Sắc trời dần tối, Bùi Diệp chuẩn bị dẫn ba thiếu niên trở về lên lớp muộn.
Vừa xuống lầu liền gặp đoàn người Quận chúa điêu ngoa.
Bùi Diệp vốn định lách qua, ai ngờ trong nhóm người đó truyền ra tiếng giễu cợt, còn có người xì xào bàn tán nghị luận Phượng Tố Ngôn.
"Đây chính là thứ nữ được tiên nhân thu làm đồ đệ?"
"Nhìn cũng không có gì đặc biệt, không nhiều một con mắt cũng không nhiều lỗ mũi, nó có tài đức gì rơi vào mắt tiên nhân?"
Bị người ta nghị luận, trong lòng Phượng Tố Ngôn bốc hỏa, tiến lên một bước chất vấn Quận chúa điêu ngoa.
"Mới vừa rồi là ngươi giở trò, phái người đến hại ta?"
Bùi Diệp: "???"
Người bị hại tới cửa chất vấn người hại có phạm tội hay không, người ta có ngốc đâu, sẽ thừa nhận sao???
Ai ngờ, Quận chúa điêu ngoa thế mà vênh váo tự đắc thừa nhận.
"Là ta làm thì sao? Chỉ tiếc mạng ngươi quá tiện quá cứng, thế mà không có giết chết ngươi."
Cô ta khinh thường hếch môi đỏ, ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua Phượng Tố Ngôn.
Quẳng xuống một câu hung ác không có tác dụng công kích gì.
"Phượng Tố Ngôn, ngươi đắc ý không được quá lâu!"
Bùi Diệp: "..."
Cô quả thực không nên đánh giá cao Quận chúa điêu ngoa.
Là quận chúa Hoàng gia còn có thể chửi rủa thô tục trên đường phố, quả thực không thể quá coi trọng trí thông minh.
Thấy Phượng Tố Ngôn tức giận lại không ra tay, Quận chúa điêu ngoa cảm thấy muốn cười.
Càng chắc chắn cô không được tiên nhân sủng ái, nếu bị khi dễ như thế còn có thể nhịn?
Phượng Tố Ngôn quả thực không muốn nhịn.
Nhưng quân tử báo thù mười năm không muộn, tại sao phải báo thù ở trước công chúng?
Bí cảnh Lật Sơn là sân bãi báo thù tuyệt hảo, báo thù còn có thể trở tay vung nồi rũ sạch hiềm nghi, nó không sướng sao?
Trên mặt không tỏ vẻ, trong lòng đã an bài mười phương pháp chết không trùng lặp cho Quận chúa điêu ngoa.
Ngọc Cẩn chân nhân không biết từ đâu biết chuyện này, gọi đồ đệ tới hỏi thăm ý kiến của cô.
Phượng Tố Ngôn: "???"
Cô có thể có ý kiến gì?
Ngọc Cẩn chân nhân lạnh lùng nói: "Đệ tử của ta bị hại sao có thể nén giận."
Đây không phải vả mặt Phượng Tố Ngôn, đây là đang vả tấm mặt mo này của y.
"Sư tôn giúp con đánh lại ạ?"
Ngọc Cẩn chân nhân lắc đầu.
Y là người tu luyện mấy trăm năm, đi đánh giết một con nhóc mười mấy tuổi, thích đáng không?
Thật muốn ra tay cũng là giáo huấn phụ huynh mấy chục tuổi của con nhóc mười mấy tuổi đó.
Thượng bất chính hạ tắc loạn.
Y sẽ cho cả nhà này học cách lương thiện!
Phượng Tố Ngôn nói: "Mối thù của mình tự mình báo, ân oán giữa vãn bối nên do vãn bối tự mình giải quyết."
"Con có thể làm được chứ?"
Phượng Tố Ngôn cũng thoáng thăm dò tính cách vị sư tôn núi băng hờ này.
Hình như y đặc biệt không có sức chống cự với những cô nhóc nũng nịu.
"Đồ nhi không được, còn có sư tôn nha. Đánh nhỏ tới già, miệng nói đạo lý không được thì dùng nắm đấm giải quyết."
Ngọc Cẩn chân nhân uốn nắn sai lầm của cô.
"Vi sư đấu pháp với người ta thường dùng kiếm, cực ít dùng đấm đá."
Phượng Tố Ngôn: "..."
Ngày bí cảnh Lật Sơn mở, Thẩm Hồng hành tung bí ẩn rốt cuộc xuất hiện.
Chàng còn mang đến cho đám người một tin tức tốt và một tin tức xấu.
"Hàm Ngư chân nhân muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tức tốt."
"Tin tức tốt là ta đã sửa đổi pháp tắc bí cảnh Lật Sơn, Ngọc Cẩn chân nhân và Hàm Ngư chân nhân đều có thể đi vào."
Bùi Diệp lại hỏi: "Tin tức xấu thì sao?"
Thẩm Hồng khẽ lay động cây quạt, cười nhẹ nói: "Tin tức xấu chính là —— ta sửa đổi bí cảnh Lật Sơn nhằm vào pháp tắc tuổi tác, nhưng nội bộ bí cảnh có biến số không thể lường trước. Lần sửa chữa này chính là mối giật phát động toàn thân, phương thức rèn luyện lần này chỉ sợ có biến động lớn."
Ngọc Cẩn chân nhân đạm mạc nói: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, gặp chiêu phá chiêu đi."
Đệ nhất chiến lực Lăng Tiêu tông sẽ không để bí cảnh Lật Sơn nho nhỏ vào mắt.
Thẩm Hồng cười thở dài: "Vậy thì cầu chúc các vị chuyến này thuận lợi."
Dứt lời, đỉnh núi Lật bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, một trận động đất biên độ nhỏ qua đi, cầu vồng bảy màu như từng thớt lụa nhẹ nhàng tuông ra, sương mù quanh mình mông lung, mây mù vùng núi chập chờn quanh núi xanh, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng vù vù gió đưa tới. Vòng xoáy mây mù màu trắng từ hư ảo chuyển thành rõ ràng, mây mù cuồn cuộn, mơ hồ còn có dòng điện tán loạn.
Thiếu niên Thích Thủy nói: "Đây là lối vào bí cảnh Lật Sơn?"
Vân Xung Thái tử gật gù.
Trên mặt nhìn không có chút rung động nào, nội tâm đã khẩn trương tim đập thình thịch.
"Cái này gần giống 'Đá sao vỡ' mở cửa bí cảnh, chỉ là cái này lớn hơn."
Cậu càng thêm chắc chắn bí cảnh Lật Sơn chính là bí cảnh rèn luyện hơi đặc thù thôi.
"Hành động đi, cửa vào bí cảnh tiếp tục không duy trì bao lâu."
Tiếng nói thiếu niên lành lạnh cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Thiếu niên nói chuyện mang gương mặt hai người Thích Thủy quen thuộc nhưng non nớt hơn trong trí nhớ của bọn họ.
Trang phục có chút giống thiếu niên Thích Thủy, đồng dạng là đệ tử Lăng Tiêu tông, nhưng khí thế đầy hơn, khí chất lạnh hơn.
Nhìn giống như là Ngọc Cẩn chân nhân bản trẻ hơn.
Y đúng thật là Ngọc Cẩn chân nhân.
Bên người là Hàm Ngư chân nhân cũng trẻ hơn.
Hai vị chân nhân vì phối hợp hành động đều dùng linh đan giảm cốt, hóa thân thành thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.