*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng chín giờ, sắc trời vẫn một màu xám như cũ, trên đường lớn thưa thớt người đi lại, một chiếc Lincoln màu bạc dài hơn mười mét phá vỡ không gian yên tĩnh, chạy như bay lướt qua.
Bên ngoài mưa to gió lớn, hạt mưa liên tục đập trên mui xe, bên trong xe lại vô cùng ấm áp và yên bình, bên dưới ánh đèn xe, một cô gái đi chân trần không để ý hình tượng nằm ngủ gật trên ghế da mềm mại.
"Tiểu thư, đã đến rồi."
Nghe thấy trợ lý nhẹ giọng kêu, Triệu Tiểu Tiên ở trên ghế lẩm bẩm một hồi lâu, sau đó mới không tình nguyện mở mắt.
Đầu tóc buổi sáng trước khi ra cửa đã được chải chuốt kỹ lưỡng bây giờ đã lộn xộn đến không chịu nổi, lớp trang điểm ở trên mặt miễn cưỡng còn giữ được nhưng hai má bởi vì nằm ngủ nên đã rơi mất một chút phấn hồng.
"Mấy giờ rồi?" Triệu Tiểu Tiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, nhân viên phục vụ ở bãi đậu xe vô cùng lịch sự tiến đến mở cửa xe, nhưng chỉ trong nháy mắt, cửa còn chưa kịp mở ra đã bị Triểu Tiểu Tiên đưa tay đóng lại.
"Chín giờ bốn mươi." Trợ lý Chu Tịnh trả lời.
Triệu Tiểu Tiên vỗ vỗ gương mặt, nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng khom lưng lấy đôi giày cao gót ở chỗ ngồi phía trước, vừa mang vừa sửa sang lại quần áo và tóc của mình.
Đúng vào lúc này, ở phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục.
Thời điểm xe Lincoln đi vào, phía sau không có xe khác, cũng chỉ một lát sau, một chiếc Cayenne tiến vào.
Để tránh cản đường của người khác, Triệu Tiểu Tiên động tác nhanh chóng sửa soạn bản thân, nhưng vẫn dành chút thời gian nhìn thoáng qua phía sau, tiếp đó... Đột nhiên liền không vội vàng.
"Hối hối hối cái gì, hai phút cũng chờ không được!" Triệu Tiểu Tiên tức giận mắt trợn trắng, sau đó hít thở định thần lấy ra phấn nền từ trong túi xách, bắt đầu trang điểm. "Chờ không được cũng phải chờ cho lão tử!"
Lincoln bởi vì thân xe quá dài, chủ yếu chiếm hết toàn bộ cửa ra vào của khách sạn nên ở phía sau xe khác không thể đi vào, ở bên ngoài thì trời đang mưa lớn nên người trên xe cũng không đi ra.
Triệu Tiểu Tiên trang điểm một hồi lâu, ở phía sau tiếng còi xe không dứt bắt đầu khàn khàn cũng không còn vội vã, mãi cho đến khi có chiếc xe thứ ba tiến vào.
Nàng mở cửa xuống xe, ngắn ngủi vài phút đã hoàn toàn thu thập sạch sẽ bộ dạng lười biếng không lâu trước đây, bên ngoài mặc chiếc váy mỏng đến đầu gối, choàng thêm một chiếc áo khoác ngắn bằng lông, đồng thời gắn thêm viên kim cương được khai thác ở độ cao so với mặt nước biển và được xử lý tối ưu, càng làm lộ ra vẻ hoàn mỹ.
Hôm nay ở khách sạn sẽ có một buổi đấu giá, nhưng mà mười giờ rưỡi mới bắt đầu, sở dĩ đến sớm như vậy hoàn toàn là do mẫu thân đại nhân tận tình khuyên bảo, nói là mượn cơ hội này mở rộng nhiều hơn các mối quan hệ trong công việc, quen biết một ít ông chủ trong ngành, càng thuận lợi cho nàng sau này có thể gia nhập tầng lớp thượng lưu.
Chỉ là từ nhỏ Triệu Tiểu Tiên đã có ước mơ trở thành một phú bà giàu có sung túc, nhưng bản thân chỉ là loại người cơm đến thì há miệng, áo đến thì đưa tay, muốn nàng làm kinh doanh hoặc là kế thừa công ty gia tộc gì đó, thật sự là có chút khó khăn.
Cho nên ngoại trừ việc đem bản thân trang điểm sặc sỡ lóa mắt một chút, chờ các ông chủ lớn tùy duyên lại đây, để trở về hướng mẫu thân báo cáo kết quả công tác. Ngày hôm nay nàng chỉ có một mục đính, đó chính là lấy được tòa nhà ở trước mắt, sau đó —— tự do vui sướng làm bà chủ nhà.
"Triệu Tiểu Tiên." Mới vừa vào bên trong đại sảnh khách sạn đi được vài bước, ở phía sau có người dùng loại giọng điệu vô cùng trêu chọc kêu tên nàng. "Trùng hợp như vậy à?"
Theo sau Triệu Tiểu Tiên bước vào có khoảng ba bốn người, mỗi người đều mặc âu phục mang giày da, còn đi ở phía trước là một cô gái có mái tóc dài qua vai, cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và khoác một bộ âu phục bên ngoài, ở phía dưới mặc một chiếc quần đen ống rộng cùng kiểu, thoạt nhiên rất nghiêm túc.
Chẳng qua cuối cùng ở dưới chân lại mang một đôi giày thể thao màu trắng đơn giản.
Ngược lại cũng không quá bất ngờ.
Còn có một chút xinh đẹp.
Đặc biệt là xứng với gương mặt kia, đại khái là mặc trang phục ăn xin cũng có thể mê đảo chúng sinh.
Triệu Tiểu Tiên không khỏi dừng chân một chút, quay đầu lại nhìn về phía người con gái đang nói chuyện với mình. "A, đây không phải là Doãn tổng sao?" Nàng trợn tròn mắt, bộ dáng cũng không quên giả vờ thật tình cờ, ngoài miệng trả lời vô cùng có lệ. "Cô cũng đến đây sao?"
Đã quen với việc bị Triệu đại tiểu thư xem thường, Doãn Tân nhợt nhạt cười. "Đã lâu không gặp a."
Triệu Tiểu Tiên liền thu hồi ánh mắt, lười biếng nhìn Doãn Tân. "Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng là, vĩnh viễn đừng gặp."
Nơi đây là khách sạn cao cấp năm sao, lầu một là đại sảnh rộng lớn được trang trí xa hoa, cho nên dưới tình huống không có người thì lại vô cùng vắng vẻ.
Đồng thời trực tiếp làm cho hai người Triệu Tiểu Tiên ở phía bên này đang đối chọi gay gắt nhìn qua đặc biệt vô cùng bắt mắt.
"Triệu Tiểu Tiên ——!" Đang nói chuyện, cánh cửa xoay tròn ở cửa lớn khách sạn liền được một người đẩy vào, nhìn qua bộ dáng giống như bị tức giận muốn hộc máu. Sau đó bên miệng vừa kêu cái tên liền lập tức bị nuốt trở lại vào trong bụng.
Người mới đến là Lục Nguyệt Hi, chính là chủ nhân của chiếc Cayenne mới vừa rồi bị Triệu Tiểu Tiên chắn một hồi, tuy rằng không mất quá nhiều thời gian nhưng hai người vốn dĩ không hợp nhau, tự nhiên nín nhịn một bụng khí.
Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt vô tội nháy một đôi mắt to, biết rõ còn cố hỏi. "Tôi làm sao?"
Ngại còn có người khác ở đây, Lục Nguyệt Hi vốn dĩ muốn nói tự nhiên ngay cả một câu cũng không thể nói.
Nữ nhân này tuy rằng gương mặt thuần khiết giống như một đóa bạch liên, nhưng tính cách lại luôn luôn nóng nảy. Bất quá dường như cũng có mang tính chất lựa chọn, ít nhất Triệu Tiểu Tiên cũng chưa bao giờ gặp qua cô ta ở trước mặt người khác lộ ra bộ dáng có thù tất báo như vậy.
Trong nháy mắt nhìn thấy Doãn Tân, Lục Nguyệt Hi mới vừa còn tức giận mười phần, lập tức liền trở mặt, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Triệu Tiểu Tiên, vội vàng không ngừng hướng về phía Doãn Tân.
"Doãn Tân ~" Ngữ điệu vui sướng kia lộ rõ tâm tình tốt đẹp của chủ nhân, chỉ là tiếp đó bởi vì nhìn thấy ánh mắt bất mãn của đương sự nên không tình nguyện sửa lại lời. "Doãn tổng..."
Nghe kêu như vậy, Doãn Tân tựa hồ mới vừa lòng một chút.
Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy Lục Nguyệt Hi thay đổi mục tiêu mới liền quay đầu tránh đi.
Kỳ thật nàng cùng Lục Nguyệt Hi hơn nửa năm gần đây mới bắt đầu không hợp nhau, nhưng cùng Doãn Tân thật ra lại lâu hơn một chút, không chịu thua kém đối nghịch nhau hơn mười năm.
Mà trước mắt sở dĩ tẩu vi là thượng sách, hoàn toàn bởi vì một người chán ghét đối với nàng cũng đã là quá sức, hai người cộng lại còn không phiền chết nàng? Tự nhiên là một khắc cũng không muốn ở đây.
Nhưng mà mặc kệ Lục Nguyệt Hi biểu hiện vô tình nhiệt tình, ánh mắt quý giá của Doãn tổng trước sau cũng không muốn nhìn thấy người này, tầm mắt cô vẫn luôn đi theo trên người Triệu Tiểu Tiên. Giờ phút này, thừa dịp đối phương xoay người không biết, tùy ý đánh giá một phen trang phục ngày hôm nay của tiểu công chúa Triệu gia —— gợi cảm, ưu nhã nhưng vẫn không mất đi vẻ đáng yêu.
Doãn Tân đuổi kịp bước chân của Triệu Tiểu Tiên đi về phía thang máy, cho dù là Lục Nguyệt Hi tự tiện khoác tay cũng bị cô không chút che giấu né tránh.
Mấy cái thang máy đồng thời đều đang dừng lại ở tầng cao, còn phải chờ trong một lát để đi xuống.
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu lướt điện thoại di động, giả vờ không phát hiện ra bên tay phải đang sóng vai với một thân ảnh cao gầy.
Lại nói tiếp cũng đủ tức giận, Doãn Tân mang giầy đế bằng còn muốn cao hơn mình một hai centimet khi mang giày cao gót, cho nên bản thân thật vất vả tạo khí thế, tất cả mọi thứ dường như lập tức bị áp xuống.
"Ngày hôm nay tại sao Doãn tổng lại có hứng thú đến buổi đấu giá a?" Lục Nguyệt Hi còn đang nỗ lực tìm kiếm đề tài nói chuyện, nàng đứng ở một bên khác của Doãn Tân, kiêu ngạo về thân hình không chút tỳ vết của mình.
Nhưng mà thân thể thẳng tắp của Doãn tổng căn bản lại không có ý muốn quay đầu nhìn một cái, tất cả sự chú ý của cô đều đang lén lút đặt ở trên người Triệu Tiểu Tiên.
Nghe vậy Doãn Tân cũng chỉ dùng giọng nói thâm trầm trả lời qua loa một câu. "Tôi không thể đến?"
"Có thể a, đương nhiên có thể." Lục Nguyệt Hi cười tủm tỉm nói. "Cũng không biết lần này Doãn tổng đến là coi trọng thứ gì?"
Vấn đề này đương nhiên không đến phiên Lục Nguyệt Hi được biết, nếu là trong trường hợp khác, Doãn Tân nhất định sẽ không trả lời câu hỏi của cô ta. Nhưng tình hình trước mắt lại bất đồng, Triệu Tiểu Tiên đang ở đây.
Vì thế Doãn Tân vô cùng điềm đạm nói. "Coi trọng một tòa nhà."
Triệu Tiểu Tiên:???
Con mắt của Lục Nguyệt Hi sáng lên. "Tòa nhà văn phòng thương mại Thiên Hạc Hồ kia?"
Doãn Tân gật đầu: "Ân."
Trừ cái đó ra, toàn bộ buổi đấu giá cũng không có cái tòa nhà thứ hai.
Giọng nói nhẹ nhàng, dư quang của Doãn Tân thành công thu hoạch được ánh mắt chất vấn của Triệu Tiểu Tiên. Sau đó dường như mới nhận ra điều gì, đảo mắt quang minh chính đại đối diện với Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên nhíu mày. "Cô cũng muốn tòa nhà kia?"
"Cũng?" Doãn Tân hỏi xong giống như bất tri bất giác ý thức được vấn đề. "Triệu tiểu thư cũng muốn?"
Triệu Tiểu Tiên yên lặng siết tay thành quả đấm nhỏ, đột nhiên áp lực rất lớn.
Vốn dĩ vì để bản thân có thể an hưởng quãng đời còn lại, nàng nhất định phải có được tòa nhà này. Hai vị lão nhân trong nhà cũng cảm thấy nàng không có thiên phú gì về kinh doanh, cho nên vì để nữ nhi nhà mình nửa đời sau không bị đói chết cũng đã đáp ứng sẽ cho nàng tài chính đủ để nàng mua được tòa nhà kia.
Hết thảy đây chỉ là một buổi đấu giá bình thường, nhưng nếu có cái tên bệnh nhân tâm thần Doãn Tân này tham dự, chắc chắn xác định mọi chuyện sẽ trở nên bất thường!
Triệu Tiểu Tiên không thể không lo lắng, nữ nhân này vì muốn cạnh tranh ác ý với mình liệu có làm ra những chuyện phẫn nộ trời xanh hay không.
Rốt cuộc cái loại chuyện hại người mà chẳng lợi mình, mười mấy năm nay cô ta cũng làm không ít.
Tuy rằng... Bản thân mình cũng làm rất nhiều.
Lục Nguyệt Hi: "Tiểu Tiên a, không biết nên nói gì..."
Triệu Tiểu Tiên: "Nếu không biết nên nói gì thì liền câm miệng!"
Lục Nguyệt Hi: "..."
Lục Nguyệt Hi oán hận mím môi một cái, sau khi mạnh mẽ đè lại oán giận trong mắt, ngẫm lại vẫn là không phục, tiếp tục tự mình nói như cũ: "Tuy rằng công ty của Triệu thúc thúc kinh doanh rất thuận lợi, có thể mua được tòa nhà này, nhưng nếu nói đối thủ là Doãn tổng, có phải cô nên xem lại sức mình một chút hay không, tài chính có phải..."
"Làm ngươi cái rắm?" Triệu Tiểu Tiên phiền muộn ở trong lòng, không khách khí một lần nữa cắt ngang.
Đột nhiên bị hung dữ không kịp đề phòng, Lục Nguyệt Hi vô cùng ủy khuất mở to đôi mắt ngập nước kia, một bộ dáng đáng được thương cảm vì tấm lòng tốt không được hồi đáp.
Đúng vào lúc này thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, Triệu Tiểu Tiên đầu cũng không ngoảnh lại nhấc chân đi vào, cũng mặc kệ phía sau còn có người hay không, giơ tay trực tiếp nhấn nút đóng cửa thang máy.
"Doãn tổng, cô xem cô ta... Thô tục muốn chết, một chút giáo dưỡng cũng không có!"
Lục Nguyệt Hi bị bỏ rơi trước cửa thang máy, vừa dứt lời đột nhiên lại phát hiện, Doãn Tân từ trước đến nay không bao giờ nở nụ cười, bên khóe miệng lại treo một tia tươi cười sủng nịnh. "Có sao?"
Doãn Tân nói: "Không cảm thấy như vậy rất đáng yêu sao?"
Lục Nguyệt Hi:???
- -----------------------
Ngày 25-04-2020
P/S: Mừng ngày được đi siêu thị bằng việc up chương mới. 🤗
Mặc dù không còn cách ly nhưng vẫn đeo khẩu trang cho an toàn. 😷