Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 13: Bỏ đá xuống giếng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được, đều mua hết!" Doãn Tân cắn răng nói: "Vậy ngày mai cô mặc cái gì, dùng cái gì?"
Gương mặt phúc hậu và vô hại của Triệu Tiểu Tiên nhìn về phía Doãn Tân. "Một lát sau khi lãnh chứng xong không phải còn có thời gian hay sao?"
Doãn Tân: "..."
Được, đã hiểu rõ.
Thì ra vừa rồi nói là đi thu dọn hành lý, nhưng trên thực tế Triệu Tiểu Tiên chỉ là ở trong phòng đi bộ một vòng, sau khi quét mắt hai cái thì bị mẹ kêu ra ngoài.
Sau đó hai mẹ con bàn bạc với nhau hơn một tiếng đồng hồ, mỗi người lần lượt đưa ra mấy cái phương án, để có thể trong thời gian ngắn nhất ép Doãn Tân đến mức thể nhịn được nữa, tốt nhất là chủ động đề nghị ly hôn cùng Triệu Tiểu Tiên.
Sau khi loại trừ từng cái, cuối cùng vẫn là nhất trí, cảm thấy hút khô máu của Doãn Tân chính là phương pháp tốt nhất cũng như đơn giản nhất.
Triệu Tiểu Tiên chỉ cần diễn tốt vai hình tượng người đàn bà phá gia, cứ ngốc ngốc nghếch nghếch mua sắm là được.
Cho dù Doãn Tân có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ không tiếp thu được cái người cả ngày hết ăn rồi lại nằm, chuyện gì cũng không làm chỉ biết tiêu tiền mua sắm.
Yên lặng hiểu rõ cũng như tiếp nhận hiện thực, Doãn Tân vẫn là giúp Triệu Tiểu Tiên mở ra cửa xe, ngày hôm nay cô chính là lái chiếc xe thể thao mui trần dành cho hai người, bởi vì không muốn thời điểm đi lãnh chứng còn có người thứ ba ở đây, cho nên một lát nữa khả năng là Tôn Ngang phải tự mình nghĩ cách để quay trở về.
Nhưng mà giống như là vừa nhìn thấy xe, Triệu Tiểu Tiên liền nghĩ đến cái gì, nàng dừng lại một chút, hỏi: "Bãi đậu xe của nhà cô có lớn không?"
Doãn Tân kinh ngạc một chút. "Cũng lớn?"
Có một bãi đậu xe dưới tầng hầm rộng hàng trăm mét vuông ở trong biệt thự, để từ mười đến hai mươi chiếc xe cũng không thành vấn đề.
Triệu Tiểu Tiên lại hỏi: "Có đủ dài không?"
Doãn Tân:?
Cô nghi hoặc một chút, sau đó đột nhiên nhớ ra, Triệu Tiểu Tiên yêu thích nhất chính là chiếc xe kia.
"Yên tâm, đủ để được chiếc Lincoln của cô."
Triệu Tiểu Tiên quả nhiên yên tâm một chút, nàng cúi người lên xe. "Còn phải chuẩn bị thêm một phòng dành cho Chu Tịnh."
Doãn Tân cũng lên xe, vừa thắt đai an toàn vừa nói: "Tùy cô ta chọn."
Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu, suy nghĩ xem còn có cái gì muốn dặn dò, Doãn Tân đã một chân đạp lên chân ga, chiếc xe lập tức lao nhanh trên đường.
Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt nắm chặt ghế ngồi, chưa kịp hoàn hồn liền hỏi một câu: "Rốt cục làm sao cô biết được phòng nào là phòng của tôi?"
Doãn Tân mắt nhìn phía trước, khóe miệng lại mơ hồ biểu lộ ý cười. "Trên cánh cửa của những căn phòng khác cũng không có dán hình con thỏ màu hồng."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Phi.
Không thể đậu xe trước cửa Cục Dân Chính, ở trên đường lớn dạo quay một vòng, cuối cùng dừng lại ở trước cửa trung tâm thương mại gần đó.
Doãn Tân cướp được vị trí đậu xe cuối cùng trong bãi đậu xe không rộng lắm, đồng thời cũng cướp sạch lực chú ý của người đi đường.
Ngày thường Doãn Tân không thích lái chiếc xe này ra cửa, hoàn toàn bởi vì nghĩ rằng ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, cho nên mới đặc biệt đổi phong cách một chút.
Triệu Tiểu Tiên bước xuống xe trước, sau đó chờ Doãn Tân đậu xe xong thì đã không thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.
Lập tức trong lòng liền hoảng hốt, ánh mắt ở bốn phương quét một vòng, sau đó quần chúng nhiệt tình chụp ảnh liền nói cho cô biết, người phụ nữ kia vừa mới đi vào trong trung tâm thương mại.
...Cái tật xấu gì, đã nói rõ là sau khi lãnh chứng xong mới đi dạo phố?!
Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ cũng không dự định nuốt lời, muốn trách chỉ có thể trách xe của Doãn Tân đậu sai vị trí, làm cho nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở bên trong cửa sổ sát đất thật lớn của tầng một trung tâm thương mại, chính là một món đồ mà nàng đã tâm tâm niệm niệm mấy tháng nay, chiếc váy mới chỉ được giới thiệu nhưng chưa có bày bán.
Ở bên trong điện thoại tuy rằng đã đặt lịch hẹn nhắc nhở, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, toàn bộ đều đã quên mất, cho nên lúc này mới đột nhiên phát hiện, hóa ra đã bày bán.
Triệu Tiểu Tiên trước khi đi vào trung tâm thương mại thật ra đã nói qua với Doãn Tân, chỉ là lúc ấy dòng người quá đông, tiếng ồn lại quá lớn, căn bản là Doãn Tân cái gì cũng không nghe thấy.
Triệu Tiểu Tiên một đường chạy tìm được cái thương hiệu của cửa hàng vừa rồi nhìn thấy ở bên ngoài trung tâm thương mại, thật ra nàng không chỉ là coi trọng món đồ kia, trong quí mới các món đồ cùng kiểu lập tức đồng loạt được tung ra, kiểu hồng phấn, kiểu kẹo ngọt, đều là thứ mà Triệu Tiểu Tiên thích nhất.

Duy chỉ không may mắn là, lúc tiến vào bên trong cửa hàng, ánh mắt chỉ chú ý đến cái váy, ngược lại cũng không có chú ý đến những người khác ở trong cửa hàng.
Trong lúc Triệu Tiểu Tiên còn đang chọn vài món đồ liền đụng phải Lục Nguyệt Hi, đối phương còn mang theo trợ lý, đi theo ở phía sau phụ trách xách đồ cho đại tiểu thư.
Cho nên so với Triệu Tiểu Tiên cô đơn lẻ bóng, khí thế tựa hồ lập tức đã bị giảm xuống.
"Nha, đây không phải là Triệu đại tiểu thư hay sao?" Lục Nguyệt Hi nói chuyện giọng điệu có chút kỳ quái, cô rũ mắt nhìn lướt qua những bộ quần áo mà Triệu Tiểu Tiên đã chọn đang cầm trong tay, đột nhiên lại cười nhạo nói: "Như thế nào, còn có tiền mua quần áo a?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Nghe nói nhà cô đã sắp phá sản, lúc này cô còn có tâm tư để đi dạo phố, có phải hay không cũng quá... Kia gọi là cái gì?" Lục Nguyệt Hi vẻ mặt khinh thường lắc lắc đầu, lại mạnh miệng nói: "Thật là cảm thấy đau lòng thay cho chú và dì a."
"Cô nói đủ hay chưa?" Triệu Tiểu Tiên tức giận đến mắt trợn trắng. "Ai nói nhà tôi muốn phá sản, ai nói tôi không có tiền, cô nãi nãi vẫn còn sống rất tốt!"
"Được rồi được rồi, hiện tại có ai mà không biết chuyện của nhà cô? Triệu đại tiểu thư lấy giá siêu cao mua được một cái tòa nhà không đáng giá, bởi vì vậy làm hại kinh tế của gia đình rơi vào nguy cơ, một lần vô ý khả năng vạn kiếp bất phục." Lục Nguyệt Hi hiển nhiên là chỉ cho rằng Triệu Tiểu Tiên mạnh miệng, không tin nói: "Không phải như vậy sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "..." Nói như vậy ngược lại cũng không có gì sai.
Lục Nguyệt Hi nhìn thấy đối phương không đáp lại, lập tức liền tin tưởng chính mình không có nói sai, vì thế càng kiêu ngạo hơn. "Lại nói, nếu như cô thật sự tốt như vậy, tại sao chỉ có một mình cô đi ra đây? Trợ lý của cô đâu, tài xế của cô đâu, không phải là cô ngồi giao thông công cộng ra đây chứ?"
"Cô...!"
Lục Nguyệt Hi đánh giá Triệu Tiểu Tiên vẫn trang phục gọn gàng xinh đẹp như cũ, một bộ dạng hung hăng vênh váo đến gần hai bước, căn bản không cho Triệu Tiểu Tiên cơ hội cãi lại, ngắt lời nói: "Tôi còn một câu phải nói a, làm người thì vẫn nên sớm đối mặt với thực tế, sớm thích ứng một chút. Lúc này cô vẫn là nên thành thật một chút, có thể tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm, không cần phải phùng má giả làm người mập."
Lục Nguyệt Hi vươn tay đoạt lấy mấy bộ quần áo ở trong tay Triệu Tiểu Tiên. "Thương hiệu này cũng không phải là rẻ, mấy món này thế nhưng cũng đủ để cho cả gia đình cô ăn trong nửa tháng."
"Lục Nguyệt Hi!" Triệu Tiểu Tiên cố gắng kiềm chế xúc động ở trong người, trợ lý đi theo sau Lục Nguyệt Hi là một người cao to, mặc một bộ đồ tây màu đen mang mắt kính đen, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, hảo hán thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Nếu không thể động thủ, vậy thì chỉ có thể kiêu ngạo trở về.
Triệu Tiểu Tiên hít sâu một hơi. "Sợ là để cho cô thất vọng rồi, tôi nói cho cô biết, Triệu gia của tôi không những sẽ không xuống dốc, sau này còn sẽ càng ngày càng phát triển! Cái tòa nhà kia không phải chỉ có năm tỷ thôi hay sao, mua đắt thì thế nào? Tôi thích, tôi hài lòng, tôi chính là muốn có nó. Thế nào, không được sao? Làm phiền đến cô sao?"
Triệu Tiểu Tiên cười lạnh nói: "Cũng đúng, sợ là cô hâm mộ muốn chết, rốt cuộc cái loại chuyện tùy hứng này, cô cũng chỉ có thể nằm mơ, cả đời cũng không dám làm! Cũng không có vốn để đi làm!"
"Cô nói ai không có vốn?!"
"Nói cô đó, Lục Nguyệt Hi!" Triệu Tiểu Tiên không chút nào né tránh, nhấn mạnh điểm danh nói.
"Tôi cảm thấy thật là kỳ quái, rốt cuộc là cô lấy đâu ra tự tin!" Lục Nguyệt Hi vô cùng tức giận trái lại cười một tiếng, cũng không để tâm đến những thứ bên ngoài, hung tợn thẳng thắn nói: "Cô tốt nhất là vẫn luôn có thể tự tin như vậy, nếu không chờ một ngày kia cô xong đời, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên dẫm nát lên người cô!"
Đối phương nói ra lời thề son sắt hết sức tàn nhẫn, Triệu Tiểu Tiên lại không để bụng, kéo kéo khóe miệng một cái. "Cô cũng chỉ có một chiêu là 'bỏ đá xuống giếng', cái này mà cũng gọi là năng lực hay sao, lại còn dám kiêu ngạo như vậy?"
"Cô!!"
Mắt thấy đối phương tức giận đến thở gấp lại vung tay lại đây, Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng phản ứng lui về phía sau một bước.
Ngay sau đó cái tay mảnh khảnh lại hùng hổ dọa người kia liền bị người khác một phát bắt được, treo ở giữa không trung, ý đồ muốn đem cái tát kia để ở trên mặt của Triệu Tiểu Tiên cũng chậm một nhịp, không có thành công như ý nguyện.
Sắc mặt của Doãn Tân vô cùng khó coi, toàn thân đều lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt của cô lạnh lùng nhìn Lục Nguyệt Hi, cho nên vốn dĩ thời tiết đang ôn hòa, trong nháy mắt liền nhuộm lên một hàn ý dày đặc.
- -----------------------------
Ngày 05-07-2020
P/S: Doãn tổng quá soái. 😍

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.