Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 22: Đừng hòng nghĩ đến việc từ bên người tôi trốn đi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên nhìn về phía trước, một bộ dáng không liên quan gì đến mình, một bộ dáng hoàn toàn không nghe thấy các nàng đang nói chuyện về Du Lý, đột nhiên cảm thấy bản thân mình quả thật là quá ngốc.
"Tôi muốn đuổi cô ta! Tôi muốn đổi người khác!"
Doãn Tân: "Ai ai, không cần vội, tiền lương tháng năm trăm ngàn đều đã thanh toán, cứ như vậy mà đuổi thì quá lãng phí rồi."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân!! Cô nãi nãi cùng cô không đội trời chung!!
Nhưng mà đại khái là phong thủy luân chuyển, về đến nhà, hai người liền đường ai nấy đi, một người tức giận trực tiếp đi vào phòng ăn, một người khác lại trực tiếp đi lên lầu.
Kết quả là chưa đến vài phút liền nghe được Doãn tổng ở tại chỗ bùng nổ hét lớn.
"Triệu Tiểu Tiên ——!!"
Triệu Tiểu Tiên bị tiếng gào rống ở trên lầu truyền đến làm cho hoảng sợ, thật cẩn thận từ trong phòng ăn ló cái đầu ra, nhìn về phía Doãn Tân đang đảo qua đảo lại một chỗ ở trên lầu.
Doãn Tân vừa thấy nha đầu này còn dám lộ mặt ra: "Cô đã làm cái gì với phòng của tôi?!"
Lúc này mới cố gắng suy nghĩ chuyện phát sinh chiều hôm nay trước khi ra cửa, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Nàng ngay lập tức đem đầu rụt trở về, dựa ở trên tường, chột dạ giơ tay che miệng.
Hình như là nàng đã quên mất phải gọi người dọn dẹp lại căn phòng.
Hơn cả ngàn món đồ kia, mấy cái hộp đóng gói hầu như có thể xếp thành một ngọn núi, cho nên không khó để tưởng tượng, giờ phút này căn phòng của Doãn Tân chắc là không khác gì một bãi rác.
"Tiểu thư, chị đã làm gì?" Chu Tịnh chưa từng nhìn thấy qua Doãn Tân đối với tiểu thư nhà mình giận dữ lớn tiếng đến như vậy, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Triệu Tiểu Tiên vội vàng hướng về phía Chu Tịnh làm một cái động tác "Xuỵt", bên tai cũng đã truyền đến tiếng bước chân đang vội vàng từ trên lầu đi xuống dưới.
"Trước tiên chị phải tránh đi một chút, em giúp chị cản..."
Triệu Tiểu Tiên vừa nói vừa chuẩn bị rời khỏi đây, tính toán từ một cái cửa khác ở trong phòng ăn đi vòng qua Doãn Tân, kết quả còn chưa chạy được hai bước thì đã bị người từ phía sau một phát bắt được cổ áo.
Triệu Tiểu Tiên bị siết đến mức phải thè lưỡi ra, vì bảo toàn tính mạng quan trọng hơn nên phải lùi trở về.
Bộ dáng của Doãn Tân hùng hùng hổ hổ, nhìn thật đúng là quá dọa người.
"Còn muốn chạy?"
"Làm... làm gì!" Nếu trốn không thoát, Triệu Tiểu Tiên ngược lại cố gắng trấn định, nàng bất mãn kéo ra cái tay của Doãn Tân đang nắm lấy nàng, sau đó chỉnh sửa lại quần áo của mình. Chớp mắt một cái, thế nhưng lại có thể trở nên đúng lý hợp tình. "Chuyện có bao lớn chứ, có cần thiết phải tức giận đến như vậy không?"
"Chuyện có bao lớn? Cô có muốn tự mình đi xem hay không?"
Tuy rằng lúc trước cũng có may mắn tham quan qua phòng ngủ của Triệu Tiểu Tiên, lúc đó cũng đã bị chấn động dữ dội rồi, nhưng mà chuyện khi đó cũng không có liên quan gì đến cô, cho nên cảm giác lúc ấy cũng không phải rất mãnh liệt.
Nhưng mà hiện tại, chuyện đã xảy ra ở trong căn phòng mà cô đã yên ổn sống hơn hai mươi mấy năm qua, trước đây ở trong phòng ngủ của cô ngay cả một vật trang trí đều không lệch đi nửa phân, vậy mà bây giờ không chỉ có quần áo chất đống giống như hiện trường tai nạn, còn có những cái hộp, túi giấy, nhựa... đủ thứ đồ vật lung tung rối loạn, ngổn ngang đến mức ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Doãn Tân chỉ vừa mới liếc mắt một cái, ngay cả cửa cũng chưa có đi vào thì đã bị kinh sợ đến mức trợn mắt há mồm, càng không dám tưởng tượng trong phòng sẽ có bộ dáng như thế nào.
Lúc này mới là ngày đầu tiên a!
Thật ra cũng không phải là thật sự tức giận về tác phong hành sự của Triệu Tiểu Tiên, rốt cuộc người phụ nữ này là người như thế nào cô đã luôn biết trước, nàng cũng là người mà cô coi trọng, không có gì phải nói.
Nhưng mà trong biệt thự có nhiều quản gia và người hầu như vậy, tốt xấu gì cũng kêu họ thu dọn một chút đi chứ?
"Cô hung dữ cái gì chứ!" Kết quả Doãn Tân ở bên kia còn chưa có ủy khuất, ngược lại Triệu Tiểu Tiên ở bên này đã ủy khuất. "Cái gì mà gọi là phòng của cô? Cái kia hiện tại cũng là phòng của tôi! Ngay cả chút quyền sử dụng phòng của mình mà tôi cũng không thể có hay sao?"
"Tôi..."
"Tôi cái gì mà tôi!" Triệu Tiểu Tiên bĩu môi nói. "Nếu cô nói đó là phòng của cô, vậy cũng đúng lúc, tôi liền dọn đến phòng khác, phiền Doãn tổng cô nhắm mắt làm ngơ!"
Doãn Tân: "..."
Triệu Tiểu Tiên còn lý luận?
Doãn tổng phát điên gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên phản bác như thế nào.
Triệu Tiểu Tiên vẫn cứ chờ như vậy giống như đang đợi cô kết thúc, nhìn thẳng vào cô, điều này làm Doãn Tân không nhịn được muốn hoài nghi, người phụ nữ này có phải là cố ý làm như vậy hay không.
Muốn cho cô chịu không nổi, chủ động đuổi nàng đi?
Không có khả năng!
"Dọn cái gì mà dọn, không cho phép dọn!" Doãn Tân ngay sau đó tức giận nói: "Tôi hung dữ sao? Tôi mà hung dữ lên thì so với bây giờ còn hung dữ hơn nhiều!"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Tôi nói cho cô biết, Triệu Tiểu Tiên, cô có thể phá hư nhà, nhưng mà..." Doãn Tân cố gắng hết mọi khả năng của bản thân để không phải nghiến răng nghiến lợi như vậy, nhưng thời điểm lời đến bên miệng cũng không thể nào khống chế được, nghĩ đến cái gì liền buột miệng thốt ra. "Nhưng mà mặc kệ là cô chơi cái trò gì, đừng hòng nghĩ đến việc từ bên người tôi trốn đi!"
Doãn tổng nói xong liền tức đến thở gấp quay đầu rời đi, dọc trên đường đi kêu bảy tám người hầu theo lên lầu.
Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nhìn theo bóng dáng của Doãn Tân, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần. "Cái gì... cái gì... Đừng hòng nghĩ đến việc từ bên người tôi trốn đi?" Nàng bắt chước theo giọng điệu của Doãn Tân, thuận tiện lặp lại một lần nữa.
Sau đó mới trợn to hai mắt, đóng phim thần tượng sao, thật sự cho rằng bản thân chính là tổng tài bá đạo?
Cho dù là đóng phim thần tượng, tốt xấu gì tổng tài bá đạo ở trong phim vẫn là thật lòng thích nữ chính, còn Doãn Tân nhiều lắm thì chỉ tính là bị dục vọng chiếm hữu quấy rối.
Triệu Tiểu Tiên không phục hừ một tiếng, còn không phải chỉ là một cái phòng thôi sao, chuyện bé xé ra to!
Sau khi an bài xong người quét dọn, Doãn Tân mới một lần nữa từ trên lầu đi xuống. Đang há to miệng cắn một miếng thịt, Triệu Tiểu Tiên nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó lại làm như không phát hiện rồi cúi đầu.
Thời điểm hai vị chủ nhân cãi nhau ở trong phòng ăn, những người khác vì để tránh bị ngộ thương, liền nhẹ nhàng rời khỏi. Cho nên lúc này chỉ còn lại có một mình Triệu Tiểu Tiên đang há miệng ăn một ngụm lớn cơm.
So với vừa rồi, cảm xúc của Doãn Tân hiển nhiên đã ổn định không ít, cô nhìn Triệu Tiểu Tiên rồi hơi hơi thở dài, sau đó mới đi đến ngồi xuống ở đối diện nàng.
Trong lòng lại nhịn không được nghĩ, mới vừa rồi, rốt cục chắc là Triệu Tiểu Tiên không có để ý đến cô trong lúc nhất thời xúc động nói cái gì đó chứ?
Triệu Tiểu Tiên luôn cúi đầu làm cho người khác hoàn toàn không nhìn ra được manh mối gì, nàng không kêu một tiếng lại cắn hai miếng thịt, rồi sau đó bỗng nhiên dừng lại một chút động tác nhai nuốt, vươn bàn tay đầy dầu mỡ, đem cái chén đựng đầy thịt đẩy về phía của Doãn Tân một chút.

Cái động tác thật nhỏ này, đại khái là tựa như trời đang lạnh đột nhiên trở nên ấm áp, nở rộ ra một đóa hoa, có thể làm cho tâm tình của một người đang không tốt trong nháy mắt liền trở nên tươi đẹp.
Doãn Tân không khỏi giật mình, để cho Triệu Tiểu Tiên bày tỏ, cũng không đễ dàng.
Cô há miệng thở dốc, thời điểm tính nói một chút gì đó, Triệu Tiểu Tiên đã giành trước một bước, thanh âm không lớn, còn mang theo chút ảo não cùng ủy khuất: "Tôi quên mất."
Doãn Tân: "...Cái gì?"
"Buổi chiều đi quá gấp, vội vội vàng vàng, liền quên mất." Triệu Tiểu Tiên nói: "Không phải là cố ý."
- ----------------------------------
Ngày 28-08-2020
P/S: Doãn tổng mất khống chế trước tổng giám đốc phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.