Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 34: Chuyện đứa bé, cô định giấu diếm đến khi nào?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về chuyện sinh em bé, Triệu Tiểu Tiên cảm giác bản thân mình bây giờ giống như là chim sợ cành cong, một chút chuyện kinh sợ đều lo lắng muốn chết, một chút chuyện nhỏ cũng sợ hãi muốn chết, sợ rằng tổn thất nhỏ mà mất lợi ích to, gây ra sai lầm không thể nào bù đắp lại được.
Cho nên sau khi ở trong đầu nhanh chóng chuyển động một vòng, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên giơ tay lên che đầu một chút. "Không được không được, tôi chóng mặt quá, có phải là phát sốt hay không..."
Doãn Tân theo bản năng đỡ lấy người phụ nữ ngã vào người mình. "Phát sốt?"
Cái cơn sốt này, đến cũng quá nhanh đi.
Doãn Tân giơ tay sờ soạng đầu Triệu Tiểu Tiên một chút. "Còn tốt a." Độ ấm bình thường.
"Có thể là, sốt nhẹ." Triệu Tiểu Tiên lại vô cùng kiên trì: "Dù sao chính là không thoải mái, tôi phải tranh thủ đi bệnh viện."
Doãn Tân: "..."
Cho dù chuyện này xảy ra vô cùng bất ngờ, nhưng mà Doãn Tân vẫn mơ màng hồ đồ đáp ứng với yêu cầu của Triệu Tiểu Tiên, đem người đỡ lên xe. "Nếu không thì về nhà rồi kêu bác sĩ đến?"
"Không được không được." Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, vị bác sĩ kia của Doãn gia dù sao cũng là người của Doãn Tân, trước khi xác định được bản thân mình có mang thai hay không, tạm thời nàng không có dự định cho Doãn Tân biết được kế hoạch lén lút này của mình.
Triệu Tiểu Tiên mệt mỏi yếu ớt nói: "Trở về thì quá xa, tìm một cái bệnh viện ở gần đây đi."
Doãn Tân không lay chuyển được Triệu Tiểu Tiên, đành phải tìm kiếm chỉ dẫn, tìm một cái bệnh viện gần nhất, sau đó không ngừng chạy đến đó.
"Không có gì vấn đề, không phát sốt cũng không cảm mạo." Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra xong nhịp tim, nhìn mắt rồi lại nhìn cổ họng trong chốc lát rồi đánh giá sắc mặt hồng hào của Triệu Tiểu Tiên, sau đó bình tĩnh đưa ra kết luận.
"Thật sự là không có vấn đề gì?" Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Vậy có cần phải lấy máu, chụp phim gì đó, để cho chính xác hơn một chút hay không?"
Đôi mắt của bác sĩ sau cặp kính lão nhìn vào bệnh án. "Cô chỉ là trong một thời gian dài không có vận động, sau đó lại đột nhiên vận động dữ dội, có một chút không thích ứng được mà thôi."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Ngại vì có Doãn Tân đang đứng ở bên người, Triệu Tiểu Tiên cũng không tiện trực tiếp nói ra nghi vấn ở trong lòng, nàng nói sang một góc độ khác: "Vậy bụng của tôi, có một chút không thoải mái là có chuyện gì?"
Vị bác sĩ lớn tuổi nhíu mày một cái. "Có triệu chứng gì?"
"Ách..." Triệu Tiểu Tiên tạm thời cũng không biết nên nói ra cái triệu chứng gì thì tốt. "Chính là, không quá thoải mái..."
"Có muốn nôn không?"
Triệu Tiểu Tiên: "Không muốn."
Bác sĩ đẩy mắt kính một chút. "Vậy có muốn đi nhà vệ sinh không?"
Triệu Tiểu Tiên: "...Cũng không muốn."
Vị bác sĩ lớn tuổi nhíu nhíu mày, cảm thấy cái cô gái đang êm đẹp này có khả năng đến đây là để gây chuyện.
Triệu Tiểu Tiên lại như cũ cố gắng hướng dẫn từng bước: "Cho nên tôi có cần làm kiểm tra hay không, hay là làm siêu âm..."
Doãn Tân đứng ở một bên càng nghe càng bối rối, vẻ mặt mờ mịt phối hợp cùng với bác sĩ đầu óc mơ hồ. "Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?" Ngay cả siêu âm cũng muốn làm.
Triệu Tiểu Tiên yên lặng thở dài, không trả lời Doãn Tân, nàng buồn bực nắm lấy góc áo, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Tân nói: "Cô có thể đi mua giùm tôi một chai nước hay không?"
Vừa mới dứt lời, Doãn Tân liền giơ tay đưa ra cái chai nước suối mà Triệu Tiểu Tiên còn chưa uống xong. "Cầm lấy."
"..." Triệu Tiểu Tiên một lời khó nói hết nhìn cái chai nước suối kia. "Tôi không muốn uống cái này."
"Vậy cô muốn uống cái gì?"
"Tôi muốn uống... Sữa chua hòa tan vị vải mật ong."
Doãn Tân:?
Có cái loại này?
Giống như là sợ Doãn Tân sẽ có nghi vấn, Triệu Tiểu Tiên còn đặc biệt giải thích thêm một câu: "Hương vị mới vừa được tung ra, đóng gói màu cam."
"Sản phẩm của ai?"
Tròng mắt của Triệu Tiểu Tiên xoay một vòng, thành công nhận tín hiệu. "Wahaha."
Doãn Tân:...
Lần nữa xác nhận để một mình Triệu Tiểu Tiên ở đây trong chốc lát chắc là cũng không xảy ra chuyện gì, Doãn Tân sau khi dặn dò vài câu, liền xoay người đi ra hướng ngoài cửa.
Gần đây có mấy cái cửa hàng tiện lợi, nếu suôn sẻ, muốn mua cái gì cũng không đến mấy phút.
Đương nhiên Triệu Tiểu Tiên cũng sẽ không để cho Doãn Tân gặp thuận lợi, bịa đặt đủ loại đồ uống để Doãn Tân mua đến khi đất trời sụp đổ.
Nhìn theo bóng người dần đi xa, Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng quay đầu lại, tốc độ nói chuyện cũng nhanh chóng tăng lên rất nhiều: "Bác sĩ, thật ra chuyện là như thế này."
Bác sĩ:?
Triệu Tiểu Tiên: "Thời điểm mấy ngày trước, tôi cùng cô ấy làm một chút chuyện kia." Suy nghĩ nếu nói như vậy sợ là bác sĩ có khả năng sẽ không hiểu, vì thế lại thân thiện mà bổ sung thêm một câu: "Chính là pặc pặc pặc."
Bác sĩ: "..."
Triệu Tiểu Tiên vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Tôi chuẩn bị sinh em bé, cho nên trước tiên đã uống thuốc. Nhưng mà hôm nay tôi lại quên mất chuyện này, tôi cùng cô ấy đi nhảy bạt nhún... Bác sĩ xem đứa bé trong bụng của tôi có thể giữ được không?"
Bác sĩ: "..."
Thời điểm Doãn Tân quay lại đúng lúc nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên từ trong văn phòng của bác sĩ đi ra, tuy rằng thoạt nhìn cả người không có vấn đề gì, nhưng mà tâm tình giống như là giảm xuống rất thấp.
Triệu Tiểu Tiên không có chú ý đến Doãn Tân ở phía đối diện đang đi đến, nàng ngẩng đầu nhìn một chút cái tấm bảng phòng khám nội khoa, nói thầm: "Xem thêm một chút về phụ khoa thì có làm sao chứ..."
Nếu như thuận tiện đi phụ khoa, nàng còn cần phải khám gấp hay sao?
Đang suy nghĩ, nếu không thì thừa dịp Doãn Tân không có ở đây nhanh chóng đi đăng ký khám thêm một lần, kết quả đột nhiên cái âm thanh quen thuộc kia liền vang lên từ trên đỉnh đầu mình.
"Cô không có chuyện gì chứ?"
Triệu Tiểu Tiên đầu tiên là nhìn đến cái túi lớn đồ uống ở trong tay của Doãn Tân, rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt đang thể hiện rõ ràng sự quan tâm của đối phương.
"Chắc là không có việc gì." Triệu Tiểu Tiên buồn bực nói: "Cô mua mấy thứ này làm gì?"
Tốc độ Doãn Tân quay lại so với Triệu Tiêu Tiên dự đoán nhanh hơn nhiều, cô mở cái túi nilon ra, giới thiệu từng cái: "Trà bưởi mật ong, nước vải ép, nước hòa tan, cùng với sữa chua."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân: "Ở bên cạnh có một đại lý của Wahaha, nói là không có cái loại mà cô muốn, chắc là tôi nghe nhầm." Cô nói chuyện có trình tự. "Cũng có thể chắc là cô nhớ nhầm."
Triệu Tiểu Tiên muốn nói lại thôi, kết quả cái gì cũng chưa nói, Doãn tổng lại mạnh mẽ bổ sung thêm một câu: "Nếu như cô không có nhớ lầm, vậy thì đem mấy cái này trộn chung rồi uống, chắc là cũng có thể đạt được hiệu quả."
Triệu Tiểu Tiên:...
Triệu Tiểu Tiên lúc này thật sự không có tâm tình nói đùa cùng Doãn Tân, mặc dù ý cười nhàn nhạt ở trên mặt Doãn Tân làm cho nàng có một loại cảm giác dễ chịu xưa nay chưa từng có, nhưng cũng chỉ là dễ chịu một chút, vấn đề buồn phiền vẫn còn rất buồn phiền.
Được rồi, ngày mai tự mình lại đi một chuyến đến khoa sản phụ.
Nghĩ như vậy, cúi người lấy cái chai nước hòa tan từ trong túi ra, đang muốn uống lại suy nghĩ mang thai có thể uống cái loại đồ uống này hay không, vì thế sau vài giây rối rắm lại quay đầu đem cái chai kia ném vào trong túi, một lần nữa lại cầm lấy cái chai nước suối lúc đầu chưa có uống xong kia.
Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên, sau đó lại lấy chìa khóa đưa qua. "Cô đi lên xe trước đi, tôi đi vệ sinh một chút."
Người thông minh như Doãn Tân, cho dù là ngay từ đầu thật sự bị Triệu Tiểu Tiên lừa gạt, nhưng rất nhanh sau đó sẽ phát hiện được có chuyện không ổn.
Nha đầu này, chắc chắn là có chuyện giấu sau lưng cô, còn cố ý để cô rời đi.
Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên dần dần đi ra cửa lớn của bệnh viện, lúc này mới quay đầu lại đi vào văn phòng của bác sĩ.
Vị bác sĩ già giống như là bị Triệu Tiểu Tiên làm cho xuất hiện bóng ma tâm lý, nghĩ lại dù sao bản thân cũng là một người đàn ông lớn tuổi như thế này, tư tưởng vẫn là hơi truyền thống, bị một tiểu cô nương giống như là Triệu Tiểu Tiên hỏi chuyện về phụ khoa, cái mặt già này không thể chịu nổi nữa.
Vì thế thời điểm nhìn thấy Doãn Tân đi vào, liền phản xạ có điều kiện xua xua tay. "Tôi thật sự không thể giải quyết được vấn đề này của các cô, khoa phụ sản ở tầng trên, phí đăng ký khám lại cũng không có bao nhiêu."
Doãn Tân vừa mới tiến vào, bước chân còn chưa kịp dừng, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, trước tiên đã bị đối phương quăng một trái bom cực lớn làm cho chóng mặt hoa mắt.
Nhưng mà sau đó vẫn nắm bắt được trọng điểm.
"Khoa phụ sản?" Doãn Tân hỏi.
Đối với cách nói chuyện không hỏi mà tự đáp của vị bác sĩ lớn tuổi này, biểu hiện của Doãn Tân hoàn toàn khiếp sợ.
Không có nghe nói về phương diện phụ khoa Triệu Tiểu Tiên có cái vấn đề gì a, hay là cô ấy có chỉ là vẫn luôn không muốn cho mình biết.
Nhưng mà cho dù đúng là như thế này, cũng không cần phải đến mức đang yên lành chơi, đột nhiên bằng mọi giá muốn đến bệnh viện một chuyến chứ?
Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn cái vẻ mặt đầy nghi hoặc của Doãn Tân, suy nghĩ lại mới vừa rồi hình như chính xác là Triệu Tiểu Tiên cố tình đem người đuổi đi rồi mới hỏi. Dần dần mới ý thức được phải giữ bí mật làm vị bác sĩ kia điều chỉnh tâm trạng lại một chút, dự định mất bò mới lo làm chuồng, cứu vãn lại một chút hành vi lỡ miệng của mình.
Nhưng mà Doãn Tân trước sau cũng không phải là một người dễ qua loa lấy lệ như vậy, ngay sau đó cô bước đến trước mặt bác sĩ. "Ngài nói cho rõ ràng, khoa phụ sản cái gì? Mới vừa nãy tôi không có mặt ở đây, cô ấy đã nói cái gì?"
Vị bác sĩ lớn tuổi rơi vào thế khó xử, há miệng thở dốc không biết là nên nói hay là không nên nói.
"Mang thai?!" Cuối cùng sau thời điểm uy hiếp nói ra được cái đáp án này, cả người Doãn Tân đều ngây ngốc. Cô sờ sờ lỗ tai của mình, xác định bản thân không có nghe lầm. "Ông chắc chắn vừa rồi là cô ấy, cái người gọi là Triệu Tiểu Tiên, nói với ông những lời này?"
"...Hai người một trước một sau, tôi còn có thể nhớ lầm?" Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Chính là do cô gái kia nói."
Doãn Tân: "..."
Tuy rằng lúc trước Du Lý đã từng nói qua với cô, bản thân cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý, Triệu Tiểu Tiên rất có thể bởi vì mục đích mà yên lặng thực hiện kế hoạch muốn có con cùng với cô.
Nhưng thời điểm khi sự việc chân chính xảy ra, Doãn Tân vẫn vô cùng khiếp sợ, hay là nói, mừng rỡ như điên.
Triệu Tiểu Tiên muốn có con.
Muốn có con với cô!
Hơn nữa, buổi tối ngày hôm đó, cô ấy còn uống thuốc.
Đây đại khái chính là cái tin tức tốt nhất mà Doãn Tân nghe được từ khi sinh ra cho đến bây giờ.
Thậm chí bản thân Doãn Tân cũng không có nghĩ đến, thời điểm cô nghe được tin tức này lại có thể cao hứng đến mức độ như vậy.
Thậm chí là hoàn toàn đánh mất sự kiềm chế và bình tĩnh của bản thân, cứ như vậy mà chạy ra khỏi văn phòng của bác sĩ, gấp gáp không thể chờ nổi chạy ra cửa lớn của bệnh viện.
Triệu Tiểu Tiên một khắc trước còn đang chán đến chết ngồi ở trong xe, lo lắng không biết ở trong bụng có em bé hay không, có thể an toàn hạ sinh hay không.
Giây tiếp theo thì Doãn Tân với bộ dạng hoang mang rối loạn chạy đến, liền mở cửa ghế lái ra, nhanh như chớp ngồi vào bên trong.
Sau đó nhìn nàng với đôi mắt nóng bỏng.
Triệu Tiểu Tiên:?
Bị cái tầm mắt nóng bỏng có chút không thích hợp này nhìn gắt gao và chằm chằm, Triệu Tiểu Tiên rất nhanh liền không chịu được mà nuốt một ngụm nước bọt. "Cô... làm sao vậy?"
Nhưng mà cái loại vấn đề râu ria này, Doãn tổng căn bản không có tâm tư trả lời, lời đáp lại của cô càng trực tiếp hơn, càng nhiệt tình như lửa.
Triệu Tiểu Tiên bỗng nhiên bị người khác kéo vào trong lồng ngực, so với những lần trong quá khứ hình như cố ý lại hình như vô ý, dường như không giống thời điểm ẩn nhẫn kiềm chế, giờ phút này Doãn Tân giống như là giải phóng hết tất cả mọi trói buộc, không chút kiêng dè dùng phương thức của mình biểu đạt tình yêu.
Vì thế cho nên phản ứng từ trước đến nay luôn chậm một nhịp, vấn đề trước còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, vấn đề sau lại nối gót nhau mà đến.
Thời điểm cái ôm không thể giải quyết được vấn đề, Doãn Tân say sưa hôn lên đôi môi nhỏ của đối phương bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra, hơn nữa còn tận dụng cái loại ưu thế cực lớn này để dũng cảm thể hiện tình cảm nồng nàn.
Triệu Tiểu Tiên mới đầu còn kháng nghị hai cái, nhưng mà phản ứng cũng không quá quyết liệt.
Không biết có phải là bởi vì đã phát sinh qua cái chuyện sâu sắc và tinh tế hơn, làm cho trong tiềm thức của Triệu Tiểu Tiên đồng thời tiếp nhận cái người Doãn Tân này, cũng sinh ra một tia tham luyến đối với cô ấy.
Cho nên thời điểm khi khoái cảm cùng kích thích đến càng mãnh liệt, Triệu Tiểu Tiên chẳng những quên mất phải phản kháng như thế nào, thậm chí còn rất nhanh liền đắm chìm vào cái loại say mê dễ chịu này.
Triệu Tiểu Tiên không biết vì cái gì mà Doãn Tân đột nhiên phát điên, nhưng không thể không thừa nhận, cái phát điên này chẳng những là rất có ý nghĩa, mà còn rất có cảm giác.
Ôm ấp thân thể mềm mại, Doãn Tân dốc hết sức lực biểu đạt cảm tình của bản thân, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cho dù như thế nào cũng cảm thấy còn chưa đủ...
Doãn Tân cảm thấy cho dù đem cả chính bản thân mình, đem hết tất cả mọi thứ của mình cho nha đầu này, cũng đều không đủ.
Cô quá yêu cái đồ ngốc này, có những thời điểm bản thân cũng nghi ngờ có phải là mình đã mắc tâm bệnh gì hay không, vì cái gì lại chỉ đối với duy nhất một người con gái như vậy, một lần nhớ nhung chính là mười mấy năm.
Nhớ nhung không thể quên, nhớ nhung không hề vơi.
Cũng may là quanh đi quẩn lại, cô vẫn có thể được như ý nguyện.
Chẳng những được như ý nguyện, mà mọi chuyện còn không ngừng phát triển theo chiều hướng ngày càng tốt hơn.
Doãn Tân biết Triệu Tiểu Tiên muốn có em bé chưa chắc hoàn toàn là bởi vì thích cô, nhưng cho dù chỉ có một chút lợi lộc nho nhỏ như vậy, Doãn Tân phát hiện bản thân đã vui mừng đến không thể chịu nổi.
"Cô phát bệnh thần kinh gì vậy?" Một nụ hôn kết thúc, Triệu Tiểu Tiên thở hổn hển, cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Trong dĩ vãng, cái loại lời nói này Triệu Tiểu Tiên luôn luôn tùy tiện mắng ra, nhưng giờ phút này nghe vào lại giống như là những lời oán trách tràn đầy ý tứ giữa những người yêu nhau.
Doãn Tân ôm lấy gương mặt của Triệu Tiểu Tiên. "Cô dự định khi nào mới nói cho tôi biết?"
"Cái gì?"
"Em bé."
Có thể là hai chữ này làm cho Triệu Tiểu Tiên tỉnh lại từ bên trong sự thỏa thích ngắn ngủi, nàng theo bản năng trốn ra phía sau một chút, đôi mắt trừng thật to. "Cô, cô... cô đã biết? Cô...?" Đột nhiên nàng không biết nên nói cái gì. "Cho nên cô vừa rồi..." Không phải là đi nhà vệ sinh sao?
Chẳng lẽ là đi hỏi cái vị bác sĩ kia?
Doãn Tân buồn cười gật gật đầu, cũng không có phủ nhận.
Ngược lại lông mày của Triệu Tiểu Tiên càng nhíu lại càng chặt, vươn tay chỉ vào Doãn Tân, chỉ trích nói: "Cô đúng là kẻ đầy mưu mô!"
Lần đầu tiên Doãn tổng bị người khác chỉ vào mũi nói như vậy, 'Phốc' một tiếng, không nhịn được liền cười ra tiếng.
Cô giơ tay nắm lấy ngón tay tùy hứng của Triệu Tiểu Tiên ở trong tay. "Không có chút mưu mô, còn bị cô giấu đến khi nào?"
Triệu Tiểu Tiên lại thở dài rồi lại hít thở một hồi lâu, sau đó mới dần dần thu hồi cái tay lại, dùng sức lau trán.
"Cô đừng có hiểu lầm a, tôi cũng không phải là bởi vì thích cô." Triệu Tiểu Tiên nhìn sang nơi khác, nói rõ ràng.
Doãn Tân: "Cô cũng có thể là bởi vì thích tôi."
"Tôi..."
"Đương nhiên, không phải cũng không sao, vì cái gì cũng được." Doãn Tân nói: "Ít nhất thì, chính chính xác xác, là con của chúng ta."
Đứa bé giống như là một ổ khóa, có thể đem cô và Triệu Tiểu Tiên khóa càng chặt một chút.
Tốt nhất là khóa lại cả đời, đừng lại mở ra.
Triệu Tiểu Tiên cúi thấp đầu. "Còn không biết là có hay không..."
Nàng vừa thì thầm vừa lấy một tờ khăn giấy ra lau lau miệng, sau đó còn thuận tiện lấy cho Doãn Tân một tờ khăn giấy. Hôm nay nàng son môi là bởi vì cái nụ hôn kia, đã đỏ hết một mảng, người khác không biết đại khái còn tưởng rằng nàng đã ăn hơn năm ký tương ớt.
"Cho nên đột nhiên cô muốn đến bệnh viện, chính là bởi vì lo lắng nhảy bạt nhún sẽ làm đứa bé nhảy rớt?"
Triệu Tiểu Tiên bĩu môi, không muốn thừa nhận nhưng vẫn là không thể không thừa nhận, nói: "Không được sao?"
Doãn Tân nhịn không được cười cười. "Nhưng mà cô làm cho bác sĩ phải khó xử." Cô nói: "Thật ra chuyện này cô không cần gạt tôi."
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, tôi đây cũng không cần phải nói với cô a.
Doãn Tân: "Hơn nữa tính ngày tháng, hình như chúng ta mới có mấy ngày a?"
Triệu Tiểu Tiên đỏ mặt. "Để phòng ngừa lỡ như không được sao? Lỡ như?"
"Lại như thế nào lỡ như, thời điểm này, bác sĩ cũng không thể cho cô được đáp án a." Doãn Tân vươn tay xoa xoa đầu của Triệu Tiểu Tiên. "Nhưng mà cô yên tâm, chắc là không có bị ảnh hưởng."
Triệu Tiểu Tiên vừa trốn tránh cái móng heo của Doãn Tân, vừa không quên mở to đôi mắt lấp lánh, xác nhận hỏi: "Thật sự?"
"Ân." Doãn Tân gật gật đầu. "Xem như lùi một bước mà nói, nếu như lần này không được, sau này cơ hội còn rất nhiều, rồi sẽ có. Cái xác suất này so với mua vé số còn cao hơn nhiều, cho nên cô không cần phải quá lo lắng."
Triệu Tiểu Tiên: "Ai... ai muốn cùng cô có rất nhiều cơ hội?" Một lần như vậy nàng đều phải chuẩn bị tâm lý có được không?
Triệu Tiểu Tiên tức giận suy nghĩ, tốt nhất là một lần thành công, nàng mới không cần phải cùng Doãn Tân làm cái chuyện kia!
"Nha... Vậy theo như lời cô nói là muốn một lần là trúng liền, khả năng này vẫn là có chút khó khăn." Doãn Tân nói có trình tự, càng nói thì nhìn thấy khuôn mặt của nha đầu ở trước mắt càng đỏ.
"Cô có thể nói chuyện đàng hoàng hơn một chút hay không?"
Doãn tổng vẻ mặt vô tội. "Tôi là đang nói chuyện đàng hoàng a. Tôi rất thật lòng, cũng rất nghiêm túc a!"
Triệu Tiểu Tiên giống như là một con thỏ, xoay người lại quay lưng về phía Doãn Tân, chổng mông dựa lưng vào chỗ ghế ngồi của nàng. "Tôi không muốn nói chuyện với cô, lo chuyên tâm lái xe của cô đi."
Doãn Tân buồn cười nhìn bóng lưng của Triệu Tiểu Tiên, giơ tay xoay chìa khóa xe. "Nếu như vấn đề đã được giải quyết, vậy cũng không cần phải vội vàng trở về sớm như vậy đúng không?"
"...Nếu không thì sao?"
"Tôi mang cô đến một nơi."
Khu nhảy bạt nhún sau khi cân nhắc về diện tích cùng giá đất, cho nên được xây dựng ở vùng ngoại thành tương đối xa xôi, Doãn Tân tạm thời đi theo hướng dẫn đến bệnh viện cũng cách đó không xa, cho nên đối với các cô, những người luôn hoạt động trong trung tâm thành phố mà nói, thật ra đây là một cơ hội hiếm có để giải khuây.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò, nếu cứ không bệnh mà chết như vậy thật sự có chút đáng tiếc.
Doãn Tân dưới sự hiếu kỳ của Triệu Tiểu Tiên cuối cùng lái xe đi vào một khu sinh thái, kết quả là một giây trước còn giả vờ bộ dạng không có hứng thú, Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức ngồi thẳng người, dán sát vào cửa kính xe, kinh ngạc mà nhìn những cây ăn quả ở bên ngoài.
"Quả đào kìa!!" Triệu Tiểu Tiên hiếm thấy nói: "Cô nhìn xem ở bên kia kìa, có thật nhiều cây đào, có thật nhiều trái đào to."

Doãn Tân tựa hồ cũng bị lây nhiễm bởi sự nhiệt tình này, cười nói: "Ở đằng trước còn có cây táo."
Mặc dù những trái cây này đều được cung cấp đầy đủ cho biệt thự, nhưng mà đại tiểu thư chưa từng nhìn thấy qua, chưa từng được trải nghiệm cuộc sống của dân thường, vẫn là biểu hiện hoàn toàn kích động.
"Trái cây ở nơi này có thể hái sao?"
Doãn Tân: "Đương nhiên là có thể." Chỉ cần trả tiền.
Cô dẫn Triệu Tiểu Tiên đến đây chính là muốn cho tiểu công chúa nếm thử một chút những chuyện không giống nhau cũng thuận tiện tìm niềm vui, chính là không nghĩ đến, Triệu Tiểu Tiên so với trong tưởng tượng của cô còn vui vẻ hơn nhiều, vừa bước xuống xe liền gấp gáp không chờ nổi chạy nhanh về phía cây đào gần nhất.
Doãn Tân ở phía sau cùng người phụ trách chào hỏi, tiếp đó đi đến cầm theo cái tạp dề bảo vệ cùng với cái rổ bằng tre.
"Trước tiên mặc tạp dề vào, đừng làm dơ quần áo." Doãn Tân nói xong liền cúi người đặt cái rổ tre xuống đất, tự nhiên mà bắt đầu giúp Triệu Tiêu Tiên đeo tạp dề. "Còn có bao tay bảo hộ và..."
Ở bên trong khu sinh thái còn nuôi một con chó nhỏ lông vàng, nhìn thấy người lạ cũng không sợ hãi, còn chạy vòng quanh những vị khách mới đến.

Triệu Tiểu Tiên ngược lại cũng không sợ, cho dù Doãn Tân đang giúp nàng đeo tạp dề nhưng vẫn không chịu ngồi yên một chút nào, thỉnh thoảng lại cứ sờ sờ đầu chú chó con. "Tiểu soái ca, con tên là gì vậy?"
Doãn Tân ở phía sau Triệu Tiểu Tiên rốt cục cũng buộc xong tạp dề: "Lỡ như nó là một tiểu cô nương thì sao?"
Triệu Tiểu Tiên không đồng ý. "Cái bộ dáng hoạt bát như vậy chắc chắn là một tên tiểu tử." Nàng nói xong giống như là kiên quyết muốn chứng minh lời nói của mình, liền ngồi xổm xuống cầm lấy hai chân của chó con, cúi đầu nhìn nhìn cái mông của nó.
"Ha! Cô nhìn đi, tôi đã nói rồi, là một tiểu soái ca."
"..." Doãn tổng liếc mắt một cái, bỗng nhiên rất đồng tình với cái vẻ mặt vô tội của chó con.
"Nãy giờ cô cứ liên tục sờ con chó này, một lát nữa đi hái đào." Doãn Tân tỏ ý chỉ cái rổ tre ở trong tay Triệu Tiểu Tiên. "Còn có thể ăn sao?"
"Cắt!" Cái thói sạch sẽ quá đáng. "Có cái gì mà không thể ăn, rửa rửa một chút là được, cô không ăn thì tôi ăn."
Doãn Tân cũng không thèm để ý, rướn cái cổ nhìn thoáng qua những quả đào ở trong rổ của Triệu Tiểu Tiên. "Còn cái này, đều bị sâu rồi."
"Bị sâu thì chứng mình trái này ngọt a, chỗ này chỉ cần gọt đi là được rồi." Triệu Tiểu Tiên cứ như là nói có sách mách có chứng. "Nếu không để qua hai ngày nữa, nó càng bị sâu ăn lợi hại hơn."
Doãn Tân: "..."
Đột nhiên nghĩ lại trước đây, thời điểm ăn trái cây, chỉ cần có một chút xíu bị dập hay là có một chút xíu tì vết nào, Triệu Tiểu Tiên đều sẽ chán ghét và tránh xa. Vậy mà cũng có một ngày không có gánh nặng nào mà có thể nói ra lời như vậy.
Doãn tổng lắc lắc đầu, sau đó vẫn là dùng ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn Triệu Tiểu Tiên một người một chó chạy sâu hơn vào bên trong khu sinh thái.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên hái quả đào hiển nhiên là không có nghĩ đến vấn đề sau này làm sao ăn hết, chờ đến khi tính tiền xong đem bỏ vào trong cốp xe mới phát hiện, đã nhiều đến mức không thể đóng lại được.
"Nếu không? Bỏ lại một chút?"
Triệu Tiểu Tiên phủ quyết nói: "Đây là do tôi cực cực khổ khổ đích thân đi hái, một quả cũng không thể thiếu."
Doãn Tân: "...Có thể ăn hết chỗ này sao?"
"Trong nhà có nhiều người như vậy, tại sao lại ăn không hết?"
Cho dù nói như thế nào Triệu Tiểu Tiên cũng không chịu nhượng bộ, vì thế cân nhắc lại, Doãn Tân đơn giản cũng không bỏ vào trong cốp xe, mà trực tiếp để nhân viên phụ trách khu sinh thái cho người chở hết tất cả về nhà.
Kết quả là mấy chục ký đào từ vùng ngoại ô đưa vào trong thành phố, phí thuê người vận chuyển quả thật có thể dùng đi mua một rổ đào.
Từ khi những quả đào này được vận chuyển về nhà, những lời chào hỏi ở bên trong biệt thự liền thay đổi một cách hết sức kỳ lạ, vừa gặp mặt trước tiên liền hỏi một câu: "Phần đào ngày hôm nay cô đã ăn chưa."
Chính là tại nơi này, dưới sự khống chế mạnh mẽ nửa ép buộc nửa dụ dỗ, người một nhà vẫn là đồng tâm hiệp lực ròng rã suốt nửa tháng trời mới đem hết những quả đào mang tên 'thiếu phu nhân tự tay hái', giải quyết hết trước khi bị thối rữa hoặc sắp bị thối rữa.
- ------------------------
Ngày 29-10-2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.