*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên ở đầu bên kia càng không có vấn đề, sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh liền trực tiếp đi vào phòng bếp, khiến cho đầu bếp lâu năm cùng người hầu ở Triệu gia bị sững sờ đến mức giật mình.
Chỉ là tư thế thành thục này của Triệu nhị tiểu thư thật đúng là không giống như đang giả vờ, đeo tạp dề cầm lên cái muôi lớn, còn hơi có chút khí chất giống như đầu bếp cao cấp năm sao.
"Không ngờ rằng cô thật sự còn có một chút thủ đoạn a." Cơm làm được một nửa, có một người đi vào trong phòng bếp, Triệu Tiểu Tiên nghe thấy tiếng liền xoay đầu lại nhìn thoáng qua. Những người khác không biết từ khi nào đều đã đi ra ngoài, cho nên Triệu Hiểu Du trực tiếp gây chuyện như vậy cũng không có kiêng kỵ gì.
Đối phương vừa ung dung đi vào bên trong vừa rõ ràng không có hảo ý lần lượt nhìn vào bên trong từng cái nồi, vừa đánh giá vừa nói: "Ngược lại dụ dỗ người nhà của Doãn gia thành ngoan ngoãn nghe lời."
"Cái gì gọi là dụ dỗ? Cái này gọi là tình cảm chân thành." Triệu Tiểu Tiên bất mãn nói: "Loại người giống như cô, đoán chừng chắc sẽ không hiểu."
Triệu Hiểu Du vốn dĩ sẽ không tin là Triệu Tiểu Tiên thật sự biết nấu cơm, nhưng lúc này nhìn thấy sự thật ở trước mắt, ngược lại cũng không còn nói được gì khác.
Triệu Hiểu Du chậm rãi đến gần bên người Triệu Tiểu Tiên. "Tình cảm chân thành? Loại lời nói này nói ra từ miệng cô không cảm thấy buồn cười sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "......"
"Vì tiền mà bị ép gả vào Doãn gia, vì để củng cố địa vị của bản thân ở Doãn gia, không biết đã sử dụng cái thủ đoạn gì lừa Doãn Tân vì cô mà mang thai đứa bé, lại vì muốn lấy lòng người khác, không tiếc tranh giành công việc nấu ăn, làm việc nhà của người hầu?" Triệu Hiểu Du khịt mũi coi thường nói: "Cô nói thử, có phải là cô thật đáng thương hay không a? Nghĩ lại giống như những con chó con mèo con, vì miếng ăn mà phải giả vờ đáng thương để lấy lòng thì có gì khác nhau?"
"Triệu Hiểu Du, tôi thành thật khuyên cô không cần phải nói những cái lời thái quá không có cơ sở như vậy để đả kích tôi, tôi sống như thế nào cũng không cần phải chứng minh cho cô thấy." Triệu Tiểu Tiên quả thật là cảm thấy vô cùng buồn cười. "Nếu như đúng là giống như lời cô nói, Doãn Tân bị tôi lừa gạt mang thai đứa bé, cô ấy không phải sẽ rất tức giận đến mức muốn giết tôi hay sao?"
"Nói thật đi, có phải là cô đang ghen tỵ với tôi vì tôi sống tốt hơn cô không?" Triệu Tiểu Tiên khuấy đồ ăn ở trong nồi. "Nhưng mà cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng đến như vậy?"
"Cô nói cái gì, ai ghen tỵ với cô?" Triệu Hiểu Du kêu gào nói: "Đừng có nói chuyện tức cười như vậy?"
"Vậy thì cô đứng ở đây làm cái gì?" Triệu Tiểu Tiên nói: "Học trộm sao? Hay là bộ dạng nấu ăn của tôi tương đối đẹp mắt, làm cho cô nhịn không được muốn xem nhiều hơn một chút?"
"..."
"Đợi một chút." Triệu Tiểu Tiên giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Không phải là cô đến để hạ độc chứ?"
"Triệu Tiểu Tiên!"
"Tôi nghe được, không cần phải lớn tiếng như vậy." Triệu Tiểu Tiên nói xong liền di chuyển cái nồi. "Làm phiền nhường một chút, cô đang cản trở tôi đó!"
Triệu Hiểu Du siết chặt tay lui về phía sau hai bước, cô hung ác nhìn bộ dạng Triệu Tiểu Tiên đang đắc ý khiến cho người khác muốn buồn nôn, lửa cháy ở trên bếp giống như là đang cháy ở trong mắt của Triệu Hiểu Du, khiến cho cô hận không thể...
Hận không thể cầm lấy cái bình dầu ăn ở bên cạnh, dùng hết sức đổ trực tiếp lên đầu của Triệu Tiểu Tiên.
Đời này chuyện mà Triệu Hiểu Du không cam lòng nhất, vĩnh viễn chính là, vì sao Triệu gia lại có hai người con gái?
Vì sao Triệu Tiểu Tiên cái gì cũng không cần làm, lại có thể được mọi người yêu thích và cưng chiều. Còn cô vì công ty, vì Triệu gia mà phí công nhọc lòng bao nhiêu, nhưng ánh mắt người khác nhìn cô lại xem thường như vậy.
Cô không phải là ghen tỵ với Triệu Tiểu Tiên, mà chính là căm ghét, căm ghét cái người này đến mức, muốn để cho hai mẹ con họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
"Cô còn đứng ngẩn người ở đây làm cái gì?"
"..."
Triệu Tiểu Tiên đột nhiên thúc giục mới miễn cưỡng lôi kéo được Triệu Hiểu Du trở về từ cõi thần tiên, lúc này Triệu Hiểu Du mới đột nhiên phát giác ra, trong nháy mắt mới vừa rồi, bản thân cô lại nảy sinh ra một suy nghĩ đáng sợ đến cỡ nào. Thậm chí... thậm chí thiếu một chút nữa, có khả năng là cô thật sự sẽ làm như vậy.
"Đây cũng là phòng bếp của nhà tôi, tôi ở đây thêm một lát thì làm sao?"
Triệu Tiểu Tiên liếc mắt nhìn Triệu Hiểu Du một cái. "Tùy cô thôi."
Triệu Hiểu Du nhìn Triệu Tiểu Tiên lại bắt đầu bận rộn công việc của chính mình, trước khi xoay người đi ra ngoài lại đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ ở trong đầu. Vì vậy thừa dịp Triệu Tiểu Tiên đang xoay người làm chuyện khác, tiện tay múc một muỗng muối đầy, cũng không biết cái hạt tròn tròn màu trắng là muối hay là đường, đem toàn bộ đổ hết vào trong nồi.
Thời điểm Doãn Tân ăn xong miếng đầu tiên, sắc mặt liền thay đổi.
Triệu Hiểu Du chờ xem náo nhiệt, dường như luôn chú ý quan sát sắc mặt của Doãn Tân một hồi lâu, rốt cục chờ được một ngụm này, gấp gáp không kịp chờ nổi liền thu hoạch niềm vui sướng.
"Trước kia thật đúng là không biết Tiểu Tiên còn có tài năng này, ân, thoạt nhìn hình như còn rất không tồi." Triệu Hiểu Du nói xong liền làm bộ làm tịch gắp một đũa thức ăn, nhưng lượng không nhiều lắm, hiển nhiên là đã sớm có phòng bị.
Nhưng mà chờ Triệu Hiểu Du thật cẩn thận bỏ vào miệng, Doãn Tân liền đem miếng đồ ăn kia ở trong miệng nuốt xuống, lông mày trong nháy mắt cũng hoàn toàn giãn ra.
"Con cảm thấy tay nghề của Tiểu Tiên hình như lại tiến bộ a." Vẻ mặt của Doãn Tân tràn đầy chân thành nói: "Cái hương vị này đúng là quá tuyệt vời a!"
Triệu Hiểu Du:?
Nghe vậy cô không nhịn được cũng nhanh chóng nhai mấy cái, quả nhiên hương vị đáng sợ như dự đoán cũng không có xuất hiện ở bên trong miệng, ngược lại giống như lời nói của Doãn Tân, hương vị đúng là rất ngon.
Đang bối rối thì ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên liền chuyển về phía này, mang theo khiêu khích và tràn đầy đắc ý. "Đại khái là, nhờ có sự giúp đỡ của người chị này thì phải."
Triệu Hiểu Du:...
Trước kia Triệu Tiểu Tiên cảm thấy cái đầu óc này của Triệu Hiểu Du chắc là cũng đủ dùng, ít nhất thì chắc chắn tốt hơn so với nàng một chút, nếu không thì làm sao ba có thể yên tâm mà giao công ty cho cô ta quản lý?
Nhưng mà hôm nay xem ra, hình như cũng chỉ có như thế.
Nhưng cũng hợp tình hợp lý, Triệu Hiểu Du làm sao có thể nghĩ đến Triệu Tiểu Tiên đối với một ngày ba bữa cơm của Doãn Tân lại vô cùng cẩn thận như vậy, mỗi một món ăn nếu nàng không tự mình thử qua thì làm sao có thể trực tiếp dọn lên trên bàn?
"Cái nha đầu kia tại sao lại độc ác như vậy?" Trên đường quay trở về, Lâm Thư còn hỏi lại chuyện xảy ra trên bàn ăn, cảm thấy không khí lúc đó đặc biệt kỳ dị, chỉ là không có tiện mở miệng. Kết quả hiện tại mới nghe được Triệu Tiểu Tiên nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, lập tức cảm thấy ngày hôm nay bản thân mình đối với Triệu Hiểu Du quá khách sáo rồi.
"Con cảm thấy cũng may mắn, cô ta chỉ là bỏ một muỗng muối, không có bỏ cái gì khác."
"Cô ta dám?!" Lâm Thư tức giận nói: "Nếu thật sự cô ta dám làm ra cái loại chuyện này, mẹ... mẹ liền..."
"Mẹ liền làm cái gì." Doãn Tân buồn cười ngắt lời nói: "Mẹ còn có thể giết cô ta hay sao?"
"Mẹ chính là nói sự thật, nếu hôm nay cô ta bỏ vào là một thứ gì khác, thì cho dù những món đồ ăn kia không được dọn lên, nhưng mà Tiểu Tiên cũng là người đầu tiên nếm thử."
Doãn Tân: "..."
Vừa nói như vậy, trong nháy mắt hình như Doãn Tân liền ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.
Gần đây đầu óc của cô giống như có chút trì độn, vì thế cho nên có rất nhiều chuyện trong lúc nhất thời không biết sẽ thay đổi như thế nào.
Nhưng mà Lâm Thư vừa nhắc đến như vậy, Doãn Tân liền nhanh chóng nghĩ đến rất nhiều việc —— như là Triệu Hiểu Du luôn nhắm vào Triệu Tiểu Tiên, lại luôn ở ngoài sáng trong tối giở thủ đoạn. Nếu cứ tiếp tục phát sinh những chuyện như vậy, ai có thể nói trước được, mọi chuyện cuối cùng đến bước nào.
Lỡ như người phụ nữ kia đột nhiên tấn công, sử dụng cái ám chiêu gì thì sao?
Tưởng tượng như vậy, Doãn Tân cảm thấy giết chết cô ta hình như vẫn còn nhẹ.
Không đợi Doãn Tân tức giận nói những lời hận thù căm phẫn, Triệu Tiểu Tiên trước tiên là cắt ngang hai mẹ con đang hừng hực khí thế. "Được rồi được rồi, cũng không đến mức đó a. Con đã nói Triệu Hiểu Du đúng là không đáng tin cậy, nhưng cũng không đến mức quá đáng như vậy, hai người đừng làm phức tạp mọi chuyện lên."
"Ở chỗ nào làm phức tạp?" Lâm Thư nghiêm túc nói: "Không thể không có lòng để phòng người khác, người phụ nữ này thật đúng là không thể nói chính xác được. Mấy năm trước cũng không nhớ rõ là nhà nào, hai anh em ruột còn tranh giành tài sản đến mức một người chết một người bị thương nữa chứ."
"Con cũng không còn ở Triệu gia, tay của cô ta cũng không có vươn dài ra đến như vậy chứ?" Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ nói: "Còn có thể đem chủ ý đánh lên Doãn gia?"
"Ân... Ngược lại cái kia cũng không có khả năng." Nói đến đây, Lâm Thư thật ra tự tin lên. "Nhưng nếu cô ta thật sự muốn tự mình tìm đường chết, vậy thì không ai có thể cứu được."
Nhưng mà Triệu Hiểu Du cũng không có ngu ngốc đến thế, đối nghịch với Doãn gia là chuyện tuyệt đối không thể thực hiện được. Chỉ là Triệu Hiểu Du ngàn vạn lần cũng không thể bỏ qua, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có chiêu gì hay, suy nghĩ nếu không thì phải tính chuyện lâu dài, bình tĩnh chờ đợi thời cơ, lại không ngờ rằng ngoài ý muốn nghe được một chuyện bát quái rất thú vị.
Liên quan đến cái khuê mật kia của Triệu Tiểu Tiên - Lạc Đồng An.
Bình thường Triệu Hiểu Du thật đúng là không có lòng quan tâm đến những chuyện của Triệu Tiểu Tiên, có thể là trong khoảng thời gian này cái nha đầu kia xuất hiện ở trước mắt cô quá dày đặc, làm cho sự nhẫn nại của cô đối với Triệu Tiểu Tiên đã giảm sút đi rất nhiều, gấp gáp không thể chờ nổi muốn tìm một cơ hội tiêu diệt uy phong của Triệu Tiểu Tiên.
Cho nên thời điểm ngay khi ở trong công ty có người kề tai nói nhỏ, bàn tán về chuyện Lạc Đồng An yêu thầm Triệu Tiểu Tiên bị vạch trần ở trước mặt mọi người, Triệu Hiểu Du đặc biệt nghe nhiều thêm một lát.
Sau đó đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Triệu Hiểu Du đã gặp qua Lạc Đồng An, ít nhiều gì cũng biết một chút về quan hệ của Triệu Tiểu Tiên và Lạc Đồng An. Lúc trước cô không thích Lạc Đồng An, cho dù hai nhà có hợp tác, nhưng mà cô cũng không có lý do gì để liên lạc với Lạc Đồng An.
Chỉ là bây giờ Triệu Hiểu Du lại đột nhiên thay đổi, chủ động điện thoại liên lạc với đối phương, thậm chí còn hẹn gặp mặt.
Nhận được lời mời của Triệu Hiểu Du, Lạc Đồng An cũng ngỡ ngàng một hồi lâu, nhưng mà xuất phát từ đủ loại lý do, cô vẫn là đến nơi hẹn.
Thời điểm nhìn thấy Triệu Hiểu Du, đối phương đang ngồi ở chỗ kia, yên lặng mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên mặt có một loại ảm đảm không thể nói rõ cũng không thể hiểu rõ.
Lạc Đồng An lập tức đi qua, bước chân của cô rất nhẹ, giống như là trong tiềm thức có chút không đành lòng phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nhưng mà Triệu Hiểu Du vẫn là nhìn thấy Lạc Đồng An, trước tiên cô đứng dậy từ chỗ ngồi, hướng về phía Lạc Đồng An hơi hơi mỉm cười, lên tiếng nói lời chào.
"Đột nhiên lại hẹn Lạc tiểu thư ra đây, thật là rất ngại." Triệu Hiểu Du hơi có vẻ khổ sở nói, giữa cô và Lạc Đồng An không có tiếp xúc nhiều với nhau, lý giải theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là cái mặt nạ để che đậy tốt nhất của cô.
"Là có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện, nhưng không phải là chuyện của tôi." Triệu Hiểu Du nói: "Là Tiểu Tiên."
"Tiểu Tiên?" Lạc Đồng An không khỏi ngẩn người. "Cậu ấy, làm sao vậy?"
"Là như thế này, tôi biết cô và Tiểu Tiên là bạn bè tốt nhất của nhau, cho nên chắc cô nhất định cũng biết là ban đầu Tiểu Tiên gả cho Doãn Tân không phải xuất phát từ tự nguyện chứ?" Triệu Hiểu Du thử thăm dò hỏi, trên thực tế cô cũng không xác định được từ sau khi Lạc Đồng An và Triệu Tiểu Tiên ồn ào rạn nứt, cô ấy biết được bao nhiêu chuyện của Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên không thích Triệu Hiểu Du, cho nên sẽ cố gắng hết mọi khả năng để xóa người này khỏi tâm trí, nếu không phải trong tình huống cần thiết, tự nhiên cũng sẽ lười cùng người khác nhắc đến cái người này, tránh cho bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng.
Cho nên Lạc Đồng An ngoại trừ biết được hình như ở trong nhà quan hệ giữa Triệu Tiểu Tiên và chị cũng không phải rất tốt, những chuyện khác ngược lại đúng thật là không biết.
Nhưng mà dù sao cũng là người một nhà, Lạc Đồng An suy nghĩ một chút, cho dù không tốt cỡ nào cũng là cãi nhau ầm ĩ một chút, bản chất vẫn là suy nghĩ cho đối phương.
"Tôi biết." Nhắc đến chuyện kết hôn của Triệu Tiểu Tiên, chính là một vết cắt đặc biệt không thể vượt qua ở trong tim của Lạc Đồng An. Bởi vì cô bất lực, không thể đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân, cũng không thể ngăn cản được bất hạnh cho người mình thích.
Nhưng mà trong lòng của Lạc Đồng An vẫn là ảo tưởng, hỏi một câu: "Bây giờ cậu ấy sống như thế nào?"
Triệu Hiểu Du lại tiếc nuối lắc lắc đầu: "Không tốt lắm."
"Sao lại thế này?" Trong lòng của Lạc Đồng An thắt chặt lại. "Tôi... lúc trước tôi có nhìn thấy, Doãn Tân chắc là đối xử với Tiểu Tiên khá tốt..."
"Đó đều là biểu hiện giả dối, diễn cho người ngoài xem."
"..."
Triệu Hiểu Du nói: "Cô cũng biết là từ nhỏ Tiểu Tiên và Doãn Tân kia đã quen biết, quan hệ vẫn luôn không tốt, làm sao có thể đột nhiên cứ nhất định phải kết hôn, sau khi kết hôn sao có thể đối xử tốt với nó? Rõ ràng là có ý đồ khác."
Lạc Đồng An: "Có ý đồ khác?"
"Đúng vậy, Doãn gia và Triệu gia vẫn luôn có một hạng mục đang cùng nhau hợp tác, chuyện này chắc là cô không rõ lắm."
Lạc Đồng An quả thật cũng không rõ lắm, cũng không hiểu lắm về chuyện kinh doanh mua bán.
Triệu Hiểu Du nói: "Chuyện của công ty đều là do tôi quản lý, cho nên tôi cũng biết được tương đối nhiều, bởi vì chúng tôi lôi kéo được một vài nhà cung cấp đặc biệt quan trọng, cho nên Doãn gia ở bên kia sốt ruột, liền suy nghĩ muốn đánh cái chủ ý như vậy."
"Nhà cung cấp?" Lạc Đồng An nói: "Cho nên cô ta muốn lấy Tiểu Tiên để làm lợi thế hay sao?"
"Không sai, Doãn Tân cố ý sắp đặt mọi chuyện để khiến cho Tiểu Tiên không thể không lấy cô ta, sau đó thì dùng Tiểu Tiên để uy hiếp chúng tôi, thuận tiện lợi dụng cái danh người một nhà này để kiếm lợi ích từ Triệu gia." Triệu Hiểu Du bịa chuyện như thật, nói: "Kết quả là sau khi chiếm hết được lợi ích. Tiểu Tiên cũng liền mất đi giá trị lợi dụng."
Lạc Đồng An nhíu chặt lông mày, trầm tư một hồi lâu, lại hỏi: "Nhưng mà lúc đó Doãn Tân đã nói, nếu như không giúp đỡ thì có khả năng Triệu thị sẽ phá sản, làm sao còn để ý đến mấy cái nhà cung cấp kia chứ?" Nếu như Triệu thị bị vỡ nợ, thế lực của Doãn gia lớn như vậy, muốn tìm nhà cung cấp nào mà lại không tìm được.
Triệu Hiểu Du: "..."
Kịch bản tạm thời có chút sơ hở là không thể tránh khỏi, nhưng mà Triệu Hiểu Du hình như cũng có chút đánh giá thấp cái vị Lạc đại tiểu thư này.
Thế nhưng đầu óc của Triệu Hiểu Du xoay chuyển rất nhanh, liền có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh mà tiếp tục: "Ai nói là Triệu thị sẽ phá sản, thời điểm đó chỉ là đúng lúc tài chính nhất thời không thể xoay vòng được, chỉ cần chờ một khoảng thời gian thì sẽ không có vấn đề gì. Ngược lại Doãn Tân đi lan truyền lung tung, tự mình thống trị dư luận, ép buộc gia đình tôi trong một thời gian ngắn không thể không đưa ra quyết định."
Lạc Đồng An không khỏi cúi thấp đầu, tựa hồ là có chút tin tưởng.
Triệu Hiểu Du thì thừa thắng xông lên: "Ngày hôm nay thật ra tôi muốn nói cho cô biết, hai người họ lập tức sẽ tổ chức hôn lễ."
"Hôn lễ? Nhưng mà hai người họ không phải..."
"Doãn Tân lợi dụng Tiểu Tiên để giả vờ làm người tốt, lần này tổ chức hôn lễ cũng chỉ là muốn lợi dụng để mở tiệc chiêu đãi mọi người, nhân tiện lấy lòng những cái đối tác làm ăn kia. Nhưng mà cô phải biết rằng, một khi hôn lễ được tổ chức, thì thật sự không thể quay lại được." Triệu Hiểu Du đột nhiên vội vàng nói: "Đồng An, cô là người bạn tốt nhất của Tiểu Tiên, cô mau giúp đỡ em ấy, có được không?"
"Tôi?" Lạc Đồng An chua xót nói: "Tôi làm sao có thể giúp được?"
"Giúp chúng tôi khuyên bảo Tiểu Tiên, chỉ cần em ấy cự tuyệt hôn lễ hoặc là nguyện ý cùng Doãn Tân ly hôn, tất cả mọi chuyện liền sẽ khôi phục như bình thường." Triệu Hiểu Du nói: "Bây giờ Tiểu Tiên chỉ là đang cảm thấy mắc nợ với gia đình, dù sao thì cái chuyện năm tỷ vẫn còn ở đó, nhưng mà Triệu gia chúng tôi cũng không phải là gia đình nghèo, hiện tại tài chính đã quay vòng trở lại, trả lại năm tỷ cho Doãn gia cũng không có vấn đề gì, chỉ là Tiểu Tiên quá cam chịu, cho dù nói như thế nào cũng không chịu thông suốt."
Triệu Hiểu Du đột nhiên nắm lấy tay của Lạc Đồng An, khẩn thiết nói: "Cho nên tôi mới tìm cô, nếu như là do cô nói, không chừng Tiểu Tiên sẽ chịu nghe."
"Nhưng mà tôi..."
"Mặc kệ kết quả như thế nào, thêm một chút hy vọng cũng tốt, chính là vì Tiểu Tiên, xem như tôi cầu xin cô, có được không?"
- ------------------
Phần lớn công việc chuẩn bị hôn lễ là do Lâm Thư và Lý Duẫn Lam lo liệu, Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân thường thường sẽ qua đây giúp một chút, nhưng đến cuối cùng đều bị Lâm Thư lấy lý do là vướng tay vướng chân đuổi đi.
Nhưng mà đuổi thì đuổi, đến vẫn cứ đến, đặc biệt là thời điểm giai đoạn bắt đầu sắp xếp bố trí hội trường, bởi vì diện tích quá lớn, mà người lãnh đạo thì quá ít, cho nên Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân một ngày cũng không thể vắng mặt ở nơi này.
Địa điểm tổ chức hôn lễ được đặt tại một khách sạn cao cấp năm sao lớn nhất ở trong thành phố, giống như là chứng minh cho ý tưởng không hẹn mà gặp của Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư. Bước đầu tiên là bao trọn toàn bộ khách sạn, bước thứ hai chính là tháo bỏ hết tất cả tấm ngăn giữa tất cả các phòng tiệc ở lầu hai, bước thứ ba thời điểm Lâm Thư định cho phá bỏ hết tất cả những bức tường gây cản trở thì đúng lúc bị ngăn cản.
"Trước tiên chúng ta thử tính toán xem có bao nhiêu người có được không, mẹ làm ra một nơi lớn như vậy, đến lúc đó ngồi không hết có phải là rất xấu hổ hay không?" Doãn Tân thuyết phục nói đạo lý.
Các cô đều đem những nơi có thể phá bỏ hoặc không thể phá bỏ tất cả đều phá bỏ hết, chỉ vì muốn đặt thêm hơn mười mấy cái bàn, cho đến tận bây giờ chắp chắp vá vá, sợ là đã đủ hai trăm bàn.
Nhưng mà cái con số hai trăm này ở trong mắt Lâm Thư hiển nhiên là còn chưa đủ. "Mẹ tính cho con xem a, không nói đến bạn bè của mẹ và ba con trong mấy năm nay a, bạn học a, đối tác làm ăn, đối tượng cũ a..." Lâm Thư dừng lại một chút. "Trước tiên không tính đến đối tượng cũ, chỉ những người kia thôi là đã hết một trăm bàn. Sau đó còn có họ hàng thân thích ở đầu bên kia của Doãn gia, họ hàng thân thích của Lâm gia ở bên này, hai nhà chúng ta đều là những gia tộc lớn, chỉ riêng ba của con đã có đến bảy người anh em, ông của con còn có năm người chị em... Con tự mình tính thử xem."
Doãn Tân:...
"Tại sao nghe qua cảm giác ba của con giống như là anh em hồ lô vậy?"
Lâm Thư liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Đừng có nói lung tung đem ba con làm trò đùa."
Doãn Tân thầm nghĩ: "Theo như lời mẹ nói như vậy, hai trăm bàn chắc chắn là không đủ."
Lúc này mới chỉ vừa đề cập đến các mối quan hệ cá nhân của Lâm Thư và lão Doãn, vẫn còn chưa nói đến mối quan hệ của Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên, còn có mối quan hệ của bố mẹ Triệu Tiểu Tiên...
Những gia tộc giống như bọn họ, mời khách đến dự tiệc cũng không thể chỉ chọn lựa những người có quan hệ tốt mới mời, những người có quen biết một người cũng thể bỏ sót, tránh cho bị người khác nói là keo kiệt.
"Đúng vậy, cho nên mẹ đang phát rầu đây."
Doãn Tân nói: "Mẹ có rầu cũng chỉ vô dụng, đây đã là khách sạn lớn nhất thành phố, cho dù mẹ đem cả cái tầng này phá bỏ chỉ còn lại một cái phòng thô, vậy cũng không thể đặt được một ngàn bàn."
Đang nói chuyện, Triệu Tiểu Tiên và Chu Tịnh dẫn theo nhân viên giao hàng của một tiệm trà sữa, ôm theo một thùng trà sữa đi vào. Mỗi ngày không thể quên việc mời nhân viên công tác một món đồ ngọt. Chỉ là Doãn Tân thích nhất là cà phê kiểu Mỹ, nhưng mà rất lâu rồi không được uống, chẳng những không được uống cà phê, mà đến những cái như là trà sữa trái cây hay là bất kỳ loại đồ uống đặc trưng nào của tiệm trà sữa, cô cũng không được uống.
Mỗi lần Triệu Tiểu Tiên đều không có tính phần của cô, sau đó ở nhà tự mình pha linh tinh cái gì mà long nhãn táo đỏ cẩu kỷ nấm tuyết, đi đến đâu mang theo đến đó.
Cho nên mỗi khi đến thời điểm này, tâm tình của Doãn tổng đều phiền muộn đến mức muốn cào sàn nhà.
"Đang nói chuyện gì vậy?" Triệu Tiểu Tiên cầm theo một ly trà sữa chạy đến đưa cho Lâm Thư, Lý Duẫn Lam ngày thường cũng rất thích dưỡng sinh, không thích uống cái loại này, Triệu Tiểu Tiên dứt khoát là không lấy, ngược lại nàng pha trà dưỡng sinh cho Doãn Tân cũng làm cho bà ấy một ly.
"Đang nói chuyện thai phụ không có nhân quyền a, đồ ăn ngon thức uống ngon, hình như đều không có quan hệ gì với tôi." Doãn Tân than vãn nói.
"Ôi! Cô cũng biết cô là thai phụ, đồ ăn ngon thì cô lại không chịu ăn, đồ không thể uống thì cô nhất định đòi uống." Triệu Tiểu Tiên hướng Doãn Tân le lưỡi. "Tại sao cô lại nghịch ngợm như vậy chứ?"
Hai cô gái đấu khẩu đến mức ầm ĩ, Doãn Tân ỷ vào dáng người cao, vươn tay xoa xoa đầu tóc đã chải chuốt tỉ mỉ của Triệu tiểu Tiên làm cho rối loạn cả lên, Triệu Tiểu Tiên lập tức khí bốc lên đến đỉnh đầu, vừa cười lại vừa mắng đuổi theo Doãn Tân.
"Hai đứa đủ rồi a, còn đang mang thai em bé đó."
Lý Duẫn Lam vừa mới dứt lời cũng không thấy có bất kỳ tác dụng gì, nhưng mà tiếp theo đó Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên đồng thời đứng lại, nguyên nhân là bởi vì nhìn thấy được hai người đang từ phía đối diện đi đến.
Ý cười trên mặt của Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt liền cứng đờ, tiếp đó liền dần dần trở nên lạnh nhạt, hai người vừa xuất hiện, mặc kệ là ai trong hai người cũng đủ khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đồng... Đồng An?"
Cái thời điểm này, cái địa điểm này, cho dù như thế nào Triệu Tiểu Tiên cũng không nghĩ đến sẽ đột nhiên nhìn thấy Lạc Đồng An.
Đừng nói là Triệu Tiểu Tiên, ở nơi này, người hiểu rõ hay không hiểu rõ tình hình, sợ là cũng không có ai nghĩ đến. Ngoại trừ cái người giờ phút này đang đứng ở bên cạnh Lạc Đồng An, hiển nhiên là cái người phụ nữ sắp đặt mọi chuyện —— Triệu Hiểu Du!
Gương mặt của Triệu Tiểu Tiên không khỏi trầm xuống, xoay đầu lại nhìn về phía Triệu Hiểu Du. "Đây là chuyện gì?"
"Tiểu Tiên, Đồng An có chút lời muốn nói với em."
Triệu Tiểu Tiên:...
Từ sau chuyện lần trước, Triệu Tiểu Tiên và Lạc Đồng An, đừng nói là nói chuyện, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp lại. Tuy rằng cũng không đến mức cả đời này sẽ không gặp nhau, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là có chút không biết nên làm như thế nào để đối diện với Lạc Đồng An.
Có lẽ nếu như ở trên đường ngẫu nhiên gặp phải, hai người còn có khả năng sẽ ngồi xuống cùng nhau uống một ly trà rồi tán gẫu trong chốc lát. Nhưng mà trường hợp hiện tại rõ ràng là không thích hợp, không chỉ có Doãn Tân ở đây mà trưởng bối của hai nhà cũng đang ở đây, chuyện này một khi phức tạp lên, sợ là cho dù muốn nói cũng không thể nói rõ ràng.
"Muốn nói gì thì nói, nếu không... để hôm khác nói sau." Triệu Tiểu Tiên lảng tránh nói: "Hiện tại mình đang có việc, không có tiện lắm."
"Tiểu Tiên!" Thấy người kia muốn rời đi, Lạc Đồng An đột nhiên tiến đến, nắm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên.
Nhưng mà giây tiếp theo, Triệu Tiểu Tiên giống như là bị kinh sợ lùi về tránh ở phía sau, đồng thời Doãn Tân đã chắn ở trước người nàng, lạnh lùng nói: "Lạc Đồng An, tôi khuyên cô chú ý chừng mực một chút!"
Có thể là câu nói này của Doãn Tân đã kích thích đến chỗ còn cố kỵ của Lạc Đồng An, sắc mặt của cô trở nên lạnh lùng, ngữ khí cũng không khỏi âm trầm hơn: "Doãn Tân, cô đừng tưởng là tôi không biết!"
"Cô thì biết cái gì chứ?" Doãn Tân buồn cười nói: "Vậy cô có biết bây giờ nơi mà cô đang đứng chính là địa bàn của tôi hay không, là người nào không có mắt để cô đi vào đây?"
Lạc Đồng An:...
Triệu Hiểu Du:...
Bên này đang xảy ra tranh chấp, Lâm Thư và Lý Duẫn Lam ở bên kia mới nghi hoặc đi về phía bên này.
"Đồng An a, từ sau khi Tiểu Tiên dọn ra ngoài, ngược lại đã lâu rồi không có gặp con." Lý Duẫn Lam còn chưa ý thức được tình huống kích động, vẻ mặt ôn hòa như ngày thường nói.
Ngược lại cảm giác của Lâm Thư nhạy bén hơn một chút, tuy rằng bà chưa từng gặp qua Lạc Đồng An, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt đối phương cái gì cũng chưa làm, nhưng lại cảm thấy hình như không rất hợp ý.
"Vị tiểu thư này là?"
"Là bạn của Tiểu Tiên nhà chúng tôi, nha đầu Tiểu Tiên này, ngày thường tuy rằng nhiều bạn bè, nhưng chỉ có một mình Đồng An là hay đến nhà chơi, trước kia tôi vẫn luôn nói hai đứa này giống như là trẻ sinh đôi."
Lâm Thư nghe vậy tựa hồ đã hiểu rõ, gật gật đầu. "Thì ra là khuê mật." Bà cười nói: "Nhưng mà tại sao tôi chưa từng nghe Tiểu Tiên nhắc qua?"
Lạc Đồng An: "..."
Ngày hôm nay đến đây đương nhiên không phải là gặp mặt trưởng bối ôn lại chuyện xưa, Lạc Đồng An vẫn như cũ nhớ kỹ những lời trước đó mà Triệu Hiểu Du đã dặn dò qua, nhìn thấy trước mắt Doãn Tân vẫn là một bộ dạng kiêu ngạo như vậy, lập tức liền đem những chuyện mà Triệu Hiểu Du đã nói tin tưởng thêm mấy phần.
Lạc Đồng An tạm thời xem nhẹ những âm thanh kia ở bên tai, ánh mắt lập tức nhìn vào đôi mắt của Triệu Tiểu Tiên. "Tiểu Tiên, cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
- ------------------------
Ngày 25-12-2020
P/S: Đêm noel của mọi người như thế nào? 😁