Dùng bữa xong xuôi, cung nữ dọn dẹp đồ ăn thừa, Vệ Liễm cầm khăn gấm trắng lau bờ môi, động tác vô cùng nhã nhặn.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời đã sập tối, ánh trăng lung linh huyền ảo.
Hơi lạnh ập tới.
Vệ Liễm bị nhiệt độ thấp vào ban đêm ép cho lui lại khi vừa từ Dưỡng Tâm điện đi ra, Cơ Việt đúng lúc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình sang.
Trước mặt nhóm cung nữ theo hầu, Cơ Việt nhìn y ân cần bảo: "Nắm lấy tay cô cho khỏi lạnh."
Vệ Liễm mỉm cười, thẹn thùng cúi đầu.
Bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Khi màn đêm buông xuống, Cơ Việt sẽ phê duyệt tấu chương ở Ngự thư phòng, nếu không có việc lớn thì chỉ cần nửa canh giờ là xong, còn lúc chính trị bận rộn, có khi thắp đèn xem tới rạng sáng.
Trước kia có nội thị đứng bên mài mực, hiện giờ việc này tất nhiên là do Vệ Liễm "nam sủng" tay áo đỏ đảm nhiệm, mực càng thêm thơm.
Ngự thư phòng cách Dưỡng Tâm điện không xa, vòng qua chín đoạn hành lang gấp khúc, vừa đẩy cửa ra, không khí ấm áp lập tức phả tới.
Bên cạnh Cơ Việt lúc này, ngoài Vệ Liễm ra thì còn có bốn cung nữ.
Mấy năm qua Cơ Việt dốc sức chăm lo việc nước, hiện giờ cả sáu vương quốc đều kính sợ nước Tần. Bốn biển thái bình, thiên tai chẳng có, cho nên quan lại trong triều rảnh rỗi đến phát sợ.
Ví dụ như chồng giấy trên bàn Cơ Việt lúc này, không phải tình hình sinh sống của dân chúng khắp mọi miền, cũng chẳng có kế sách bố trí phòng thủ đất nước, mà là một sấp tranh cuộn vẽ chân dung mỹ nhân.
Không cần nghĩ cũng biết do nhóm đại thần phiền phức cầu hắn nạp người vào hậu cung.
Cơ Việt mở một bức ra, tùy tiện liếc nhìn, sau đó quẳng hết đống tranh cho Vệ Liễm: "Lấy ra một bức đẹp hơn ngươi rồi đưa cho cô."
Không phải kẻ nào cũng khiến hắn để mắt tới, toàn kiểu phổ thông, Cơ Việt lười nhìn.
Vệ Liễm thưa: "Vâng." Rồi nhận tranh, nghiêm túc ngắm nhìn vài bức.
Một nén nhang sau, Vệ Liễm trả lại, thái độ khiêm tốn lễ phép: "Thần tìm không ra."
Cơ Việt nghiền ngẫm: "Ý ngươi là: ngươi đẹp mắt nhất hả?"
Vệ Liễm dừng một chút, thái độ càng khiêm tốn: "Vâng ạ."
Đôi đồng tử của Cơ Việt khẽ lay động, mí mắt mỏng manh nhếch lên, mang theo vài phần vui vẻ.
Sao người này có thể dùng dáng vẻ đoan chính thái độ khiêm tốn mà nói năng ngông cuồng ngạo mạn như thế chứ.
Thực sự hắn... thích chết đi được.
Cơ Việt gạt toàn bộ tranh xuống đất, tạo ra một khoảng trống trên mặt bàn. Giấy cuộn ào ào rơi xuống, tiếng động không nhỏ khiến bốn cung nữ trong phòng tưởng Tần vương nổi giận, sợ hãi quỳ xuống.
Chỉ có Vệ Liễm vẫn thản nhiên.
Cơ Việt kéo tay Vệ Liễm, ôm đến gần mặt bàn trống, giọng nói vô cùng cưng chiều: "Vậy cô không cần các nàng, cô chỉ muốn ngươi có được không?"
Vệ Liễm: Oa, một cái nồi thật lớn.
Bốn cung nữ đang quỳ đâu có điếc, Vệ Liễm đã hình dung được cảnh tượng y bị quan lại nhà Tần chỉ thẳng vào mũi mà mắng thứ phá nước hại dân.
Vệ Liễm rũ mắt cười: "Được nha."
Ngón tay thon dài của Cơ Việt nâng cằm y lên, gương mặt sáp lại gần, dường như định hôn môi y.
Bốn cung nữ vẫn đang quỳ lo sợ nơm nớp, đầu sắp chôn xuống đất, căn bản không dám liếc lên.
Bệ hạ thực sủng ái Vệ thị quân... bọn họ chẳng hẹn mà cùng nghĩ.
Cơ Việt dừng lại ở gần môi y, thì thầm khen ngợi: "Diễn không tồi."
Vệ Liễm thở hổn hển, cứ như bị hôn môi mà thở chẳng xong, y năn nỉ: "Bệ hạ... thần... thần không thở được."
Trong bảy nước, Vệ Liễm y, sắc đẹp đứng đầu, khả năng diễn kịch đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Y không ngại giả vờ trước mặt Tần vương, đắp một lớp mặt nạ rồi thêm một lớp nữa, đằng nào cũng chẳng phải bộ mặt thật.
Vệ Liễm là thế, bày ra dáng vẻ cung kính khiêm nhường nhưng vẫn không che giấu được kiêu ngạo liều lĩnh đã ăn vào tận xương tuỷ. Không phải y không làm được, mà là y không muốn.
Ngụy trang thích hợp để bình yên sống tiếp, nhưng giả bộ quá mức rất ngột ngạt, kẻ chịu khổ chính là mình.
Vệ Liễm chả muốn ăn khổ.
Cơ Việt khẽ cười, tiếng cười cực kỳ êm tai.
Hắn tiếp tục thì thầm: "Vệ Lang, cô muốn lột da mặt ngươi xuống, để nhìn xem bên trong rốt cuộc ngươi là dạng gì."
Vệ Liễm tỉnh bơ: "Là dạng yếu đuối nhu nhược muốn tiếp tục sống mà thôi."
Cơ Việt nhíu mày, ra lệnh cho cung nữ: "Tất cả lui ra."
Bốn người vội vã xin lui.
Đi ra rồi khép cửa lại, trong chớp mắt, qua khe hẹp có thể nhìn thấy bệ hạ không chờ được đã vội vã kéo áo của Vệ thị quân xuống rồi đè người lên bàn.
Bệ hạ định sủng hạnh Vệ thị quân ở ngay Ngự thư phòng ư?
Cung nữ đi cuối cùng đang đóng cửa, mặt đỏ lên, khép lại thật chặt.
- -
Cửa vừa đóng, Cơ Việt lập tức buông Vệ Liễm ra.
Vệ Liễm từ tốn khoác lại áo, dọn dẹp gọn giấy tờ và bút mực lộn xộn trên bàn.
Cơ Việt sửa sang lại một chút rồi ung dung đứng nhìn y.
Tới khi Vệ Liễm thu dọn tranh cuộn dưới đất, Cơ Việt mới nói: "Cô lại thấy bộ dạng Vệ Lang rất cứng đầu."
Động tác của Vệ Liễm dừng lại.
"Tất cả đều sợ cô." Cơ Việt chậm rãi nói: "Nhưng ngươi không sợ."
Giả vờ rất giống, nhưng hắn không cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự.
Thanh niên này và những người khác không giống nhau.
Vệ Liễm ngẩng đầu, nhìn hắn, im lặng.
Y quỳ một chân, hơi ngửa đầu. Đôi đồng tử tĩnh lặng chứa ánh nến chập chờn vừa như đáy hồ sâu thăm thẳm, lại vừa như dòng suối trong vắt mát mẻ động lòng người.
Một lúc lâu, y mới nói: "Bệ hạ, quân vương khiến người ta sợ hãi, còn phu quân thì không."
Cơ Việt biết y lại trợn mắt nói dối.
Tuy nhiên tâm trạng của hắn chẳng biết vì sao lại vì câu nói kia mà trở nên vui vẻ.
Vệ Liễm, Liễm công tử.
Quả là nhân vật thú vị.
- -
Hôm nay việc phải xử lý không nhiều, rời khỏi Ngự thư phòng, chuyện cần làm là nên tắm gội rồi đi ngủ.
Cung Thang Tuyền có nhiều bể, Vệ Liễm chẳng thích tắm cùng người khác, dĩ nhiên Cơ Việt cũng thế.
Đều là người đề cao cảnh giác, làm sao chịu thẳng thắn với nhau cho được.
Cẩn thận tựa như Tần vương vậy, khi tắm gội không cần người hầu hạ, cho nên lúc này trong cung Thang Tuyền chỉ có Cơ Việt và Vệ Liễm.
Vệ Liễm rất biết nhìn nhận, y nói: "Thần qua bên kia."
Bể tắm nhiều, Vệ Liễm cố tình vòng ra nơi xa nhất, cách mấy bức bình phong, không nghe thấy được tiếng động từ chỗ Tần vương.
Tần vương chẳng thích gần gũi với người khác, y cũng thế.
Vệ Liễm không thể để Tần vương phải chờ, y tắm rất nhanh. Tới lúc trở lại, Cơ Việt cũng đã xong. Hắn vừa thay bộ quần áo mới, mái tóc đen nhánh rũ xuống, một giọt nước từ gương mặt chảy xuống trốn vào cổ áo, toàn thân tản ra vẻ lười biếng, quyến rũ lẳng lơ.
Vệ Liễm cảm thấy bản thân Tần vương cũng đảm nhiệm được bốn chữ "Mỹ nam hại nước".
Cơ Việt ngẩng đầu: "Lại đây."
Vệ Liễm ngoan ngoãn bước tới.
"Chờ một lát."
Y gật đầu, cũng không thắc mắc.
Trong lòng y hiểu rõ - vừa tắm vừa làm chuyện kia, tóm lại phải cần chút thời gian.
Vệ Liễm cúi đầu tính giờ, cảm thấy đã tới lúc, Cơ Việt bỗng ôm y lên, ghé vào tai y khẽ hỏi: "Biết chút nữa phải diễn thế nào không?"
Vệ Liễm bị hơi ấm phả ra khiến vành tai đỏ ửng, y ôm cổ Tần vương, mặt vùi trong lồng ngực hắn, nhỏ nhẹ: "Thần đã biết."
Lúc cửa cung Thang Tuyền vừa mở ra, cung nhân canh giữ bên ngoài liền chứng kiến một cảnh tượng như thế.
Vương của họ đang ôm thanh niên gầy yếu, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Thanh niên thì giấu mặt trong lồng ngực vương, không nhìn rõ biểu tình, chỉ có điều làn da từ vành tai xuống cổ đều ửng hồng.
Rõ ràng vẫn chưa thể hiện điều gì, nhưng hình ảnh kiều diễm ướt át lại khiến mọi người phải suy nghĩ sâu xa.
Bệ hạ và Vệ thị quân tắm lâu như vậy...
Nhìn dáng vẻ này, sợ là đã nếm đủ thơm ngọt của việc tắm uyên ương rồi, cho nên Vệ thị quân không thể nhúc nhích, bệ hạ phải đích thân ôm ra.
Một cung nữ trong đó đỏ mặt tía tai.
Nàng tên Châu Thúy, cũng là cung nữ đi ra cuối cùng và khép cửa lại kia.
Bệ hạ đã sủng hạnh Vệ thị quân trong Ngự thư phòng, vừa rồi còn mây mưa một hồi trong bể tắm...
Kích thích quá đi, nhất định nàng phải chia sẻ tin tức này cho tất cả các chị em trong cung mới được!