Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

Chương 19: Nhẫn cưới




Bởi vì bọn thầy quá nghèo
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà nhất thời không phản ứng kịp, hay nói đúng hơn, không nghĩ tới Phó Minh Dã thật sự sẽ không làm người.
Cậu hỏi theo bản năng: "Làm cái gì?"
Phó Minh Dã: "Em."
"......"
Thích Bạch Trà mở to hai mắt: "Em?"
"Đúng vậy." Phó Minh Dã lạnh lùng nhìn cậu, "Anh thấy em cũng đâu quá để tâm, không bôi thuốc không ăn kiêng, chẳng phải trông rất khá sao, đến bây giờ lại sợ đau? Nằm sấp xuống nhanh lên." Hai chữ cuối cùng mang hàm ý mệnh lệnh, nói xong liền kéo áo ngủ của Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà lập tức lăn xuống khỏi người Phó Minh Dã, chùm chăn che kín đầu: "Ngủ đi."
Phó Minh Dã muốn vén chăn lên, nhưng Thích Bạch Trà túm quá chặt, trên giường phồng phồng một ngọn núi nho nhỏ.
"Thích Bạch Trà." Phó Minh Dã trầm giọng gọi tên cậu, "Em trốn cái gì mà trốn?"
Thích Bạch Trà bất động.
Phó Minh Dã thả nhẹ ngữ khí, chậm rãi dỗ cậu: "Không bắt nạt em nữa, anh sao có thể không quan tâm đến thân thể em... Vẫn nên bôi thuốc sớm một chút, đừng kéo nữa, em không khó chịu nhưng anh khó chịu thay em."
"Đau dài không bằng đau ngắn, anh cam đoan không cười em."
"Trà Trà, em ngoan ngoãn chút đi."
Mặc kệ Phó Minh Dã dỗ dành như nào, thanh niên nhà ai đó vẫn trốn trong chăn không lên tiếng.
"Anh không đùa với em nữa, mau chóng buông ra nào, nếu không cứ trốn trong đấy sẽ rất nóng bức." Phó Minh Dã thở dài.
Thích Bạch Trà không đáp lại, Phó Minh Dã nắm lấy cơ hội xốc chăn lên, lần này thuận lợi trôi chảy.
Hắn vừa nhìn thấy liền bật cười.
Thích Bạch Trà đã nhắm mắt ngủ từ lâu. Chui trong chăn nóng bức một hồi lâu, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, khiến cho người ta không kìm được lòng muốn cắn một ngụm. Lông mi rũ xuống, cong dài và mảnh, từng sợi từng sợi rõ ràng.
Phó Minh Dã lẳng lặng chăm chú nhìn cậu một hồi, bất đắc dĩ cười thành tiếng: "Thì ra từ nãy tới giờ anh toàn nói chuyện với không khí."
"Em đó." Phó Minh Dã nhéo nhéo khuôn mặt Thích Bạch Trà, "Anh nên gọi em là công chúa Bạch Tuyết hay người đẹp ngủ trong rừng?"
Thích Bạch Trà nhăn nhăn mày, nhưng không tỉnh lại.
"Đang ngủ thật sao?" Phó Minh Dã trầm ngâm, "Không phải em đang giả bộ đấy chứ?"
Thích Bạch Trà nằm bên cạnh vẫn không có động tĩnh như cũ.
Phó Minh Dã lặng yên chờ đợi trong chốc lát, sau khi xác nhận hô hấp của chàng thanh niên nhà mình đã đều đều, quyết đoán bắt đầu nhanh chân nhanh tay lột quần áo cậu.
Còn chần chừ gì nữa, đương nhiên phải nhân lúc Trà Trà đang ngủ chữa bệnh cho cậu!
Không nghĩ tới vừa mới thử thăm dò, Thích Bạch Trà đã thuần thục cuộn người lăn vào trong lòng hắn, một tay ôm lấy thắt lưng hắn, cong một chân đè lên đùi hắn, áp chế Phó Minh Dã không thể động đậy được.
Phó Minh Dã: "Trà Trà?"
Thích Bạch Trà vẫn im lặng, một chút phản ứng cũng không có.
Phó Minh Dã hoài nghi nhìn cậu: "Nhìn thế nào cũng thấy em đang giả bộ ngủ..." Mặc dù trước đây Trà Trà cũng rất thích ôm hắn ngủ, nhưng tư thế ngủ cũng không hào hùng phóng khoáng đến mức này, mà giống như con thỏ nhỏ rúc vào trong khuỷu tay hắn, tuyệt đối không có đem chân gác lên người hắn.
Nhưng Phó Minh Dã tùy tiện lại thường xuyên làm chuyện này. Thích Bạch Trà mỗi lần đều ngại hắn nặng, nhưng cũng không đẩy hắn ra, đối với loại hàng vi vô cùng thân thiết này dần dần tạo thành thói quen.
Phó Minh Dã nỗ lực kéo chân Thích Bạch Trà xuống, nhưng cậu rất nhanh lại gác lên, còn ôm hắn chặt hơn.
Phó Minh Dã thử vài lần, tuyên bố bại trận. Hắn lần nữa thở dài, cam chịu số phận ôm chặt Thích Bạch Trà vào lòng.
Hắn hôn lên trán cậu: "Ngủ ngon."
_
“Chào buổi sáng.”
Sau khi hoàn tất nụ hôn chào buổi sáng như thường lệ, Thích Bạch Trà tạm biệt Phó Minh Dã: “Em đi làm nha, bye bye.”
Phó Minh Dã gật đầu: “Buổi tối gặp lại sau.”
Vừa bước đến trường học, Thích Bạch Trà đã nhận thấy ngày hôm nay rõ ràng rất không bình thường.
Trong khu đất trống của nhà trường, một loạt xe hơi hạng sang và xe bảo mẫu đậu ở đó, một nhóm vệ sĩ mặc đồng phục đen cao lớn khí phách đang không ngừng ngăn lại học sinh và giáo viên đang đến gần. Còn có người khiêng theo camera, đang cúi đầu chạy thử.
Trường học này tuy là trường tư thục, nhưng cũng không phải trường quý tộc, hầu hết đám học trò đề xuất thân từ các gia đình khá giả giới thượng lưu, rất ít phụ huynh nào có thể đưa đón con em mình đến trường một cách hoành tráng như vậy.
Chẳng lẽ là vị lãnh đạo nào ghé qua?
Một trận phô trương này thu hút toàn bộ sự chú ý của đám học sinh đang đeo cặp sách trên lưng nhộn nhịp đi qua, học sinh trên tầng trên cũng không yên ổn ngồi trong lớp, đều hưng phấn chen chúc ngoài hành lang nhìn xuống.
Thích Bạch Trà quét mắt, đi lên lầu đến trước cửa lớp mình, nhìn một loạt học sinh đang chen chúc nhau trên hàng lang ló đầu xuống xem, nâng tay gõ hai cái vào cửa lớp học.
Đám học sinh nghe được động tĩnh, lập tức xoay người, ngoan ngoãn như chim cút: “Chào buổi sáng thầy Thích.”
“Một loạt đứng ở đây nhìn cái gì?” Thích Bạch Trà nhắc nhở, “Hiện tại đang là giờ tự đọc sách buổi sáng, tất cả trở lại phòng học.”
“… Vâng.” Đám học sinh lưu luyến ngồi trở lại lớp học, mở sách vở ra, nhưng đương nhiên tâm tư không đặt trong bài học.
Một học sinh nam không thể chờ thêm nữa nói: “Thầy Thích, nghe nói có một chương trình tạp kỹ chọn địa điểm quay ở khu đất trống của trường chúng ta! Vài ngày trước mấy bạn lớp khác đi ngang qua văn phòng hiệu trưởng thì chợt nghe thầy hiệu trưởng đang thảo luận với ai đó về việc đồng ý cho quay chụp, không ngờ lại là thật.”
“Thầy nhìn thấy rồi, tên chương trình viết trên chiếc xe kia là 《Nơi thanh xuân không phai nhạt》, sẽ mời rất nhiều khách quý tới dự, cũng không biết khách quý có những ai."
“Vậy chẳng phải sẽ được gặp gỡ rất nhiều đại minh tinh sao! Chẳng phải gần đây Giang Nghiên tới thành phố S à? Rất có thể sẽ đến đây ghi chương trình này! Mình có thể gặp gỡ nam thần Giang Nghiên ca ca sao? Mình có thể xin chữ ký của anh ấy sao!”
“Đừng nghĩ nhiều, khu phía Bắc sau khi học sinh tốt nghiệp còn để không, bọn họ hẳn sẽ đến khu Bắc để ghi hình. Chúng ta năm nhất, ở khu đằng Nam, không chạm mặt nhau được đâu.”
Phía dưới bàn tán thảo luận khí thế ngất trời, không đứa nào chú tâm đọc sách. Đám học sinh này cũng là lần đầu tiên có cảm giác kéo gần khoảng cách với thần tượng, nhất thời vô cùng phấn khích.
Bản chất người bình thường như thế nào, Thích Bạch Trà cũng sẽ đi theo bọn họ như thế. Bầu không khí ngày hôm nay, ngay cả một số giáo viên cũng âm thầm kích động, đương nhiên học sinh không thể nào ngoan ngoãn ngồi đọc sách được.
Để không quấy rầy học tập của học sinh, tổ quay của chương trình dã di chuyển sang khu Bắc không một bóng người đã được chọn từ trước, có điều những tin tức này cũng đủ khiến đám học trò thấp thỏm náo nhiệt.
Trong lúc đám học sinh đang bàn tán sôi nổi, một cô bé xinh xắn bất ngờ đeo cặp sách bước vào.
Không khí phòng học bỗng chốc im lặng, đề tài lập tức thay đổi.
“Trang Tịnh Y đã trở lại!”
“Trang Tịnh Y cậu không sao chứ?”
“Ngày hôm đó cậu hù chết bọn mình rồi.”
Mấy học sinh nữ thân thiết với cô bé lập tức vây quanh, ân cần hỏi han, trò chuyện và bày tỏ sự lo lắng.
Trang Tịnh Y nghỉ học một ngày hôm qua không lên lớp, ở nhà nghỉ ngơi, lúc này cảm xúc có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô bé ngồi vào chỗ ngồi của mình, bỏ cặp sách xuống, ngẩng đầu cười cười với bạn bè thân thiết các bàn xung quanh: “Không sao mà, cảm ơn nha.”
Cô bé lại đứng dậy, cúi đầu hướng tới Thích Bạch Trà: “Em rất cảm ơn thầy Thích đã cứu em.” Theo kí ức của ngày hôm đó, Trang Tịnh Y chỉ nhớ mình bị người ta đánh lén từ sau lưng, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không rõ. Nhưng nghe ba mẹ nói, là thầy giáo Thích kịp thời chạy tới cứu được mình, còn mang mình về nhà, dặn dò đến trường nhất định phải cảm ơn thầy Thích.
Thích Bạch Trà cười nhẹ: “Không sao là tốt rồi.”
Đám học sinh ngẩn người: “Thì ra là thầy Thích đã cứu Trang Tịnh Y?”
“Ôi đậu má, thầy Thích thật trâu bò!”
“Thích ca lợi hại!”
Mấy học sinh nam bình thường hay nói nhiều trong lớp lập tức gào to.
“Được rồi, mấy đứa khen thầy một trăm câu, không bằng thi cố gắng lấy về trăm điểm.” Thích Bạch Trà lắc đầu.
Cậu từ trước tới giờ luôn hiền lành, vừa là thầy vừa là bạn với đám học trò nhí nhố, mấy đứa nhỏ choai choai này cũng không quá sợ cậu, còn thảnh thơi buôn chuyện với cậu.
“Đúng rồi, thầy ơi, nghe Hoàng Mộng Giai nói, hôm ấy mấy cậu ấy ở cửa hàng bánh ngọt gặp thầy đang mua bánh sinh nhật cho đằng ấy nhà thầy, thầy kết hôn lúc nào vậy?”
“Đúng vậy, thầy Thích thoạt nhìn còn rất trẻ, không lớn hơn chúng ta bao nhiêu đấy chứ.”
Thích Bạch Trà thầm nghĩ: Thật ra thì nhiều lắm các con à.
Ngoại hình này của cậu là dựa theo hình dáng mô phỏng của thanh niên hai mươi bảy tuổi, có điều ngoại hình của cậu thoạt nhìn thực sự còn rất trẻ, nên nhìn qua có vẻ nhỏ hơn vài tuổi.
Bản thể của Tuyết Thần chân chính là một cậu bé mười bảy tuổi, đó mới là diện mạo tồn tại vĩnh viễn của cậu kể từ khi được tuyết biến hóa mà thành. Thời xưa, mười bảy tuổi đã có thể nhập triều làm quan, nhưng với hiện tại xã hội bây giờ, nếu lấy bộ dáng của trẻ vị thành niên hành tẩu giang hồ như xưa vô cùng bất tiện, vì thế mới sửa đổi thành ngoại hình như lúc này.
Một học sinh nữ hỏi: “Thầy Thích, vì sao thầy không đeo nhẫn cưới?”
Tay Thích Bạch Trà rất đẹp, khớp xương cân đối, thon dài, trắng nõn, nhưng trên tay lại trống không, không hề đeo trang sức gì.
Đôi tay này đẹp đến mức không cần tô điểm thêm bất cứ thứ rườm rà gì, nhưng nhẫn cưới lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Trên ngón át út của Thích Bạch Trà chưa từng đeo nhẫn, vì vậy đám học sinh vẫn tưởng rằng cậu chưa lập gia đình.
Thích Bạch Trà đưa mắt nhìn ngón tay mình, bất giác mỉm cười.
Thực tế là có nhẫn.
Về vấn đề nhẫn cưới này, còn có một nguồn gốc sâu xa.
_
Trước khi kết hôn hai người nhất trí cho rằng, kết hôn là một sự kiện có ý nghĩa vô cùng lớn lao, nhẫn cưới trao nhau cũng phải có tâm ý và sự sáng tạo của riêng mình, không thể trực tiếp đi mua đồ bán sẵn. Kim cương hay châu báu bình thường với bọn họ mà nói không quá quan trọng, chỉ cần có ý nghĩa, tặng một cái nhẫn bện bằng cỏ cũng được.
Thế là mỗi người dành ra cho nhau một tháng để chuẩn bị sự bất ngờ cho đối phương.
Thích Bạch Trà không nghĩ tới Phó Minh Dã sẽ trực tiếp tặng cho cậu một viên nước mắt giao nhân, biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng và thuần khiết.
Nghe đồn tại biển sâu có giao nhân, khi khóc nước mắt hóa thành ngọc. Giao nhân vốn vô tình và lạnh lẽo, một khi đã yêu ai thì chính là vĩnh viễn không thay đổi, thuần khiết đến tột cùng. Lúc bọn họ hiểu được tình yêu sẽ chảy xuống một giọt lệ, viên ngọc được kết tinh từ tình yêu trong suốt mượt mà, có hình như giọt nước, giá trị liên thành.
Những viên nước mắt giao nhân đôi khi sẽ được vớt bởi những đội tàu tìm kiếm kho tàng bị đắm hoặc ngư dân đánh bắt cá vô tình nhặt được, giá trên thị trường cao chót vót, trở thành vật trang sức của các tầng cấp quý tộc.
Đây là một truyền thuyết vô cùng đẹp, nhưng mọi người đều nguyện ý tin tưởng vào truyền thuyết đó, đem không ít những viên ngọc quý báu gọi là nước mắt giao nhân, tượng trưng cho lòng trung thành của giao nhân với tình yêu.
Còn hiện nay mấy loại ngọc bình thường lưu hành trên thị trường đều mang danh nước mắt giao nhân. Phó Minh Dã nhìn đi nhìn lại thấy quá chướng mắt, đã là thứ hắn muốn tặng, đương nhiên phải là một viên giao châu hàng thật giá thật.
Sau đó Tà Thần đại nhân bèn xuyên qua hải vực, lặn xuống đáy biển, thực hiện một giao dịch với giao nhân, dùng một nguyện vọng đổi lấy một viên giao châu.
Gia nhân nói: “Giao nhân sống thọ ba trăm năm, người phàm mà ta yêu chỉ có thể sống thọ được một trăm năm, ngài có thể giúp cho người ta yêu kéo dài tuổi thọ đến ba trăm năm sao?”
Tà Thần trầm mặc trong chốc lát, thành thật nói: “Không thể.” Ranh giới tuổi thọ là thiên định, nếu có thể kéo dài giới hạn đó, hắn cũng không phải đau đầu bởi chuyện này vì Trà Trà.
Giao nhân mỉm cười, cũng không thất vọng, nàng nói: “Vậy thỉnh ngài giúp ta, biến tuổi thọ của ta về một trăm năm đi được không.”
“Nếu như anh ấy không thể mãi chung sống bên ta, thì ta nguyện già đi theo anh ấy, dường như cũng không quá tồi.”
Trong nháy mắt, Tà Thần đại nhân thế nhưng có chút động tâm với đề nghị này. Có lẽ hắn cũng có thể già đi cùng Trà Trà, dù sao khi đến thế giới này, ngoại trừ Trà Trà, không có thứ gì hắn cảm thấy lưu luyến.
Thế nhưng… Thần không thể tự sát.
Tà niệm không tiêu tan, hắn vĩnh viễn chỉ có thể ngủ say, không thể ngã xuống. Trong kí ức xa xôi buồn chán của Tà Thần, dường như hắn từng nhìn thấy một vị thần tự sát, khiến hắn ấn tượng sâu đậm, chấn động đến bàng hoàng.
Nhưng rốt cuộc là ai, vì sao lại tự hủy diệt, hắn không thể nhớ rõ. Đại khái là cảm giác ngủ quá lâu, có chút mơ hồ.
.......
Phó Minh Dã lấy được giao châu, tạo thành kiểu nhẫn độc nhất vô nhị tặng cho Thích Bạch Trà.
Hôn lễ thế kỷ diễn ra vô cùng long trọng, ngoại trừ việc Thích Bạch Trà được bảo hộ quá kỹ càng không hề lộ mặt, mọi mục khác đều được người ta bàn tán say sưa. Chiếc nhẫn giao châu kia cũng chấn động một thời, còn được đăng trên báo, lan truyền rất nhiều hình ảnh trên mạng lưới internet với tốc độ chóng mặt.
Thích Bạch Trà tuyệt đối không thể mang nhẫn ra ngoài, hoặc sẽ bị coi như hàng giả hàng nhái, hoặc sẽ bị nhận ra thân phận, quá lắm phiền toái.
Thích Bạch Trà đương nhiên cũng nhận ra đó là khối giao châu chân chính, cậu hỏi Phó Minh Dã lấy chiếc nhẫn này từ đâu ra, Phó Minh Dã tùy tiện trả lời: “Nhặt được ở bờ biển. Nhìn hình dáng có vẻ giống nước mắt giao nhân, sau đó nghĩ đến ý nghĩa của nước mắt giao nhân, liền tặng cho em.”
Thích Bạch Trà tức giận đập hắn một cái: “Phó tiên sinh, anh qua loa có lệ thế thôi à.”
“Thì em nói có tâm ý là được, không cần quan tâm giá trị gì mà!” Phó Minh Dã vô tội nói.
Nguyện vọng của giao nhân không phải tà niệm, không trong phạm vi chức trách của Tà Thần, vì vậy hắn hứng một trận sấm sét của thiên đạo. Tuy rằng không đau không ngứa, cũng không thể nói là miễn phí, nếu không phải vì Trà Trà, hắn sẽ mặc kệ việc này. Đáng tiếc, những điều này không thể tâm sự cùng Thích tiên sinh.
Lúc này Thích Bạch Trà mới bỏ qua cho hắn.
Vật ấy trân quý đến mức nào, nhẫn bình thường khẳng định không thể dùng giá cả mà trao đổi. Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ, tặng lại một viên long châu cho Phó tiên sinh vào hôn lễ.
Thời cổ đại có vô vàn mãnh thú, Tuyết Thần từng diệt ác long. Đó là lần đầu tiên cậu hàng phục mãnh thú, phi thường có ý nghĩa, cho nên móc lấy long nhãn, giữ nó bên mình qua vô số năm.
Hình dáng của long châu đẹp hơn bất kỳ loại đá quý nào, quả thực là báu vật Thích Bạch Trà vô cùng yêu mến, đem bảo bối yêu quý của mình đi tặng mới có thành ý, dù sao Phó tiên sinh cũng không biết đây là con ngươi của con rồng…
Lúc ấy Phó tiên sinh trưng ra phản ứng kỳ quái: “Cái này của em… từ đâu vậy?”
Thích Bạch Trà cũng làm bộ hờ hững nói: “Hồi bé em nhặt được một viên bi, là món đồ chơi em coi trọng nhất, đủ tâm ý rồi chứ.”
Phó Minh Dã: “… Thật là.”
Phó Minh Dã lập tức bổ não ra hình ảnh Trà Trà trước kia ở cô nhi viện không có đồ chơi, nhặt được một viên bi thủy tinh cũng coi thành báu vật. Nghĩ như này, Trà Trà thực sự đã trao đồ vật quan trọng nhất cho hắn.
Nếu viên bi này không phải con ngươi của thượng cổ giao long trong truyền thuyết…
Chắc hẳn Trà Trà hoàn toàn không biết thứ này là cái gì đâu nhể.
Cho nên Phó Minh Dã cũng không đeo nhẫn cưới. Trà Trà tặng hắn thứ quá khủng khiếp, sinh vật bình thường hẳn là sẽ không thường xuyên đeo một cái tròng mắt lên tay rồi từng giờ từng phút chiêm ngưỡng nó. Con giao long kia chết không nhắm mắt, hắn ngại xấu.
.......
Hiện tại, đối diện với câu hỏi tò mò của đám học sinh, Thích Bạch Trà lặng im trong giây lát, sau đó đùa một câu.
“Bởi vì bọn thầy quá nghèo, không mua nổi nhãn cưới, chỉ có thể lõa hôn.”
(*) lõa hôn: ở đây không có nghĩa là cô dâu và chú rể lõa thể làm đám cưới, mà chỉ đơn giản là họ về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới. Trong điều kiện vật giá đắt đỏ, “lõa hôn” quả thật đã trở thành lối thoát cho nhiều cặp đôi khó khăn về kinh tế.
Tui lại ngâm truyện à... T_T
Thi xong ngán ngẩm quá cơ T_T
03/11/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.