Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 21: Muốn em




Phía dưới bình luận này bùng nổ một loạt bình luận “haha”, nhưng Chu Vụ lại rơi vào một loại trạng thái khó nói bằng lời.
Bị…bị ma đè xuống làm…?
Bên dưới có rất nhiều bình luận trả lời lại bình luận này.
Trả lời 1: [Đúng vậy, không nhìn thấy nhưng lại sờ được, không thể diễn tả, không thể miêu tả, hí hí hí.]
Trả lời 2: [Ơ, mỗi ngày đều bị ma đè xuống làm?]
Trả lời 3: [Hay thật, cầu tên truyện.]
Chu Vụ bắt đầu cảm thấy hơi khó thở.
Cậu nghĩ tới chuyện tối qua, lòng bàn tay dần dần ra đầy mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô.
Cậu lại lướt xuống dưới, nhìn thấy một bài viết, viết là nếu như bị ma quấn lấy thì có cách nào có thể thoát khỏi nó không.
Giữa hàng loạt những lời đùa giỡn tìm được một câu trả lời nghiêm túc: Lầu trên còn thường thức hay không, giờ này còn đùa cợt. Tôi nghiêm túc trả lời đây, nếu như nó không làm thương tổn gì đến bạn, nói rõ nó vẫn còn tính người, hoặc là bạn có thể giao lưu với nó, tìm cách để thoát khỏi nó.
Câu này khá giống lời của Hà Hải.
Còn có người trả lời là: Tôi nghe nói là có quy tắc, sau khi minh hôn xong, coi như là nửa chân đã bước vào thế giới đó, nhưng nói gì đi chăng nữa cũng chỉ có người có thể chất đặc thù mới có thể là bị để mắt tới.
Ý định tìm tòi ban đầu của Chu Vụ thật ra cũng không phải muốn tìm cách chứng thực gì cả, mà chỉ là mong thấy được một ít bình luận nghiêm túc, hoặc là đáp án chắc như đinh đóng cột như kiểu: không thể nào, đây là thế giới chủ nghĩa duy vật, vv…, câu trả lời như vậy có thể khiến cho nội tâm cậu vững vàng hơn chút.
Lần này tốt hơn, còn có một đám người nghiêm túc phổ cập khoa học, nhìn đến đây, Chu Vụ càng thêm khó chịu đến mức trở nên lo lắng hoài nghi, bởi vì cậu đang phải đối mặt với tình huống như vậy.
Tên ác ma kia luôn luôn tiếp xúc thân mật với cậu, vừa nghĩ đến có thể sẽ phát triển thành tình huống đó thì cả người Chu Vụ đều thấy không ổn.
Chu Vụ làm thẳng nam hai mươi mấy năm chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Khi còn bé, cậu từng nắm tay với em gái hàng xóm nhà bên, khi đó bị người lớn phê bình: trưởng thành sớm.
Kết quả trưởng thành sớm mười mấy năm, lại trở thành người ngây ngô nhất, đến nay vẫn còn là chó độc thân.
Từ sau khi lên cấp ba, cậu dành càng nhiều thời gian cho các công việc làm thêm, bạn bè bên cạnh Chu Vụ sau khi yêu đương vào phần lớn tài chính đều là thu không đủ chi, điều này khiến cho cậu chùn bước, cảm thấy yêu đương là điều xa xỉ.
Rõ ràng giá trị nhan sắc cao, tính cách tốt, cũng rất nhiều em gái tỏ tình với cậu, nhưng bạn bè cùng phòng chưa từng thấy Chu Vụ yêu đương bao giờ.
Có một lần bọn họ tụ họp với nhau, thậm chí còn ngầm hỏi Chu Vụ, có phải là không có cảm giác với các em gái hay không, các anh có thể giúp cậu giới thiệu mấy anh trai…
Khi đó Chu Vụ mới lờ mờ biết về chủ đề có liên quan tới đồng tính, sau này bắt đầu lên mạng lướt xem, thường xuyên sẽ thấy gợi ý có liên quan, mới hiểu hơn được một chút về thế giới đó.
Có điều loại hiểu biết này, chỉ vẻn vẹn dừng lại ở thấy, biết, hiểu, nhưng không đến mức hiểu rõ.
Cuối cùng, ánh mắt Chu Vụ vẫn dừng lại trên dòng “bị ma làm”, không hề dời đi, cậu không nhịn được mà suy nghĩ miên man, giữa đàn ông và đàn ông, phải làm loại chuyện đó… như thế nào?
Cậu cũng không phải là trẻ con ngây ngô đơn thuần nữa rồi, đương nhiên sẽ nghĩ đến điều này, đàn ông toàn thân trên dưới cũng chỉ có một chỗ…
Nghĩ tới đây, Chu Vụ kinh ngạc đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi cậu đang nghĩ cái gì cơ chứ? Ý nghĩ này khiến xương cụt của cậu truyền tới một cảm giác tê dại rồi lan ra toàn thân, cậu nổi da gà, thân thể không thể kiềm chế được mà run rẩy.
Tên ác ma kia thật sự có ý nghĩ này với cậu?
Chu Vụ rất khó phản bác kết luận này, dù sao tên ác ma kia cũng đã làm ra một số việc vượt quá ranh giới với cậu rồi.
Phù ————
Cậu thở dài một hơi, lồng ngực càng trở nên khó chịu.
Cả một buổi chiều Chu Vụ đều không yên lòng, không có quay chụp ngoài trời nên cậu có thể ngồi ngây ngốc ở chỗ làm việc mãi cho đến khi tan làm, cậu rất rảnh rỗi.
Chu Vụ lê bước chân đi về, trong lòng càng nặng trĩu, nhưng lại không có cách nào, cậu thấy hơi sụp đổ.
Đến thời gian tan làm, quẹt thẻ nhân viên xong thì lập tức đi ra bên ngoài.
Lên tàu điện ngầm, bởi vì trong lòng Chu Vụ có tâm sự, nên cậu cứ luôn ôm ba lô của mình cúi đầu đi về phía trước, cứ đi như vậy, đột nhiên cậu cảm thấy xung quanh có chút quá mức yên tĩnh.
Đến khi dừng lại ở khu vực chờ đợi, cậu ngẩng đầu lên, trong tàu điện ngầm lại trống không.
Lúc này, chuyến tàu điện ngầm Chu Vụ muốn đi đã tới trạm, tiếng thông báo tới trạm ngọt ngào vang lên.
“Xuống trước lên sau, xin đừng chen lấn xô đẩy, chú ý người già, trẻ nhỏ…”
Rõ ràng là giờ cao điểm tan làm, bên cạnh cậu lại lác đác không có mấy người, bên trong chuyến tàu điện ngầm vừa mới tới cũng là trống rỗng vắng vẻ, người chỉ huy phía sau chỉ huy Chu Vụ: “Đi về phía trước, nhanh lên đi, sắp đóng cửa rồi.”
Tích tích tích, âm thanh sắp đóng cửa vang lên, thúc giục hành khách mau chóng bước vào.
Đằng sau không biết có ai đẩy cậu một cái, Chu Vụ không kịp đề phòng bị đẩy, cứ như thế mà lên tàu.
Cửa xe đóng lại.
Ngay lúc tiến vào ấy, Chu Vụ cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại, nhìn xung quanh một vòng, sau lưng tỏa ra một luồng khí lạnh.
Trong tàu điện ngầm, không có một bóng người, cậu quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, TV trong sảnh nhà ga vẫn đang phát, biển quảng cáo cũng đang chớp động, nhưng lại rất vắng vẻ, không có lấy một bóng người nào.
Lúc này, tàu bắt đầu chuyển động, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng thông báo ngọt ngào lại vang lên: “Trạm kế tiếp, trạm Tam Xá Khẩu, trạm kế tiếp…”
Chờ đến khi thông báo xong, toàn bộ toa xe đều yên tĩnh lại.
Nhịp tim Chu Vụ đã nhảy lên tới mức 180, cậu quan sát xung quanh, sau khi tàu chuyển động thì có hơi rung lắc, cậu không thể làm gì khác hơn là tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Tàu điện ngầm cứ như vậy mà chạy, cậu cố gắng an ủi mình, không cần phải sợ, không cần phải sợ, nhưng vẫn là run run lấy điện thoại ra.
Điện thoại được cậu gửi gắm hy vọng lại không có tín hiệu.
Cậu rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, hy vọng nhanh đến trạm một chút.
Mười phút trôi qua, tàu điện ngầm không dừng lại mà vẫn duy trì vận tốc cao như cũ.
Chung quy cũng không thể cứ ngồi như thế, cho dù sợ hãi cậu vẫn đứng lên, ở giữa lối đi có thể nhìn thấy tình hình của hai toa bên cạnh, cậu nhìn hai toa bên cạnh.
Tất cả đều trống rỗng, không hề có gì cả.
“Có ai không?” Giọng nói run rẩy của Chu Vụ vọng lại trong khắp toa xe.
Không có ai trả lời lại câu hỏi của cậu, im lặng tĩnh mịch, bỗng có âm thanh gõ va chạm nhịp nhàng vang lên.
Cộc cộc cộc————
Tựa như tiếng bước chân, từ nhẹ đến nặng, hình như… đang đi về phía cậu!
Âm thanh truyền tới từ phía sau, Chu Vụ do dự một giây rồi lập tức bước nhanh về phía trước, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, Chu Vụ cũng càng chạy càng nhanh, cậu nhanh trí di chuyển, lúc vượt qua khoảng cách giữa hai toa thì lập tức đóng ngay cửa toa lại.
Theo sát đó, Chu Vụ nghe thấy tiếng “đùng”.
Vừa quay đầu lại, dọa Chu Vụ sợ tới mức hồn vía lên mây, gương mặt của một bà lão ép lên cánh cửa thủy tinh của toa xe, bởi vì áp lực đè quá lớn, gương mặt bị đè phẳng xuống, không nhìn rõ ngũ quan, cực kỳ đáng sợ.
“A a a a! ĐCM a!!!”
Chu Vụ bị dọa văng cả tục, cậu như chú chó xù lông, cấp tốc chạy về phía trước.
Cánh cửa toa xe vừa đóng lại, lại bị mạnh mẽ kéo ra.
Chạy xuyên suốt ba toa xe, Chu Vụ thở hồng hộc, cứ một lần lại một lần đóng cửa tàu lại, có một lần, cậu vừa đóng cửa, gương mặt đó đã lập tức xuất hiện trên cánh cửa thủy tinh của toa.
Bước chân càng ngày càng gần…
Đi về phía trước nữa là sắp tới toa số một rồi, mà tiếng bước chân kia gần như ở ngay phía sau, Chu Vụ liều mạng chạy về phía trước.
Phía trước, chỉ còn lại một toa cuối cùng.
Không có lựa chọn nào khác, cậu thở hổn hển, xông vào toa số một, trở tay đóng cửa “rầm” một tiếng.
Thể lực của cậu đã sắp không thể chống đỡ được nữa, sau khi đóng cửa lại, Chu Vụ chống đầu gối mình há miệng thở dốc.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu sững sờ tại chỗ.
Trong toa, tiếng người ồn ào huyên náo, có chút chật chội, lúc này mọi người đều quay đầu lại nhìn Chu Vụ đang thở hổn hển chạy vào từ toa số hai, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Chu Vụ đứng tại chỗ, trên người ra đầy mồ hôi, trên trán cũng thấm mồ hôi, cậu nhìn bốn phía, phát hiện lúc này cậu đang đứng trong đám đông đông đúc, toa số hai ở đằng sau cũng vô cùng đông đúc, giống hệt như thời điểm tan ca thường ngày vậy.
“Đã đến trạm Nhị Thụ, đã đến trạm Nhị Thụ, hành khách chuyển tuyến có thể trung chuyển tại trạm này, xuống trước lên sau…”
Chu Vụ cũng cùng xuống tàu theo đám đông chen chúc.
Chu Vụ vẫn còn đang thở hổn hển sau trận vận động mạnh, thân thể phập phồng lên xuống, cậu đứng tại chỗ không hề động đậy, mãi cho tận đến khi nhân viên nhà ga tới hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không.
Chu Vụ lấy lại tinh thần, lắc đầu, chậm rãi đi về phía lối ra.
Bên ngoài trời đã tối rồi.
Mồ hôi lạnh trên người bị gió thổi vào, lạnh đến mức khiến cậu phát run, cậu mím môi ôm chặt lấy áo mình rồi đi về nhà.
Lúc nãy cậu lại gặp phải loại chuyện đó.
Trước kia, Chu Vụ có thể lấy giấc mơ để tự lừa dối mình, lần này cậu hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do nào nữa.
Lúc tâm cậu đang rối như tơ vò, cậu nhớ tới lời Hà Hải nói: “Xem thử anh ta có muốn hại cậu hay không, hay chỉ là muốn hù dọa cậu, nếu như không làm hại gì, vậy thì cũng không cần quá lo lắng.”
Cậu nhìn chằm chằm hai tay của mình, ngay cả một sợi tóc cũng không bị tổn hại nào, lẽ nào… chỉ là muốn hù dọa cậu thôi sao?
Chu Vụ không chắc chắn, cậu cúi đầu nhìn mũi chân của mình, chậm rãi đi theo biển người đông đúc, trong phút chốc không biết nên làm thế nào cho phải, phải hỏi Hà Hải sao?
Chầm chậm đi bộ được mười phút, cậu bắt đầu rét run, lúc này cậu lại tạm thời không muốn về nhà, muốn ở lại trong đám đông nhiều hơn một chút, thế là đi vào một quán nước, gọi bừa một cốc trà hoa quả rồi tìm một góc im lặng ngồi.
Quán nước bận rộn, luôn có shipper tới lấy đồ, bên tai truyền đến từng tiếng từng tiếng: “Đói bụng rồi sao, đơn hàng mới đến rồi đây!”
Tất cả đều tràn ngập hơi thở của sự sống, điều này khiến Chu Vụ cảm thấy mình khá lên một chút.
Cậu giống như một người kỳ lạ trong tiết tấu bận rộn nhịp của quán nước, chỉ có một mình, uống trà hoa quả, không nghịch điện thoại, ngẩn người nhìn mặt bàn, mãi cho đến khi bên tai Chu Vụ vang lên một giọng nói có chút quen thuộc.
“Ông chủ, mấy đơn này làm xong chưa, tôi tới lấy hàng.” Là chất giọng tràn đầy năng lượng của người trẻ tuổi.
Chu Vụ không nhịn được quay đầu lại nhìn, một khuôn mặt quen thuộc đang nằm nhoài lên quầy nhìn, đợi nhân viên đứng quầy làm đồ uống.
“Thái Du…?” Chu Vụ không chắc chắn lắm.
“Hử, ai đang gọi tôi thế?” Cậu thanh niên ngẩng đầu lên nhìn như chó Husky.
Thái Du nhìn lướt một vòng, nhìn thấy Chu Vụ ngồi ở vị trí trong góc, đôi mắt sáng bừng lên: “Người anh em, đã lâu không gặp, nhớ quá đi!”
Thấy người này thật sự là Thái Du, Chu Vụ có hơi mê man, nhưng gặp được người quen, cậu âm thầm thở phào một hơi.
Chu Vụ nói: “Thật là anh rồi, anh… thực sự làm shipper rồi?”
Anh ta mặc đồng phục của shipper, trong tay cầm điện thoại nhận đơn hàng, thoạt nhìn đã hết sức quen thuộc với công việc ship đồ này, nhe răng cười ngốc với Chu Vụ.
“Ha ha ha, đúng vậy, tôi phát hiện cuộc sống này rất đơn giản, chỉ cần chạy tới chạy lui là được.” Thái Du như thể có năng lượng vô hạn, có vài phần tương tự với chú chó chơi đùa náo loạn trong công viên không bao giờ biết mệt.
Chu Vụ nghi hoặc: “Sao anh không ở lại thôn? Anh biết chuyện xảy ra trong thôn không?”
Thái Du: “À, hình như có biết một ít.”
Lúc này đơn đặt hàng đã xong rồi, Thái Du cầm đồ uống vẫy vẫy tay với Chu Vụ: “Tôi đi trước nhé, gấp lắm! Lần sau trò chuyện tiếp!”
Như một cơn gió, Chu Vụ còn chưa kịp nói cái gì, Thái Du đã “brừm” lái chiếc xe điện nhỏ biến mất trên đường.
Chu Vụ: “…”
Lại ngồi thêm một lúc, trà hoa quả trong cốc dần giảm đi, cuối cùng hít một hơi, hoa quả chặn lại ống hút, sau khi cầm thìa lên ăn hết hoa quả trong cốc thì bên ngoài trời cũng đã tối sầm.
Chu Vụ vô cùng không tình nguyện đứng dậy ra về.
Lúc này đang là cao điểm tan làm, trên đường phố đều là nhân viên văn phòng tan làm đi bộ về nhà, Chu Vụ theo dòng người đi vào khu dân cư, tiến vào tòa nhà của mình.
Chu Vụ cảm thấy lúc cậu bước vào tòa nhà thì bị người nào đó dùng ánh mắt quan sát một lần, cậu cảm thấy kỳ lạ, nhưng bởi vì chuyện mới xảy ra vừa rồi nên cậu cũng không còn tâm tư nào suy nghĩ quá nhiều.
Mở thang máy ra ấn số tầng của mình.
Đèn trong thang máy còn chưa sửa xong, mỗi lần qua một tầng nào đó thì sẽ lại nhấp nháy một cái.
“Ding dong” một tiếng, thang máy đã đến nơi, trong hành lang yên tĩnh, khi Chu Vụ đi tới thì trùng hợp nghe thấy một tiếng đóng cửa, nhưng cậu không hề thấy cửa nhà ai động đậy.
Cậu tìm chìa khóa trong túi nhưng lại lại tìm thế nào cũng không thấy, cậu đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm chìa khóa. Cuối cùng, cậu tìm thấy ở trong lớp cuối cùng của chiếc túi cậu mang theo người.
“Cạch”, mở cửa ra, cùng lúc Chu Vụ tiến vào phòng, lại nghe thấy được một tiếng mở đóng cửa nữa, nhưng lúc này cậu đã đi vào bên trong.
Bật đèn lên, Chu Vụ thả lỏng thần kinh đang căng thẳng của mình, bỏ đồ vật trong tay xuống, cởi áo khoác và giày ra rồi chậm rãi đi vào phòng khách.
Tìm được áo ngủ trong phòng ngủ, cậu chậm rãi thay rồi đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ngồi không một lúc, trông cậu giống hệt như đã suy sụp, sắc mặt đờ đẫn.
Ngồi im lặng như vậy trong mười phút, cuối cùng cậu cũng từng chút từng chút phục hồi tinh thần, vươn tay ra bật điều hòa, đứng dậy muốn đi rửa mặt.
Đại khái ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ, tâm trạng của cậu cũng có hơi suy sụp, Chu Vụ cũng không biết bản thân đột nhiên sao lại không có tinh thần cầu tiến như vậy, muốn thử làm như bình luận mà hôm nay cậu nhìn thấy trong điện thoại———— giao lưu với người nọ, tìm kiếm biện pháp có thể giải thoát cho cậu.
Cậu đứng trong không gian trống không, nhìn lướt qua bốn phía, cậu không biết tên ác ma đó có còn ở đây hay không, cậu liếm môi, há há miệng vài lần muốn phát ra âm thanh nhưng lại không nói ra khỏi miệng được.
Cậu hít sâu một hơi, giống như không thèm đếm xỉa nữa, cậu la to vào không trung trong phòng khách: “Tôi là Chu Vụ, nam.”
Cậu sợ ý biểu đạt của mình không rõ ràng, nói thêm: “Tôi không biết anh là ai, nhưng mong anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi không thích đàn ông… Cảm ơn!”
“Nếu như anh có chuyện gì muốn tôi giúp đỡ, tôi có thể giúp anh, nhưng anh đừng… làm vậy với tôi nữa!”
Nói xong lời này, trái tim Chu Vụ nhảy loạn xa, giống như mới chạy 800m xong, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Cậu đứng trong phòng khách một lúc lâu, không có một chút động tĩnh nào, lại đợi thêm mấy phút, vẫn không có động tĩnh.
Chu Vụ nghĩ thầm, đối phương đã không còn ở đây nữa rồi sao?
Cậu có hơi thấp thỏm, theo thói quen xoắn ngón tay lại, lại đợi thêm một lúc, chẳng hề có gì xảy ra, cậu thở phào một cái, dây thần kinh thả lỏng, đi về phía phòng vệ sinh.
Rửa mặt trước rồi tính tiếp.
Cậu ổn định lại tinh thần, đi về phía bồn rửa mặt.
Tóc hai tháng không cắt nên hơi dài rồi, cậu vuốt tóc mái sang một bên, mở nước nóng rửa mặt.
Cậu khom người cúi đầu, lấy một nắm nước nóng hất vào mặt, bóp ra một ít sữa rửa mặt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa nắn trên mặt, dùng nước nóng rửa bọt rồi từng chút từng chút rửa sạch, vết mồ hôi đã khô lại trên mặt được rửa sạch sẽ, trong phút chốc cậu cảm thấy thư giãn hơn nhiều.
Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác thư giãn bị rút sạch, khi lấy khăn mặt ra khỏi mặt, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc cậu mở mắt ra, bốn phía không có ánh sáng.
Cậu cứng đờ tại chỗ.
Đèn tối sầm, cậu rơi vào trong bóng tối.
Ánh sáng yếu ớt trong tấm gương trên bồn rửa mặt khiến Chu Vụ nhìn thấy, phía sau cậu đã có thêm một bóng người.
Gương mặt tái nhợt không biểu cảm, đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Chu Vụ bị dọa cho sững sờ mất mười giây, vì bị dọa sợ đến mức mê man nên cậu không phát ra được chút âm thanh nào.
Sau khi lấy lại được một chút ý thức, thân thể dưới lớp áo ngủ bắt đầu run lên.
“Em, quên rồi?” Giọng nói hơi trầm thấp khàn khàn vang lên.
“Cái, cái gì cơ…” Chu Vụ há há miệng, âm thanh phát ra cũng khô khốc vô cùng.
Trong gương, Chu Vụ thấy đối phương đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cằm cậu, xoay gương mặt cậu nghiêng qua.
Dưới ánh nhìn trực diện của Chu Vụ, người phía sau hôn cậu, bắt đầu từ cằm rồi nhẹ nhàng từng chút từng chút di chuyển về phía bờ môi, không ngừng tỉ mỉ hôn lên.
Cuối cùng, môi cậu chạm vào một thứ gì đó rất lạnh.
Người nọ rất cao, gần như có thể hoàn toàn bao bọc lấy Chu Vụ, làn da ấm áp chạm vào thân thể lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương truyền đến khiến cho thân thể ấm áp ấy bắt đầu run rẩy.
Toàn thân Chu Vụ đều đang kháng cự, nhưng cảm nhận được sức mạnh của đối phương, hai cánh tay bị giam cầm, cậu hoàn toàn không thể động đậy.
Người nọ nói: “Em quên rồi…”
Hai mắt Chu Vụ mê mang: “Cái gì cơ…?”
Tia sáng đô thị từ bên ngoài cửa sổ miễn cưỡng có thể soi rõ tình huống trong gương, chàng thanh niên da dẻ trắng nõn bị một người đàn ông ôm chặt trong lồng ngực, không ngừng hôn môi, bờ môi dần đỏ lên, như thể mới ăn cay, khóe mắt không nhịn được chảy nước mắt sinh lý sau khi bị kích thích, thân thể sợ hãi đến mức run cả lên.
Đôi mắt chàng trai ướt át như thể lập tức sẽ chảy nước mắt, cậu rũ mắt, không dám nhìn thẳng người đàn ông trong gương, trông đáng thương như một chú mèo nhỏ phạm phải sai lầm.
Cảnh tượng này khiến cho người đàn ông nhớ lại đêm hôn lễ hôm đó, đối phương cũng giống như mèo nhỏ, nhưng là một chú mèo quấn chặt lấy anh.
Anh muốn một chú mèo như vậy.
Chu Vụ sụt sịt mũi, vẫn không mở mắt, không muốn mình nhìn hình ảnh này, bỗng nhiên bên tai mát lạnh, một bàn tay bắt lấy vành tai cậu, nặng nề bóp một cái.
Anh lặp lại: “Em quên rồi.”
Chu Vụ gần như sắp bật khóc cả lên, nhanh chóng hỏi lại: “Tôi… quên cái gì?”
Ác ma bị lãng quên danh tính phát tiết những bất mãn của mình, ánh mắt Chu Vụ lướt nhanh về phía gương, cả người cậu căng chặt, sợ đến mức mềm nhũn cả chân.
Mắt của đối phương đã biến thành màu đỏ.
Ngón tay vừa rồi còn đặt trên tai cậu, thuận theo cằm đến cổ, bước tiếp theo tựa như muốn trượt vào bên trong cổ áo.
Chu Vụ thấy vậy, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên hô lên: “Tôi xin lỗi, xin lỗi! Đừng như vậy!”
Cậu lặp lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi, đừng như vậy…!”
Ánh mắt Chu Vụ tràn đầy khẩn thiết nhìn anh.
“Đừng như vậy… được không?” Chu Vụ run run cổ họng, nói: “Tôi… Tôi đã quên điều gì? Anh nói cho tôi biết, được không?”
Đối phương dừng động tác.
Đầu lưỡi Chu Vụ suýt chút nữa thì xoắn lại, thấy động tác đối phương dừng lại, cậu nói thêm: “Tôi có thể giúp anh, anh muốn, anh muốn cái gì?”
Sau khi đối phương nghe thấy câu này, ánh mắt đối diện với tầm mắt của Chu Vụ trong gương.
Chu Vụ bị ánh mắt ấy dọa cho run lên một cái.
Không nói gì, ngón tay lạnh lẽo của bàn tay còn lại của người đàn ông luồn vào mái tóc Chu Vụ, xúc cảm lạnh lẽo xâm nhập vào làn da dưới những sợi tóc, vô cùng lạnh lẽo.
Thuận theo sợi tóc, đầu ngón tay di chuyển đến sau gáy, Chu Vụ cảm giác như là mình bị đối phương xách da gáy lên vậy.
Chờ đến một lúc lâu sau, Chu Vụ mới nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.
Anh nói: “Muốn em, em là vợ của tôi.”
Hơi thở lạnh lẽo khiến cổ cậu nổi lên một tầng da gà, cậu suýt chút nữa bật khóc cả lên.
“Không phải…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.