Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 3: Bị mắc kẹt




Là chân dung tổ tiên ư?
Không lẽ là một tập tục đặc biệt nào khác?
Giờ phút này, rõ ràng bên cạnh có rất nhiều người, nhưng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặc dù thời tiết lạnh lẽo, nhưng trên lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi đến, lạnh đến thấu xương.
Chu Vụ tự cảm thấy mình nhìn rất lâu, nhưng lúc Ngô Nghiêu vỗ vai nhắc nhở cậu, cậu phát hiện bản thân cũng chỉ nhìn mất mấy giây, cô dâu vừa nãy đi trước chỉ làm cậu rớt lại vài bước chân mà thôi.
Ngô Nghiêu nói: “Làm gì đấy, đừng có thả hồn ngó đông ngó tây nữa!”
Chu Vụ phục hồi tinh thần, thôn dân đứng gần đó đang dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào cậu, cậu vội vàng nhỏ giọng xin lỗi vài câu rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi theo cả đội tiến về phía trước.
Đi được hơn mười mét, Chu Vụ bỗng nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn, trước cửa tòa dinh thự xa hoa kia không giống với những nhà khác, không có thôn dân đứng trước nhà.
Đoàn làm phim đi thẳng một mạch, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng bàn tán, bọn họ đều cảm thấy thôn dân ở đây quá khác lạ so với những người dân của thôn khác.
Bọn họ cũng từng đi tới các thôn sơn xa xôi để quay phim tài liệu thực tế, những người dân nơi đó có sự hiếu kỳ rất lớn đối với người từ nơi khác đến, hơn nữa còn rất hiếu khách. Khác với nơi đây, dân làng ở đây không chào hỏi cũng không nói chuyện với bọn họ, còn nhìn bọn họ giống như nhìn kẻ trộm.
“Phong tục tập quán mỗi nơi mỗi khác, e là nơi này càng kỳ lạ hơn.” Ngô Nghiêu nói.
Hà Hải gật đầu: “Tôi đã tra tư liệu, gia phả tổ tiên của thôn này không hề có mối liên hệ nào với các thôn gần đây, không thể tìm được dấu tích lúc trước, rất có thể là di cư tới đây.”
“Thật thú vị, tôi nghe nói nơi này có không ít nhánh đến từ Nam Cương, tra tư liệu phải xem thử hồ sơ lưu trữ của nơi đó.” Đinh Thành nói.
Tổ chương trình vừa đi vừa chụp, con đường uốn lượn về phía trước, đường núi nối liền trùng điệp với nhà cửa, có một số căn ẩn nấp dưới màu xanh rậm rạp của rừng cây, không chú ý chắc chắn sẽ không thấy được.
Sau cơn mưa tiết trời vẫn còn phảng phất sương mù ẩm ướt, các cô dâu mặc đồ cưới màu đỏ phong phanh như thể không cảm nhận được cái rét.
Chu Vụ không nhịn được nói: “Mấy cô gái này chịu lạnh thật giỏi.”
Ngô Nghiêu mang theo giọng điệu vô cùng thán phục nói: “Trên thế giới này tôi nể nhất là mấy em gái có thể mang tất da vào mùa đông.”
“Chuẩn.” Lúc Chu Vụ nói chuyện, đôi môi mấp máy không ngừng phà ra sương trắng, hơi ấm dần trôi đi, cậu không thể không uống một ngụm nước nóng để làm ấm thân thể.
Đi bộ gần ba mươi phút, cuối cùng cũng tới được đích đến trên đỉnh núi.
Đây là một bãi đất trống lớn, ở tít cuối là lễ đường rất lớn, đá xanh ngói đỏ, trông rất mới. Cửa màu đỏ thẫm, nhưng không biết có phải do màu sắc không được tinh khiết hay không mà mơ hồ thấy được sắc đen.
“Đám cưới truyền thống ở đây đều bố trí vậy à? Không giống thôn của bọn họ lắm.” Ngô Nghiêu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cách bố trí của lễ đường này khá giống tòa dinh thự xa hoa trong thôn, không ăn khớp gì với những nhà dân khác, giống như trong một đàn gà đột nhiên xuất hiện hai con công vậy.
Chu Vụ cũng không hiểu: “Có lẽ do người ta coi trọng đám cưới, dù sao đây cũng là chuyện lớn.”
Quan sát một vòng, nhiều thôn dân đang làm những bước trang trí cuối cùng, không ai để ý đến bọn họ, nhưng các thôn dân đứng trước lễ đường đều đang nhìn chằm chằm họ.
Trước cửa đặt rất nhiều giỏ hoa và các loại đồ trang trí, kiểu dáng của mấy giỏ hoa này trông rất kỳ quái, phía trên có treo tờ giấy, nhìn xa xa, hình như là viết tên của ai trên đó.
Lúc này, Ngô Nghiêu đột nhiên nói: “Nhìn đằng sau kìa!”
Chu Vụ nghe theo xoay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, con đường lúc nãy vừa đi đã kéo lên một dải lụa màu đỏ thẫm từ đầu bên kia trải dài tới đây, treo trước cửa mỗi hộ gia đình.
Màu đỏ thẫm lan ra, trong lòng Chu Vụ sinh ra một loại cảm giác quỷ dị, cậu có một ý nghĩ, nếu nhìn nơi này từ xa, dải lụa đỏ chắc sẽ trông giống con sông máu chảy xuôi trên ngọn núi núi.
Nhìn thấy cảnh này, nhiếp ảnh gia vội vàng nắm bắt cơ hội, chụp một vòng ba trăm sáu mươi độ, bởi vì hành động này, tổ chương trình bị dân làng để ý, bắt đầu đuổi họ đi.
Thái Du đứng ở một bên vội vàng đưa thuốc lá cười ha ha với đám thôn dân, lúc này sắc mặt những người đó mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn không cho phép tổ chương trình tiếp tục chụp anh ta.
Nhưng thừa dịp này, nhiếp ảnh gia cũng đã chụp được kha khá, anh ta gật đầu với Hà Hải.
Lúc này, một gã đàn ông trung niên ăn mặc trông không giống thôn dân bình thường bước đến, gã không ngại dùng tiếng địa phương khiến bọn họ nghe không hiểu mà quát lớn: “Ở đây không được phép chụp, xóa đoạn vừa rồi ngay!”
Thái Du đưa thuốc lá cho gã, gã không nhận.
Thái Du nhỏ giọng phiên dịch tiếng địa phương của đối phương, nói cho bọn họ biết, người này chính là thôn trưởng ở đây.
Hà Hải lấy trong túi ra một bao lì xì lớn đưa cho gã, nói: “Đây là chuyện vui, chúng tôi xin gửi ít tiền quà, ngài xem có thể giúp không, chúng tôi chỉ đứng bên ngoài chụp thôi.”
Trưởng thôn không thèm liếc mắt tới phong bì màu đỏ, nhưng gã lại bỗng nhiên ném ánh mắt về phía Chu Vụ đứng giữa đám người. Gã ta thoạt nhìn đã hơn năm mươi, tròng mắt đã có phần đục ngầu, ngả xám, con ngươi chuyển động lên xuống không ngừng đánh giá Chu Vụ.
Ánh mắt đánh giá kia làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, Chu Vụ theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Có chỗ nào không phù hợp à?
Lúc này một thôn dân trẻ đi tới, thì thầm vào tai gã mấy câu, ngay lập tức ánh mắt gã thôn trưởng dán chặt lên mặt Chu Vụ, lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Thái Du thấy tình hình không ổn, cúi đầu nói với Hà Hải, bây giờ có thể đi chụp những thứ khác, không cần cứng đầu bám lại nơi này.
Hà Hải nghe vậy gật gật đầu, gọi đám nhân viên cùng rời đi.
Đi được hơn mười mét, Chu Vụ quay đầu lại, phát hiện thôn trưởng vẫn còn nhìn mình từ xa, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Kể từ lúc bước chân vào trong núi, cậu bắt đầu trở nên nhạy cảm.
Đi được phân nửa thời gian, Ngô Nghiêu đột nhiên tỉnh ngộ: “Nói không chừng trưởng thôn là một tên cuồng sắc! Hay là cậu bán chút sắc đẹp của mình cho ông ta đi, có khi ông ta sẽ khai ân cho chúng ta đi vào đó.”
Chu Vụ: “…”
Cậu khinh miệt nhìn anh ta, nói: “Sao anh không tự đi mà bán?”
Ngô Nghiêu tiếc nuối nói: “Tôi mà bán được thì tôi cũng bán!”
Chu Vụ: “…” Anh đi chết đi.
Ngô Nghiêu để tóc húi cua, da màu lúa mì, thấp hơn Chu Vụ một chút, tuy rằng nhìn rất đàng hoàng, nhưng hiển nhiên, anh ta không đủ tiêu chuẩn để có thể đi bán sắc.
Sau khi mọi người cách hàng người ra xa một chút, bầu không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều, có mấy người cảm thấy Ngô Nghiêu nói đúng, ánh mắt của trưởng thôn kia cứ gian xảo kiểu gì, nói không chừng thật sự muốn biến Chu Vụ thành con rể ở rể nhà bọn họ.
Chu Vụ: “…”
Mấy lời đùa này được Thái Du nghe được, anh ta ngược lại còn gật gật đầu: “Đúng là thôn trưởng có một đứa con gái, năm nay vừa tròn hai mươi, nói không chừng thật sự có ý đó, cậu lại đẹp trai như vậy…”
Chu Vụ xấu hổ cười nói: “Tôi không có nhà, cũng không có xe, không hề môn đăng hộ đối…”
“Ây da, người thành phố các cậu đúng là phiền toái, ở đây bọn tôi chỉ cần nhìn vừa mắt là được, kẻ ngốc cũng có thể kết hôn với người mù.” Thái Du nói.
Vốn dĩ Chu Vụ không quan tâm, nhưng nghe bọn họ nói xong cậu cũng có chút để ý. Chỉ là rất nhanh sau đó cả bọn lại bận rộn quay phim, chuyện này bị Chu Vụ quăng ra sau đầu.
Bận rộn hồi lâu, tư liệu sống mà bọn họ quay được hôm nay phong phú hơn rất nhiều so với kỳ trước, nhưng trong giai đoạn chuẩn bị, ngoại trừ một màn “cô dâu đi dạo” vào lúc sáng sớm thì cũng không có gì đặc biệt thú vị.
Lúc bọn họ trở về có đi ngang qua nhà thôn dân, mỗi hộ gia đình đều dán mấy câu đối màu đỏ ở cửa, chỉ là mấy câu đối đó giống như được bác sĩ viết vậy, đọc không ra chữ nào.
Ngày hôm sau, bọn họ rút ra kết luận, người dân thôn này đều có cùng một đặc điểm là hoàn toàn không quan tâm với người bên ngoài đến, Chu Vụ thử bắt chuyện với bọn họ nhưng hầu như đều không được đáp lại, Ngô Nghiêu trêu chọc rằng thật ra đám thôn dân đó đều bị mặt liệt di truyền.
Bận rộn đến chạng vạng, khi trời sắp tối, tổ chương trình mới đi ăn cơm tại quán ăn nhỏ duy nhất trong thôn, đại khái bởi vì xung quanh hơn mười dặm cũng chỉ có quán bọn họ, cho nên thái độ bọn họ rất qua loa.
Mấy món bưng lên bao gồm bắp cải luộc, một món mặn màu đỏ như lửa, không thấy miếng thịt nào.
Bữa cơm này Chu Vụ thật sự không dám đụng đũa tới món đặc sản kia, chỉ có thể ăn bắp cải nhạt trụng sơ một chút với nước nóng, khẩy khẩy từng hạt cơm trắng, miễn cưỡng nhét đầy bụng.
Ngô Nghiêu ăn cơm mà mặt mày xanh xao, nét mặt Hổ Vũ cũng y hệt anh ta, bọn họ thuộc kiểu người ăn cơm không thể không có thịt.
Ngô Nghiêu thật sự không nhịn được đề nghị: “Chúng ta tự tìm dân làng mua chút thịt và đồ ăn đi, không phải đã mang theo mấy cái nồi niêu đơn giản dùng cho dã ngoại rồi sao? Tự nấu thôi. Chứ ăn loại thức ăn này thêm mấy ngày nữa, tôi sợ mình chôn thây ở Quý Châu luôn quá.”
“Làm gì tới mức đó…?” Hà Hải nói xong liền gắp một miếng thịt đầy dầu mỡ đỏ bỏ vào miệng.
Mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt anh ta đỏ lên, cổ cũng đỏ một mảng lớn, vươn tay kiếm nước uống.
Uống nước xong, giọng nói Hà Hải cũng có chút bị thay đổi.
Chu Vụ tò mò: “Lần trước các anh tới đây ăn cơm kiểu gì thế?”
Đinh Thành nói với cậu: “Lúc đó bọn tôi ăn toàn ăn mì gói, ngày ngày mì gói, ăn riết mà muốn biến thành sợi mì luôn.”
Chu Vụ lộ ra biểu tình vô cùng cảm thông.
Sau đó, tổ chương trình quyết định nghe theo lời Ngô Nghiêu, chuẩn bị tự nấu cơm.
Cả bọn đi khắp làng cũng không thấy có ai bán thịt hay mì gạo gì.
Thái Du nói với bọn họ, người trong thôn đều tự nuôi gà vịt lấy thịt, rau cũng tự trồng tự ăn, thường ngày thôn dân cũng chỉ trao đổi nội bộ với nhau, các nguyên liệu khác đều phải dựa vào một ông chú hay mua vật tư trong thôn, mỗi tuần ông ấy đều chuyên chở xe hàng đến.
Tổ chương trình tán gẫu với Thái Du xong, chuẩn bị để bộ phận hậu cần lái xe đến chợ nhỏ cách đó một trăm cây số mua ít đồ đem vào.
Nhưng cũng phải đợi đến sáng mai, sáu giờ xuất phát, đi đi về về mất bốn tiếng đồng hồ, nói không chừng buổi trưa bọn họ đã có thể ăn thức ăn tự mình nấu rồi.
Đợi bọn họ ăn xong thì ngoài trời đã tối sầm.
Trở về nhà Thái Du, Chu Vụ đột nhiên hỏi: “Các anh ai nấu cơm được?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chị Vương. Chị Vương mỉm cười xấu hổ: “Ngại quá, ở nhà toàn là chồng tôi nấu.”
Mà trong mấy ông thần còn lại, chỉ có Đinh Thành là biết làm mì sợi, những người khác đều sống qua ngày bằng mì gói.
Tuy rằng Chu Vụ bẩm sinh có một đôi tay trắng nõn tinh xảo, nhưng từ nhỏ tay chân tay đã vụng về, lúc ăn ngán đồ ăn bên ngoài thì cũng từng có nghĩ tới việc nấu ăn, mua nguyên liệu muốn tự làm, nhưng sau đó mọi chuyện đã chuyển hướng thành bà chủ nhà thường xuyên tới kiểm tra nhà bếp.
Bởi vì lần đó cậu đã làm nổ tung một cái lò vi sóng.
Thái Du đứng bên cạnh nghe đến đây, ngoác miệng cười để lộ ra hàm răng trắng: “Các vị khách, để tôi làm giúp các vị!”
Ánh mắt Ngô Nghiêu sáng ngời hỏi: “Tay nghề của anh ổn không vậy?”
“Những anh chàng độc thân ở đây đều có tay nghề cao.” Thái Du nói.
Ngô Nghiêu hưng phấn: “Câu này nghe đáng tin đấy.”
Chu Vụ: …Anh thật giỏi đổi sắc mặt..
Cuối cùng hai bên thương lượng một mức giá hữu nghị, chốt một trăm nhân dân tệ một bữa ăn, suy cho cùng thì bọn họ có nhiều người, để cả đám đều được ăn no cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngô Nghiêu đột nhiên nảy sinh hứng thú với người cái gì cũng biết làm như Thái Du.
Anh ta vỗ vai Thái Du nói: “Này, người anh em, anh có đầu óc kinh doanh đấy, ngây ngốc ở thôn làm gì, bình thường cũng trồng rau nuôi gà à?”
Nhắc tới vấn đề này, Thái Du nói: “Ôi thôi, anh đừng nhắc tới nữa, dạo trước có người đến thôn của chúng tôi, làm công tác tư tưởng với trưởng thôn, nói là để phát triển du lịch.”
Ngô Nghiêu: “Sau đó thì sao?”
Thái Du: “Tất nhiên là tôi muốn giành trở thành người tiên phong của ngành du lịch này rồi, kết quả không biết xảy ra chuyện gì, trưởng thôn cũ đột ngột lên cơn bạo bệnh rồi qua đời, mọi người đều nói là tại lời nguyền gì đó. Sau khi trưởng thôn mới nhậm chức, chuyện này đi tong, tôi đành phải tạm thời tiếp tục cuộc sống mưu sinh, bình thường sẽ đi làm công ở mấy quán ăn bên ngoài, rồi từ nơi đó kéo khách tới đây du lịch.”
Ngô Nghiêu khó hiểu: “Du lịch? Chỗ các anh khắp nơi đều là rừng sâu nước độc, có chỗ nào đi tham quan được chứ.”
Thái Du nói: “Ây da, anh trai đừng nói thế, hiện nay có không ít du khách thích đến những nơi không tìm thấy được trên bản đồ đấy, tốt nhất là những nơi không có khách du lịch khác, dân cư thưa thớt, bọn họ nói là có thể đăng lên vòng bạn bè.”
“Ra vậy…” Ngô Nghiêu không nghi ngờ gì lời này.
Nơi này thật sự dân cư thưa thớt, phong cảnh nguyên thủy, hẻo lánh khỏi phải bàn, đăng lên vòng bạn bè là quá chuẩn.
Đến lúc đó có thể nói rằng một mình mình đã xâm nhập vào rừng rậm nguyên thủy, do thám hiểm nguy muôn trùng, hơn nữa còn vô tình gặp được Bear Grylls*.
Bear Grylls là nhà thám hiểm, tác giả và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Anh được biết đến nhiều nhất qua chương trình Con người đối mặt Thiên nhiên hay còn được biết đến với tên gọi ban đầu là Bear Grylls: Người sống sót ở Anh Quốc, chương trình kết thúc vào năm 2011.
Thái Du sợ Ngô Nghiêu không tin: “Đằng sau chỗ chúng ta có một thác nước, nhiều người tới đó đánh bài lắm, một năm phải có hơn một trăm du khách.”
Thái Du và Chu Vụ cao gần bằng nhau, ăn mặc tương đối giản dị và tươm tất, nhìn gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều so với đa số người trong thôn.
Chu Vụ không khỏi nghi ngờ: “Vậy tại sao lúc trước không phát triển du lịch? Dù sao cũng tốt hơn bây giờ mà? Chuyện lời nguyền gì đó rốt cuộc là thế nào?”
Thái Du lập tức lắc đầu: “Hồi trước tôi không sống ở đây, không biết mấy chuyện này, hỏi bố mẹ thì bọn họ cũng không muốn trả lời.”
“Vậy anh cũng không biết đám cưới ở đây như thế nào sao?”
“Tôi chưa kết hôn làm sao biết được, lúc trước tôi ở bên ngoài học đại học, tích góp được nửa năm, kết quả bị gian thương lừa gạt tiền, chỉ có thể trở về dành dụm lại, rồi mới ra ngoài xông pha.” Thái Du nói ra chuyện thương tâm.
Trò chuyện chưa bao lâu, Chu Vụ đang ngồi bên cạnh lắng nghe nãy giờ bắt đầu buồn ngủ, bận rộn cả ngày, tối hôm qua còn ở trên xe suốt, cậu ngồi trước lò than, vừa thả lỏng là cả người thấy mệt lã.
Trong phòng Chu Vụ và Ngô Nghiêu có nhà vệ sinh riêng, những phòng khác cứ hai phòng dùng chung một nhà vệ sinh.
Sau khi sưởi ở bên chậu than cho đủ ấm, Chu Vụ xốc lại tinh thần, nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, cậu lập tức cảm nhận được nơi này không hề thân thiện đối với người thể chất sợ lạnh chút nào, Chu Vụ đã đánh giá thấp sự tấn công không khí lạnh ở đây.
Trong này không có mấy thứ như máy sưởi, may là nước đủ ấm, nếu không chắc cậu phải chôn thây ở đây với Ngô Nghiêu mất.
Giống như vừa đánh nhau xong vậy, Chu Vụ run rẩy mặc quần áo vào, thoắt cái chui ngay vào trong chăn, tới lượt Ngô Nghiêu tiếp sức đi vào tắm rửa.
Trong phòng có một cửa sổ nhỏ, bởi vì thủy tinh đã cũ nên có hơi mờ, hơn nữa bên ngoài hình như lại mưa, nên gần như không thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Chu Vụ lấy điện thoại ra sạc, nghiêng đầu chơi Pikachu.
Từ trên đỉnh đầu, giọng nói của Ngô Nghiêu đột ngột vang lên: “Đang chơi gì đó?”
Chu Vụ nói: “Pikachu, anh chơi không, tôi sắp qua ải rồi.”
Ngô Nghiêu: “Không chơi.”
Chu Vụ lúc này vừa hay chơi xong một màn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô Nghiêu, thấy tóc anh ta không ướt bèn hỏi: “Tắm nhanh thế?”
“Ừm.” Ngô Nghiêu đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn Chu Vụ.
Trên màn hình lại hiện lên ải tiếp theo của Pikachu, Chu Vụ cúi đầu chơi, chơi xong, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, Chu Vụ dựa vào ý chí để chơi Pikachu, Ngô Nghiêu muốn lên giường, Chu Vụ nhích vào trong nhường chỗ: “Anh nằm đi.”
Phía trong giường còn chưa ấm, Chu Vụ suýt chút nữa bị cái lạnh làm cho giật mình, cậu uất ức nói: “Tôi giúp anh sưởi ấm giường rồi đấy.”
Ngô Nghiêu trèo lên giường, không nói lời nào, Chu Vụ còn tưởng anh ta buồn ngủ cho nên không để ý, dần dần, cậu cũng cảm thấy buồn ngủ.
Buông điện thoại xuống, cậu xoay người, Ngô Nghiêu đang hướng về phía cậu, không biết vì sao giờ phút này lại nhìn chằm chằm cậu.
Chu Vụ không nghĩ gì nhiều, cậu chào tạm biệt: “Hơ, tôi ngủ trước đây.”
Ngô Nghiêu trầm giọng: “Ừm.”
Chu Vụ chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy mình chỉ cần ba giây là có thể ngủ.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm giác được có người đang xoa đầu mình, cậu cố nén cơn buồn ngủ hé mắt ra, phát hiện là Ngô Nghiêu.
Làm gì vậy? Tay anh ta lạnh như băng, Chu Vụ nhíu mày lẩm bẩm, cơn buồn ngủ không biết đợi con người ta, một giây sau cậu đã ngủ thiếp đi.
Sau khi cậu ngủ thì đèn tắt.
Chu Vụ nghiêng người cuộn tròn ngủ, đầu vùi trong chăn, nên vì thế cái cổ trắng như tuyết của cậu giương cao lên.
Trong bóng tối, chiếc cổ trắng nõn bị một đoạn xương ngón tay tái nhợt như có như không mon men sờ đến da thịt ở bả vai bởi vì xoay người mà lộ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.