Edit: Thỏ Ngọc
"Anh Giản, Tổng giám đốc Thẩm lúc ở tiệc rượu đã đánh hai người phụ trách."
Người đang nằm ở trên giường nghe được những lời phát ra trong di động chợt mở to hai mắt. Giản Tang ngồi dậy, miếng dán hạ sốt theo động tác rơi xuống từ trên trán, nhưng anh không rảnh lo nghĩ đến nó.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Giản Tang vì bị bệnh mà trở nên tái nhợt. Chỉ có cặp mắt phượng kia đặc biệt sáng ngời. Thanh âm của anh có điểm khàn khàn: "Sao lại thế này?"
"Tình huống cụ thể em cũng không biết". Trợ lý có chút sốt ruột: "Lúc đó em không ở ghế lô. Hiện tại bên này đã loạn thành một nồi cháo."
Giản Tang đứng dậy nói: "Hiện tại tôi lập tức qua đó."
Trợ lý như tìm được cọng rơm cứu mạng vội vàng phát định vị qua.
Thời tiết thành phố A mấy ngày nay đã bắt đầu vào thu, nhưng vẫn chưa đến mức phải bật máy sưởi. Cho dù thế, nhiệt độ vào ban đêm cũng không cao. Khi Giản Tang khoác chiếc áo khoác màu xám ra cửa vẫn cảm thấy lạnh. Anh bị cảm nhưng nhờ không khí lạnh lẽo này mà thanh tỉnh hơn nhiều.
Dưới sảnh khách sạn được trang trí hoa lệ, trợ lý đang nôn nóng chời đợi.
Giản Tang lái xe tới gần: "Anh ấy còn ở bên trong không?"
"Đã theo yêu cầu của ngài gọi 120." Trợ lý nói: " Hai người phụ trách đều bị thương, cũng không biết có nghiêm trọng không."
Giản Tang thân mình thẳng tắp đứng ở cửa khách sạn. Khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, dù trong giờ phút này cũng không có bất kì sự hoảng loạn nào. Thanh âm thanh lãnh: "Chờ một lúc khi xe cứu thương tới, cô đi theo đi. Đưa hai người phụ trách kia đi kiểm tra."
Trợ lý nghi hoặc: " Tại sao còn phải kiểm tra vết thương?"
Giản Tang liếc mắt nhìn cô: " Để tránh cho lúc sau họ kiếm cớ bắt chẹt chúng ta."
Trợ lý chợt bừng tỉnh.
Cô nhìn Giản Tang cất bước lên tầng, những bước chân không chút hoang mang vô cùng bình tĩnh. Cô bội phục, khó trách Giản Tang có thể ngồi ổn định trên cái ghế giám đốc tài chính của tập đoàn họ Thẩm. Năng lực thật sự rất xuất sắc.
Vừa đi trợ lý vừa nói bên cạnh: "Anh Giản, em cũng có chút hiểu vì sao Tổng giám đốc Thẩm tức giận như thế. Hình như bởi vì lần liên hoan hợp tác này đối phương đột nhiên tăng giá vô cớ. Chúng ta đã ra giá dựa theo hợp đồng, nhưng trong lần giao dịch cuối cùng này bọn họ bỗng nhiên đòi sửa giá. Thực sự là khinh người quá đáng."
"Tình huống căn bản tôi đã hiểu." Thanh âm Giản Tang lạnh lùng: " Cô lập tức liên hệ bộ phận pháp lý của công ty, một giờ sau bắt đầu cuộc họp."
Trợ lý vội vàng gật đầu: "Em có cần đi lên cùng ngài không?"
Giản Tang không quay đầu lại: "Không cần. Tôi tự đi lên. Cô ở dưới chờ xe cấp cứu."
Trợ lý nhanh chóng dừng lại.
Thang máy đi thẳng lên tầng 19 của khách sạn.
Toàn bộ thang máy bằng kính đi lên từ tầng này lên tầng khác, có thể nhìn ra toàn cảnh khách sạn. Giản Tang nhắm mắt lại suy ngẫm.
"Đinh"
Tiếng thanh máy vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra. Giản Tang mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là người đàn ông đang ngồi ở quầy bar bên cửa sổ đang nửa ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài lười biếng vắt chéo lên nhau. Rõ ràng là đánh người nhưng lại ngồi ở ghế chính với tư thế của một ông chủ, một tay cầm ly rượu nghịch điện thoại. Khuôn mặt tuấn tú, cà vạt bị hắn tùy tiện xé bỏ. Mang một vẻ phong lưu lãng mạn.
Thẩm Minh Yến nhìn thấy Giản Tang đến thì để điện thoại xuống.
Giản Tang lại chỉ liếc nhìn hắn một cái.
Hai người phụ trách bị đánh cách đó không xa vẫn ngồi đó than khóc, lẩm bẩm muốn ra tòa gửi thư kiện, nhưng không ai có gan đến gặp Thẩm Minh Yến nói ra.
Thẩm Minh Yến, người đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy, bước vài bước đi đến trước mặt anh: "Sao em lại ở đây?"
"Anh làm ầm ĩ như vậy, trợ lý sợ tới mức gọi điện thoại cho tôi, sao tôi còn không qua đây được?" Giọng nói của Giản Tang luôn bình tĩnh, khiến người ta không nhận ra cảm xúc gì: "Nếu tôi không tới còn không biết anh định làm ầm ĩ tới mức độ nào."
"Chậc."
Thẩm Minh Yến dường như đang thấp giọng mắng, có lẽ là đang mắng thầm trợ lý trong lòng.
Mấy người phụ trách bên kia nhìn thấy Giản Tang đi tới, như nhìn thấy chúa cứu thế, đều muốn tới cáo trạng tố khổ. Nhưng Thẩm Minh Yến không cho họ cơ hội, kéo cánh tay Giản Tang: "Đi thôi."
Họ bước vào thang máy rồi đi xuống tầng.
Giản Tang dựa vào tường thang máy, đầu hơi dựa vào vách kính, dùng tấm kính lạnh áp vào cái đầu nóng của anh để hạ nhiệt. Điều này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Thẩm Minh Yến nồng nặc mùi rượu liếc nhìn Giản Tang - người vẫn luôn phớt lờ hắn, nhưng hắn không định tiếp cận anh để tự giễu, dù sao khi mở miệng, hắn nhất định sẽ bị nhắc nhở.
"Đinh"
Cửa thang máy mở ra.
Trợ lý đưa hai người phụ trách đến bệnh viện, trong khi Giản Tang đưa hung thủ về nhà.
Xe cứu thương đã đến, hai người phụ trách cũng đi theo. Khi xuống lầu, họ nhìn thấy Giản Tang và Thẩm Minh Yến đang đứng ở phía bên kia cửa. Người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác xám đang đứng đó. Trong bóng đêm, dáng người mảnh khảnh, cân đối, khắp người toát ra khí chất tao nhã, nhìn qua giống như một người đàn ông rất dịu dàng ấm áp. Lại dời mắt đi, Thẩm Minh Yến bên cạnh lại có vẻ mặt dữ tợn và thù địch, cực kỳ nguy hiểm.
Như thể đang nói thầm, mày lại dám nhìn Giản Tang thêm một lần nữa, ông đây sẽ đem tro cốt mày nghiền nát.
Hai người phụ trách run lên vì sợ hãi.
Họ tỉnh rượu hơn phân nửa, nhanh chóng theo bác sĩ lên xe.
Khi xe cứu thương 120 dần khuất bóng, Giản Tang nghiêng đầu nhìn Thẩm Minh Yến: "Anh đậu xe ở đâu, để tôi lái."
Thẩm Minh Yến tùy tiện chỉ vào một chiếc ô tô bên đường.
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu. Hôm nay hình như đã uống rất nhiều, lên xe thì cả người như tê liệt, anh xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, mở cửa sổ ra hít thở.
Giản Tang liếc xéo anh: "Sao lại đánh nhau?"
Thẩm Minh Yến xoa xoa giữa lông mày, chửi rủa: "Hai thằng nhóc này chưa bao giờ nghĩ đến việc hợp tác chân thành. Đừng nói đến việc đột nhiên tăng giá, còn dám cùng ông đây đề xuất phí tổn vật liệu pha tạp, không chỉ con m* nó vô nhân đạo, bọn chúng còn không nói được tiếng người."
Rõ ràng đã gần ba mươi, đã là một người trưởng thành, nhưng tính khí thất thường của Thẩm Minh Yến vẫn không thay đổi chút nào.
Giản Tang hai tay đặt ở trên vô lăng, không nhìn hắn, thanh âm bình tĩnh: "Vậy thì cũng không nên đánh nhau."
Thẩm Minh Yến cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nhướng mày, lộ ra một chút tức giận: "Bọn chúng là những người đầu tiên dám sử dụng mấy cái mưu ma chước quỷ đó với anh. Có lẽ là bởi vì mấy năm nay tính tình ông đây đã khá hơn, không thuận tiện dạy bọn chúng cách làm người, chỉ sợ đều đã quên ông đây họ gì."
Những lời này tuy kiêu ngạo, nhưng Thẩm Minh Yến có tự tin để kiêu ngạo. Từ thuở thiếu thời đã có danh hiệu thái tử thành phố A Thẩm Minh Yến. Tài sản nhiều không đếm xuể. Thị trường của Thẩm gia phi thường rộng, lớn thì có ngân hàng cùng trung tâm mua sắm, nhỏ thì có công viên giải trí và khách sạn, ngành thực phẩm và khoa học công nghệ. Từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, từ trước đến nay ai cũng phải đối xử tốt với hắn.
Ngoại trừ...
Giản Tang mặt vô cảm khiển trách: "Những người như họ hành xử tuy không tốt, nhưng đương nhiên sẽ có sự trừng phạt từ thị trường và người tiêu dùng, căn bản không cần anh phải ra tay như vậy. Lần sau đừng có bốc đồng như thế."
Thẩm đại thiếu gia vừa nãy còn kiêu ngạo ương ngạnh ở khách sạn, khi về lại bắt đầu nghe vợ chửi.
Thấy hắn không thèm để ý, Giản Tang lại nói tiếp: "Tôi thấy trong hai người đó có một người bị hói đầu với gan nhiễm mỡ, lực đạo của anh như thế nào không phải anh không biết, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sự tình sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu."
"Cho dù anh thật sự tức giận, cũng có cách khác để giải quyết." Ánh mắt Giản Tang bình tĩnh: "Gọi điện thoại bàn bạc lại, hoặc là ngày mai mở họp để giải quyết, không hợp tác nữa thì càng tốt thôi."
Thẩm đại thiếu gia làm sao có thể nghe lọt những điều này: "Tiểu tổ tông, biết rồi biết rồi, có thể đừng nói nữa được không, mau lái xe thôi."
Giản Tang biết hắn nghĩ mình thật phiền phức.
Ban đêm trong thành phố, đèn hai bên đường có chút sáng. Trong xe mở đèn nhỏ, ánh đèn lờ mờ chiếu vào người lái xe, làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng bằng một tầng ánh sáng, đôi mắt phượng như phủ một lớp sương.
Thẩm Minh Yến nhắm mắt nghỉ ngơi, khi mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh này. Trong cơn say, hầu kết vô thức cuộn lên xuống.
Nói thẳng ra thì...
Nếu vợ mình không mở miệng lải nhải thì nhìn thật sự rất đẹp.
Bọn họ kết hôn đã năm sáu năm rồi, gần như là ở bên nhau từ khi tốt nghiệp. Giản Tang tính tình luôn lạnh lùng lãnh đạm, cũng rất cổ hủ giống như mấy bà mẹ vậy, thích quản đông quản tây, làm hắn phiền đến không chịu được. Thậm chí có lần hắn còn hoài nghi tại sao mình lại tìm được một người vợ như vậy. Nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này, mọi bất mãn của hắn đều tan biến.
......
Xe ô tô trở lại gara biệt thự.
Từ dưới gara tầng hầm đi lên, Giản Tang đang định liên lạc với trợ lý hỏi thăm tình hình ở bệnh viện, lại bị một thân ảnh ấm áp dán sau lưng.
Thẩm Minh Yến từ phía sau nhìn quanh eo anh. Người đàn ông vừa rồi còn ở bên ngoài đánh người, bây giờ lại bắt đầu vùi đầu vào lòng vợ. Sức lực của hắn quá lớn, Giản Tang chỉ vừa không chú ý một chút đã bị đẩy ngã xuống sofa.
"Vợ à..." Thân hình cao lớn của Thẩm Minh Yến đè xuống, vòng tay đang ôm lấy anh cũng không yên, người đàn ông nồng nặc mùi rượu mang vẻ áp bức, không lời giải thích liền hôn lên môi Giản Tang: "Em đừng để ý đến hai tên ngu ngốc đó nữa, để ý đến tôi đi."
Người đàn ông gần ba mươi tuổi như sói như hổ, tràn đầy sức mạnh.
Thẩm Minh Yến tham lam như một con chó lớn, chỉ thiếu điều không vẫy đuôi. Nhưng vào lúc này, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất vang lên, là của trợ lý. Cũng vì nguyên nhân này mà hắn bị Giản Tang đập gối vào đầu, ngăn lại động tác của hắn.
Động tác của Thẩm Minh Yến dừng lại, ánh mắt trong nháy mắt tối sầm lại, rất âm trầm, thấp giọng mắng một tiếng.
"Hôm nay không được." Giản Tang đẩy hắn đến bên kia sofa, đứng dậy chỉnh lại quần áo, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn khàn khàn: "Anh tự giải quyết đi."
...
Ngày hôm sau.
Khi Thẩm Minh Yến tỉnh dậy khỏi ghế sô pha, mặt trời đã lên cao.
Hắn vừa tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như búa bổ, khi ngồi dậy thì thấy mình đang đắp chăn, chắc là Giản Tang đắp cho hắn. Đây là cái chăn mà Giản Tang thích, hoa văn cũng rất thanh nhã, tựa như có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh. Hắn mơ hồ nhớ lại mình tối hôm qua bị từ chối, nhướng mày: "Em còn có lương tâm không."
Trên bàn trà bên cạnh còn có một chiếc cốc giữ nhiệt, bên trong là canh giải rượu đã được nấu.
Bên cạnh là một tờ giấy nhỏ, bên trên là chữ viết đẹp đẽ của Giản Tang: "Tôi đến công ty trước, anh tự uống canh giải rượu đi, khi nào tỉnh dậy thì đến công ty làm việc."
Thẩm Minh Yến đứng dậy, đi vào phòng ngủ muốn thay quần áo đi tắm. Nhưng khi đi ngang qua giường, hắn sửng sốt, nhìn thấy trong thùng rác có miếng dán hạ sốt và gói thuốc cảm. Đèn tối hôm qua không sáng lắm nên hắn không chú ý Giản Tang bị bệnh.
Người này thật là...
Thẩm đại thiếu gia nhớ tới tối hôm qua anh bị ốm còn muốn lái xe, nhất định muốn tới đón mình, còn cả vẻ mặt Giản Tang tối hôm qua. Vô thức nhìn thùng rác, không biết có phải là tức giận với chính mình hay không, giơ chân đá vào thùng rác như trút giận: "Mẹ kiếp!"
"Ring Ring Ring......"
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Thẩm Minh Yến nhấc máy.
Là Vương Dương gọi tới, bọn họ lớn lên cùng nhau, sau khi nghe được chuyện tối hôm qua liền gọi điện thoại, cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, nghe nói anh đánh người đến mức người ta phải vào viện à."
Ngồi ở bên giường, Thẩm Minh Yến đang vô cùng tức giận, thấp giọng mắng một câu: "Mày m* nó không đi làm paparazzi thì thật là đáng tiếc."
Vương Dương cười nói: "Chuyện này đã truyền ra khắp trong giới rồi. Thật là hiếm thấy, mấy năm nay Giản Tang quản chế mày nghiêm ngặt, mày thế mà lại đi đánh người vì một cái hợp đồng, không đến mức đấy đi?"
Thẩm Minh Yến sắc mặt trầm xuống, trầm mặc một lát, nói: "Đúng thật là không chỉ có mỗi thế."
Vương Dương hỏi: "Thế nguyên nhân rốt cuộc là gì?"
"Tên khốn đó, không biết đã nhìn thấy Giản Tang ở đâu, sau khi uống rượu thì bắt đầu nói hươu nói vượn." Thẩm Minh Yến nhớ đến người đàn ông đầu trọc kia vừa tưởng tượng ra bộ dáng của vợ mình vừa nói mấy lời tục tĩu, địch ý tăng thêm: "Nếu không phải sợ Giản Tang cằn nhằn, tao đã lột da hắn rồi!"
...................
Tác giả có điều muốn nói:
Chào các bạn độc giả thân mến, mặc dù tôi đã đánh dấu trong bản sao, nhưng để tránh bỏ sót, tôi muốn nói thêm rằng câu chuyện này được lấy cảm hứng từ bộ phim "Cặp đôi vượt thời gian" (Go Back Couple). Vô tình nhìn thấy bản tóm tắt của bộ phim truyền hình này khiến tôi thấy rất thú vị và bắt đầu muốn sáng tác bộ truyện xưa tương tự. Sau khi tham khảo ý kiến của người phụ trách biên tập và được sự cho phép, tôi đã ngẫu hứng viết ngay bộ truyện này.
Tuy nhiên, để sự sáng tạo của tôi không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện của bộ phim, tôi vẫn chưa xem nó, khi viết xong thì tôi sẽ xem sau. Vì vậy bộ truyện này không có bất kỳ liên quan gì đến nguyên tác gốc.
Tôi chỉ muốn viết một bộ truyện bình thường về cặp vợ chồng gương vỡ lại lành, cảm ơn mọi người đã xem, cúi đầu.