Edit: Thỏ Ngọc.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Chỉ một khoảnh khắc im lặng như vậy lại dường như dài cả một thế kỷ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Minh Yến ngừng lại sau đó rất nhanh trở lại bình thường. Hắn nhìn Giản Tang, mở miệng nói: "Bảo bối, trò đùa này không vui chút nào."
Giản Tang ngồi trên ghế sofa. Anh mặc một chiếc áo len mỏng, thân hình mảnh khảnh và cân đối.
Trong phòng có mấy ngọn đèn vàng mờ ảo giống như một tầng ánh sáng u ám chiếu lên người anh. Lúc không cười, trên người luôn có một bầu không khí xa cách cùng uất ức vờn quanh.
Anh luôn bình tĩnh, kể cả bây giờ.
Đôi môi mỏng của Giản Tang hơi mím lại. Nói ra được lời kia thật sự rất khó khăn. Ít nhất anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cả buổi chiều. Cho dù bây giờ có nói ra lần nữa, tim anh vẫn rất đau, nhưng dù môi anh đã có chút run rẩy thì vẫn mở miệng nói lại lời kia: "Chúng ta ly hôn đi."
Đôi mắt nguy hiểm của Thẩm Minh Yến nheo lại.
Giản Tang hít một hơi thật sâu: "Em đang nghiêm túc."
Thẩm Minh Yến nói: "Em giận anh à?"
Giản Tang như mượn chút sức lực mà dựa vào sofa: "Không có."
"Em có!"
Thẩm Minh Yến cao giọng, ánh mắt sắc bén mang theo sự khó hiểu, hắn không rõ: "Tại sao? Là bởi vì sáng nay anh không ở cùng em à?"
Giản Tang thở dài: "Không phải."
"Vậy vì cái gì?" Thanh âm của Thẩm Minh Yến thậm chí còn có chút hung hăng. Lúc hắn tức giận mang đến sự áp lực: "Bởi vì buổi tối hôm đó anh đi quán bar sao?"
Giản Tang rũ mắt xuống: "Không phải."
Người đàn ông trước mặt giống như một con thú dữ rất nguy hiểm. Tựa như có thể xông lên và xé xác mọi người bất cứ lúc nào.
Giản Tang vẫn bình tĩnh mở miệng nói: "Em không tức giận, Minh Yến. Chỉ là bởi vì em đã nghĩ thông suốt, em cảm thấy hai chúng ta không thích hợp..."
Thẩm Minh Yến đột ngột đứng dậy khỏi ghế sô pha, sắc bén nói: "Không thích hợp chỗ nào!?"
Hắn như có chút tức giận. Sau khi đứng dậy thì bắt đầu đi đi lại lại, vừa đi vừa thở hổn hển. Đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Giản Tang.
Nụ cười lúc vào cửa từ từ biến mất khỏi khuôn mặt Thẩm Minh Yến. Người đàn ông này khi không cười luôn toát ra vẻ áp bức và nguy hiểm. Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Giản Tang, u ám nói: "Là vì Từ Hải Dương à?"
Giản Tang cả kinh: "Liên quan gì đến cậu ấy?"
"Tại sao không liên quan đến anh ta!" Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Minh Yến tràn đầy tức giận, chỉ trích: "Rõ ràng chúng ta kết hôn cũng đã hai ba năm rồi. Cuộc sống từ trước đến nay đều rất tốt đẹp, không có vấn đề gì xảy ra cả. Nhưng từ sau khi em tham gia buổi họp lớp đó, nhìn thấy Từ Hải Dương thì lại bắt đầu cảm thấy không thích hợp?"
Giản Tang bị hắn chọc cười.
Tính tình vị đại thiếu gia này vẫn luôn hung bạo như vậy, xảy ra chuyện gì thì sẽ lập tức tìm người chịu tội thay.
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Minh Yến vẫn cảm thấy rằng vấn đề của họ chỉ mới xuất hiện gần đây, không liên quan gì đến những năm tháng trước đó. Băng dày ba thước cũng không phải mới lạnh một ngày. Vấn đề của họ vốn đã tích lũy trong ba năm qua, cũng không phải anh cố ý gây chuyện mà từ trước đến nay vấn đề này vẫn chưa bao giờ được giải quyết.
Cũng không có giải pháp nào.
Giản Tang hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không liên quan gì đến Từ Hải Dương, tự bản thân em muốn ly hôn."
Thẩm Minh Yến ngừng lại một lát tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ, dò hỏi: "Có phải vì anh không chuẩn bị quà kỷ niệm ngày cưới không?"
Giản Tang nghẹn lại.
"Em muốn mua cái gì?" Thấy anh không nói lời nào, Thẩm Minh Yến cho rằng hắn đã đoán đúng, đi tới: "Thẻ của anh không phải đều đưa cho em hết rồi sao? Em muốn mua cái gì thì cứ trực tiếp quẹt thẻ là được. Hay là không đủ tiền?"
"..."
Tim Giản Tang đau như thể bị kim đâm.
Hắn luôn đơn giản hóa mọi chuyện, lúc nào cũng chỉ nhắc đến tiền. Nhưng chẳng lẽ trong mắt hắn, anh chỉ quan tâm đến tiền thôi sao?
Giản Tang mở miệng nói: "Thẩm Minh Yến, anh muốn biết nguyên nhân đúng không?"
"Vậy tôi hỏi anh một câu." Giản Tang ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không quan tâm: "Lý do anh kết hôn với tôi là gì?"
Thẩm Minh Yến sững sờ.
Hắn nhíu mày, giống như nhớ lại ký ức, nói: "Hai chúng ta kết hôn là vì thuận tiện, đỡ rắc rối, cũng không có nhiều chuyện như thế."
Giản Tang nhẹ nhàng cười. Đáy lòng anh đau nhói, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Anh ngước nhìn Thẩm Minh Yến, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nhưng trong mấy năm kết hôn không phải tôi luôn quản lý anh sao? Hoàn toàn không giúp anh đỡ đi được bao nhiêu phiền toái. Lúc trước anh vì muốn được tự do, không muốn bị hôn nhân ràng buộc nên mới kết hôn. Thế hiện tại thì sao?"
Thẩm Minh Yến bị hỏi đến nghẹn họng.
Trong một khoảnh khắc, hắn muốn phản bác, nhưng không thể nói nên lời.
Nghĩ kỹ lại, lúc trước không phải hắn cho rằng kết hôn thì sẽ bị trói buộc, không có tự do, vì không muốn bị mấy người phụ nữ đó lải nhải bên tai cho nên mới đi tìm Giản Tang sao?
Thấy hắn im lặng, Giản Tang cười: "Anh xem, anh cũng nhận ra rồi đúng không? Hôn nhân của chúng ta không phải đi ngược lại ý định ban đầu của anh sao?"
Thẩm Minh Yến chưa bao giờ nghĩ về điều đó.
Mặc dù hắn đôi khi cũng sẽ oán giận, cũng mất kiên nhẫn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn. Thậm chí ở chung ngày qua ngày, hắn thực sự đã bắt đầu quen với cuộc sống như vậy.
Khi bị Giản Tang đột ngột hỏi, Thẩm Minh Yến có chút ngây người.
"Anh..." Thẩm Minh Yến cầm cốc nước trên bàn rót một ly nước lạnh, cố gắng trấn tĩnh nói: "Không cần biết vì lý do gì mà ở bên nhau, dù sao cũng đã kết hôn rồi. Nếu đã ở bên nhau thì còn quan tâm mấy cái đó làm gì?"
Hắn cảm thấy chính mình đã sắp xếp rõ ràng ý nghĩ trong đầu.
Thẩm Minh Yến thoải mái ngồi trên ghế sô pha, nhếch khóe môi: "Việc đã đến nước này, dù sao em cũng không thua thiệt gì. Dù thích hợp hay không thì cũng đã ở bên nhau bốn năm. Chúng ta cứ bỏ qua một bên, ngươi tình ta nguyện chẳng lẽ không tốt sao?"
Căn nhà chìm vào im lặng.
Bên ngoài cửa sổ sát đất không biết từ khi nào bắt đầu nổi lên mưa tuyết.
Thời tiết này khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Giản Tang vốn là người sợ lạnh. Huống chi lúc này đây, anh vốn đã cảm thấy lạnh từ trong tim đến tận xương tủy.
Thái độ thờ ơ của Thẩm Minh Yến như một con dao đâm mạnh vào trái tim anh khiến anh đau đớn không thể thở nổi.
Giản Tang mở miệng nói: "Tôi không muốn."
Nụ cười trong mắt Thẩm Minh Yến dần biến mất.
"Tôi không muốn tiếp tục sống như thế này." Giản Tang ngước đôi mắt kiên định nhìn hắn: "Cuộc sống như vậy tôi đã chịu đựng đủ rồi."
Thẩm Minh Yến đang ngồi trên ghế sofa. Hắn vẫn mặc bộ vest buổi sáng nhưng lần này vì tức giận nên cà vạt đã bị xé toạc, thậm chí cả áo khoác cũng bị ném sang một bên. Người đàn ông cúi người ngồi trên ghế sofa, các đường nét trên khuôn mặt anh tuấn trông rất sắc sảo. Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của hắn đang không tốt. Hắn học quyền anh từ khi còn nhỏ nên tính tình rất thất thường. Hắn trước nay chưa từng phải chịu uất ức gì. Đều là có thù tất báo.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một ngọn lửa quái dị đang thiêu đốt trong lòng nhưng hắn chỉ có thể dùng hết sức lực chịu đựng.
Thẩm Minh Yến nghiến răng, vẫn dò hỏi như cũ: "Vì cái gì?"
Giản Tang biết, nếu không nói ra lý do thực sự, cuộc trò chuyện hôm nay của họ sẽ không bao giờ kết thúc.
"Cuộc hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu đã sai." Khuôn mặt thanh tú của Giản Tang xụ xuống. Giọng nói trong trẻo thường ngày thậm chí còn có chút run rẩy. Nhưng tính tình anh từ trước đến nay vẫn luôn kiên cường. Dù cho trong lòng truyền đến từng đợt đau nhói thì giờ phút này anh không muốn thể hiện ra sự nhu nhược:
"Đời người rất dài, Minh Yến. Chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới có thể đi đến cuối cùng. Có lẽ suy nghĩ của anh sẽ khả thi. Tất nhiên sẽ có những người ở bên nhau cả đời, nhưng tôi không muốn."
Sau khi giọng nói dừng lại, căn phòng trở nên im lặng.
Thẩm Minh Yến chậm rãi ngồi dậy. Đôi mắt đen sâu thẳm trầm xuống. Người đàn ông lúc này trông cực kỳ nguy hiểm, toàn thân tỏa ra sự áp lực, thậm chí còn có cảm giác như sắp có cuồng phong bão táp.
Hắn rất tức giận, thực sự rất tức giận.
Dù sao thì vị đại thiếu gia này chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị đề nghị ly hôn một cách khó hiểu như thế. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy Giản Tang chỉ đang cáu kỉnh mà thôi, không thể nào thật sự ly hôn với hắn.
Cho đến bây giờ.
Hắn nghe được câu nói đó:
"Chỉ có hôn nhân dựa trên tình yêu thì mới có thể đi đến cuối cùng."
Có nghĩa là họ không yêu nhau, anh không yêu hắn, bọn họ vốn không có tình cảm.
Không biết tại sao, thời điểm lúc mới kết hôn bọn họ đều biết rằng đối phương là vì lợi ích nên mới đến với nhau, không có tình cảm cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng giờ đây khi Thẩm Minh Yến nghe được những lời này, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa không tên, cảm thấy rất uất ức, lại có cả một loại tức giận không thể phát tiết ra ngoài.
Hắn mở miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôn nhân không có tình yêu?"
Khuôn mặt trắng như ngọc của Giản Tang tái nhợt như tờ giấy. Thời tiết bên ngoài u ám, thậm chí còn có tiếng sấm chớp, ngoài cửa sổ là tuyết rơi dày đặc. Đây là thời tiết mà anh ghét nhất, cũng sợ nhất. Mà vào lúc này, anh nhìn Thẩm Minh Yến, khẽ gật đầu.
"Minh Yến."
Giản Tang thấp giọng gọi tên hắn, giống như dùng hết sức lực. Anh cầm lấy lịch điện tử trên bàn, nhìn lướt qua rồi đưa cho hắn: "Anh muốn tự do, còn tôi đã chịu đựng cuộc sống này đủ rồi. Ngày mai là Tết dương lịch, Cục Dân Chính không làm việc. Thứ ba chúng ta đến làm thủ tục đi."
Những lời này giống như đòn cuối cùng giáng xuống phòng tuyến của Thẩm Minh Yến.
"Rầm!"
Thiết bị điện tử trực tiếp bị đập xuống sàn, gần như ngay lập tức bị vỡ thành từng mảnh, phát ra một tiếng động lớn khiến trái tim như chợt nảy lên.
Người đàn ông nóng nảy lúc này giống như một con sư tử nguy hiểm. Thẩm Minh Yến đang rất giận dữ, toàn thân bao phủ sự thù địch, ngay cả xương cốt của hắn dường như cũng đang kêu răng rắc. Khi nghe được những lời này, trái tim cũng không khỏi run lên. Đây là lần đầu tiên tim gan của hắn đau như vậy, đau đến mức cả người không nhịn được phát run.
Từ nhỏ cuộc sống của hắn đã được mưa thuận gió hòa, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì phiền lòng. Chuyện tình cảm lại càng thuận buồm xuôi gió, không bao giờ thiếu người theo đuổi.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sự thất vọng và bất lực mãnh liệt đến như vậy.
Đồng thời, cũng chính bởi bộ dáng chạy trốn không muốn dây dưa kia của Giản Tang đã khơi dậy lòng tự tôn vô cùng kiêu ngạo của hắn, Thẩm Minh Yến cười lạnh: "Được thôi, thứ ba gặp nhau ở Cục Dân Chính. Ai không đến người đấy là cháu trai!"