Edit: Thỏ Ngọc
Đêm đó.
Tầng trên cùng của tòa Phong Hoa Lệ Trí được thắp sáng rực rỡ.
Đây là vị trí đắc địa nhất của toàn thành phố A. Nơi này rất phồn vinh, ngợp trong vàng son, hoạt động cả đêm xứng với danh thành phố không ngủ. Toàn bộ tòa nhà từ tầng 1 đến tầng 27, tầng càng cao thì mức tiêu thụ càng đắt đỏ và càng khó đặt chỗ. Vì vậy người có thể chi tiêu ở đó không phải là người bình thường.
Lúc này, trên tầng cao nhất đang rất náo nhiệt.
Ở chính giữa, chiếc ghế sô pha bằng da đắt tiền được dùng làm chỗ để chân, trên bàn bày đủ loại rượu ngon.
Lúc này, có một thanh âm kinh ngạc vang lên: "Ly hôn?!"
Âm thanh sắc bén khiến màng nhĩ của mọi người suýt thì bị thương.
Thẩm Minh Yến mất kiên nhẫn liếc anh ta một cái, đôi chân thon dài đá anh ta: "Mày suýt nữa làm tai tao điếc rồi."
Vương Dương bị đá một cước nhưng không có phản ứng. Ngược lại còn khiếp sợ đến suýt chút nữa không cầm vững được ly rượu trong tay. Tay khẽ run lên.
Lý Quảng ở đối diện cũng rất kinh hãi: "Giản Tang muốn cùng anh ly hôn?"
Thẩm Minh Yến cầm lấy ly rượu trong tay, ngẩng đầu uống cạn. Động tác vừa phóng khoáng lại vừa tàn nhẫn. Cái cổ thon dài nhướng lên, một chút rượu chảy xuống càng tăng thêm vị phong tình. Sau khi uống cạn ly rượu, người đàn ông tùy ý vuốt tóc về phía sau. Đôi lông mày sắc bén thường ngày nay lại càng có lực sát thương, hắn liếc nhìn bạn bè của hắn: "Ừ."
Vương Dương bên cạnh vẫn còn kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Giản Tang quả thực là người tốt nhất trên đời."
Thẩm Minh Yến liếc anh ta bằng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Lý Quảng ở phía đối diện cũng đồng tình kịch liệt: "Đm từ trước đến giờ chỉ có anh Thẩm đá người khác. Vậy mà giờ lại có người dám đá anh ấy!"
Vương Dương cũng gật đầu nói: "Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, ngày mai chắc chắn sẽ thành tiêu đề hot nhất trong vòng chúng ta. Mấy người đã theo đuổi anh Thẩm nhiều năm hẳn là sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh."
Lý Quảng ôm bụng cười, từ trước đến nay anh ta đều là người rất phong lưu: "Không không không, bọn mày đều sai rồi. Bọn họ chắc chắn sẽ rất vui vẻ, dù sao thì cuối cùng họ cũng có cơ hội."
Hai người bọn họ nói chuyện bên cạnh, vừa cười vừa nhìn về phía nhân vật chính trên ghế sofa.
Sắc mặt Thẩm Minh Yến rất u ám, giống như vợ hắn bỏ trốn theo người khác, cũng giống như người khác nợ hắn mấy chục tỷ không bằng. Bây giờ hắn lạnh lùng liếc nhìn bạn bè của hắn, cong môi cười: "Buồn cười lắm sao?"
"..."
Căn phòng chìm vào im lặng.
Hai người vừa mới vui mừng khôn xiết lập tức im bặt.
Tuy rằng hai người bọn họ đều coi như có gia cảnh giàu có, trong giới thượng lưu cũng tương đối có tiếng tăm nhưng vẫn không bằng nhà họ Thẩm.
Điều quan trọng nhất là, Thẩm Minh Yến - anh em tình nghĩa mặc chung một cái quần với bọn họ chính là đại ca ở đây. Người này bình thường trông có vẻ vô hại nhưng những lúc khác lại rất điên rồ. Hơn nữa vào thời điểm quan trọng hắn cũng rất quyết đoán cho nên người khác đều phải phục hắn.
Vương Dương ho nhẹ một tiếng: "Anh Thẩm, thế anh định khi nào thì ly hôn?"
Thẩm Minh Yến theo bản năng mà chửi: "Tao con m* nó nói muốn ly hôn lúc nào!?"
Vương Dương lại sửng sốt.
Lý Quảng cũng nói: "Không ly hôn?"
Không trách bọn họ được, bọn họ đã hiểu Thẩm Minh Yến từ nhỏ đến lớn.
Người này rất kiêu ngạo, mà hắn cũng có lý do để kiêu ngạo. Ông trời ban cho hắn một khuôn mặt anh tuấn được người người yêu thích. Gia cảnh đồ sộ lại càng như hổ thêm cánh. Bản thân hắn cũng rất thông minh và bản lĩnh. Tất cả đều giúp cho cuộc sống của hắn thuận buồm xuôi gió. Từ trước đến nay chỉ có hắn bỏ rơi người khác vậy mà giờ đây lại có người dám ghét bỏ hắn?
Cái này thực sự rất mất mặt.
Vốn ban đầu chỉ là trò lừa nhằm đối phó với sự thúc giục của người nhà. Nếu không nghe lời thì đổi người khác thôi.
Đương nhiên Vương Dương cũng nghĩ như vậy: "Tuy rằng tao hiểu vì sao Giản Tang lại có cảm xúc như thế nhưng giận thì giận. Làm sao phải giận tới mức ly hôn? Không phải tao nói. Thành phố A của chúng ta đừng nói là năm đó những người muốn vào nhà họ Thẩm, kể cả bây giờ người muốn gả cho anh Thẩm cũng có thể xếp hàng từ đây ra tận ngoại thành. Đó là những ngày tháng tốt đẹp biết bao nhiêu. Cứ sống một cuộc sống tràn ngập vinh hoa phú quý đi, sao phải làm ầm lên làm gì?"
Suy nghĩ của Lý Quảng luôn thực tế: "Anh Thẩm, rốt cuộc lý do mấy người ly hôn là gì? Chẳng lẽ là... vì không nỡ sao?"
Thẩm Minh Yến đang ngồi trên ghế sofa chợt cứng đờ cả người.
Ngay lập tức, hắn nhớ lại cuộc cãi vã chiều nay.
Giản Tang liên tục nói rằng anh không có tình cảm với hắn. Từng lời nói đều thể hiện rằng anh muốn ly hôn với hắn. Mà trong lòng hắn lại tràn ngập sự tức giận, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thẩm Minh Yến chửi thầm một tiếng, cười lạnh: "Có cái rắm, ai không nỡ là cháu trai."
Lý Quảng và Vương Dương nhìn nhau đầy ẩn ý.
...
Vương Dương thăm dò hỏi: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì?"
Thẩm Minh Yến cầm ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm đã bỏ xuống. Mấy năm nay hắn tham gia rất nhiều tiệc xã giao của công ty, dạ dày không tốt nên không uống được nhiều. Nhưng mà hiện tại trong lòng hắn đang rất khó chịu. Dường như chỉ có rượu mới có thể làm hắn dịu đi một chút. Hắn để ly rượu sang một bên, nói: "Bởi vì Giản Tang cảm thấy cuộc hôn nhân này không có tình cảm."
Nhắc đến cái này là Thẩm Minh Yến lại tức giận.
"Cả ngày tao chỉ muốn làm những gì mà tao thích. Nhưng kể từ khi kết hôn, em ấy lại bắt đầu quản này quản nọ. Này không cho, kia cũng không cho. Tao nói cái gì thì em ấy lại bắt đầu tủi thân uất ức." Mặt mày của Thẩm Minh Yến vừa tức giận vừa oan ức: "Chỉ vì mấy chuyện ngu xuẩn như vậy mà lại muốn cùng tao ly hôn. Trên đời làm gì có chuyện như thế. Không phải ly hôn sao? Ly thì ly!"
Hai thằng bạn bên cạnh vừa nhìn đã biết Thẩm Minh Yến đang thực sự tức giận.
Lại nói, Giản Tang cũng là một người rất lợi hại. Có thể khiến vị đại thiếu gia luôn ghi thù, chưa bao giờ gặp chuyện gì không hay tức giận đến vậy. Cậu ấy cũng là người đầu tiên trên thế giới dám làm chuyện này.
Vương Dương ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi đấy, mấy năm nay không phải mày đã quen với cậu ấy rồi sao? Thẻ ngân hàng cũng đưa hết cho cậu ấy rồi. Sau khi kết hôn, chúng ta không còn được đi tiệc tùng, đua xe cũng không được. Đều đã làm đến mức này rồi, Giản Tang cũng nên thấy đủ đi. Anh Thẩm, em nghĩ là hôm nay cậu ấy chỉ muốn náo loạn với anh một chút thôi. Một số cô bạn gái nhỏ của em cũng thích làm vậy. Bọn họ chỉ muốn anh quan tâm đến họ nhiều hơn. Qua mấy ngày nữa là ổn, sẽ chịu thua sớm thôi."
Thẩm Minh Yến bị thuyết phục.
Chắc là lại giận dỗi rồi, chỉ là lần này dùng một phương pháp mới mà thôi.
Mặc dù em ấy đã nói như vậy. Nhưng nếu thứ ba Giản Tang đột nhiên quyết định không ly hôn thì hắn cũng không cần phải ly hôn nữa.
Lý Quảng ở phía đối diện nói: "Anh Thẩm, anh đừng tức giận, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chúng ta nếu đã ra ngoài chơi thì phải chơi thật vui vẻ mới được."
Bữa tiệc đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc sôi động, mọi người nhảy múa trên sàn nhảy, người nào người nấy đều rất xinh đẹp. Những người này đều nghe nói có mấy vị thiếu gia nhà giàu đến đây hôm nay, họ luôn chú ý đến bên này chỉ là vẫn không có cơ hội.
Lý Quảng cười nói: "Hôm nay anh Thẩm của chúng ta có tâm trạng không tốt. Ai có thể giúp anh ấy vui vẻ thì sẽ có thưởng."
Tất cả mọi mọi người đều cổ vũ, xung phong nhận thử thách.
Vương Dương đến gần Thẩm Minh Yến thì thầm: "Dù sao cũng định ly hôn mà, không bằng chơi đùa một lát?"
Thẩm Minh Yến nhướng mày, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn nhóm người trên sàn nhảy. Thực ra phần lớn những người ở đây đều rất xinh đẹp, thậm chí nếu nhìn kỹ thì cũng có một số người nổi tiếng trên mạng có thân hình rất nóng bỏng. Cũng không tệ.
Nhưng không hiểu vì sao.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của mấy người đó Thẩm Minh Yến lại rất chán ghét. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lại là dáng người mảnh mai và khuôn mặt thanh tao của Giản Tang. Em ấy chưa làm bất cứ thứ gì mà chính mình đã nghĩ đến em ấy.
Âm nhạc tại bữa tiệc thật chói tai.
Trong lòng Thẩm Minh Yến thậm chí còn khó chịu hơn.
Đột nhiên, điện thoại di động trong tay vang lên. Ánh mắt Thẩm Minh Yến ngay lập tức sáng rực. Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, sau khi nhận ra là cuộc gọi của em gái mình thì ánh mắt lại tối sầm lại.
Giọng Thẩm Minh Nguyệt rất văn nhã: "Anh à, đến Tết Nguyên Đán rồi, em vừa từ sân bay xuống. Ngày mai nhà chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm. Anh đừng quên."
Thẩm Minh Yến lười biếng, giọng nói có hơi khàn: "Ừ."
Khi Thẩm Minh Nguyệt nghe thấy tiếng nhạc của quán bar bên kia điện thoại. Mày cô nhíu lại, giọng nói văn nhã ban đầu chợt trở nên hung dữ: "Anh, anh đang cái làm gì vậy. Hôm nay không phải là kỷ niệm ngày cưới của anh với anh dâu sao? Tại sao anh lại đến quán bar? Anh, anh dám đối xử như vậy với anh dâu. Anh không sợ sét đánh à?"
"..."
Khóe miệng Thẩm Minh Yến giật giật.
Sau đó, hắn nói với em gái về ý định muốn ly hôn của Giản Tang.
Thẩm Minh Nguyệt khiếp sợ không thôi: "Cái gì cơ!? Ly hôn?!"
Thẩm Minh Yến nhẹ nhàng đáp lại.
Thẩm Minh Nguyệt vội vàng nói: "Sao lại thế này? Sao đột nhiên lại muốn ly hôn? Hôn nhân không phải chuyện đùa, cái này quá không thích hợp."
Thẩm Minh Yến gật đầu tán thành.
Ai ngờ một giây sau em gái hắn lại nói: "Anh dâu của em thật là một người quá tốt. Lúc trước mắt mù mới lấy anh, sao tự nhiên bây giờ lại giác ngộ rồi."
"..."
Thẩm Minh Yến trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Minh Nguyệt, mày muốn chết à?"
Thẩm Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, biết chuyện này không phải chuyện nhỏ. Cô và Giản Tang có tình nghĩa sâu đậm nên đương nhiên không muốn nhìn thấy cảnh ly hôn, lập tức nói: "Vừa hay bây giờ em đang ở gần nhà anh. Bây giờ em lập tức đi nói chuyện với anh dâu."
Thẩm Minh Yến đáp lại.
Tuy rằng vừa rồi còn mạnh miệng nói muốn ly thì ly nhưng thật ra hắn lại rất thành thật, nói với em gái bên kia điện thoại: "Anh dâu em chắc là đang tức giận vì chuyện gì đó thôi, em...cố gắng khuyên nhủ em ấy đi."
Thẩm Minh Nguyệt biết chắc hẳn là bọn họ lại cãi nhau, vì vậy cô trả lời: "Được rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Yến cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Giản Tang chỉ đang tức giận với hắn, em ấy nhất định không thực sự nghĩ đến chuyện ly hôn đâu. Bây giờ có em gái đến khuyên bảo nên chắc sẽ vui lên thôi. Chờ đến ngày mai hắn sẽ tự mình mua quà dỗ em ấy. Vợ hắn cũng là người khá mềm lòng. Đến lúc đó sẽ không nhắc đến chuyện này nữa đâu.
Khoảng nửa giờ sau.
Điện thoại lại vang lên, Thẩm Minh Yến đang uống rượu chơi trò chơi tiếp điện thoại: "Alo?"
Đầu bên kia là tiếng hét của em gái hắn: "Anh, anh thật là một thằng chẳng ra gì!"
Thẩm Minh Yến sửng sốt.
"Anh Tang đã nói với em rằng anh suốt ngày đi xã giao, đến đêm lại đi tiệc rồi chơi trò chơi. Anh ấy nói gì anh cũng không nghe, dặn mãi không sửa!" Thẩm Minh Nguyệt thở hồng hộc nói: "Em đã khuyên anh ấy rồi. Không cần chờ đến thứ ba đâu, ngày mai Cục Dân Chính vẫn còn làm việc, các anh mau chóng ly hôn đi!".
?
______________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thẩm Minh Yến: Hiếu thảo chết tao rồi.