Edit: Thỏ Ngọc.
Tiếng xe nổ như đâm thủng màng nhĩ. Trước khi ý thức biến mất, hình như có người gọi tên cậu.
"Giản Tang..."
"Giản Tang mau dậy đi!"
Trong mơ hồ, cậu nghe thấy có người gọi mình, giọng nói càng lúc càng lớn.
Giản Tang chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn. Nhưng nghe tiếng kêu lo lắng này, cậu dần dần tỉnh táo lại.
Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Dì Lý lo lắng lay vai cậu, thấy cậu mở mắt ra, bà thở phào nhẹ nhõm: "Thằng bé này, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Tính dọa chết dì à?"
Giản Tang nheo mắt hoài nghi.
Dì Lý còn tưởng cậu vừa mới ngủ dậy, còn đang mê man nên bưng một ly nước tới, nói: "Uống nước đi, mau uống một chút."
Giản Tang theo bản năng cầm lấy cái ly hơi cũ, uống mấy ngụm nước mát.
"Khá hơn chưa?" Dì Lý quan tâm nói: "Còn khó chịu không?"
Giản Tang lắc đầu.
Dì Lý yên tâm hơn, sau đó bắt đầu nói: "Thằng bé này cũng thật là. Dù đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè thì cũng không thể khiến mình vất vả như vậy được. Trời thì nóng như thế, con lại còn đi mặc một bộ đồ thú bông. Cũng thật khâm phục mấy ông chủ nào nghĩ ra mấy trò này. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, mẹ con làm sao sống nổi. Dì biết con cố gắng như vậy là vì tiền học phí, nhưng không thể cứ tiếp tục như vậy được..."
Học phí?
Giản Tang nhíu mày, có chút khó hiểu. Sau khi đặt ly nước xuống, cuối cùng cậu cũng bắt đầu nhìn xung quanh.
Đây là một căn nhà nhỏ, gạch đỏ ngói xanh tràn ngập cảm giác sinh hoạt. Góc tường có củ cải đang phơi khô. Cách đó không xa, một con chó lớn màu vàng lười biếng ngủ dưới gốc cây. Những ngọn cây rũ theo làn gió nhẹ trong cái nắng hè nóng bức. Chiếc TV cách đó không xa còn đang truyền đến âm thanh quen thuộc của bộ phim truyền hình kinh điển.
...
Tất cả những điều này, đối với cậu đều rất quen thuộc.
Nhưng lại rất khó tin. Người trước mắt đúng là dì Lý, từ giọng nói, động tác, ngữ điệu đều thật sự đúng là dì Lý nhưng lại là dì Lý khi vẫn còn trẻ chứ không phải bà lão tuổi già sức yếu lúc trước.
Một suy nghĩ khá điên cuồng hiện lên trong đầu Giản Tang, cậu hỏi: "Dì ơi, năm nay là năm bao nhiêu?"
Dì Lý ngừng nói chuyện, trả lời: "Năm 2017, làm sao vậy?."
"..."
Giản Tang đột ngột đứng dậy, cơ thể vì hạ đường huyết mà có chút suy yếu. May mà kịp thời bám vào chiếc tủ bên cạnh để lấy lại thăng bằng.
Năm 2017.
Bàn tay đang nắm chặt thậm chí có chút trắng bệch do dùng sức, cả người mất khống chế mà run rẩy.
Dì Lý lo lắng nói: "Con trai, con làm sao vậy?"
Giản Tang hai mắt đỏ bừng, thanh âm hiếm thấy mất bình tĩnh: "Dì, mẹ của con đâu?"
Dì Lý đáp: "Mẹ con á? Gần đây không phải đang tìm việc sao? Chắc đến tối mới về, Tang Tang đói rồi à? Nhà dì còn có mấy cái bánh, con chờ chút để dì đi hâm nóng lại."
Giản Tang hơi sững sờ, không thể nói được câu nào.
Cậu thậm chí còn sợ mình đang nằm mơ. Tiến lên vài bước, không cẩn thận đụng phải cái bàn, đầu gối truyền đến một cảm giác đau đớn. Cậu cảm thấy rất đau nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người khác.
Minh Yến, Thẩm Minh Yến.
Nếu chính mình xuất hiện ở đây, có nghĩa là đã chết trong tai nạn xe đó rồi sao?
Còn Thẩm Minh Yến thì sao? Anh ấy ở đâu? Anh ấy còn sống không?
Nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi ý thức biến mất, trái tim Giản Tang thắt lại. Cậu phải kiềm chế bản thân để cảm xúc không trở nên quá mãnh liệt: "Dì, dì có biết nhà họ Thẩm không?"
Nghe đến vậy, động tác của dì Lý ngừng lại một chút, hỏi lại: "Nhà họ Thẩm? Nhà họ Thẩm nào?"
Giản Tang nói ngắn gọn: "Nhà giàu nhất thành phố A ấy ạ."
Dì Lý lúc này mới nhớ ra, bà nghi hoặc: "Có biết, nhà dì có mấy người họ hàng làm giúp việc cho nhà họ Thẩm. Sao con lại hỏi cái này?"
"Con hỏi chút thôi." Trong lòng Giản Tang bối rối, cậu cố gắng khống chế cảm xúc hỏi: "Vậy thì, dì có biết Thẩm Minh Yến, con trai trưởng của nhà họ Thẩm không?"
Dì Lý gật đầu: "Có chứ."
"Bây giờ không phải cậu ta đang ở nước ngoài sao?" Dì Lý bận rộn trong bếp nói: "Hai anh em nhà họ Thẩm lúc nhỏ ở trong nước bị bắt cóc tống tiền, chuyện này truyền đi khắp thành phố. Đám bắt cóc kia còn phát điên suýt chút nữa giết cả con tin. May mà Thẩm Minh Yến cùng em gái chạy thoát. Mà con nói xem, lúc đó cậu ta còn nhỏ, mới vào cấp hai, làm sao cõng được em gái ra khỏi núi nhỉ?"
Dì Lý lại thở dài ngao ngán: "Sau này vì an toàn của hai đứa nhỏ, nhà họ Thẩm đã cho bọn nó ra nước ngoài học tập. Mấy năm rồi vẫn chưa quay lại."
Giản Tang nhớ lại. Lúc cậu gặp Thẩm Minh Yến là vào năm lớp 12, hắn chuyển trường về nước.
Còn bây giờ cậu mới chỉ học lớp 10. Thời gian hai người gặp nhau còn 2 năm nữa nên nghi vấn của cậu cũng không thể nào biết được.
Giản Tang thở dài ngồi xuống.
Dì Lý nghiêng đầu nhìn đứa trẻ gầy gò quần áo còn đã tẩy đến trắng bệch, vô cùng nghi hoặc: "Tang Tang, con cũng đâu quen biết cậu lớn nhà đó. Con hỏi cậu ta làm gì?"
Giản Tang trầm mặc một lát, đôi mắt đen láy âm trầm. Không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng nhẹ giọng đáp: "Vâng, không quen."
...
Nước Y.
Thời tiết mùa hè rất nóng, trang viên màu đồng nằm trong một ngọn núi xanh tốt.
Sáng sớm, một tiếng kêu hoảng hốt truyền ra từ phòng ngủ. Tất cả người giúp việc trong trang viên đều chạy đến gian phòng lớn nhất lầu hai, phòng ngủ của cậu chủ.
Giờ phút này Thẩm Minh Yến đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thiếu niên mới mười sáu tuổi nhưng phát triển rất tốt, quanh năm rèn luyện thân thể, thông thạo quyền anh và tán thủ. Hiện tại đang nửa dựa vào cửa sổ, mặc bộ quần áo bình thường rộng rãi, nửa lại khom lưng, nhìn giống như một con báo nhỏ cáu kỉnh. Khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh sắc bén, trẻ tuổi lại kiêu ngạo.
Lúc này, quản gia có chút luống cuống, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Minh Yến hít một hơi thật sâu, vuốt tóc ra sau, dựa nửa người vào cửa sổ: "Vậy... bây giờ là năm 2017?"
Quản gia gật đầu.
"Năm 2017, năm 2017..."
Thẩm Minh Yến đi đi lại lại trong phòng, thậm chí còn vấp phải bàn trà, hắn bực bội đá vào bàn.
Cuối cùng.
Hắn cuối cùng cũng tiếp nhận hiện thực. Hắn nằm trên sô pha, hít một hơi thật sâu, tựa như nhớ tới cái gì nói: "Ý của chú là, cháu vẫn đang đi học ở nước Y?"
Quản gia đáp: "Đúng vậy, nhưng mà vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới khai giảng. Cậu chủ không cần phải vội."
Trong lòng Thẩm Minh Yến nói chú không vội, cháu vội được chưa!
Vợ cháu sống chết không rõ, sao có thể không vội!
Dù sao thì nói với chú cũng như không.
Quản gia lại nói: "Cậu chủ, cậu có chuyện gì phiền lòng sao? Sao đột nhiên lại nhắc tới trường học? Hay là cảm thấy trường học hiện tại không thích hợp. Tôi có thể chọn cho cậu một trường khác."
Nhắc mới nhớ.
Từ trên sô pha ngồi dậy, hắn tìm thấy điện thoại di động của mình, bấm một dãy số rồi gọi.
Mẹ Thẩm nghe điện thoại nói: "Alo? Minh Yến à. Có chuyện gì thế? Không phải nghỉ hè con đã hẹn với bạn cùng đi trượt tuyết ở New Zealand mà? Sao vẫn chưa đi?"
Thẩm Minh Yến làm gì còn tâm trạng về New Zealand nữa, nói thẳng: "Con không đi. Mẹ, con muốn về nước."
Mẹ Thẩm sửng sốt.
Thằng nhóc này sao tự nhiên lại thông suốt rồi.
Nhưng mà mẹ Thẩm vẫn chưa đáp ứng yêu cầu của con trai mình: "Được thôi, con muốn về nước chơi cái gì?"
"Đi học."
"À, đến trường học chơi... Đi học?!" Mẹ Thẩm sửng sốt, có chút kinh ngạc nói: "Về nước?"
Thằng nhóc này không ở trong nước, mình đỡ phải để tâm.
Vậy mà giờ tự nhiên nói muốn về nước?
Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Minh Yến cuối cùng cũng nở một nụ cười. Hắn tùy tiện ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài vắt chéo. Hắn chưa từng ngóng trông về nhà đến như vậy, kiên định nói: "Vâng, con muốn về nước ngay bây giờ."
Ngay lập tức.
Hắn muốn gặp Giản Tang, gặp Giản Tang thời cấp 3 mà hắn vẫn chưa được gặp.
Một ngày cũng không chờ được.