Edit: Thỏ Ngọc.
Buổi họp lớp này, Giản Tang ban đầu nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc họp mặt bình thường.
Nhưng không ngờ rằng một nhóm người đến bên kia đánh bài, chơi bi-a. Nhóm người còn lại ghé qua tán gẫu, chủ đề trò chuyện không gì khác hơn là chuyện chồng con.
Thành phố F là một thành phố nhỏ. Có nhiều bạn học, cũng có rất nhiều những câu chuyện đời thường.
Có một người phụ nữ tóc ngắn, so với trong ký ức của Giản Tang thì cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Nhớ khi còn là học sinh, cô ấy rất yêu cái đẹp, luôn mặc váy và lúc nào cũng muốn giảm cân.
Nhưng hôm nay, cô ấy mặc một bộ quần áo rộng thùng thình. Hơn nữa còn tăng cân rất nhiều, thậm chí khuôn mặt còn hơi tròn. Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành đó: "Ừ, vị kia nhà tôi có khi còn đang tăng ca. Xưởng bọn họ khá bận rộn. Còn không phải vì sắp chuẩn bị ăn Tết sao, tất cả đều phải tăng ca."
Khổng Văn Tĩnh nói: "Thúy Thúy, anh ấy có đối xử tốt với cậu không?"
"Cũng khá tốt." Thúy Thúy lại cười nói: "Tuy rằng vì khoản vay mua nhà gì đó nên không quá giàu có, bọn nhỏ đi học cũng cần tiền. Nhưng anh ấy trong xưởng làm rất nhiều việc, làm ra không ít tiền. Tôi mở một hàng rau nhỏ, bán thêm một chút cũng đủ chi tiêu".
Khổng Văn Tĩnh nhìn khuôn mặt dãi nắng dầm mưa của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chính là cậu cũng quá vất vả rồi."
Thúy Thúy không quan tâm, cô vẫn cười: "Anh ấy cũng nói tôi vất vả nên đôi khi tan làm sớm sẽ giúp tôi trông con, giúp bọn trẻ làm bài tập. Mấy hôm trước thấy tôi ở sạp hàng, sợ tôi lạnh nên mua cho tôi cái xe điện mini để tôi khỏi phải đi bộ."
Khổng Văn Tĩnh lộ ra ánh mắt hâm mộ: "Cảm tình các cậu thật tốt."
Trên mặt Thúy Thúy cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Nghiêng đầu nhìn thì thấy Giản Tang cách đó không xa cũng đang nhìn mình, dường như cũng đang nghe cô nói chuyện. Khuôn mặt lạnh như ngọc kia lộ ra một biểu cảm trầm tư hiếm thấy.
"Ừm... Đại biểu môn?" Thúy Thúy gọi anh một tiếng, có chút ngượng ngùng cười: "Thực ngại quá, làm cậu chê cười rồi, cũng không phải xe đắt tiền mấy chục vạn đâu, chủ yếu dùng để đón con tan học thôi."
Giản Tang hồi phục tinh thần.
Thấy Thúy Thúy bởi vì mình mà lộ vẻ tự ti liền nói: "Không sao cả, tôi cảm thấy như vậy thật tốt."
Thúy Thúy hơi ngạc nhiên, nói đùa: "Đại biểu môn cậu đừng nói như vậy. Người yêu cậu đến chiếc vòng tay mấy trăm vạn nói mua là mua, loại gia đình như chúng tôi, trăm triệu còn không có, không thể so được với người yêu cậu."
Giản Tang dùng đôi mắt đen trầm lặng nhìn cô, sắc mặt vẫn bình thường, chỉ thấp giọng nói: "Hai người vì cuộc sống cùng nhau nỗ lực, như vậy rất tốt."
Đây cũng là cuộc sống mà anh hằng hướng tới.
Những người khác đều nhìn anh.
Mọi người nhìn nhau, đều lộ ra ý cười.
Từ lúc đầu nhìn thấy Giản Tang đã cảm thấy phong thái lạnh lùng, cao quý khác hẳn trước đây khiến ai cũng ngại lại gần. Trò chuyện vài câu mới thấy đại biểu môn vẫn là Giản Tang hồi trước. Tuy bề ngoài có vẻ khó gần nhưng trong lòng vẫn mềm mại và tốt bụng như xưa.
Thúy Thúy cười nói: "Nào, đại biểu môn, tôi kính cậu một ly!"
Khổng Văn Tĩnh đứng dậy, nâng ly: "Tới đây, chúng ta cùng nhau uống một ly!"
Giản Tang thật ra không định uống rượu nhưng thấy mọi người đang vui vẻ, cũng không dễ quấy rầy, hơn nữa tối nay có nhiều chuyện khiến anh cảm thấy rất phức tạp cho nên dứt khoát cùng uống một ly.
Một khi anh uống rượu thì sẽ thả lỏng hơn.
Bởi vì khi Thẩm Minh Yến đi tới liền nhìn thấy vợ mình đang ngồi cùng một nhóm bạn học sôi nổi tán gẫu, khí thế ngất trời.
"Đúng vậy đúng vậy, thực hối hận vì đã kết hôn, trước đây tự do biết bao nhiêu."
"Hôn nhân thật nhàm chán."
"Ôi, vị kia nhà tôi đôi khi cũng chả hiểu tình thú và lãng mạn."
"Đúng đúng đúng, đàn ông chính là có được rồi lại không biết quý trọng."
"Lúc mới kết hôn còn rất nhiệt tình, bây giờ về đến nhà là đi ngủ. Còn không thèm chạm vào tôi!"
Thúy Thúy rõ ràng đã uống quá nhiều, cô kéo Giản Tang nói: "Phải không, đại biểu môn?"
Hầu hết thời gian Giản Tang đều làm người nghe, nhưng nếu đã hỏi tới thì anh cũng cẩn thận tự hỏi một chút. Tính tình anh vốn đã rất nghiêm túc
Những người khác tò mò nhìn anh.
Gương mặt trắng như ngọc của anh nhuốm chút ửng hồng khi uống rượu, như đóa sen trắng lạnh lùng bị nhuốm màu. Ánh mắt cũng ướt át hơn nhiều, khí thế xa cách cũng dần tan biến. Bởi vì uống rượu mà cả người có một vẻ đáng yêu vụng về.
Giản Tang nghiêm túc suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Anh ấy, anh ấy thật ra vẫn luôn rất nhiệt tình."
Mọi người thở dài vài tiếng, nở nụ cười ám muội.
Cách đó không xa, Thẩm Minh Yến đang lười biếng dựa vào lan can. Sau khi nghe thấy lời này thì nhướng mày có chút đắc ý. Trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một nụ cười. Về phương diện này, hắn tuyệt đối không thể làm Giản Tang mất mặt.
Tuy nhiên, nụ cười của hắn không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì những người khác bắt đầu trêu đùa nói:
"Đại biểu môn, vậy cậu hẳn là rất hạnh phúc đi?"
"Đúng thế đúng thế, hơn nữa người yêu cậu lại còn rất đẹp trai."
"Trông rất trẻ trung nha, chắc là phương diện kia cũng rất thành thục đúng không?"
"..."
Giản Tang hiếm khi im lặng.
Ngay khi mọi người cho rằng anh ngại ngùng, Giản Tang mới chậm rãi nói: "Thật ra, phương diện kia anh ấy cũng không phải rất thành thục. Mỗi lần đều có chút... lỗ mãng."
Lời này khá tế nhị, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là người từng trải, nháy mắt đã hiểu.
Cuộc trò chuyện thay đổi:
"Aiya, không nhìn ra nha!"
"Vậy cậu thật đúng là chịu khổ rồi..."
"Dù sao thì tuổi trẻ cũng tràn đầy sức sống."
Giản Tang xoa xoa giữa hai mày. Thực ra bình thường anh sẽ không nhắc đến phương diện này bởi vì anh không có bạn thân để tâm sự. Có thể là do uống rượu cộng thêm bầu không khí mọi người nói chuyện phiếm nên anh vô tình nói ra. Nhìn nụ cười ám muội của mọi người, anh chần chờ muốn sửa lại lời nói một chút lại không biết mở miệng như thế nào. Đang muốn nói chuyện thì cảm thấy trên vai có chút nặng
Quay đầu lại thì chạm mặt Thẩm Minh Yến.
Vị thiếu gia này bình thường lúc cười đều rất lười biếng bất cần. Chỉ là lúc này trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý nhưng ánh mắt lại âm trầm thâm thúy, toàn thân lộ vẻ nguy hiểm.
Trái tim Giản Tang đột nhiên "thình thịch" một tiếng.
Cũng may thanh âm của lớp trưởng rất nhanh từ phía sau truyền đến: "Hôm nay trời đã không còn sớm, bên ngoài lại sắp mưa. Mọi người đã chơi rất vui vẻ vậy chúng ta cùng chụp một tấm ảnh rồi về đi?"
Mọi người đứng dậy và đồng ý.
Căn phòng tương đối đông đúc vì vậy mọi người nhất trí quyết định chụp một bức ảnh ở cổng lớn khách sạn.
Ở dưới lầu rất lạnh, gió hơi mạnh. Chụp ảnh xong, Giản Tang từ trên bậc thang đi xuống, không đứng vững, thân mình loạng choạng. Từ Hải Dương ở bên cạnh lập tức lao tới. Hai tay nhanh chóng giữ lấy eo của anh, vừa lo lắng vừa khẩn trương: "Cậu không sao chứ?"
Giản Tang bình tĩnh lại, định kéo giãn khoảng cách. Nhưng động tác của ai đó còn nhanh hơn anh.
Bàn tay của Thẩm Minh Yến hơi dùng sức đem người ôm trở lại vào lòng mình. Người đàn ông đứng trong bóng tối mỉm cười nhìn Từ Hải Dương: "Không cần anh nhọc lòng."
Từ Hải Dương miễn cưỡng rút tay lại.
Giản Tang có chút choáng váng tựa vào lòng Thẩm Minh Yến, ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì thả lỏng rất nhiều, mày cũng buông lỏng.
Thẩm Minh Yến cúi đầu nhìn anh: "Chúng ta trở về đi."
Hắn vốn cho rằng vợ mình ít nhất sẽ hồ đồ một lúc vì say rượu. Không ngờ khi đến bãi đậu xe, Giản Tang đột nhiên nắm lấy cánh tay Thẩm Minh Yến.
Thẩm Minh Yến nghi hoặc nhìn anh.
Hai mắt Giản Tang tối lại, rất nghiêm túc nói: "Đã uống rượu thì không được lái xe."
"..."
Thẩm Minh Yến trầm mặc một lúc, sau đó bật cười.
Tang Tang nhà bọn họ bất kể lúc nào cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Làm người ta vừa bất lực vừa buồn cười.
Hắn gọi người lái xe về và quay trở lại khách sạn.
Khác với khách sạn bình thường mà Giản Tang ở trong chuyến công tác, Thẩm Minh Yến mà vung tay là chọn phòng tổng thống của khách sạn tốt nhất thành phố F. Rõ ràng trông rất sang trọng, nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ vừa đủ.
Lúc ở bên ngoài Thẩm Minh Yến còn miễn cưỡng kiềm chế. Sau khi vào khách sạn liền bộc lộ bản chất của một con sói đói.
Giản Tang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Áo khoác của anh đã cởi ra một nửa, cả người vùi mình dưới lớp chăn. Đôi tai nhỏ đáng yêu đã đỏ bừng vì say lộ ra ngoài. Trông vừa trong sáng vừa xinh đẹp.
Thẩm Minh Yến ôm lấy anh, gắt gao dán lên người anh, vùi đầu vào vai Giản Tang và nhẹ nhàng cắn anh.
Giản Tang đẩy hắn: "Anh đi tắm đi."
Thân hình của Thẩm Minh Yến cao lớn, làm sao có thể đẩy được. Đại thiếu gia ở bên ngoài hô mưa gọi gió giờ lại làm nũng như trẻ con: "Không đi."
Giản Tang nhẹ giọng nói: "Anh làm loạn cái gì?"
"Từ Hải Dương kia..." Thẩm Minh Yến dùng một động tác rất chiếm hữu ôm lấy anh, ánh mắt thâm thúy: "Anh không thích anh ta."
Giản Tang không biết tại sao đang yên đang lành lại nhắc đến Từ Hải Dương làm gì.
Tuy nhiên, anh biết tính cách của Thẩm Minh Yến là kiểu thuận theo thì sống chống lại thì chết, vậy nên mở miệng nói: "Từ Hải Dương là một người tốt, anh đừng gây rắc rối với anh ấy."
Không ngờ lại có tác dụng ngược.
Thẩm Minh Yến đột nhiên lật người, đè anh xuống dưới thân mình, hung ác giận dữ: "Em đang bao che cho anh ta à?!"
"..."
"Anh vừa nhìn liền biết thằng nhóc kia không phải thứ gì tốt! Tay cũng không thành thật!" Ánh mắt sắc bén của Thẩm Minh Yến hơi nhướng lên, không khách khí nói: "Đừng để anh gặp lại anh ta."
"..."
Thẩm Minh Yến uống nhiều rượu, đột nhiên đang từ kiêu ngạo chuyển sang bộ dáng ấm ức, ôm Giản Tang khóc: "Em không thể ở bên cạnh anh ta."
"..."
Hắn có phải uống nhiều quá không?
Giản Tang nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Minh Yến mới thấy quầng thâm sâu dưới mắt hắn. Khuôn mặt đẹp trai phóng khoáng trước đây không thể che giấu sự mệt mỏi lúc này. Điều này nhắc nhở anh rằng Thẩm Minh Yến tối qua chơi cùng bạn bè ở hộp đêm cả đêm. Hôm nay cũng không nghỉ ngơi tốt. Chưa ngủ chút nào đã chạy một mạch đến thành phố F.
Vẫn là tính tình xấu như thế, lúc nào điên lên là không thèm quan tâm đến cơ thể mình.
Trong lòng Giản Tang khẽ thở dài, không biết cơn giận âm ỉ cả ngày đã trút vào đâu.
"Em không thích anh ta." Giản Tang vỗ vỗ lưng người phía trên, giọng nói lạnh lùng hiếm thấy lại khàn khàn, nhẹ nhàng nói: "Chỉ ở bên cạnh anh thôi."
Loại lời dỗ trẻ con này đặc biệt có hiệu quả đối với Thẩm Minh Yến.
Như thể đã nhận được sự đảm bảo, hắn ngừng gây rối và nằm nghiêng sang một bên ngủ thiếp đi.
Nhưng Giản Tang không ngủ được. Anh nhìn ánh đèn trên trần nhà, không khỏi hoàn hồn lại từ những lời mình vừa nói. Làm vợ chồng nhiều năm, anh và Thẩm Minh Yến chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với nhau. Kể cả lúc trước khi kết hôn cũng là bởi vì bà Thẩm cảm thấy Thẩm Minh Yến đã đến lúc lập gia đình, cần một người bạn đời. Mà anh là ứng cử viên sáng giá nhất cho nên mới tác hợp cho hai người.
Cũng bởi Thẩm Minh Yến khá nổi loạn, không muốn kết hôn chính trị. Những vị tiểu thư quý phái đó, một người cũng không lọt vào mắt hắn.
Cuối cùng......
Chọn tới chọn lui lại chọn cùng người không có bất cứ thứ gì như mình để kết hôn.
Giản Tang trước đây không muốn nghĩ về điều này. Anh coi hôn nhân giống như việc kinh doanh vậy. Nhưng tối nay, anh lại để ý đến vấn đề này một cách khó hiểu, đặc biệt là sau khi nghe những lời của Khổng Văn Tĩnh.
"Thẩm Minh Yến." Giản Tang nghiêng đầu nhìn, xoay người ngồi dậy, nhìn người đàn ông sắp tiến vào giấc ngủ bên cạnh: "Em muốn hỏi anh một câu."
Vì tác dụng của rượu, người đàn ông mơ màng sắp ngủ đã sớm không rõ trời nam đất bắc.
Thẩm Minh Yến chỉ khẽ lẩm bẩm: "Vợ à, đừng làm loạn nữa."
Giản Tang bình thường sẽ không hỏi những câu hỏi như vậy nhưng hôm nay, có lẽ là do uống chút rượu, ánh mắt dần trở nên kiên định, anh hỏi: "Anh có yêu em không?"
Thẩm Minh Yến chỉ cau mày.
Bàn tay đang đặt bên người của Giản Tang vô thức cuộn lại. Anh thậm chí còn không nhận ra mình đang khẽ run rẩy. Thật ra anh biết là nên dừng lại, không nên thắc mắc nữa.
Nhưng cố tình, anh vẫn chưa từ bỏ ý định của mình: "Anh có từng yêu em không?"
Người đang ngủ cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Thẩm Minh Yến vươn cánh tay dài kéo người vào lòng. Sau đó theo bản năng hôn lên môi vợ một nụ hôn an ủi rồi chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là lần này, ánh mắt của người trong lòng hắn dần trở nên lạnh lùng.
Một lúc lâu sau, Giản Tang mới chậm rãi ngồi dậy. Nhiệt độ trong phòng rất ấm nhưng anh lại cảm thấy lạnh như băng. Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng đây chính là đáp án của hắn.
______________
Tác giả có điều muốn nói:
Thực sự trong một khoảnh khắc, có rất nhiều cảm xúc đã bị bỏ lỡ.