Sau Khi Một Tên Ma Vương Chinh Phục Thế Giới

Chương 2:




Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
O0O
Sau khi đẩy Ma vương thất bại, dũng sĩ mang theo sủng vật cùng thú cưỡi, còn có nhóm tiểu bằng hữu của hắn trở về quê hương của mình, không có bối cảnh hiển hách, ở bên ngoài lang bạt lâu như thế cũng không đạt được thành tựu gì, ta không biết dũng sĩ trở lại sẽ đối mặt với hương thân phụ lão của hắn như thế nào bởi vì ta cũng không có phái người đi tìm hiểu tin tức.
Chúng ta thân là kẻ thù, sau khi đánh bại hắn đồng thời chinh phục thế giới, ta dĩ nhiên lại không có giết chết dũng sĩ, ta thật sự quá thiện lương mà!
Cảm giác thiện lương khiến ta cảm thấy mình như suất thêm!
... Tuy rằng vô cùng xin lỗi danh hiệu Ma vương này.
Thôn trang của dũng sĩ cách Ma vương thành rất gần, so với bất cứ thôn trang nào trên lục địa này còn gần hơn. Chỉ cần khỏi rừng rậm là có thế thấy dấu vết có người qua lại.
Sau khi ta chinh phục thế giới, diện mạo suất khí của ta, nửa người, toàn thân, bóng lưng của ta đã truyền lưu khắp đại lục, ta tùy tiện đi ra ngoài như vậy, nếu như gặp phải nhân loại, phỏng chừng tin tức Ma vương đến có thể truyền lưu cho toàn đại lục đều biết.
Nói không chừng sau này hành tung của ta sẽ bị tất cả mọi người biết!
Quả thực quá xấu hổ!
Nghĩ như thế, ta lại liếc nhìn bốn phía, nhìn hai bên không có ai, ta sử dụng kỹ năng mỗi một Ma vương đều phải nắm vững - Ngụy Trang.
—— cứ nói là mỗi một Ma vương, thế nhưng thế giới này cũng chỉ có duy nhất một Ma vương là ta đây.
Sau một hồi, ta thành công ngụy trang thành một nhân loại.
A không, tuy nói là ngụy trang nhưng kỳ thực ta chỉ giấu cặp sừng trên đầu mà thôi.
Thân là một Ma vương, nhất định phải có một cặp sừng mới phù hợp hình tượng mà!
...
Ồ chờ chút, chỉ cần giấu cắp sừng đi thì ta coi như đã ngụy trang thành nhân loại, người khác chắc không nhận ra ta đi!
Dù sao diện mạo suất khí của ta, nửa người, toàn thân, bóng lưng của ta đã được truyền lưu rất rộng a!
Ta lại âm thầm phát động kỹ năng, đem mình ngụy trang thành một nhân loại dáng dấp bình thường.
Đã không biết nhắc lại lần thứ mấy, quê hương của dũng sĩ ở ngay dưới chân Ma vương thành, là thôn trang gần Ma vương thành nhất trên mảnh đại lục này, cho nên ta không có đi bao xa liền gặp được thôn dân của thôn trang đó, đồng thời còn được dẫn đường rất nhiệt tình.
Sau bốn tháng xa cách, ta cuối cùng lại một lần nữa gặp được dũng sĩ Claude.
Lần đầu tiên nhìn thấy dũng sĩ, ta có chút bất ngờ.
Ta ở một đồng ruộng tìm thấy dũng sĩ, trong bốn tháng này, nghề nghiệp của hắn đã từ dũng sĩ biến thành nông phu, chuyện này thật quá sức tưởng tượng, nếu không phải vẫn là gương mặt đó, vẫn là biểu tình quen thuộc kia, ta còn tưởng là tìm nhầm người.
Dũng sĩ biến thành một tên nông phu, sẽ không trở lại đẩy Ma vương.
Không biết tại sao, ta cảm thấy có chút thất vọng.
Ở đằng xa nhìn gương mặt nghiêng của dũng sĩ, ta siết bao quần áo nhỏ xoay người lại.
Khụ, tuy rằng không tìm được đối tượng là một điểm thất bại, thế nhưng mục đích thực sự ta đi ra là tìm dũng sĩ nha!
Dũng sĩ sẽ không trở lại đẩy Ma vương, nói không chừng khi hắn nhìn thấy chân thân của ta còn nhảy dựng lên rít gào chạy trốn.
So với sự cô quạnh khi mất đi kẻ thù, không tìm được đối tượng thì có gì mà mất mặt chứ!
Mà khi ta vẫn duy trì tâm trạng như vậy đi tới cửa thôn, vừa vặn gặp phải một kiệu hoa đang nhấc đi ra.
Thông qua nhĩ lực tuyệt hảo, tai ta có thể nghe được nghị luận của người khác, đang ngồi bên trong là cô dâu, nàng là con gái của trưởng thôn!
Nữ nhân số mệnh an bài của ta!
Ta không khỏi cảm thấy phấn chấn, trong đầu nhanh chóng điều tra tư liệu cô dâu.
Tên: (tên pháo hôi ta không muốn viết)
Tuổi tác: 22... Mặc kệ lớn hay nhỏ, chắc chắn nhỏ hơn ta.
Hôn nhân: Chưa kết hôn... Cái này nên sửa lại, rõ ràng nàng vừa gả đi.
Thân phận: Con gái của trưởng thôn......
Bối cảnh: Con gái của trưởng thôn, ( tên của thôn ta cũng không muốn viết), là thanh mai trúc mã của dũng sĩ Claude...... Lược phía dưới.
... Vân vân!
Dũng sĩ!! Thanh mai trúc mã!
Không phải nên gả cho dũng sĩ sao!
Nội dung vở kịch không đúng a! Dũng sĩ đang ở đằng kìa cày cuốc! Thanh mai trúc mã của hắn sao lại gả đi!
Cho dù là kẻ thù, ta cũng không nhịn được vì dũng sĩ thắp một cây nến.
Đồng thời, bản năng thân là kẻ thù, tâm tình của ta lập tức tốt lên.
Nếu phải miêu tả thì chính là cảm giác trăm hoa đồng thời đua nở, pháo hoa ầm ầm khai hỏa, vô số bộ hạ thổi kèn trong đầu ta, còn có tiếng hót của mấy chú chim nhỏ uyển chuyển vây quanh ta, phảng phất như đang ở trong thế giới cực lạc.
Rõ ràng hơn một chút, chính là, cười trên nỗi đau của người khác.
Cho nên động tác đầu tiên của ta chính là nhanh chóng chạy trở về đồng ruộng, nơi đó có dũng sĩ vừa vặn đang nghỉ ngơi uống nước lau mồ hôi.
Đứng ở đường nhỏ trên đồng ruộng, ta kích động nhảy lên phất tay khiến dũng sĩ chú ý tới ta: "Ngu xuẩn..."
"..."
Động tác của ta ngưng một chút, sau đó lại nhảy lên phất tay: "Claude —— "
Gặp phải dũng sĩ theo thói quen trào phúng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thay đổi...
Dũng sĩ đã chú ý tới ta, đồng thời còn đi về phía ta, thời điểm hắn đi đến, ta theo thói quen lui về phía sau mấy bước, cùng hắn duy trì khoảng cách an toàn, hơn nữa ở khoảng cách này ta còn có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, trong khi hắn đang nghi hoặc nhìn ta, ta có chút hả hê mở miệng: "( tên của pháo hôi ta không muốn viết), thanh mai trúc mã của ngươi phải gả cho người khác rồi!"
"..."
"..."
"..."
"Tại sao ngươi không nói lời nào?"
"..."
Chỉ thấy dũng sĩ nhìn ta, ta không nhìn ra tâm tình của hắn, hắn nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng cười híp mắt hỏi thăm.
"Soái Ma vương, thực sự là đã lâu không gặp."
"..."
Vi vi vi vi vi vi tại sao hắn lại nhận ra ta!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.