9.
Quay trở lại tướng phủ, ta trắng đêm không ngủ.
Sự mất mát trong mắt Lương Tùng không phải là giả.
Thậm chí làm ta có chút không nỡ cự tuyệt hắn 10 lần.
Ba năm nay, mỗi lần công lược hắn, ta đều rất dụng tâm.
Lương Tùng tuy đều lạnh như băng, nhưng lúc ta sốt cao, hắn lại vì ta mà tìm đủ danh y tới chữa. Lúc ta quấn lấy hắn đòi hắn đi câu cá với ta, người lặng lẽ che ô cho ta khỏi nắng chính là hắn. Lúc ta bị sơn phỉ đuổi bắt, người tới cứu ta đầu tiên cũng là hắn.
Trong kinh thành có lưu hành trang sức xiêm y gì mới, hắn đều sẽ luôn tìm đủ loại lý do cho người lặng lẽ tặng cho ta.
Thứ mà các tiểu thư thế gia khác có, Lương Tùng chưa từng bạc đãi ta bao giờ.
Mà thứ các nàng không có, Lương Tùng cũng sẽ tìm cho ta.
Aizz, thật đau đầu mà. Ta vắt tay lên trán nằm suy tư.
Sau hôm đó, Lương Tùng vẫn phái người mang đồ tới.
Chỉ là thông qua tay của cha ta.
Mỗi ngày sau khi hạ triều, cha ta đều hưng phấn khoe khoang.
“Vương gia nói ta cần kiệm quản gia, cho nên thưởng cho ta đồ trang sức hồng bảo!”
“Vương gia nói ta hành sự chu toàn, cho nên thưởng cho ta gấm sa tanh Tứ Xuyên!”
“Vương gia nói ta mặt mày phúc hậu, cho nên thưởng cho cả nhà chúng ta bức danh họa này đây này!”
...
Dần dà, cả nhà ta đều ý thức được có điểm không đúng.
Tổ mẫu lo lắng sốt ruột: “Con trai, Vương gia ngày nào cũng thưởng cho con thế này, chẳng lẽ muốn nhờ con làm gì đó?”
Nương ta kinh hãi: “Không phải hắn muốn soán vị đấy chứ?”
Cha ta càng hãi hồn hơn: “Trong kinh đồn đãi, Vương gia là Long Dương*! Chẳng nhẽ hắn coi trọng ta!?”
*Ý là bê đê đấy
Ta vất vả nghẹn cười.
Cha ơi.
Tự tin là chuyện tốt.
Có điều đừng tự tin tới mức tự luyến như thế chứ!
Cha ta sợ hãi, cáo ốm ở nhà dưỡng bệnh, mỗi khi Lương Tùng cho người tới thăm, ông ấy đều sợ tới mức mặt già trắng bệch.
Nửa tháng sau, tam công chúa gửi thiệp mời ta tới bách hoa yến của nàng.
10.
Ở bách hoa yến, ta gặp được một nhân vật chủ chốt của tiểu thuyết.
Tân khoa Trạng Nguyên, Thẩm Phủ.
Trong cốt truyện, Thẩm Phủ là nam phụ, mục đích chủ yếu là làm Lương Tùng ghen, mà bách hoa yến lần này chính là cơ hội gặp gỡ của ta và Thẩm Phủ.
Lúc ta xuống xe ngựa, Thẩm Phủ vừa vặn đi ngang qua.
Ta suýt nữa đạp hụt, may mà có Thẩm Phủ đưa tay ra giúp.
Ta một mình đi lạc đường, lại đụng phải Thẩm Phủ đang say khướt.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Phủ cười một cái.
“Ban nãy gặp nhị tiểu thư, ta đã cảm thấy thân thiết rồi, chẳng lẽ nhị tiểu thư cũng có ý với Thẩm mỗ?”
Ta điên cuồng mắng cốt truyện chó má của hệ thống, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng Thẩm Phủ say rất nặng, đã mất hết thần trí, hắn ta nhào về phía ta.
Trong giây phút nguy nan này, có một thân ảnh chạy như bay tới đây.
Châu ngọc va chạm, leng keng rung động.
Thân ảnh kia một chân đá bay Thẩm Phủ, quan tâm nhìn về phía ta: “Tống... Tống nhị tiểu thư, cô không sao chứ?”
Là tam công chúa.
Ta lắc đầu, lại đột nhiên nghe được tiếng của Lương Tùng:
[Thẩm Phủ là nam phụ? Hắn thì tính là cái thá gì chứ, thế mà cũng dám so với bổn vương?]
[Mọi người, vợ yêu của ta sẽ không thật sự có ý với hắn đâu đúng không? Hu hu hu.]
Lương Tùng đang đứng ở cuối hành lang, mím chặt môi đi tới.
Lúc đi qua Thẩm Phủ, hắn “lỡ đãng” đạp một cái lên mặt gã.
Thẩm Phủ gào lên một tiếng.
“Xin lỗi, lỡ chân.”
Khóe miệng ta giật giật, nhìn về phía khu bình luận.
[Đây là thứ gì? Nam phụ? Dẫm cho cái. Đây là thứ gì? Nam phụ? Dẫm cho cái. Đây là thứ gì? Nam phụ? Dẫm cho cái.]
[Cốt truyện chính tới rồi nha mọi người ơi! Sau bách hoa yến, Thẩm Phủ liền nhất kiến chung tình với nữ chính, ngày hôm sau sẽ tới phủ cầu hôn đó!]
[Nam chính, ngươi nên để ý nhiều hơn đi!]
Ánh mắt Lương Tùng âm u, lại lui về sau vài bước, một chân đạp lên mặt Thẩm Phủ.
Thẩm Phủ: “A!!!!!!!”
Lương Tùng lại như bây giờ mới phát hiện ra gã, khẽ nhíu mày.
“Trạng Nguyên lang sao lại ở đây?”
Thẩm Phủ cảm giác đã tỉnh táo hơn được một chút, vẻ mặt bi thương: “Nhị tiểu thư, ta...”
Lời còn chưa dứt, tam công chúa đã kéo ta đi mất: “Kệ hắn, ta có chuẩn bị quà cho cô đó.”
Một nén nhang sau, ta nhìn chằm chằm mười cái rương trang sức to chà bá trước mặt tam công chúa, yên lặng liếc Lương Tùng.
Lương Tùng nghiêng mặt qua: “Đã là tâm ý của tam công chúa, nhị tiểu thư vẫn nên nhận lấy đi.”
Tam công chúa: “A đúng đúng đúng.”
11.
Bình luận nói quả không sai, chiều ngày hôm sau, quả nhiên Thẩm Phủ tới cửa cầu hôn.
Gương mặt kia của gã bị Lương Tùng dẫm đến mặt mũi bầm dập, cực kỳ buồn cười.
Lúc cha ta đi gặp hắn, thế mà lại mời theo cả Lương Tùng.
Cha ta nhăn nhó với ta: “Nghe nói Thẩm Phủ kia rất khó chơi, ta mang theo Nhiếp Chính Vương dọa cho hắn sợ.”
Ta yên lặng gật đầu.
Không biết vì sao, ta cứ có cảm giác trong mắt Lương Tùng nhịn tới hỏng rồi.
Thẩm Phủ mời một đoàn nhạc tới, ở trước cửa tướng phủ diễn tấu sáo và trống, làm cho không ít người vây xem.
Mà trước ngực gã lại đeo một đóa hoa hồng lớn, cha ta vừa mới ra cửa, gã đã lập tức quỳ xuống dập đầu hô lớn: “Nhạc phụ đại nhân! Ta tới cầu hôn!”
Ngay sau đó lại liếc mắt đưa tình về phía ta: “Thanh Ninh, ta sẽ không phụ tâm ý của nàng đối với ta đâu.”
Dăm ba câu đã nói thành như kiểu ta với hắn đã định chung thân đại sự rồi vậy.
Mọi người xung quanh không biết tình hình, đã có người bắt đầu ồn ào nói.
“Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ mà!”
“Tướng gia, ngài đồng ý đi!”
Thẩm Phủ đắc ý ngẩng đầu.
Cha ta tức tới mức nhảy cao ba thước, rõ ràng là một quan văn nhưng dường như lúc này lại thức tỉnh giá trị vũ lực, một cái đạp thẳng vào mặc Thẩm Phủ.
Ừm.
Còn chạy lấy đà nữa.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chỉ bằng ngươi mà dám mơ ước con giá của ta sao?”
Lương Tùng cũng tiến lên, đỡ cha ta.
“Tướng gia đừng để ô uế chân mình.”
Hai ám vệ bên người hắn lập tức đi tới, tay năm tay mười hành hung Thẩm Phủ.
Ta nhìn tới ngẩn ra, sau khi phản ứng lại liền vội cha mặt khẽ nói:
“Trạng Nguyên lang, ta và ngươi xưa nay không quen viết, sao lại thành ta có tình ý với ngươi rồi?”
“Ta nghe nói gần đây Trạng Nguyên lang đi rêu rao muốn quân lập trữ* gắp nơi, chẳng nhẽ là muốn kéo tướng phủ của ta xuống nước?”
*Lập Thái Tử
Đề cập tới chuyện triều chính, bá tánh đều im miệng.
Lập trữ vốn là chuyện mẫn cảm, đương kim Thánh Thượng năm nay mới hơn 20 tuổi, thế mà tên điên Thẩm Phủ này lại khắp nơi ồn ào nói muốn người lập trữ.
Thẩm Phủ nóng nảy: “Nhị tiểu thư, ngươi...”
Nhưng lời gã còn chưa nói dứt, đầu hẻm đã truyền tới tiếng góc tê tâm liệt phế ~
“Thẩm lang!”
12.
Nữ nhân quần áo tả tơi, trong ngực ôm một đứa trẻ, trong tay còn nắm một đứa trẻ khác.
Thấy rõ là Thẩm Phủ, khóe mắt nàng ta như muốn nứt ra: “Thẩm Phủ! Ngươi không cần ta và con của ngươi nữa hay sao!”
Lương Tùng không biết đã đứng sau lưng ta từ lúc nào, hắn thấp giọng nói: “Người phụ nữ kia là thê tử kết tóc của Thẩm Phủ, dựa vào việc thêu thùa may vá nuôi cho Thẩm Phủ đọc sách thành tài, sau khi Thẩm Phủ thi đỗ Trạng Nguyên liền vứt nàng ta ra sau đầu, tiến tới cầu thân với nàng.”
Dừng một chút, hắn đột nhiên dựa gần, hơi thở phả bên tai khiến ta có hơi ngứa.
“Vẫn là ta tốt nhất, có phải không?”
Trong lòng ta đập bum ba la bum, lại né sang bên cạnh.
Thẩm Phủ và người phụ nữ kia cãi nhau inh ỏi cả nửa ngày.
Người phụ nữ khóc đến đứt cả ruột gan, cứ lôi kéo Thẩm Phủ không buông, mà Thẩm Phủ lại thà cắn răng chết cũng không nhận là quen biết nàng ta.
Nữ nhân kia cũng không phải dễ chọc, nói thẳng ra nàng ta là phu thê chi thật của Thẩm Phủ, ngay cả trên người Thẩm Phủ có nốt ruồi lớn cũng nói ra.
Lời này vừa ra, xung quanh đều ầm ĩ.
“Đây chính là sự thật! Trạng Nguyên lang hàng năm đều lưu luyến ở thanh lâu, trước đó vài ngày Xuân Đào cô nương uống say cũng nói hắn có một cái nốt ruồi lớn!”
“Khó trách hắn đã là Trạng Nguyên nhưng Thánh Thượng vẫn không phong chức cho hắn!”
“Hắn nơi chốn nói về việc lập trữ, Thánh Thượng chưa giết hắn là còn may rồi! Hắn dám đòi chức quan sao?”
Thẩm Phủ gấp chết đi được, rất muốn đánh người.
Nhưng lại bị hộ vệ của Lương Tùng giữ chặt, bị người phụ nữ kia tàn nhẫn tát cho mấy cái, răng cũng sắp rụng hết.
Cha ta ở bên cạnh trầm trồ khen ngợi.
Thậm chí còn tiến lên đạp vài cái.
Cho tới khi Thẩm Phủ bị đánh đến hơi thở thoi thóp, bị người của Lương Tùng mang ra ngoài ném như ném rác, cha ta mới gọi người phụ nữ kia tới đây.
Người phụ nữ trang dung chật vật, nhưng hành sự lại rất thỏa đáng.
Nàng ta hành lễ với chúng ta: “Đa tạ các vị quý nhân.”
Hai đứa nhỏ cũng rất biết phép tắc quỳ xuống.
Trong lòng ta không đành lòng, vội vàng đỡ nàng ta dậy.
Cha ta tặng nàng ta ngàn lượng hoàng kim, lại phái hộ vệ đưa nàng về quê.
Hết thảy đều giải quyết xong, cha ta thở ra một hơi: “Việc hôm nay ít nhiều gì cũng cảm ơn Vương gia tương trợ, Vương gia, con người của ngài đúng là quá tốt rồi! Nếu sau này Vương gia có chuyện muốn nhờ lão thần, lão thần thà chết cũng không chối từ.”
Lương Tùng bình tĩnh gật đầu: “Bây giờ bổn vương có việc nhờ tướng gia.”
Cha ta: “?”
“Bổn vương tâm duyệt nhị tiểu thư đã lâu, muốn cưới nàng làm vợ.”
Cha ta sửng sốt, dưới chân lảo đảo mấy cái.
Gương mặt ông hiện lên vẻ khó có thể tin, run run chỉ vào ta: “”Ngài... ngài cũng muốn cầu thân?”
Ta ngẩng đầu nhìn khu bình luận:
[Ha ha ha ha ha ha, thừa tướng cũng phát run rồi kìa!]
[Mọi người ơi, trên đời này nhiều người xấu quá nha!]
[Tống Tương: Ngươi này là cái thể loại gì nữa!!]
[Nam chính, sau khi thành thân nhớ dính lấy nàng nhiều vào nha!!]
Thần sắc Lương Tùng kiên định, ánh mắt lại ôn nhu lưu luyến.
“Thanh Ninh, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Lòng ta thắt chặt lại, bên tai truyền tới tiếng của hệ thống:
[Ký chủ! Cự tuyệt hắn! Mau! Đây lại là một cơ hội đấy!]
Nhưng ta, lại không muốn từ chối hắn nữa.