Editor: Anne
Đường phố Seoul rực rỡ ánh đèn, xe cộ qua lại tấp nập. Cái nóng oi bức của mùa hè xen lẫn với không khí ẩm thấp, hơi nước bốc lên vô tận khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có cái bóng của đèn đường hắt xuống lạnh lẽo là hơi mát duy nhất trong cái đêm buồn tẻ này.
Lâm Đăng Nhất quay điện thoại, màn hình điện thoại vẫn ở giao diện lời mời video call, trên mặt cậu thể hiện tâm trạng không tốt lắm.
Sau một thời gian, video đã được kết nối.
Lúc kết nối được video Vương Tiểu Trát vẫn còn đang hớn hở khoe khoang với bạn bè, đưa cho đám bạn mèo mả gà đồng xem gương mặt đẹp trai nhưng thúi hoắc của Lâm Đăng Nhất: “Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa, đây là anh em của tôi, là đại thần trâu bò nhất của chiến đội TT trong tương lai! Kỹ thuật xuất sắc, tốc độ tay siêu nhanh, lớn lên lại đẹp trai nữa. Sau này tôi theo chân người anh em để ăn no mặc đẹp, chữ ký của KING cũng là cậu ấy đưa cho tôi đấy.”
Sau khi khoe một vòng, Vương Tiểu Trác mới nhớ tới người anh em bị bỏ rơi nửa ngày, cậu ta cười nói: “Thôi lâu quá, trả lại điện thoại cho tôi nào, tôi nhớ người anh em của tôi quá.”
Cậu ta nhìn ánh mắt nặng nệ của Lâm Đăng Nhất, lòng dạ đánh bộp một tiếng.
“Tôi ra ngoài nghe diện thoại tí, các cậu chơi đi.”
Cậu ta vội vàng che điện thoại chạy ra ngoài cố ý cười haha: “Haha vị huynh đài này gương mặt hồng hào, vận may đến, tinh thần và sắc mặt đều tươi tỉnh, gần đây sẽ có vận hoa đào quấn thân, sao thế, hoa đào ở Hàn Quốc lan tràn quá hả? Mặt mày thúi hoắc.”
Cũng giống như cậu, vali hành lý đứng lẻ loi giữa phố xá của một thành phố xa lạ. Lâm Đăng Nhất đưa mũi giày cọ cọ vào vali, ngắt lời Vương Tiểu Trát: “Đặt hộ tôi một vé máy bay về Ninh Châu càng sớm càng tốt.”
Vương Tiểu Trát giật mình hỏi: “Ông không ở Hàn Quốc tập huấn hả?”
Lâm Đăng Nhất kê tay lên thanh kéo, nhếch khóe miệng giễu cợt phun ra mấy chữ: “Bị đuổi.”
—
Vương Tiểu Trát giục giã như đang đòi mạng tài xế nhà mình, phi lên những tờ hóa đơn phạt tiền đến sân bay để đón Lâm Đăng Nhất.
Sảnh sân bay vào ban đêm đầy ánh đèn xanh đỏ lập lòe, một bóng người cao và hơi gày thản nhiên kéo vali đeo tai nghe xuyên qua dòng người tấp nập. Cậu trai ấy luôn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt không thân thiện với người nhưng lại thu hồi gai góc trên người mình trước mặt những người thân quen.
Vương Tiểu Trác nhìn thấy cậu trong nháy mắt, vội vàng gọi: “Đăng Nhi, đây!”
Lâm Đăng Nhất tiện tay ném cho cậu ta đồ vật gì đó, Vương Tiểu Trát nhìn thấy rồi vui vẻ ôm lấy Lâm Đăng Nhất gào lên: “Aaaaaaaaaa cục cưng ơi, tôi yêu ông chết mất, ông bị đuổi mà vẫn còn nhớ xin chữ ký của KING cho tôi.”
Vương Tiểu Trát đã kịp thời dừng gào trước khi Lâm Đăng Nhất đẩy cậu ta ra. Cậu ta xun xoe cầm hành lý cho cậu, mời lên xe cẩn thận. Sau khi đóng cửa lại, cậu ta mới ôm hôn tấm ảnh có chữ ký của KING một cách mãnh liệt.
“May là tôi đã tìm người chuẩn bị nhà mới cho ông từ lâu, không ngờ ông lại về sớm như thế. Con một tuần nữa mới khai giảng, còn đủ thời gian đề ông mua đồ mới.” Vương Tiểu Trác mồi ở ghế phụ quay đầu xuống nói chuyện với cậu.
“Cảm ơn.” Lâm Đăng Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ lười biếng lộ ra giữa hai lông mày và nói: “Thứ hai tuần sau tôi chuyển tiền cho ông.”
“Tôi với ông nói chuyện tiền nong gì.” Vương Tiểu Trác ghét nhất nghe lời này, ngược lại cậu ta bận tâm về tâm sự của cậu hơn: “Qua điện thoại không nói rõ ràng được, ông sao lại thế này, đang huấn luyện tốt sao lại bị đuổi.”
—
Lâm Đăng Nhất đắc tội với người ta.
Cậu phát hiện bí mật không nên biết của giám đốc chiến đội TT, Lâm Đăng Nhất không thích xã giao, các mối quan hệ với người trong chiến đội cũng khá nhạt nhẽo lại còn có kỹ thuật quá tốt nên vừa vào trại huấn luyện đã bị người ghen ghét. Thêm việc cậu không có quan hệ tốt với đội trưởng chiến đội TT, hai tên hợp lực đuổi Lâm Đăng Nhất ra khỏi căn cứ trong khoảng thời gian ông chủ Bá Nhạc* đi xa chưa về.
Ngày trước Lâm Đăng Nhất được ông chủ tuyển thẳng nên bị rất nhiều người ghen tị hận đến đỏ mắt. Đợt này trời cao hoàng đế xa nên nhiều người cùng nhau nhắm vào cậu, dù sau này ông chủ hỏi đến cũng chẳng lo lắng gì.
Từ nhỏ Vương Tiểu Trát đã cùng bố mẹ lăn lộn trong giới kinh doanh nên cậu ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cần nói mấy câu là hiểu hết tiền căn hậu quả. Chậc một tiếng: “Đúng là không lường được, một chiến đội phế như thế cũng chẳng quý báu gì, với kỹ thuật này của ông đến chiến đội nào cũng là át chủ bài. Cứ chờ xem, một thời gian nữa lại đến cầu ông về lại chiến đội thôi.”
Nhưng Vương Tiểu Trát biết, Lâm Đăng Nhất sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại chiến đội TT cho dù bọn họ thật sự quỳ xuống mời.
Người anh em này của cậu ta vốn dĩ kiêu ngạo từ trong xương cốt.
Nhưng cậu có vốn để kiêu ngạo.
—-
Ninh Châu, dinh thự trung tâm.
Tiểu khu này không tốt cũng không xấu, vị trí tốt và thuận tiện, đi ra cửa là tàu điện ngầm và các trạm giao thông công cộng, nằm ngay giữa căn cứ huấn luyện của chiến đội và trường học.
Lâm Đăng Nhất chuyển trường đến Ninh Châu là vì chiến đội TT, nhưng cậu không ngờ mình bị KO rồi đá đi trước khi học kỳ bắt đầu, chuyển đến vô ích.
Vương Tiểu Trát đưa Lâm Đăng Nhất đi dạo một vòng quanh tiểu khu.
“Ở đây yên tĩnh, ông sợ nhất ồn ào mà, giữa ồn ào tìm kiếm sự yên tĩnh quá ok đúng không? Tối nay mau ngủ một giấc, tuần sau khai giảng thì cố gắng chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước! Dù sao cũng là học bá, không chơi Esport thì ta nghênh ngang đi đến Thanh Hoa Bắc Đại thôi.”
“Thanh Hoa Bắc Đại nhà tôi?” Lâm Đăng Nhất nói.
Vương Tiểu Trát còn chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Lâm Đăng Nhất im lặng.
Hai người đến chỗ cổng dưới lầu, cùng dừng lại và nhíu mày.
–
Con đường trước cửa tiểu khu rất hẹp, bình thường chỉ dùng để đi bộ nhưng lúc này lại có một hàng ô tô hạng sang đỗ lại, mỗi chiếc đều cực kỳ lộng lẫy, sặc sỡ, khoe khoang như một đàn bướm theo đuổi bạn tình trong đêm tối.
Muốn chói mắt bao nhiêu thì chói bấy nhiêu.
Muốn ngầu lòi đến đâu thì ngầu đến đấy.
Khoảng trống duy nhất phía trước hành lang của tiểu khu Lâm Đăng Nhất đều bị chiếm hết, nếu muốn đi qua chỉ có thể dẫm lên bồn hoa bên cạnh.
“Trời má, đây là cái quỷ gì thế?” Vương Tiểu Trát không nói được gì: “Còn không cho người ta đi bộ. Lái mấy cái xe phá của này thì ghê gớm à.”
Lâm Đăng Nhất hơi mệt mỏi, cậu lười để ý đến mấy cái xe kia: “Tôi lên trước.”
Vương Tiểu Trát biết tâm trạng của Lâm Đăng Nhất không tốt nên không ở lại quá lâu, dù sao Ninh Châu cũng là địa bàn của mình, đương nhiên phải chăm sóc anh em thật tốt. Cậu ta dặn đi dặn lại mấy lần nữa cho đến lúc Lâm Đăng Nhất đóng cửa chính lại.
Sau khi tiễn được chú ruồi chúa nào đó, cậu đi tắm rồi thay quần áo, ngồi vào ghế Esport nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Tiền đã giao mà chưa từng được chơi một trận đấu chính thức nào, chưa ngồi được ấm chỗ trong chiến đội đã bị đuổi ra khỏi trại huấn luyện.
Không thể không tức giận được.
Ngày xưa ông chủ đã tốn rất nhiều công sức để đào cậu nhưng chiến đội TT chỉ là thú vui nhỏ của ông chủ tập đoàn thôi nên không đặt nhiều tâm tư vào nó. Lâm Đăng Nhất biết chuyện mình bị đá đi có lẽ nửa năm ông chủ cũng không biết được.
Mở của sổ, ngón tay châm một điếu thuốc, Lâm Đăng Nhất nheo mắt nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ sáng lên rồi lại vụt tắt. Đôi mắt đen láy vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ như viên đá hắc diệu thạch, mang màu sắc của bóng đêm.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh đặt lên bậu cửa sổ nhẹ nhàng kẹp lấy điếu thuốc.
Chiếc đèn bàn màu vàng cam lờ mờ phản chiếu góc nghiêng sắc nét của cậu, cậu nhìn điếu thuốc từ từ cháy hết nhưng chẳng hít hơi nào.
Điếu thuốc cháy hết, không hiểu sao Lâm Đăng Nhất cười nhạt rồi mở trò chơi và nền tảng phát sóng trực tiếp quen thuộc lên.
Đăng ký tài khoản mới.
Một tài khoản mới, một khởi đầu mới.
Không có gì đáng sợ.
—–
Buổi tối đẹp trời, không khí vừa phải, gió đêm nhẹ nhàng.
NHƯNG—-
“Di chuyển đánh nó, di chuyển đánh nó….”
“Bùm bùm bùm, rầm rầm rầm….”
” Yo yo check it, Eraba bỏ đi.”
……. Âm thanh của bài hát này làm người ta tuyệt vọng!
Khi Lâm Đăng Nhất chuẩn bị phát sóng trực tiếp bị tiếng nhạc bất ngờ vang lên làm cậu bấm nhầm chuột.
Cậu nhíu mày đóng cửa sổ.
“Anh yêu em, nhà của anh, nhà của anh, thiên đường của anh ~~~”
Lâm Đăng Nhất: “….”
Đeo tai nghe lên.
“Tôi là người nhảy đẹp nhất ye ye, chỉ có tôi là người nhảy đẹp nhất, không có ai đẹp trai bằng tôi, tôi là người nhảy đẹp nhất ……. cha cha cha!”
Chacha ông nội nhà mày á.
Cậu mở to cửa sổ, âm thanh lớn phát ra từ bên phải tòa nhà bên cạnh. Tiếng nhạc vang lên theo gió như làn sóng nhiệt thổi bay bay mấy sợi tóc trên trán.
Nhìn thời gian đã 11 rưỡi.
Lâm Đăng Nhất cáu.
–
“Tinh—“
Thang máy mở ra, Lâm Đăng Nhất đạp cửa chống trộm một cái, phát ra một tiếng “Bụp” rất vang.
Hai tay đút túi, cậu lạnh lùng nhìn vào người ra mở cửa.
Người mở cửa còn đang uống rượu, mặt đang cười bỗng nhiên rùng mình khi thấy Lâm Đăng Nhất, rượu sặc lên khí quản ho đến nỗi trời đất u ám.
Lâm Đăng Nhất thẳng tay kéo cửa chính dù không được mời, người kia đằng sau kêu: “Cậu….. Khụ khụ, cậu là ai….”
Lâm Đăng Nhất liếc mắt nhìn qua, người kia không dám nói gì thêm.
Trong phòng đèn đang nhấp nháy lóa cả mắt, bình rượu ở khắp nơi, có người đang lắc lư theo điệu nhạc, âm thanh trong phòng đánh sâu vào tai, đầu Lâm Đăng Nhất càng ngày càng đau.
Không ai để ý đến cậu, ánh đèn này sáng lóa hết mặt rồi, Lâm Đăng Nhất tìm được chiếc loa trong đám người. Cậu không nói hai lời rút luôn dây điện, âm nhạc đột ngột dừng lại hiến cho mọi người sững sờ, chỉ còn ánh đèn nhấp nháy vẫn xoay trên đỉnh đầu.
Thế giới yên lặng, Lâm Đăng Nhất hài lòn chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên lúc này cửa đã đóng chặt, có ba đến năm người đang chặn đường cậu ở cửa ra vào.
Lâm Đăng Nhất quay mặt qua một bên: “Tránh ra.”
Có ma mới tránh ra.
Một buổi party vui vẻ bị người lạ phá hỏng, ai mà nhịn được không đánh hắn ta?
Lâm Đăng Nhất biết mình không trốn được, cậu đơn giản cầm lấy cái gậy không biết mò được từ nơi nào, cầm ước lượng trong tay.
Được rồi, rất thuận tay.
Đôi mắt cực kỳ lãnh đạm kia không hề dao động, chỉ nhẹ giọng nói: ” Cùng nhau đi, nhanh lên.”
Mẹ nó bị coi thường à!
Hét lên một tiếng, mấy người kia lao đến.
Tâm trạng của Lâm Đăng Nhất hôm nay không tốt lắm, đang lo không có chỗ trút giận mà có người tìm đến cửa.
Nhưng mà cơn giận cũng không trút ra hết được.
Ngay lúc gậy vung lên, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng cậu. Âm thanh như vừa ngủ dậy, vẫn còn mang theo giọng mũi.
Lâm Đăng Nhất không quay đầu, cậu không biết là ai nhưng cậu biết mấy người phía trước đã dừng lại.
Vì người phía sau nói: “Muốn đánh nhau ở nhà tôi để bồi thường đến nỗi không còn quần lót à?”
Ai cũng nghe được câu nói này có vẻ đùa giỡn nhưng những người này hình như hơi sợ hãi.
Ngoại trừ Lâm Đăng Nhất.
Người đăng sau không có vẻ gì là bực bội khi Lâm Đăng Nhất đi vào nhà mình, ngược lại cười cười nói: “Người anh em này, có thể trả lại cho tôi ăng ten loa cậu mới rút không? Mặc dù loa chỉ có 85 vạn nhưng không có ăng ten thì có vẻ hơi phiền phức.”
85 vạn.
Lâm Đăng Nhất nâng tay định ném gậy đi mà lại nghe được âm thanh lười biếng không có sức kia: “Ui ui.”
Người kia có vẻ hơi tỉnh, nghe thấy tiếng động trên sofa có thể hắn đang ngồi dậy.
Hắn ta tỏ ra thích thú nhắc nhở: “Nhìn kĩ rồi hẵng ném. Mỗi chai rượu trên quầy bên trái đều có trị giá 5 con số, lọ thủy tinh khắc hoa là quà nhà mới hôm nay tôi mới nhận được, được thợ thủ công bên Áo làm trong nửa năm. Cây gậy trong tay cậu ” Hình như hắn cười một tiếng ” Là gậy khúc côn cầu mà ông bố thích khoe khoang nhà tôi mua với 1,47 triệu đô. Nếu không phiền thì mời cậu cứ ném.”
Không ai có thể thờ ơ với mức giá như vậy, cho dù là bị trực tiếp khinh bỉ.
Dùng tiền để khinh thường ra mặt.
Ngại quá, tôi quá cao quý, các người với không tới.
Giá cả quá cao sẽ khiến người ta choáng váng, nghe qua thôi cũng khiến người ta chần chừ, dao động, sợ sệt và hèn nhát.
Đây chính là những việc hưởng thụ nhất của mấy kẻ giàu có muốn dùng tiền để làm nhục kiếm niềm vui.
Không có gì ngoại lệ.
Nói về nghèo thì hiện tại Lâm Đăng Nhất nghèo thứ hai không ai dám nói nghèo nhất.
Nhưng không may, cậu không có khái niệm gì về tiền bạc, với sợ hãi lại càng không.
Với mấy lời nói thong thả ung dung của người đằng sau, Lâm Đăng Nhất cảm thấy mình không đáp lại cái gì thì quá uổng.
Điều tuổi trẻ không thiếu nhất chính là bốc đồng, liều lĩnh mặc kệ hầu quả gì — cho dù phải trả cái giá rất lớn, nhưng trong khoảng khắc kia thấy sảng khoái là được.
Tay trái cậu đút túi, tay phải buông lỏng cầm gậy khúc côn cầu, xoay người nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân giọng nói kia.
Hắn ta lười biếng và thả lỏng ngồi trên ghế sofa đơn, nụ cười trên khóe miệng không hề khinh thường như Lâm Đăng Nhất tưởng tượng mà ngược lại rất bình tĩnh và hứng khởi.
Khuôn mặt rất trẻ và đẹp trai.
Tuy nhiên, ngay lúc đó hắn ta nhướng mày và bị Lâm Đăng Nhất bắt gặp.
Một người biểu cảm lạnh nhạt và xa cách.
Một người thì lười biếng, không sợ gì còn thấy hứng thú.
Vào lúc đó, tất cả mọi người trong phòng dường như trở thành đồ trang trí. Không thể giải thích được, một bức tường được dựng lên giữa hai người, một bên là lửa một bên là sét.
1,47 triệu đô đúng không.
Lâm Đăng Nhất ước lượng cây gây khúc côn càu trên tay, nhìn chằm chằm người kia, không để tâm nâng tay.
Trong chớp mắt, tủ rượu rơi xuống loảng xoảng rơi vỡ đầy đất.
Nâng tay lên, cái đồ vật gọi là pha lê Áo chỉ còn lại mảnh vụn.
Người trong phòng im lặng….. Nụ cười trên mặt của người ngòi trên sofa đơn kia dần cứng đờ.
Lâm Đăng Nhất tùy tiện ném cây gậy xuống.
“Phòng 1101, Lâm Đăng Nhất.”