Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh

Chương 13: Bao nuôi




Edit+Beta: Hafrun
Tối hôm đó, Cố Tuế Tuế mất ngủ.
Là người từng gặp biến thái mà buồn nôn, vậy mà đêm hôm sau vẫn ngủ được. Nhưng bây giờ cô không có cách nào để có thể đi vào giấc ngủ, tinh thần cô hơi hưng phấn.
Loại trạng thái này là một cảm giác hoàn toàn mới, cũng không hề khó chịu, là một cảm giác trước đây chưa từng cảm nhận được.
Cố Tuế Tuế nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng, không biết người kia đã ngủ chưa. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến nụ hôn đó.
Cô chạm vào vị trí của trái tim mình. Nơi này đang đập rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau, khi Cố Tuế Tuế thức dậy, cô nhìn thấy một tin nhắn Việt Kình gửi cho cô từ 2 tiếng trước: ‘Thời gian ăn bữa sáng là từ 7 giờ đến 9 giờ. Anh mang bánh mì và sữa cho em.’
Cố Tuế Tuế vừa làm vệ sinh cá nhân, vừa nhắn cho Việt Kình rằng cô dậy rồi.
Hiện tại đã 10 giờ, cô ngủ quên, phải trở về công ty.
Khi Việt Kình mang bữa sáng vào, đúng lúc Cố Tuế Tuế chuẩn bị xong, cầm túi xách nhỏ đi ra ngoài.
“Em phải trở về để đi làm. Lát nữa gặp nhé!” Cố Tuế Tuế nhận lấy bữa sáng mà Việt Kình chuẩn bị, hôn hai cái, rồi lập tức muốn rời đi.
Lần đầu tiên hai người nếm thử mùi vị của tình yêu, lại phải chia xa như thế này.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết rằng Cố Tuế Tuế đang yêu. Nguyên nhân là Cố Tuế Tuế đã thay ảnh đại diện là ảnh cô đang hôn mặt của một người khác. Người kia chỉ lộ nửa khuôn mặt, không thấy rõ toàn bộ. Nhưng đây đúng là bộ dạng đang yêu đương.
“Chúc mừng nhé!” Phản ứng của các đồng nghiệp khá vui vẻ.
Chỉ có một vài người biết chút chuyện đang bồn chồn bất an. Quả nhiên, khi Đàm tổng tới, quầng thâm dưới mắt vô cùng nghiêm trọng. Khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Tuế Tuế, sắc mặt anh ta càng thâm trầm hơn.
Cố Tuế Tuế cũng không muốn rời công ty. Một phần vì cô đã vào công ty được nhiều năm nên cũng có chút tình cảm. Một phần là cô muốn xem Đàm Phong muốn làm gì cô, cô không có thói quen chịu thiệt. Chuyện trước kia, cô không trả thù, trong lòng cô không thoải mái.
Điều kì lạ là Đàm Phong ngồi trong phòng làm việc suốt mà không làm gì cả.
Khi tan làm, Cố Tuế Tuế đi xuống tầng như mọi khi. Vừa bước ra khỏi cổng công ty, cô ngay lập tức thấy một chiếc xe đậu ở đối diện, Việt Kình đứng cạnh chiếc xe đó. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Việt Kình mặc một bộ vest màu đen, lúc không cười thì thật sự có khí chất của người trưởng thành.
Nhưng Cố Tuế Tuế vừa xuất hiện, trong mắt cậu hiện lên ý cười không thể che giấu.
Cố Tuế Tuế đi đến gần cậu: “Hôm nay không có học sao?”
“Buổi chiều không có tiết học. Anh đưa em đi ăn cơm.” Việt Kình mở cửa xe.
Cố Tuế Tuế ngồi vào. Việt Kình cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
“Anh coi em là một đứa trẻ à?”
“Đúng vậy, mau kêu anh trai.”
“Nghĩ hay đó!” Cố Tuế Tuế sẽ không gọi một người nhỏ hơn mình bốn tuổi là anh trai, nhưng cô là người rất chiều người yêu, nên nói thêm một câu: “Bạn trai.”
Có một câu bạn trai, Việt Kình cũng thoả mãn, bản thân cũng ngồi vào xe. Khi anh vừa vào xe, anh tình cờ thấy được Đàm Phong đi ra từ cổng.
Việt Kình vừa nhìn thấy người này, ánh mắt có chút tàn nhẫn, cúi người trước mặt Cố Tuế Tuế, hôn lên má Cố Tuế Tuế: “Khen thưởng cho em.”
Cố Tuế Tuế vui vẻ. Đây là ngại sao? Hôn cũng chỉ dám hôn má thôi sao?
Cô quay đầu lại, nhân lúc xe chưa khởi động, đôi tay non mịn ôm lấy gương mặt Việt Kình, hôn lên môi cậu: “Đây mới gọi là phần thưởng.”
Mặt Việt Kình lập tức đỏ lên.
Mà bên kia, nhìn thấy một màn này, người kia cũng tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Đàm Phong đứng yên tại chỗ. Ngày hôm qua, anh ta tự thuyết phục chính mình, đây không phải Tuế Tuế của anh ta.
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc. Lúc cô hôn, thích ôm mặt đối phương, thích dùng đôi mắt dịu dàng nhìn đối phương, giống như chỉ có người đó có thể làm cô vui vẻ, giống như trong thế giới này, cô chỉ để ý một mình người đó.
Hồi ức tựa như thủy triều mãnh liệt đánh úp lại. Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Cố Tuế Tuế, lúc đấy, anh ta chỉ có hai bàn tay trắng nhưng Cố Tuế Tuế lại cười nói, anh ta rất thú vị.
“Anh vừa thấy Đàm Phong.” Việt Kình nói sau khi xe chạy được một quãng đường.
“Hôm nay anh ta khá thành thật.” Cố Tuế Tuế nhớ lại những việc xảy ra trong công ty, tiếp tục nói: “Lần trước anh ta nói với em, nói em không phải cô ấy. Chắc là anh ta đã nghĩ thông suốt.”
Cố Tuế Tuế không muốn cùng bạn trai nói về người này. Vì thế, cô chuyển chủ đề: “Ăn cơm tối xong chúng ta đi xem phim nhé?”
Dù gì bạn trai vẫn là sinh viên, yêu đương vẫn ngây thơ hơn một chút.
Việt Kình nhìn Cố Tuế Tuế, không có ý kiến: “Được thôi!”
Vì thế, hai người đi xem một bộ phim kinh dị lúc đêm khuya. Dù là Cố Tuế Tuế hay Việt Kình, trong quá trình xem, mặt hai người đều không cảm xúc.
Chỉ có một vài cặp đôi trong cái rạp vắng tanh. Đây là một bộ phim kinh dị trong nước. Khi âm nhạc quỷ dị vang lên, diễn viên thể hiện kĩ thuật diễn, lúc thì kinh ngạc lúc hét lên khiến một cặp đôi ngồi phía trước sợ tới mức ôm nhau.
Cố Tuế Tuế nhìn Việt Kình ngồi bên cạnh. Không ngờ cậu lại ngồi nghiêm túc xem phim.
Cố Tuế Tuế: “...” Đây chắc chắn là thẳng nam(*) chưa bao giờ nói chuyện yêu đương.
(*) thẳng nam: ở đây ý chỉ những người không nhạy cảm với cảm xúc của người yêu, dễ làm người yêu giận.
Lúc rời rạp chiếu phim, Việt Kình thở dài: “Phim kinh dị trong nước đúng là không thể cứu vãn.”
Cố Tuế Tuế thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Cô nghiêm mặt, gật đầu, hận sắt không rèn thành thép nói: “Đúng vậy! Lúc nào cũng là kịch bản này. Đúng là không cứu vãn nổi.”
Cố Tuế Tuế suy nghĩ. Khi yêu đương đúng là nên đi xem phim, không chỉ xem phim, còn là đi nghiên cứu phim.
Khi hai người từ rạp chiếu phim ra thì đã 12 giờ hơn. Việt Kình đưa Cố Tuế Tuế về nhà, lúc này hai người mới tách ra.
Khi tách ra, trong lòng Cố Tuế Tuế sinh ra loại cảm xúc luyến tiếc. Không biết có phải do nhiều năm cô không yêu đương với người khác hay không, đột nhiên có người yêu, cô tự nhiên lại có cảm xúc luyến tiếc.
Việt Kình nhìn Cố Tuế Tuế vào nhà, lúc này mới xoay người rời đi.
Vừa đến cửa nhà, cậu đã bị người chặn lại.
“Việt tiên sinh, Đàm tổng nhà chúng tôi cho mời.”
Việt Kình không từ chối mà đi theo người đó tới một cái xe cách đó không xa.
Đàm Phong ngồi ở ghế sau, mở miệng gọi cậu: “Việt Kình, thắng buổi thi đấu lần trước. Còn chưa chúc mừng cậu.”
“Đàm tổng có chuyện gì thì nói thẳng. Không cần quanh co lòng vòng.”
Đàm Phong nhìn về phía Việt Kình. Trên mặt cậu còn lưu lại chút ánh sáng của tình yêu, tuy mơ hồ nhưng khiến đôi mắt anh ta đau đớn.
“Tôi không muốn thành kẻ thù với cậu. Rời xa Cố Tuế Tuế. Cô ấy sẽ dùng cả đời để yêu một người. Cậu không xứng.”
Việt Kình không hề bị áp bách trên người Đàm Phong làm ảnh hưởng. Ngược lại, cậu chỉ cười: “Cô ấy thích tôi, tôi thích cô ấy. Anh lấy thân phận gì tới cảnh cáo tôi?”
Đàm Phong nheo mắt lại, giọng điệu trở nên nguy hiểm: “Đừng khiêu chiến với tôi. Các người không biết hiện tại tôi vẫn rất nhân từ với các người.”
Việt Kình nghĩ, người này đúng là kẻ điên.
Sau khi về nhà, Việt Kình càng nghĩ càng cảm thấy tư tưởng của Đàm Phong có vấn đề. Kết hợp với những gì anh ta làm trước đây với Cố Tuế Tuế, cùng với những lời anh ta nói hôm nay, khả năng cao là anh ta mắc bệnh rối loạn tâm thần.
Vào ngày hôm sau, khi Cố Tuế Tuế đi làm, cô phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô khá kì quái. Từ khi cô bước vào công ty, giống như luôn có ánh mắt dừng trên người cô. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Cố Tuế Tuế vào văn phòng của mình. Trong phòng làm việc, chị Trương, người luôn thích cho ý kiến với chuyện riêng tư của người khác, khi nhìn thấy Cố Tuế Tuế, lập tức hỏi: “Tuế Tuế, bạn trai em thật sự nhỏ hơn em 4 tuổi sao?”
Cố Tuế Tuế hơi ngạc nhiên, cũng không phủ nhận. Cô đã chọn Việt Kình, đương nhiên sẽ không phủ nhận anh.
Chị Trương thấy cô như vậy, lập tức hiểu ra tin nặc danh truyền trong công ty là thật, vì thế nói: “Chị nói trước, chị không có kì thị tình yêu chị em nhưng em lớn hơn cậu ta mấy tuổi, liệu có đề tài nói chuyện chung không?”
“Giờ em cũng sắp 25 tuổi rồi, cậu ta cũng chỉ mười mấy tuổi. Ở tuổi này, không nên chỉ nghĩ đến yêu đương nếu muốn kết hôn, sinh con. Khả năng cậu ta vẫn muốn chơi thêm vài năm. Chờ vài năm nữa, em cũng 30 rồi, đến lúc có người thiệt là em.”
“Khi tuổi lớn, đối phương chắc chắn thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Em ở tuổi này, còn được xem là tuổi hoàng kim, không thể chậm trễ. Qua mấy năm nữa sợ không kiếm được đối tượng tốt.”
Cố Tuế Tuế ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Chị... 25 năm trước không cẩn thận để lạc mất con gái sao?”
Chị Trương hiểu được những lời trào phúng này của Cố Tuế Tuế, không vui nói: “Đây không phải là chị đang vì em mà suy nghĩ sao? Sao em không hiểu được chứ?”
Cố Tuế Tuế: “Không phải, em còn đang kinh ngạc vì sao chị lại phải vì em suy nghĩ đâu? Em còn tưởng mẹ em nhập vào chị chứ!”
Sau khi Cố Tuế Tuế tức giận xong, về chỗ làm của mình, mở wechat. Cô lập tức thấy có người nặc danh đăng ảnh chụp cô và Việt Kình trong nhóm làm việc của công ti, nói rằng cô bao nuôi một sinh viên.
Cố Tuế Tuế im lặng trả lời: “Không phải sinh viên đại học, anh ấy đã tốt nghiệp được hai năm rồi!”
Cô cảm thấy bạn trai của mình vẫn cần bảo vệ, vì thế, cô nói thêm: “Tôi cũng không bao nuôi nổi anh ấy. Anh ấy chính là quán quân cuộc thi An ninh mạng Quốc tế.”
Trong nhóm tuy không ai nói chuyện nhưng tất cả mọi người đều kinh hãi. Cuộc thi lớn này... Đàm tổng của bọn họ cũng dự thi, còn thua.
Cho nên...
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng không có người nào dám nói chuyện. Dù sao, người này là người đánh bại Đàm tổng. Nếu bọn họ lỡ thổi phồng, không chừng sẽ bị Đàm tổng mang thù.
Chỉ là, khi nhìn về Cố Tuế Tuế, không còn là ánh mắt trước kia.
Cố Tuế Tuế không để ý. Theo cô, thủ đoạn của Đàm Phong không đáng xem. Chẳng lẽ tiết lộ việc cô yêu đương với người kém tuổi có thể ảnh hưởng đến cô sao?
Cố Tuế Tuế thực sự hiểu lầm. Chuyện này không phải Đàm Phong làm. Dù sao anh ta cũng biết lai lịch và năng lực của Đàm Phong, chỉ cần Cố Tuế Tuế giải thích chút, mọi người sẽ không nghĩ là bao nuôi.
Việc này không phải Đàm Phong làm. Nhưng khi anh ta xem những lời Cố Tuế Tuế nói giúp cho Việt Kình trong nhóm, anh ta cau mày.
Vợ anh ta vẫn vậy. Chỉ cần thích ai, là cảm thấy người đó hoàn hảo.
Tính cách như vậy, sau này rất dễ bị tổn thương. Anh ta là đàn ông, sao có thể không hiểu được đàn ông.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thường viết tuyến tình cảm rất muộn. Đây là tôi muốn nếm thử tuyến tình cảm, cũng muốn nhân vật tự mình phát huy. Chà...cô ấy thật tự do~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.