Edit+Beta: Hayin
Sau khi Cố Tuế Tuế về nhà, cả người đều chìm trong mông lung. Lời nói của Bạch Yên, nghiêm túc như vậy, không hề giống nói đùa chút nào.
"Đàm Phong đến từ tương lai. Trong tương lai đó, hai người bọn cô đã kết hôn, tôi là kẻ thứ ba..."
Ánh mắt Bạch Yên rất nghiêm túc. Lại không kỳ lạ rằng một kẻ tâm thần còn chưa tốt nghiệp đại học như hắn ta, làm sao mà có thể leo lên được cái vị trí kia.
"Cho dù cô có tin hay không, tôi cũng không cảm thấy tôi sẽ làm kẻ thứ ba. Nhưng mà, hắn đã đề cập tới việc tôi cướp gia sản của hắn ta trái lại tôi có khả năng làm điều đó."
Cố Tuế Tuế cũng không biết nên nói gì với Bạch Yên. Cô chỉ nói qua loa vài câu, Bạch Yên cũng nhìn ra cô cần có chút thời gian để phản ứng lại. Cả hai người đã tách ra.
Trên đường Cố Tuế Tuế đi bộ trở về, bắt đầu suy nghĩ—
Quả thật Đàm Phong có vài phần tài giỏi, hơn nữa cũng không liên quan đến việc có kinh nghiệm nhờ học tập. Một khía cạnh khác, quả thật đúng là Đàm Phong đã hơn một lần nói rằng hắn yêu cô.
Nhưng mà, vấn đề là... Tại sao cô không yêu Việt Kình mà lại muốn yêu Đàm Phong?
Không đúng không đúng. Cô quen biết với Việt Kình, một bước quan trọng nhất là cô bị Đàm Phong theo dõi.
Nếu như Đàm Phong không bao giờ theo dõi cô, cô và Việt Kình chỉ là người của hai thế giới, có thể cả đời cũng không gặp được nhau.
Khi nghĩ được đến đây, Cố Tuế Tuế chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh.
Cố Tuế Tuế ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu lên cơ thể, vậy mà cô lại không hề cảm nhận được sự ấm áp. Không hiểu sao trong lòng lại sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nếu như, nếu như từ trước đến giờ hai người chưa từng gặp được nhau, vậy đó sẽ là một thế giới thế nào?
Bỗng nhiên Cố Tuế Tuế rất muốn được nhìn thấy Việt Kình, mong muốn được ôm lấy anh, hôn môi anh.
Buối tối Cố Tuế Tuế mơ thấy một giấc mộng.
Chỉ là một mẩu chuyện hết sức nhỏ bé. Cô ngồi trong một giảng đường rất rất rất nhiều người, vị trí của cô là hàng cuối cùng, cô cách bục giảng rất rất xa. Cô chăm chú lắng nghe cái gì đó, trên bục có một người. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Cố Tuế Tuế cảm thấy bản thân mình không quen biết người đó, nhưng lại muốn nghe từng câu mà anh nói, cô cẩn thận mà ghi chép lại.
Người đó rất hung dữ. Gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi, cô không trả lời được, người đó muốn trừ hết điểm thường xuyên của cô.
Cố Tuế Tuế ở trong giấc mơ, nhưng lại giống như cô có ký ức của riêng mình, có suy nghĩ của riêng mình. Cô thầm nghĩ, chỉ là mình học nhờ môn thôi mà, lấy đâu ra điểm thường xuyên chứ.
Sau khi Cố Tuế Tuế tỉnh giấc, cái nhìn đầu tiên vừa hay lại nhìn thấy Việt Kình bước vào, có hơi sửng sốt, nói: "Em còn không phải lớp chính của anh. Anh không được trừ điểm thường xuyên của em."
Vốn dĩ Việt Kình đang thức dậy uống nước, còn lấy cho Cố Tuế Tuế cốc nước đặt bên cạnh, sợ cô tỉnh dậy sẽ khát. Kết quả vừa về phòng thì nghe thấy bạn gái của mình tố cáo bản thân đã trừ điểm của cô.
Việt Kình cũng không cần suy nghĩ nhiều, một bên vừa đưa nước ấm cho bạn gái vừa bị ác mộng doạ cho tỉnh giấc, một bên nói: "Anh xin lỗi, không nên trừ điểm ở trong giấc mơ của em."
Cố Tuế Tuế nhíu nhíu mắt. Rõ ràng ý thức của cô đã dần trở lại trong cơ thể, giây tiếp theo mới nhớ lại, đây là bạn trai của mình, không phải là cái vị giáo sư hung dữ đó.
Cố Tuế Tuế uống một ngụm nước, lại nhớ tới những hành động trong giấc mơ đó, chân thực như vậy. Lại nhớ tới những lời nói đó lúc sáng của Bạch Yên.
Sắc mặt dần trắng bệch.
Việt Kình trở lại giường, ôm người vào trong ngực. Bàn tay to lớn của anh đặt ở phía sau đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vừa mới mơ thấy ác mộng. Giọng nói trầm thấp xuống, đành hết lời để dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, nói với anh trai xem em mơ thấy ác mộng gì nào."
Cố Tuế Tuế dựa vào, tháo bỏ lớp vỏ bọc giáp sắt trên người mình, cũng không để ý rằng Việt Kình tự xưng là anh trai, rồi lại nói: "Em gặp phải một giấc mơ, trong giấc mơ chúng ta chỉ giống như là người xa lạ. Anh là giáo sư, em là người đến học nhờ môn. Anh cách em rất xa. Anh xa em như vậy, thậm chí em cũng không cảm thấy khó chịu. Bởi vì chúng ta chỉ là hai người xa lạ."
Cố Tuế Tuế thầm nghĩ, đối mặt với chuyện đau khổ nhất trên thế giới, không phải những người yêu nhau không thể ở bên nhau, mà là chúng ta thậm chí còn chưa từng gặp nhau hiểu nhau, chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
"Có lẽ giấc mơ này còn chưa kết thúc. Nói không chừng chắc chắn sau giờ học, giáo sư anh đây đã gọi cô học trò giả này vào văn phòng rồi hôn đó."
Việt Kình nói xong thì hôn lên. Sau khi kéo được Cố Tuế Tuế trở về, hai người giống như là lửa gần rơm, một chạm đã cháy. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Giờ phút này, trên người Việt Kình mang theo hơi thở quen thuộc, cho phép người khác yên tâm. Giống như ánh mặt trời nắng gió hoà lẫn với hơi thở của riêng anh, hoà quyện lại trở thành hơi thở riêng biệt làm mê đắm lòng người.
Cố Tuế Tuế cảm nhận hơi thở trên con người anh, hơi vội vàng kéo kéo áo ngủ của anh, như thể đang muốn chứng minh hai người đã ở bên nhau.
Việt Kình vẫn còn đang trấn an cảm xúc của cô: "Nếu không thì anh với em nói chuyện về các bài chuyên ngành của đại học nhé? Để em tìm lại được cảm giác ở trong mơ?"
Việt Kình nói là làm, bắt đầu nghiêm nghị chững chạc lên tiếng. Từ lúc bắt đầu học nghề, giọng của anh đã nghiêm túc như vậy, giống như chính là vị giáo sư nghiêm túc khắt khe đó ở trong giấc mơ.
Lần đầu tiên Cố Tuế Tuế cảm nhận được sự thú vị tệ hại đến từ bạn trai nhà mình. Toàn bộ đại não của cô như bị tầng sương mù nóng rục bao phủ. Cậu bé thường ngày luôn để cho cô phải dỗ dành ở trên giường đã giống như biến thành một người khác, hăng say mà hỏi cô: "Bạn học Cố Tuế Tuế, xin mời chuyển đổi số nhị phân 10001110110 trở thành số hệ bát phân..."
"Em...em...không biết làm." Cố Tuế Tuế mở miệng, giọng nói đã bị làm cho vỡ vụn, đến cả lý trí cũng bị nát vụn, càng đừng nói là còn có thể nghe được bài giảng của Việt Kình.
"Gọi anh trai, anh trai sẽ giúp em làm bài."
Cả người Cố Tuế Tuế đều đỏ hết lên, hơi mất thể diện. Không thể nào để có thể gọi một cậu nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi là anh trai được.
Nhưng cái cậu nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi này lại giống như một con thú dữ. Cố Tuế Tuế chỉ có thể cố gắng bắt lấy ánh mắt của Việt Kình, giống như muốn nhìn thấy chính mình từ nơi đó.
Trong mắt Việt Kình giống như có một ngọn lửa, nóng bỏng như vậy, nhiệt huyết như vậy. Từ trên người anh, cùng lúc đốt cháy cả máu của cô...
Phiền muộn ban đầu, lướt một cái đột nhiên cảm xúc đã trở thành hư không. Có lẽ bạn trai của cô đã ghi thù, ghi thù vì lúc trước cô cảm thấy anh nhỏ tuổi, nên đã mạnh mẽ bắt cô phải gọi ra tiếng giáo sư. Ngay từ đầu Cố Tuế Tuế đã mím chặt môi, sống chết không chịu gọi, giữ chặt đến mức nước mắt đều đã chảy ra. Cuối cùng chỉ có thể ôm lấy ai kia gọi giáo sư rồi lại gọi anh trai, mới được buông tha.
Sau khi kết thúc, Cố Tuế Tuế vừa mừng vừa thẹn. Trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, cơn ác mộng này, đoán chừng sẽ không còn mơ thấy nữa. Nếu không sẽ rất dễ trở thành một giấc mơ khó tả.