Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh

Chương 5: Cái nhìn phiến diện về tình yêu




Edit: Hafrun
Beta: Hayin
Ngày hôm sau, Cố Tuế Tuế đến muộn vì ngủ quên. Vì vội đến công ty nên cô vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua.
Nhìn thấy cô vẫn mặc quần áo của hôm qua, một đồng nghiệp nhỏ giọng nói: " Tuế Tuế, có chuyện nha. Tôi chưa bao giờ thấy cô mặc cùng một bộ đồ trong hai ngày. Nói đi, có phải hôm qua không về nhà đúng không?"
"Ngày hôm qua đúng là có xảy ra chuyện nhưng không giống tưởng tượng của cô."
"Đừng ngụy biện nữa. Mau nói đi, cô gặp được một anh chàng đẹp trai đúng không?"
"Đúng là có gặp một anh chàng đẹp trai." Cố Tuế Tuế nhớ đến gương mặt của Việt Kình "Nhưng không phải như cô nghĩ đâu."
"Cố Tuế Tuế, Đàm tổng có việc tìm cô."
Bây giờ, khi nghe thấy tên người này, Cố Tuế Tuế đã có thể bình tĩnh. Bởi vì cô đã tìm được cách ở chung với anh ta mà không cảm thấy khó chịu.
Đàm Phong ngồi phía sau bàn làm việc. Cả người nhìn qua có chút mệt mỏi, giống như cả một đêm không ngủ.
"Ngồi đi."
"Không cần đâu, Đàm tổng. Anh có việc gì cứ nói thẳng."
Trước mặt người này, Cố Tuế Tuế cố tình thiết lập hình tượng của mình là một người EQ thấp, nói chuyện thằng thắn, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Cố Tuế Tuế không ngốc. Cô biết người đàn ông này muốn theo đuổi cô. Nếu cô vẫn giữ hình tượng là một nhân viên chăm chỉ thì người khó chịu chính là cô.
Đàm Phong nhìn về phía Cố Tuế Tuế. Anh ta không hiểu tại sao nguời vợ kiếp trước của mình lại thay đổi nhiều như vậy.
"Hôm nay cô đến muộn."
"Hôm qua tôi gặp phải lưu manh, hôm nay cần đến đồn cảnh sát." Giọng điệu Cố Tuế Tuế giống như đang nói - tôi đã gặp chuyện lớn như vậy, chuyện đến trễ thì có là gì.
Ánh mắt Đàm Phong nhìn qua khuôn mặt Cố Tuế Tuế, rồi lướt xuống cổ, trong tâm trí tràn đầy hình ảnh cô ở kiếp trước nũng nịu mà quyến rũ, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng gọi anh ta là chồng.
Mà người con gái trước mắt anh ta, giống như cả người mọc đầy gai, không để anh ta tiếp cận dù nửa bước.
"Cô..." Đàm Phong bỗng chốc do dự, nói: "Ra ngoài đi."
Đôi khi Cố Tuế Tuế cảm thấy người này thực sự có bệnh.
Một tháng sau, Việt Kình thành công phá giải hệ thống bảo mật, cánh tay của cậu cũng dần tốt lên. Sau khi phá giải, bởi vì bên trong là nội dung riêng tư của Cố Tuế Tuế, nên cậu không vội kiểm tra, mà liên hệ với Cố Tuế Tuế trước.
Kết quả, không gọi được.
Việt Kình đành mang máy tính đến công ty Cố Tuế Tuế. Vừa đến tầng dưới của công ty, cậu nhìn thấy Cố Tuế Tuế đang uống cà phê trong đại sảnh.
Cố Tuế Tuế ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trước mặt đặt một ly cà phê đen. Trông cô có chút cô đơn, thật khiến người khác muốn vươn tay bảo vệ.
Việt Kình vứt bỏ ý niệm này khỏi đầu. Đừng quên, cô gái này có thể nâng cậu qua vai rồi quật ngã, còn đè cậu xuống đất. Cậu còn nhớ đôi mắt cảm giác áp bách mười phần kia.
Nhưng cậu cũng nhớ rõ hình ảnh đôi mắt đó chứa đầy ý cười.
Việt Kình gọi một ly cà phê. Vừa quay đầu lại liền thấy một người đàn ông đi về phía Cố Tuế Tuế.
Người đó giống như có quen biết với Cố Tuế Tuế, đang hỏi xem bên cạnh cô có người ngồi không.
Việt Kình cau mày. Đây là quán cà phê, đâu phải quán bar mà tùy tiện bắt chuyện với người khác? Người này bị làm sao vậy? Cố Tuế Tuế, mau quật ngã hắn!
Cố Tuế Tuế cũng rất ngạc nhiên khi gặp lại bạn học thời đại học. Hai người bắt đầu trò chuyện.
❌Truyện được chuyển ngữ phi thương mại và đăng tải duy nhất trên Wattpad của Miêu Miêu đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!!!
Việt Kình thấy tên đàn ông kia gọi cho Cố Tuế Tuế một phần tráng miệng ngọt, lại thấy Cố Tuế Tuế từ từ ăn. Giờ phút này, Cố Tuế Tuế hoàn toàn thay đổi, nở nụ cười vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, nhìn về phía người đàn ông kia với đôi mắt lấp lánh đầy ánh sao.
Ở trước mặt người đàn ông kia, Cố Tuế Tuế như mang dáng vẻ của một cô gái nhỏ
Ngay sau đó, Việt Kình thấy Cố Tuế Tuế cùng người đàn ông kia đi ra ngoài.
Việt Kình có chút sửng sốt, sau đó chạy theo, kéo Cố Tuế Tuế lại trước khi cô lên xe của người đàn ông kia.
"Tuế Tuế."
"Tôi có việc tìm cô."
Cố Tuế Tuế hơi ngạc nhiên khi thấy Việt Kình. Nghe cậu nói như vậy, liền quay sang phía bạn học đại học nói:"Chắc hôm nay không thể đi xem phim rồi. Tôi có chút việc phải làm."
"Không sao. Bất kì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi." Người đàn ông vừa nói vừa nhìn Việt Kình đứng bên cạnh:"Đây là em trai của em à? Mấy năm không gặp, giờ vừa cao vừa đẹp trai."
"Đây là bạn của em trai tôi." Đôi mắt đào hoa của Cố Tuế Tuế chứa đựng đầy sự dịu dàng cùng ngây thơ.
Việt Kình là ai, một anh chàng đẹp trai mà cô gái nào cũng muốn đến gần. Cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cố Tuế Tuế chuẩn bị cùng người đàn ông này phát triển tình cảm, vậy nên cô mới có bộ dáng như một cô gái nhỏ này.
Trong lòng Việt Kình tràn đầy chua xót. Thật phân biệt đối xử! Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô gái này tặng cho cậu một cú quăng ngã, còn bị đè xuống dưới đất không thể động đậy, còn gọi cậu là người anh em, hoàn toàn không có chút nữ tính nào.
Vậy mà, đối với người đàn ông khác, cô lập tức thay đổi, biến thành người con gái thích cười, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, trong mắt tản ra mị lực, giống như một đoá hoa mong manh.
Việt Kình ngoảnh mặt đi. Cậu có chút hối hận khi mặc quần áo bình thường thoải mái. Rõ ràng cậu cũng có âu phục, cậu cũng có xe!
Cố Tuế Tuế tiễn người đi, lập tức khôi phục bản tính, nói với Việt Kình:"Bạn học Việt Kình, hôm nay cậu đến khiến tôi có khả năng mất đi một người bạn trai."
"Cô thích anh ta?"
Cố Tuế Tuế:"Có lẽ vậy. Ở chung cũng khá vui."
Việt Kình tức giận đến mức thổi râu trừng mắt:"Loại đàn ông này nhìn là biết là hải vương(*) chuyên đi câu gái khắp nơi, đương nhiên sẽ dỗ con gái vui vẻ. Cô đừng bị lừa!"
(*) thuật ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ những người bắt cá nhiều tay
Cố Tuế Tuế vui vẻ:"Cậu không để ý là trước mặt anh ấy tôi cũng là một kẻ lừa đảo hay sao? Lần đầu yêu đương vốn dĩ chính là không thành công, muốn hai người phải mài dũa. Tôi không có ý định chỉ một lần liền có thể tìm thấy tình yêu đích thực. Đa số mọi người đều phải học tập nhiều thứ, học như thế nào để tạo ấn tượng đầu với người yêu, học như thế nào để được yêu và học như thế nào để yêu một người."
Cố Tuế Tuế nhìn tam quan của nhóc cún vàng to xác sụp đổ, cảm thấy có khả năng bản thân đã vô tình phá hủy khái niệm tình yêu của một cậu bé ngây thơ, vì thế nhanh chóng bổ sung thêm:"Cậu từng yêu đương chưa?"
"Tất nhiên rồi! Tôi còn từng vài lần yêu đương cơ! Đừng đối xử với tôi như người chưa trưởng thành. Dù sao tôi cũng cao 1m85!" Việt Kình cảm thấy bản thân không thể bị xem thường một lần nữa, lập tức trả lời.
"Vậy được rồi. Cậu xem, bây giờ cậu cũng không cùng mối tình đầu ở bên nhau."
Việt Kình nhìn Cố Tuế Tuế nói:"Nhưng từ mười ba tuổi tới giờ, tôi chỉ thích một người."
Cố Tuế Tuế dành cho cậu lời khen:"Được nha! Có người trong lòng còn đi yêu đương. Cảm giác như thế nào?"
Việt Kình lập tức cứng họng, tự hố chính mình.
"Tôi không đùa cậu nữa." Cố Tuế Tuế nói "Nhìn dáng vẻ ngây thơ này của cậu, nhìn là biết chưa từng yêu đương."
Việt Kình đi đến bên cạnh Cố Tuế Tuế, hỏi:"Cô thực sự thích người đàn ông kia?"
"Hả? Có một chút. Tại sao lại hỏi vậy?"
"Trước mặt anh ta cô như rất giống một cô gái nhỏ."
"Tôi cũng có chút hứng thú với anh ấy. Nhưng tôi cũng sẽ không để lộ tính cách thật."
"Tính cách cô thì sao?"
Cố Tuế Tuế thở dài, sâu kín mà nói:"Nghĩ thử xem, cậu có thích một người phụ nữ hung tàn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt mà có thể quăng ngã cậu qua vai không?"
Việt Kình nhìn người trước mặt, lỗ tai đỏ bừng lên, nhưng không trả lời.
Cố Tuế Tuế tiếp tục nói:"Dáng vẻ thật thì phải từ từ mới lộ ra. Mới bắt đầu yêu đương thì phải lưu một ấn tượng tốt trong lòng đối phương."
Miêu Miêu đi lạc có lời muốn nói:
Rất cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ bộ truyện đầu của team mình ạ (≧▽≦). Tuy còn nhiều điều cần hoàn thiện nhưng chúng mình sẽ cố gắng mang đến trải nghiệm tốt hơn cho các bạn đáng iu đã ủng hộ chúng mình. Và mọi người hãy bình chọn truyện để tiếp thêm động lực cho chúng mình nhé. Gửi ngàn tình iu đến mọi người!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.