Sau Khi Nhặt Được Một Con Mèo

Chương 3: Bại lộ




Điều đáng sợ nhất, ngoại trừ lang thang ngoài đường khi vào mùa đông, chính là khuôn mặt của Thường Hạ xuất hiện sau lưng tôi đêm đó.
——Bản ghi chú của Thí Đào
Tiếng kính vỡ đặc biệt chói tai trong màn đêm tĩnh lặng.
Thần kinh của Thường Hạ đột nhiên căng thẳng, cơn buồn ngủ trong phút chốc biến mất. Bị đánh thức từ trong mơ không phải là một cảm giác dễ chịu gì, anh chỉ cảm thấy vỏ não đang ong ong kích thích.
Thường Hạ đeo kính vào, đứng dậy và rời khỏi giường. Anh lắc đầu bất lực, chuẩn bị bước ra khỏi phòng như một tên trộm xấu xa bước đi lặng lẽ trong bóng đêm.
Rút kinh nghiệm hai lần trước, lần này, Thường Hạ không bật đèn, thậm chí còn không đi dép lê, anh chỉ nhón chân đi chậm rãi, nhẹ nhàng vì sợ bị Thí Đào phát hiện.
Rốt cuộc là bắt kẻ trộm phải bắt tại hiện trường.
Căn bếp đang tỏa ra ánh sáng ấm áp, nếu đoán không sai, ánh sáng đó phát ra từ phía tủ lạnh. Bước vào bếp, cửa tủ lạnh thực sự mở ra. Cùng lúc đó, đứng sau cánh cửa tủ lạnh, có một người con trai đang lao đầu vào lục tung đồ trong tủ lạnh.
Sao lại có người khác xuất hiện trong nhà mình?! Tim của Thường Hạ đột nhiên lỡ nhịp, ngay lập tức nổi da gà rộp người.
Giống nhưcảm nhận được hơi thở lạ nào đó, “người đàn ông” ngồi sau cửa tủ lạnh thập thò cúi đầu nhìn xung quanh, khi đầu từ từ quay sang bên phải bắt gặp ánh mắt của Thường Hiểu, cả người đều sững sờ, thời gian bị bấm dừng.
Đó là một thanh niên tóc đen, không một mảnh vải che thân, khuôn mặt mập mạp, tròn trịa dễ thương, đôi mắt to tròn như đôi mắt mèo, ánh sáng ấm áp của tủ lạnh hắt ra thật chói mắt. Thoạt nhìn, đây là một anh chàng rất đẹp trai và dễ thương, nhưng trên mặt lại biểu hiện hoảng sợ như nhìn thấy ma khi trông thấy Thường Hạ.
Thường Hạ lách người, hai tay chống vào tường phía sau ổn định cơ thể.
Cái cảm giác quen thuộc này đang diễn ra như thế nào ấy nhỉ… Nhìn khuôn mặt của người thanh niên này, Thường Hạ đột nhiên cảm thấy một cảm giác thân quen khó nói thành lời.
Thường Hạ duỗi ngón tay về phía cậu, run giọng nói: “Cậu…”
Trước khi Thường Hạ nói ra câu thứ hai, thì đã thấy thanh niên tóc đen kia đột nhiên tỉnh táo lại, hét lên thật kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi), nhanh chóng ném nửa cây xúc xích trong tay xuống đất, phóng tới phòng khách.
Cảnh cuối cùng sót lại trong tầm nhìn của Thường Hạ là bóng lưng mượt mà của cậu trai trẻ đang chạy qua góc phòng khách, và—
Một cái đuôi lớn xù xì màu cam.
Đuôi lông to lớn.
Đuôi lớn?
Cái gì …cơ??? Thường Hạ có chút đứng không vững, lý trí trong đầu lập tức rối tung, bóng người và cái đuôi lớn lăn qua lộn lại trước mắt, lập tức quên mất mình đang làm gì, một lúc lâu mới tìm lại được khả năng ngôn ngữ. Nhưng vẫn chưa di chuyển được.
Một phút sau, Thường Hạ duỗi tay ra và tự nhéo mạnh vào tay của mình. Tốt lắm, rất đau, hình như không phải là mơ … mà là ảo giác do thiếu ngủ đúng không, ha ha.
Đúng, hẳn là ảo giác, làm sao có người lại có đuôi dài như vậy cho được.
Có vẻ như gần đây anh không thể làm thêm giờ nữa, anh đã làm việc quá sức rồi.
Ò ……
Chờ đã… Có điều gì đó không ổn… Tại sao người đó lại ở trong nhà của mình??? Và người đó trông như là… luôn cảm thấy giống như…
… Thí Đào.
Thường Hạ cảm thấy mình nhất định là điên rồi, sao lại nảy sinh ý nghĩ người lại giống mèo cơ chứ, sững sờ đứng thẳng người dậy, cầm lấy cây ghim lăn trong bếp, đi ra phòng khách trong vô vọng.
Bầu không khí quá yên tĩnh, và tiếng thở dốc thật nặng nề.
Anh đã quen với bóng tối của màn đêm, anh có thể nhìn thấy đường viền của các đồ vật trong phòng khách ngay cả khi không bật đèn. Bước trên sàn gỗ, mỗi bước chân đều rất nhẹ nhàng phát ra âm thanh thật nhỏ.
Ánh trăng phản chiếu qua cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn và chiếu xuống mặt đất.
Bên cửa sổ, quả cầu lông cuộn tròn trong ổ mèo rung lên như động cơ.
Thường Hạ nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy thanh niên tóc đen vừa rồi, vật sống duy nhất trong toàn bộ không gian là Thí Đào.
Có lẽ là anh bị ảo giác chăng, không có ai ở đây cả… Thường Hạ ầm thầm mỉm cười và đặt cây kim lăn trên tay xuống. Làm sao có người có đầu có đuôi, nếu có chuyện thú vị như vậy…
Quả cầu lông vàng đang rung như một động cơ bị anh nâng lên.
Đúng không nào? Thí Đào … Trở thành người?
Thường Hạ nghi ngờ liếc nhìn quả cầu lông vàng đang bị rối bù xù, vươn tay vuốt nhẹ lông của Thí Đào, nhẹ nhàng gọi nó, “Đào mập ~ Đào mập ~”
Thí Đào ngẩng đầu lên một cách lạnh lùng (tự cậu cho là vậy á), run rẩy nhìn Thường Hạ, đôi mắt to đang khóc.
“Cửa tủ lạnh khi nãy là cưng mở ra đúng không?” Thường Hạ quỳ xuống nhìn cậu chằm chằm, hỏi với giọng điệu dịu dàng như thường ngày.
Thí Đào cứng ngắc nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu, “Meo meo?”
Thường Hạ hơi híp mắt tiếp tục hỏi cậu: “Xúc xích ăn ngon không?”
“…”Thí Đào ngẩng đầu nhìn trần nhà, kiểu là “Gì? Ai biết gì đâu”.
Thường Hạ nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Thí Đào bé bỏng, điều này khẳng định suy đoán của anh là đúng. Anh cố ý hạ giọng, ác ý lừa gạt Thí Đào, “Ò, cái xúc xích kia đã hết hạn nửa năm. Nếu chẳng may ăn phải, có thể sẽ chết đó nha.”
“Méo meo?!” Thí Đào đột nhiên quay đầu về phía Thường Hạ, vẻ mặt kinh ngạc và đôi tai dựng thẳng lên. Không mất quá hai giây để đắn đo, Thí Đào nhảy ra khỏi ổ mèo, đối mặt với cửa sổ kiểu Pháp, cắn răng chịu đựng, và bắt đầu xả ra.
Nôn mửa. Thí Đào ấn hai bàn chân trước lên ngực và siết chặt thực quản trong tuyệt vọng.
Thật tiếc vì nó đã không ăn cỏ mèo và không thể nôn ra bất cứ thứ gì.
Thường Hạ khoanh tay xem cảnh này, không khỏi kinh ngạc, thậm chí còn muốn trêu chọc.
“Quả nhiên là cưng.” Thường Hạ nhướng mày, có chút ảo não gật gật đầu, “Thật là xấu trai.”
Vì quá muốn nôn ra thứ gì đó trong bụng, nagy cả nước mắt sinh lí cũng rơi, những sợi lông mịn trên khóe mắt cũng ướt đẫm.
Để khẳng định thêm suy đoán của mình, Thường Hạ lấy ra một hộp thuốc tiêu hoá từ hộp thuốc ý tế trong tủ, lắc lắc với Thí Đào rồi nói: “Anh có một loại thuốc cứu mạng, nhưng tiếc là chỉ có con người mới có thể uống được.”
Thí Đào nghe xong, lỗ tai dựng đứng, sau đó lại di chuyển lên xuống, lộ ra vẻ vô cùng rối rắm. Thường Hạ thấy nó vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu rồi bước tới, vươn một cái vuốt đầy lông ra ấn vào mu bàn tay của anh.
“Bùm” một tiếng. Một làn khói trắng bay ra trong không khí loãng, móng vuốt lông lá biến mất, một bàn tay trắng mịn xuất hiện.
Móng tay của tay này dài hơn một chút, nhưng có những nếp gấp rất đẹp.
“Thuốc.” Thanh niên tóc đen vừa xuất hiện lại rơi lệ nắm lấy tay Thường Hạ, nghẹn ngào nói: “Xin anh đấy, Thường Hạ! Tôi muốn uống thuốc, tôi không muốn chết.”
Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến Thường Hạ vẫn chưa kịp phản ứng về việc con mèo trở thành người như thế nào. Anh dụi mắt, nhìn thanh niên tóc đen đang ngây người gọi tên mình.
Con ngươi có màu hổ phách mờ, giống hệt Thí Đào.
“Uiii… Thí Đào?” Thường Hạ ngập ngừng gọi cậu.
“Ừm, là tôi, Thường Hạ, mau đưa thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ chết.” Thí Đào kêu lên, nước mắt trượt dài trên gò má tròn trịa của cậu, cậu lắc mạnh Thường Hạ, đưa tay về phía trước, cậu muốn lấy thuốc tiêu hoá.
Thường Hạ vẫn chưa bình phục sau chấn động, sắc mặt vẫn không có gì khác biệt quá lớn, anh không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với tình cảnh hiện tại. Thường Hạ đưa thuốc cho Thí Đào với vẻ mặt bối rối, sau khi Thí Đào nhét thuốc thuốc vào miệng và nhai thật mạnh, anh nuốt nước bọt và nói một cách bình tĩnh với cậu.
“Lại đây, chúng ta nói chuyện.”
Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.