Sau Khi Nhặt Được Một Con Mèo

Chương 6: Hiểu lầm




Thường Hạ, người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng kéo áo phông của Thí Đào để che đi phần chân của cậu, và kéo cậu vào phòng ngủ với bao lớn bao nhỏ trên tay mình.
Mục An An vẫn còn hỗn độn trong gió, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh khi Thí Đào chạy tới.
Khoang mũi đang dần nóng lên… Mục An An vươn tay lau mũi, moá ơi, tay đỏ tưng bừng luôn nè.
Trong phòng ngủ, Thí Đào rất phấn khích đi vòng qua Thường Hạ ngửi được, “Tôi ngửi được mùi cá! Ăn ăn ăn!”
Thường Hạ đỡ trán ấn lại Thí Đào đang xôn xao, anh đau đầu quá, không biết đi ra ngoài phải giải thích như thế nào với Mục An An. Anh kéo thẳng bộ quần áo xoắn quẩy trên người Thí Đào và thở dài, “Sao cậu chỉ mặc áo sơ mi mà không mặc quần thế hả?”
Quần dài? Thí Đào cố nhớ lại cái quần đó có hình dạng như thế nào, “Nó có phải là cái đang mặc trên chân của anh không? Của anh quá dài, tôi không thể đi được nếu như mặc nó vào.”
Đúng là như vậy, Thường Hạ cao 1m87 còn Thí Đào dù đã biến thành người nhưng chỉ cao khoảng 1m75, không thể mặc chung quần với anh được.
Nhìn thấy phần dưới trần trụi của Thí Đào, Thường Hạ chợt nhận ra rằng anh đã quên mua đồ lót cho Thí Đào. Hôm nay có rất nhiều việc chỗ làm nên anh chưa nghĩ đến việc mua quần áo cho Thí Đào.
Mục An An lẽ ra không nên nhìn thấy bọn họ… Thường Hạ cắn răng chịu đựng.
Thấy Thường Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hạ bộ của mình, Thí Đào khó hiểu kéo vạt áo lên, nhìn cơ thể hồng hào và mềm mại của cậu rồi nghiêng đầu nghi ngờ, sao vậy?
Thường Hạ đột nhiên tỉnh dậy từ trạng thái mê muội, khuôn mặt già nua nóng bừng, nhìn lên trần nhà một cách mất tự nhiên.
“Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng đi, đừng ra ngoài, tôi xuống lầu mua đồ xong rồi quay lại.” Thường Hạ cầm lấy chăn, quấn Thí Đào vào trong.
Thí Đào gật đầu và ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.
Thường Hạ xuống cầu thang đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài để mua một số đồ dùng cho Thí Đào, đặc biệt là đồ lót. Khi đi ngang qua phòng khách, Thường Hạ nhìn thấy Mục An An lúng túng nhìn lên và lấy khăn giấy che mũi và miệng.
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Thường Hạ hỏi.
“Hả?” Mục An An nghiêng người ngẩng đầu nhìn Thường Hạ, “À, không có chuyện gì, chỉ là cổ hơi đau, hehe.”
Có vết máu ở môi, ổn thiệt không đó? Thường Hạ đen mặt. Anh bước vào phòng bếp rót một cốc nước ấm đưa cho Mục An An, anh nói: “Chị ngồi nghỉ ngơi trước đi. Tôi xuống lầu mua vài thứ rồi quay lại ngay.”
“Đi đi.” Mục An An cứng cổ vẫy vẫy tay.
Sau khi mua đồ xong, Thường Hạ lập tức vào phòng ngủ giúp Thí Đào mặc đồ lót, từ trong tủ lấy ra một chiếc quần mặc nhà để mặc cho Thí Đào.
“Có thể gấp quấn ống quần lại như thế này sẽ không sợ giẫm lên.” Thường Hạ ngồi xổm xuống, gập ống quần lại.
“Wow, thật không giẫm lên nè.” Thí Đào đứng dậy và cố gắng.
“Xuống phòng khách ngồi chờ, nếu chị đó nói chuyện với cậu, cậu không được nói mình là mèo, biết không?” Thường Hạ nói với cậu.
Chị gái? Là người đứng bên cạnh Thường Hạ khi vừa vào cửa đúng không. Thí Đào nhanh chóng đap ứng, “Tôi biết rồi, bởi vì con người không thể biến mình thành động vật, nên họ không thích động vật có thể biến thành người, có đúng không?”
Được rồi, cứ cho là đúng đi. Thường Hạ lúng túng xoa mái tóc của Thí Đào, và tiếp tục nói, “Nếu chị ấy hỏi cậu tên gì, cậu không thể nói rằng cậu tên là Thí Đào, cậu có thể nói tên mình là … Đào Miểu Miểu.”
“Đào Miểu Miểu…” Thí Đào im lặng nói cái tên giả, nghĩ rằng nó nghe cũng được.
Hai người trở lại phòng khách, lúng túng nhìn Mục An An.
Ba người lúng túng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Mục An An nhìn Thí Đào đã ăn mặc chỉnh tề, cố hết sức vẽ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng, hỏi Thường Hạ: “Đây là? Thường Hạ, sao cậu không giới thiệu đi chứ?”
Thường Hạ ho nhẹ rồi giới thiệu họ với nhau, “Đây là Đào Miểu Miểu. Cậu ấy … tạm thời sống trong nhà tôi. Đây là Mục An An, cấp trên của tôi.”
Thí Đào không thích Mục An An nhìn chằm chằm vào Thường Hạ với đôi mắt đưa tình như vậy, thấy Thường Hạ ngồi gần cô ấy khi cô ấy đang nói chuyện, cậu bĩu môi không vui.
“Tôi đi nấu cơm trước, chị cứ tự nhiên đi.” Thường Hạ đứng dậy đem nguyên liệu vào phòng bếp.
Còn lại hai người cau mày, không khí đượm mùi thuốc súng.
Mục An An bị Thí Đào dùng ánh mắt thù địch nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm, thầm nghĩ, bọn họ sẽ không có quan hệ như vậy đó chứ, lẽ nào Thường Hạ… thật sự là gay sao?
Cô nhìn vào phòng bếp, cố gắng khống chế biểu tình, thấp giọng hỏi Thí Đào đang ngồi đối diện, “Nói thật đi, cậu và Thường Hạ có quan hệ gì vậy?”
Thí Đào đang không vui lại càng thêm bất mãn sau khi được hỏi, khi Thường Hạ giới thiệu cậu, anh đã nói rằng cậu chỉ ở tạm thời, nhưng hai ngày trước, Thường Hạ cũng nói rằng đây là nhà của cậu.
“Tôi được Thường Hạ nuôi.” Để che giấu thân phận của mình, Thí Đào đã bỏ từ mèo ở cuối câu.
Suy nghĩ của Mục An An lập tức liên tưởng đến tình tiết trong tiểu thuyết nam nữ không trong sáng mà cô đang xem, cả người giống như bị sét đánh. Cô không thể tin được rằng người đàn ông mà cô để ý hơn nửa năm nay lại thật sự tra như vậy, lại còn nuôi một cậu bé trắng trẻo và dịu dàng, thơm tho như vậy ở trong nhà.
What’s the f**king day!
Không biết là đang tức giận bản thân hay là tức giận Thường Hạ đã che dấu quá sâu, Mục An An chỉ cảm thấy chính mình chọc giận đến đầu óc choáng váng. Cô cố kìm nén cơn tức giận, xách túi bỏ đi mà không nói một lời.
“Đúng vậy, đàn ông không có ai tốt cả.” Mục An An khó chịu khi nghĩ đến việc thường xuyên phải thể hiện ưu điểm của mình, còn Thường Hạ không từ chối cũng như không bày tỏ. Cô khoanh tay đứng trong thang máy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương nổi cả lên.
Nhưng khi quay người lại, Mục An An không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cổ áo cười nhạo, “Hừm, vậy đi, một người quyến rũ như tôi sao có thể không xứng được. Trai thẳng à? Đúng là đầu ốc bị lu mờ mà.”
Thường Hạ, một chuyên gia nấu ăn chăm chỉ đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp mang theo món canh cá, trong phòng khách không còn ai ngoài trừ một vật thể đang ngồi bó gối trên ghế sô pha và xem TV. Người còn lại đã biến mất không dấu vết.
“Đào béo, chị kia đi đâu rồi?” Thường Hạ đặt canh cá lên bàn rồi bước tới.
“Tôi không biết.” Sự chú ý của Thí Đào bị thu hút bởi hương vị thơm ngon của món canh cá, cậu nhún vai và nói một cách ngây thơ, “Cô ấy nói chuyện với tôi xong rồi rời đi.”
Anh cũng thể hiểu được đây là tình huống gì. Thường Hạ nhớ lại hành vi kỳ lạ của Mục An An vào buổi chiều và cởi tạp dề, đi vào bếp và mang hai món ăn còn lại lên bàn.
“Quên đi, để cô ấy yên tĩnh vậy.” Thường Hạ bỏ qua chuyện này, dù sao anh cũng mua nhiều cá như vậy cho Thí Đào. Anh đặt chén đũa lên bàn và gọi Thí Đào, “Đến ăn đi, tất cả cá đêm nay là của cậu.”
Chú thích:
苗苗 /Miáo miáo/: Miêu Miêu
猫 /Māo/: Con mèo
Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.