—Hề Tương Lan: “Thịnh tông chủ đè ta ra cưỡng hôn!”—
Những lời mắng gà mắng chó của Hề Tương Lan đều bị ép đổi thành lời tỏ tình sến súa.
Y che miệng ho một hồi lâu, khóe mắt đỏ ửng, bờ mi dài bị nước mắt thấm ướt trở nên đen nhánh như lông quạ, trông như sắp sửa rơi lệ.
Toàn thân ‘cái gai’ vốn đã lạnh lẽo băng giá, giờ còn kèm theo bản mặt hung thần của Thịnh Tiêu, thật sự là quá khớp, Hề Tương Lan thầm kinh hoảng trong lòng, suýt chút cho là Thịnh Tiêu đích thân tới đây.
Người này có tu vi cao hơn y, Hề Tương Lan không thể nhìn ra hắn là đang cải trang hay là dáng vẻ bình thường lúc trước mới là cải trang.
Hề Tương Lan quơ tay múa chân: “Đại nhân?”
Thịnh Tiêu nhìn y với đôi mắt tựa giếng cổ ngàn năm: “Không phải nói muốn giải tỏa nỗi khổ tương tư sao?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan dè dặt quơ tay: “Ngài là người của Giải Trĩ Tông mà giả mạo Tông chủ Thịnh Tiêu như vậy, bộ không sợ Tông chủ phát hiện sẽ đuổi việc ngài sao?”
Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Không biết.”
Hề Tương Lan thầm nghĩ má nó quá giống, giống như phải nhường y mà nhất thời không dám ra tay.
Nhưng vì lý do an toàn, Hề Tương Lan cắn răng một cái thật mạnh, sau đó bước nhanh tới vài bước nhào vào lòng Thịnh Tiêu, vòng tay ôm lấy cổ hắn rồi kéo xuống, trông như muốn rướn người hôn lên.
Con ngươi của Thịnh Tiêu vẫn điềm nhiên như thường, hắn vô cảm mặt đối mặt với y.
Môi của Hề Tương Lan cách môi Thịnh Tiêu khoảng một đốt ngón tay, thật giống như một trận gió nhẹ thổi qua là có thể đẩy thân thể gầy yếu của y dính sát vào.
Đồng thời trống ngực của Hề Tương Lan đập cuồng loạn.
Nếu thật sự là Thịnh Tiêu, đứng sát rạt như vậy chắc chắn sẽ bị hắn xách cổ ném chết không kịp ngáp.
Nhưng ánh mắt của ‘cái gai’ này nhìn y không có chút cảm xúc nào cả, không tức giận, không ngượng ngùng, chỉ có ý lạnh cuồn cuộn vô tận.
Không hề giống Thịnh Tiêu.
Cuối cùng Hề Tương Lan có thể thở phào nhẹ nhõm, giả vờ mang theo tình cảm chứa chan dí sát vào ngắm nghía khuôn mặt của Thịnh Tiêu cho đã, một lúc lâu sau mới ‘thỏa lòng’ lùi ra mấy bước, hai tay quơ loạn xạ dùng thủ ngữ.
“Đại nhân đúng là… Rất, thấu, hiểu, lòng, người.”
Vừa dứt lời, ống tay áo rộng phất lên phát ra tiếng gió vù vù.
Thịnh Tiêu im lặng nãy giờ bỗng chầm chậm nói ra một chữ: “Nhìn.”
Hề Tương Lan: “…”
Nhìn mả cha ngươi!
Nhưng là do y bày ra vụ ‘nỗi khổ tương tư’ nên không thể tự vả mặt mình được, đành phải vén tay áo lên rồi chống khuỷu tay lên bàn, nén giận ngắm nhìn cho thỏa ‘nỗi khổ tương tư’.
Mặc dù Hề Tương Lan là tù nhân bị Phược Lăng bắt trói, nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mạnh.
Thân thể gầy yếu được bao bọc trong bộ đồ đỏ rực, y ngồi nghiêng người để lộ ra đường cong ẩn hiển nơi eo hông, hai chân bắt chéo, trông còn nhàn hạ thoải mái hơn Thịnh Tiêu.
Y vốn sợ Thịnh Tiêu nên khi đối diện với khuôn mặt đó vẫn run rẩy trong vô thức.
Nhưng có lẽ sau khi biết được người này chắc chắn là người của Giải Trĩ Tông ra ngoài chấp lệnh, Hề Tương Lan nhìn một chốc, lá gan từ từ lớn lên, dứt khoát nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Không thể không nói, trong tất cả học sinh ở Chư Hành Trai, Hề Tương Lan thích nhất là khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Thịnh Tiêu.
—Giống như tất cả vạn vật thế gian đều như nước chảy hoa rơi với hắn, ánh mắt tựa giếng khô kia sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà dừng lại.
Thời niên thiếu, Hề Tuyệt rất thích ghẹo mèo chọc chó, mỗi lần thấy bản mặt trong trẻo, lạnh lùng và thờ ơ của hắn là y liền thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn hái đóa hoa cao lãnh này xuống nhúng khuấy trong vũng bùn.
Mà cuối cùng…
Người té vào vũng bùn lại là bản thân y.
Vào ngày Hề Tương Lan ở Giải Trĩ Tông mất đi Tương Văn, Thịnh Tiêu trải qua trăm đạo lôi kiếp, suốt tám ngày tám đêm chịu đựng thiên lôi màu tím giáng thẳng vào đầu, đạt đến trạng thái hư cảnh.
Thiếu một bước nữa là thăng cấp thành Đại thừa kỳ hiếm hoi ở Thập Tam Châu.
Ánh mắt của Hề Tương Lan giống như lưỡi câu, to gan lớn mật nhìn chằm chằm vào mắt, môi mỏng và chỗ dưới cằm của hắn, thật giống như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể đùa bỡn lưu manh.
Quần áo của Thịnh Tiêu như thể bị ánh mắt của y lột xuống sạch sẽ, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh thản nhiên như thường, sau đó hắn đưa một tấm ngọc lệnh của Giải Trĩ Tông cho Thượng Nguyên, có vẻ muốn giao việc gì đó cho nàng ta.
Thượng Nguyên gật đầu: “Vâng.”
Dứt lời, nàng giống như chú chim xinh đẹp nhẹ nhàng không tiếng động bay ra ngoài.
“Đại nhân.” Ánh mắt của Hề Tương Lan đảo qua đảo lại, lại bắt đầu cợt nhả đánh chủ ý xấu, đôi mắt cong cong: “Nếu ngài muốn cho ta giải bày nỗi khổ tương tư, đâu có thể để ta ngắm chay mãi thế này được?”
Thịnh Tiêu nhìn y, chân mày khẽ nhếch, tựa như đang nói: “Ngươi lại muốn làm gì.”
Hề Tương Lan hớn hở, hai tay quơ nhanh đến nỗi không thấy tàn ảnh: “Nếu Thịnh tông chủ ở đây mà bị ta không biết xấu hổ nhìn chằm chằm như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận.”
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu mới nói: “Tại sao nổi giận?”
“…Đè ta cưỡng hôn.” Hề Tương Lan hăng hái múa tay múa chân không chớp mắt: “Thịnh tông chủ mặt mỏng, mỗi lần bị chọc tức muốn chết nhưng vẫn không nỡ buông lời trách mắng, khi chặn miệng ta còn mơn trớn mút môi ta nữa.”
Y giơ hai tay lên làm động tác hôn ngấu nghiến mãnh liệt.
Thịnh Tiêu: “…”
Xa cách sáu năm, Hề Tương Lan rốt cuộc cũng thấy ‘Thịnh Tiêu’ lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, y vui vẻ đến mức muốn đứng lên bàn nhảy múa một phen.
“Còn nữa.” Hề Tương Lan tiếp tục nói: “Thịnh tông chủ có chuỗi vòng tay Thiên Diễn Châu, mà ngươi lại không có…”
Y còn chưa dùng thủ ngữ nói xong thì Thịnh Tiêu đã giơ nhẹ tay lên, sau khi luồng lôi văn lóe lên một cái, chuỗi vòng tay Thiên Diễn Châu nhẹ nhàng hiện lên trên cổ tay của hắn, còn khẽ đung đưa theo quán tính.
Hề Tương Lan nhẹ nhàng hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiên Diễn Châu ‘hàng giả’ kia một lúc lâu.
Giống, giống hệt như thật.
“Ta…” Hề Tương Lan thử thăm dò: “Ta có thể sờ thử không?”
Nếu là Thịnh Tiêu, ai mà dám đụng vào bảo bối Thiên Diễn Châu thì sớm đã bị ‘Kham Thiên Đạo’ của hắn giáng sét đánh, biến móng vuốt thành giò heo quay cháy khét.
Hề Tương Lan âm thầm nín thở, chờ người này trả lời.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y, đột nhiên nhấc tay lên.
Hề Tương Lan vô thức ngửa người ra sau, suýt chút nữa tưởng hắn muốn giáng sét đánh mình.
Thế nhưng một giây tiếp theo, chuỗi hạt Thiên Diễu Châu bị tùy tiện ném qua, rơi cái bịch nặng nề vào cánh tay nhỏ gầy Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan:???
Lại lần nữa khẳng định người này không phải là Thịnh Tiêu!
‘Hàng giả’ này rất nặng, Hề Tương Lan lại là con gà bệnh không còn mống linh lực, cổ tay đeo chuỗi vòng Thiên Diễn Châu suýt chút nữa bị đè nặng kéo ngã xuống đất.
“Thiên Diễn Châu nào có nặng đến vậy?” Hề Tương Lan thầm nghĩ: “Người này không biết làm đồ giả sao cho giống thật à?”
Mỗi lần Thịnh Tiêu dùng Thiên Diễn Châu, một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu giống như bong bóng bay lơ lửng giữa không trung, gió thổi nhẹ qua cũng có thể làm hạt châu va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo như đồ sứ bị vỡ.
Làm gì giống cái này, nặng trình trịch còn hơn đá tảng.
Hề Tương Lan đặt ‘hàng giả’ nặng như heo lên đùi, thờ ơ vuốt ve mấy hạt châu trên đó.
Rất nhanh sau đó y ‘hắc’ một tiếng giống như bắt được sơ hở.
“Đại nhân.” Hề Tương Lan giơ ngón tay lên: “Mọi người đều biết Thiên Diễn Châu của Thịnh tông chủ gồm có một trăm lẻ tám viên, chuỗi vòng này của ngài chỉ có một trăm lẻ bảy viên, thiếu mất một viên rồi.”
Thịnh Tiêu không kiên nhẫn đứng dậy.
Hề Tương Lan lật đật cầm một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu chạy theo sau: “Ưm! Lòng ta không phải gỗ… Phẹt—”
Chuỗi vòng này quá nặng, làm cho cổ tay của Hề Tương Lan bị trì xuống đến mức phát đau.
Thịnh Tiêu không quan tâm y, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này Thượng Nguyên đã vội vã trở lại: “Đại nhân, đại sư trụ trì của chùa Cô Xướng từ chối tiết lộ danh tính người bán bức tranh Tương Văn, ta dùng ngọc lệnh Giải Trĩ Tông ép hắn nói ra, nhưng hắn lại nói không biết người bán là ai.”
Thịnh Tiêu hơi nhíu mày.
“Là sao?”
“Nghe nói là được một con rối gỗ đưa tới, không để lại họ tên hoặc linh lực, thậm chí còn không để lại địa chỉ để chùa Cô Xướng gửi đến số linh thạch bán đấu giá được.”
Hề Tương Lan cầm chuỗi vòng như thể đang xách cục tạ ì ạch đi tới, trong lòng thầm mắng cái gai kia chắc chắn cố ý để y xấu mặt, khi nghe vậy liền sửng sốt.
Rối gỗ?
Vô Ngân Thành là nơi chuyên sản xuất rối gỗ.
Thịnh Tiêu cất ngọc lệnh vào, phất tay áo định tự mình đi hỏi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước thì sau lưng truyền đến tiếng quát chói tai.
“Hề Tuyệt—!!”
Thịnh Tiêu nhíu mày quay đầu lại.
Khúc Nhiêu nổi giận đùng đùng dẫn theo một hộ vệ hóa thần cảnh và một hộ vệ nguyên anh, trong tay còn cầm thanh kiếm sắc bén, hung dữ trợn mắt nhìn Thịnh Tiêu, trông như sắp nhào tới chém người.
Hề Tương Lan còn đang vật vã với chuỗi vòng Thiên Diễn Châu, thấy vậy liền vui vẻ.
Tên đần Khúc Nhiêu này cuối cùng đã nhặt được não, chạy tới đây muốn tìm người tính sổ à?
Cũng may là Hề Tương Lan đã quay về với dung mạo bình thường, không còn đội lốt Thịnh Tiêu nữa, mặc bộ đồ đỏ rực háo hức vây xem trò vui, suýt chút nữa không nhịn được mà cười phá lên, nốt ruồi son ở đuôi mắt tựa như giọt máu tươi, diễm lệ chói mắt.
Thịnh Tiêu liếc sang Hề Tương Lan, y lập tức bày ra vẻ mặt nặng nề lo âu.
Thịnh Tiêu: “…”
Khúc Nhiêu sắp sửa tức điên lên, hắn thấy Hề Tuyệt vẫn còn cả gan vô liêm sỉ vác khuôn mặt của Thịnh Tiêu đi rêu rao lừa gạt khắp nơi, thậm chí còn tỏ ra thờ ơ khi thấy hắn tới, lúc này không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hai tên hộ vệ chớp nhoáng biến mất tại chỗ, sau đó một trước một sau chặn đường Thịnh Tiêu trên hành lang dài.
Thượng Nguyên trợn mắt há mồm.
Lần đầu tiên nàng thấy có tu sĩ hóa thần cảnh và nguyên anh dám chặn đường Tông chủ.
Không muốn sống nữa sao?
Khúc Nhiêu biết Hề Tuyệt giờ là một con ma bệnh mất sạch tu vi, yết ớt nhỏ bé, hắn sấn sổ tiến tới, lưỡi kiếm ác liệt ‘vút’ một tiếng kề ngay cổ của Thịnh Tiêu.
Thượng Nguyên lại hít sâu một hơi.
Thịnh Tiêu rũ mi, làm như không thấy lưỡi kiếm sắc bén đang kề sát trên cổ mình, hơi nghiêng đầu nhìn Hề Tương Lan.
Chắc chắn lại là người này gây chuyện.
Hề Tương Lan đã lùi vào trong phòng, đặt chuỗi vòng Thiên Diễn Châu lên bàn, vừa ngồi gác một chân lên ghế vừa chống cằm xem kịch vui, cái tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve ‘đồ giả’ Thiên Diễn Châu, vẻ mặt trông thì nặng nề lo âu nhưng đôi mắt lại lóe lên sự tinh nghịch ranh mãnh.
Khúc Nhiêu thấy hắn còn dám nhìn đông ngó tây, cả giận nói: “Hề Tuyệt, ngươi đừng tưởng giả dạng thành Thịnh Tiêu chạy tới cướp Ngu Đàm Hoa là ta sẽ không phát hiện ra. Lần này ngươi rơi vào tay ta, đừng vọng tưởng có thể dễ dàng chạy thoát như sáu năm trước!”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan vui không chịu được, lỡ miệng ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Thịnh Tiêu lại liếc y.
Khúc Nhiêu thấy hắn còn dám liếc mắt đưa tình với nam nhân áo đỏ xinh đẹp đằng kia, cái tay cầm kiếm run lên vì tức giận, sau đó nhìn sang Thượng Nguyên há miệng suýt bị trật khớp hàm, lạnh lùng nói: “Người của Giải Trĩ Tông cũng có mặt ở đây, ta muốn ngươi tự miệng nói, tại sao Tương Văn của ngươi biến mất!”
Thượng Nguyên ngơ ngác hồi lâu mới miễn cưỡng thông não— Thì ra Khúc Nhiêu tưởng Hề Tuyệt đang giả mạo Thịnh Tiêu.
Nếu không thì hắn sẽ không dám cả gan kề kiếm lên cổ của Thịnh tông chủ.
Thịnh Tiêu hờ hững hỏi ngược lại: “Tại sao biến mất?”
“Có quỷ mới biết! Là ta đang hỏi ngươi mà?!” Khúc Nhiêu nóng nảy, ước gì có thể nhào tới cạy miệng hắn để móc ra sự thật: “Dù sao cũng không phải Khúc gia ta róc xuống, ngươi mau làm sáng tỏ đi!”
Tương Văn cấp Linh mang đến cám dỗ quá lớn, một khi cướp được và đem đi dung hợp, chỉ cần tu luyện thêm mấy năm là có thể phi thăng.
Tông chủ tiền nhiệm của Giải Trĩ Tông đã bị người lặng lẽ ám sát vào một năm trước, cả phủ đệ đều bị xới tung lên trời, giống như hung thủ muốn tìm kiếm Tương Văn của Hề Tuyệt.
Chẳng qua không biết lời đồn này là thật hay giả nhưng đã khiến Khúc gia trong vòng mấy năm qua từ trên mây rơi thẳng xuống đất, ngay cả linh mạch Thiên Diễn cũng bị các thế gia khác giậu đổ bìm leo xâu xé hơn phân nửa.
Nếu còn không nhanh chóng làm sáng tỏ, sợ là không lâu nữa Khúc gia hưng thịnh sẽ rơi vào tình cảnh sa sút.
Hề Tương Lan thầm nghĩ Khúc Nhiêu đúng là tên đần chính hiệu.
Những thế gia khác ở Trung Châu đều không có một nhà nào sinh ra Tương Văn cấp Linh.
Bọn họ chỉ muốn xâu xé linh mạch Thiên Diễn của Khúc gia, cho dù Khúc gia có làm sáng tỏ lời đồn hay không thì sợ là những thế gia như lũ sói đói vồ mồi kia vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Thiếu Tương Văn không sợ, mất sạch linh mạch Thiên Diễn mới đáng sợ.
Có linh mạch Thiên Diễn, muốn có bao nhiêu Tương Văn mà chả được?
Hề Tương Lan mặc kệ mọi chuyện xảy ra rùm beng là vì Tương Văn của mình, y vô tâm vô phế ngồi đó xem náo nhiệt, còn ước gì hai người họ lao vào bem nhau càng ác liệt càng tốt.
Có điều, Hề Tương Lan nhanh chóng vui quá hóa buồn.
—Cái bàn không chịu nổi sức nặng của Thiên Diễn Châu nên ‘rầm’ một tiếng sụp gãy, các hạt châu to tròn rớt ầm ầm xuống đất.
Hề Tương Lan đang bận coi náo nhiệt, cảm giác bên cạnh có thứ bị rớt nên theo phản xạ duỗi tay xuống tìm.
Nhưng mấy viên Thiên Diễn Châu quá nặng, y vừa thò tay định nhặt thì bị kéo lảo đảo xuống theo, có hai viên nhắm ngay ngón tay của y mà nện thẳng xuống.
‘Ầm’ một tiếng rõ to.
Hề Tương Lan cứng đờ, tức khắc trắng bệch cả mặt.
Mười ngón tay liền tâm.
Lần này y đau đớn không hề giả vờ, bởi vì đau thật nên nước mắt sinh lý rơi lã chã.
Hề Tương Lan vô thức rên lên để giảm bớt đau đớn, nhưng lời thốt ra miệng kèm theo tiếng sụt sùi vẫn lại là: “Lòng ta không phải gỗ hu hu… Không phải gỗ đá hu hu hu….”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu nhíu mày, ngón tay khẽ động, các viên Thiên Diễn Châu lập tức bay tới rồi tự động nối thành vòng tay đeo vào cổ tay của Thịnh Tiêu.
“Ngay cả Thiên Diễn Châu cũng làm rất giống đồ thật, ngươi đúng là hao tâm tổn trí.” Khúc Nhiêu vẫn chưa phát hiện ra vấn đề, còn đứng đó cười khẩy: “Cho dù ngươi cầm tới Kham Thiên Đạo của Thịnh Tiêu, hôm nay có mọc cánh cũng khó thoát.”
Một hộ vệ đứng bên cạnh nhạy bén lờ mờ phát hiện ra gì đó, hắn tái mặt nói nhỏ với Khúc Nhiêu: “Thiếu gia, người này…”
Thịnh Tiêu đột nhiên tiến tới một bước, lưỡi kiếm sắc bén của Khúc Nhiêu bỗng bị xô lệch qua một bên, giống như chạm vào tường đồng vách sắt, không lưu lại một dấu vết nào.
Hắn nhìn thẳng vào Khúc Nhiêu, môi không nhúc nhích nhưng giọng nói như chuông đồng lại văng vẳng bên tai, Thịnh Tiêu lặp lại một lần: “Tại sao biến mất?”
Khúc Nhiêu vẫn chưa nhận ra vấn đề, hắn nắm chặt kiếm ngoài mạnh trong yếu nói: “Thập Tam Châu có mười hai Tương Văn cấp Linh, năm đó Chưởng tôn Trung Châu cũng muốn bảo vệ ngươi, huynh trưởng của ta nào dám phá hủy Tương Văn cấp Linh?! Chỉ là muốn ngươi ăn chút đau khổ cho hả giận, Tương Văn của ngươi đột nhiên biến mất, chúng ta cũng rất muốn biết nó biến đi đằng nào!”
Tất cả người của Khúc gia đều giải thích giống hệt vậy, nhưng Tương Văn cấp Linh sao có thể nói mất là mất.
Trong mắt Thập Tam Châu, lời giải thích này chẳng qua chỉ là để che giấu việc làm chiếm Tương Văn làm của riêng mà thôi.
Nhưng nếu Khúc gia nói thật, vậy thì rốt cuộc Tương Văn của Hề Tuyệt đã bị phế như thế nào?
Thịnh Tiêu bỗng xoay người nhìn Hề Tương Lan.
Có lẽ Hề Tương Lan cực kỳ sợ đau, nước mắt nóng hổi rơi lã chã một cách mất kiểm soát, giống như hạt châu bị đứt dây liên tục rơi xuống.
Khóe mắt của y ửng đỏ, đang phồng má thổi thổi ngón tay sưng đỏ vì bị đập đau, trong miệng còn đang thút thít ngắt quãng: “Lòng ta không phải hức hức gỗ đá hức hức.”
…Bị đập có mỗi ngón tay mà đã khóc thảm thiết như vậy rồi.
Hề Tương Lan nhận ra Thịnh Tiêu đang nhìn mình, liền khẽ nâng đầu lên.
Y cũng đã nghe Khúc Nhiêu nói nhưng không quan tâm, đôi môi nhạt màu của y ngậm lấy ngón tay sưng đỏ, khóe mắt ửng hồng làm cho nốt ruồi son trông như đóa hoa đỏ rực nở rộ, ngửa khuôn mặt ướt nhòe nước mắt mỉm cười với Thịnh Tiêu.
Ngoan ngoãn lại dịu dàng, giống như đóa hoa anh túc ngụy trang thành mỹ nhân ngây thơ dễ dụ.
Con ngươi của Thịnh Tiêu tức khắc co rụt lại.
Khúc Nhiêu thấy ‘Hề Tuyệt’ không coi mình ra gì, lửa giận lại bốc lên cao mấy mét, dùng hết sức cầm kiếm chém thẳng vào cổ Thịnh Tiêu.
Hộ vệ hoảng sợ la lên: “Thiếu gia không thể!”
Khúc Nhiêu làm gì còn não nghĩ đến chuyện khác, nếu đã không thể khiến kẻ này làm sáng tỏ lời đồn, vậy thì giết phứt cho hả giận!
Khúc Nhiêu vừa nghĩ đến chuyện tên đầu sỏ hại Khúc gia thê thảm sắp sửa hóa vàng dưới lưỡi kiếm của mình, trong lòng sảng khoái bất tận.
Một chớp mắt tiếp theo, khi linh khí giá trên trời cuốn theo linh lực như sóng thần sắp chém xuống, Thịnh Tiêu bỗng nhẹ nhàng nâng tay lên, năm ngón tay giống như làm bằng tảng băng vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm.
‘Keng—’
Khúc Nhiêu không khỏi sửng sốt.
Hắn theo phản xạ ghì lưỡi kiếm xuống nhưng phát hiện không cử động được, lại liều mạng rút ra rồi chém xuống, liên tục hai lần như vậy nhưng vẫn không xi nhê gì.
Con ngươi vô cảm của Thịnh Tiêu tựa như giông bão cuồn cuộn kéo đến, tùy ý phóng ra ý lạnh ngút trời.
Vẻ đắc ý trên mặt Khúc Nhiêu từ từ biến mất, đầu óc bị lửa giận làm choáng dần tỉnh táo trở lại.
Hắn ngơ ngác nhìn người trước mặt, đột nhiên cả người run lập cập.
Hề Tuyệt…
Không phải đã là một kẻ tàn phế mất hết tu vi rồi sao?
===Hết chương 13===