“Ta sống lại.”
Tên ma bệnh này nói mười câu hết chín câu là giả, mèo mun nhất thời không phân biệt được y có đang nói bậy hay không, nhưng không làm chậm trễ nó mắng chửi y: “Có ngày ngươi sẽ chết vì cái miệng nói bậy vô tội vạ của mình.”
Hề Tương Lan cười phá lên.
Thập Nhị Cư là một y quán xập xệ, trên tường toàn là dây leo bò lổm ngổm chằng chịt, trông chẳng khác gì vết cào của quỷ, bên dưới mái hiên mọc ra khóm hoa đen không rõ tên.
Đứng bên ngoài nhìn vào, y quán không giống nơi để chữa bệnh, mà là giống nhà ma hơn.
Thậm chí bảng hiệu còn bị mẻ mất một miếng lớn.
Cổng chính được đẩy ra, gió lạnh thấu xương gào thét lùa vào thổi cho cái thây bệnh tật của Hề Tương Lan lảo đảo vài lần, khiến y không nhịn được che miệng ho khù khụ.
Y đi vào y quán tối thui không ánh đèn, đang định cầm hộp quẹt thắp sáng.
Bất thình lình, một giọng nói truyền tới từ trong bóng tối vô tận, giống như rắn độc chờ con mồi rơi vào tầm ngắm.
“Hề Tương Lan, ngươi trốn kỹ thật đấy.”
“Xoẹt—” Que diêm đúng lúc bén lửa cháy lên, thắp sáng y quán chật hẹp.
Tay của Hề Tương Lan cứng ngắc, ngón tay vì dùng sức mà trở nên xanh trắng mất tự nhiên.
Mèo mun trên vai y trực tiếp xù lông lên, hoảng hốt bò ra sau gáy của y để trốn.
Bốn bức tường của y quán toàn là những hộp vuông đựng thuốc, một nam nhân đô con mặc bộ trang phục trắng vẽ đầy văn tự ngoằn nghoèo như bùa quỷ bằng mực tàu, trong tay đang cầm chơi một hộp gỗ cũ kỹ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong hộp gỗ đó để rất nhiều ngọc lệnh được làm giả.
Nam nhân kia cầm một miếng ngọc ấn bán thành phẩm có khắc hoa văn Thần thú của Giải Trĩ Tông lên, chậc lưỡi nói: “Không tệ, ngay cả ngọc ấn của Giải Trĩ Tông cũng có thể bắt chước được bảy, tám phần, tay nghề thật điêu luyện— Thịnh Tiêu đã biết ngươi giả mạo thân phận của hắn đi rêu rao khắp thành chưa?”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt.
Trên bàn đặt một ngọn đèn Tê Giác, đó là pháp khí truyền tin đến các nơi trên Thập Tam Châu, chi phí không rẻ, dòng chữ rồng bay phượng múa đang trôi lơ lửng trên ngọn đèn, trông giống mấy con thiêu thân vờn quanh ngọn lửa.
Phong Duật thờ ơ sờ đèn Tê Giác, cười như không cười nói: “Ngươi nói xem, nếu ta nói tin tức ở đây cho Thịnh Tiêu biết, ngươi còn mạng không?”
Hề Tương Lan: “…”
Vậy thì có mười tám cái mạng cũng không đủ sống.
Mèo mun dè dặt hỏi: “Người quen cũ của ngươi?”
Môi của Hề Tương Lan giật nhẹ, nói: “Kẻ, kẻ thù cũ.”
Mèo mun thầm nghĩ sao ngươi có nhiều kẻ thù thế hả, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng: “Thù lớn cỡ nào?”
Hề Tương Lan giữ vững nụ cười trên môi, cảnh giác liếc thanh đao được bao bọc trong màn sương đen dày đặc ở trên bàn, rất e sợ Phong Duật đột nhiên nổi điên, vung đao gọt bay đầu chó của y.
“Có thấy vết nứt rõ to trên thanh đao của hắn không? Trông đẹp chứ? —Ta làm đó.”
Mèo mun: “…”
Mèo mun co giò chạy mất dạng.
Hề Tương Lan: “…”
Sáu năm trước, Hề gia sừng sững như mặt trời ban trưa, gia thế hiển hách, chấp chưởng Trung châu Tam cảnh.
Năm mười ba tuổi, Hề Tương Lan vào Chư Hành Trai của Thiên Diễn Học Cung để tu học, bạn cùng trường đa số đều là kỳ tài ngút trời trạc tuổi nhau, Phong Duật là một trong số đó.
Hắn là con trai trưởng của Phong Châu nhà họ Phong, có thể chế ngự ác quỷ, thông thạo âm dương, tính tình quỷ quyệt lập dị.
Hai người vốn không ưa nhau, nhưng vì đều là người từng bị Thịnh Tiêu cho ăn hành nên cùng chung kẻ thù, cá mè một lứa, không quản ngày nắng đêm mưa mắng chửi Thịnh Tiêu suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng kết tình hữu nghị sâu đậm.
Chẳng qua ‘anh em như thể tay chân’ chưa được bao lâu, Hề Tương Lan trong lúc vô tình làm gãy thanh quỷ đao mà Phong Duật đắc ý khoe khoang đã lâu, thế nên ‘tình hữu nghị’ không đáng tin cậy kia lập tức tan thành mây khói, hóa thành thù hận.
Phong Duật giận dữ, điều khiển ác quỷ đuổi giết Hề Tương Lan tám ngàn dặm.
“Sao ngươi tìm được ta?” Hề Tương Lan hỏi thử.
Phong Duật búng tay, sợi bấc đang cháy trong đèn Tê Giác đột nhiên từ ngọn lửa đỏ chuyển sang ngọn lửa u lam trông cực kỳ ma quái.
“Bọn họ nói cho ta biết.”
Trong khi Hề Tương Lan đang nghĩ ‘bọn họ’ trong miệng hắn là ai, bỗng thấy ngọn lửa u lam vừa phừng lên, vô số khuôn mặt dữ tợn khủng bố của bầy quỷ lúc nha lúc nhúc hiện đầy ra cả y quán, làm cho không gian trong y quán vốn đã tối càng thêm tối tăm và rùng rợn hơn.
Hề Tương Lan: “…”
Gió rét cuốn theo khí lạnh trên người ác quỷ gào thét xộc tới, giống hệt quỷ báo oán nửa đêm canh ba hiện hồn về.
Hề Tương Lan vốn có bệnh trong người, bị gió lạnh thổi qua làm cho ho khù khụ vài cái, sắc mặt còn trắng hơn tuyết ngoài cửa, y kinh ngạc nhìn đối phương, nói: “Cả ngươi cũng muốn mạng của ta? Không lẽ… Ngươi và Thịnh Tiêu cấu kết với nhau?”
Phong Duật ghét nhất là cái bản mặt quan tài của Thịnh Tiêu, nghe y nói vậy liền xụ mặt, lạnh lùng nói: “Ai cấu kết với cái tên miệng hến kia?! Ta chỉ muốn giết ngươi cho hả giận, tế cho thanh quỷ đao số khổ của ta bị ngươi làm gãy!”
“Không cần nói nữa, ta đã hiểu.” Hề Tương Lan than thở một cách sâu xa: “Những năm qua Thịnh Tiêu luôn muốn ta chết, vì thế dán hình truy nã khắp nơi, còn treo thưởng một trăm hai mươi ngàn linh thạch cho ai đem thi thể của ta đến Giải Trĩ Tông. Phong Duật, ta rất hiểu cho ngươi.”
Phong Duật: “…”
Phong Duật cảm thấy không đúng, nhưng vẫn là bị lời nói của y xỏ mũi dắt đi, hắn phi thân từ bàn dài nhảy xuống, áo bào trắng đen tung bay phần phật, nổi giận đùng đùng.
“Ai thèm một trăm hai chục ngàn linh thạch?! Bổn thiếu gia không phải là tên quỷ nghèo Thịnh Tiêu kia, phải dùng thi thể của ngươi để treo thưởng! Xem thường ai đó?!”
Hề Tương Lan nói: “Dạ dạ dạ, Phong thiếu gia eo quấn bạc triệu, là nhà giàu nhất cả cái đất Thập Tam Châu này— Thế tại sao ngươi còn muốn giết ta?”
Phong Duật:?
Phong Duật á khẩu.
Đám quỷ xung quanh trố mắt nhìn nhau.
Phong Duật nhanh chóng phản ứng lại, muốn cầm quỷ đao lên để chém người: “Ta giết ngươi là vì thù riêng, không liên quan đến Thịnh Tiêu!”
Rõ ràng mặt mũi của Hề Tương Lan trắng bệch như sắp chết, cả người đau bệnh lảo đảo đứng không vững, nhưng mở miệng lại khiến người ta phải tức hộc máu.
“Ngươi không cần giải thích nhiều, cứ xem như ngươi muốn đem cái thây của ta đến tranh công với Thịnh tông chủ, ta cũng không trách ngươi đâu. Ai kêu bây giờ ta sa cơ thất thế, không bằng người nhà họ Thịnh tôn quý cao sang.”
Phong Duật bị sự ‘bao dung’ của y làm tức giận đến mức đầu óc quay cuồng, lúc này hắn giận dữ nhấc đao nhắm ngay mặt của Hề Tương Lan chém xuống.
Còn nghe thêm nửa câu vô liêm sỉ của y, hắn sẽ bị chọc tức chết thành ác quỷ mất!
Quỷ đao cuốn theo âm khí và gió mạnh tàn bạo chém xuống, hai lọn tóc rũ trên vai của Hề Tương Lan bị gió mạnh thổi tung ra sau.
Rõ ràng sắp trở thành vong hồn dưới lưỡi đao nhưng y vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, hai mắt nhìn lom lom.
Trước một giây đao quỷ của Phong Duật sắp sửa chém bay đầu chó của y, Hề Tương Lan bỗng bầu lầu than thở.
“Quả nhiên… Sống lại một đời, vẫn là kết cục này ư?”
Quỷ đao của Phong Duật thắng gấp lại, hắn chau mày hỏi: “Là sao?”
Hề Tương Lan nói xong câu này, như thể tỏ vẻ chán chường mà nhắm mắt lại: “Nói nhiều vô ích, muốn giết cứ giết.”
Phong Duật không chịu, thuận tay rút quỷ đao về, lạnh lùng nói: “Sống lại một đời là có ý gì, kết cục gì đó là sao, ngươi mau nói rõ ràng cho ta!”
Hề Tương Lan im lặng không nói, ngửa cổ làm ra vẻ chuẩn bị chờ chết.
Phong Duật mất kiên nhẫn tiến tới, bất chợt giơ năm ngón tay bấu lấy cái cổ mảnh khảnh của Hề Tương Lan: “Hề Tương Lan, chúng ta xa cách gặp lại, ngươi đừng ép ta bắt ngươi nghe quỷ âm!”
Hàng mi dài của Hề Tương Lan khẽ run.
‘Quỷ âm’ là bí thuật ngự quỷ của nhà họ Phong, có thể sử dụng chú thuật quỷ âm để điều khiển hồn phách của ác quỷ làm việc cho mình.
Phong Duật rất thông minh, lúc còn học ở Thiên Diễn học cung bị người xúi giục nhiều lần, cuối cùng có thể biến tấu ‘Quỷ âm’ trở thành bí thuật có thể khiển cả linh hồn của người sống.
—Chỉ cần nghe được ‘Quỷ âm’, thân thể tức khắc bị khống chế, hỏi gì đáp nấy.
Hề Tương Lan chạy trốn trên đất Thập Tam Châu suốt sáu năm, cái tính thiếu gia kiêu căng đã bị mài mòn hết sạch, học được cách thích ứng với mọi hoàn cảnh, y thản nhiên thay đổi dáng vẻ ngửa cổ chờ chết hồi nãy, dứt khoát nói: “Ta nói.”
Phong Duật hơi sửng sốt.
Làm bạn cùng trường bốn năm, hắn chưa bao giờ thấy Hề thiếu gia kiêu căng phách lối chịu cúi đầu.
Nhưng hôm nay, Hề Tương Lan sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn lại trở nên thảm bại như vậy, ngay cả tính tình kiêu căng phách lối trước kia cũng bị mài mòn không còn sót lại chút gì.
Phong Duật nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen trước mắt, trong phút chốc không biết trong lòng có cảm tưởng thế nào, chỉ đành buông tay ra, ngoài mạnh trong yếu nói: “Vậy thì nói mau.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hề Tương Lan vì bệnh tật mà càng thêm trắng bợt thiếu sức sống, y qua loa vuốt gọn lại mái tóc dài bù xù, mạng như ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn không quên khí phách.
“Nếu ta nói, ngươi tin không?”
Phong Duật không kiên nhẫn: “Ngươi nói trước cho ta nghe cái đã.”
Hề Tương Lan vịn tủ thuốc lảo đảo đứng vững lại, lặng lẽ thở phào một hơi.
“Ngươi có biết… Sống lại không?”
Chỉ với hai chữ này mà đã làm cho vẻ mặt mất kiên nhẫn của Phong Duật dần dần thay đổi, hắn nhíu mày đánh giá Hề Tương Lan.
“Ngươi sống lại?”
“Đúng.” Hề Tương Lan gật đầu: “Đời trước ta cũng chết trong tay ngươi, có điều khi đó, ngươi đã là ác quỷ.”
Phong Duật ngơ ngác, lập tức vỗ bàn quát: “Nói bậy!”
“Nhưng sự thật đúng là vậy.” Hề Tương Lan suy yếu ho khù khụ: “Đời trước, khi ngươi ở Thiên Diễn học cung sử dụng thuần phục thanh quỷ đao, bởi vì linh lực không đủ bên bị quỷ đao cắn trả, chưa tới mười sáu tuổi đã qua đời.”
Con ngươi của Phong Duật kịch liệt co rút!
Đôi mắt của Hề Tương Lan lộ ra vẻ bi ai: “Ngươi bị quỷ đao biến thành ác quỷ khát máu, lạm sát sinh linh vô tội. Đời trước ta và Thịnh Tiêu đang trên đường đuổi bắt ngươi thì bất hạnh đụng độ vạn quỷ, bị chúng cắt nuốt sạch sẽ, thần hồn vỡ nát mà chết, không biết từ đâu có được cơ duyên mà sống lại năm mười ba tuổi.”
Phong Duật mở to đôi mắt khó tin nhìn Hề Tương Lan, dường như đang phán đoán người này đang nói thật hay giả.
Có điều hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên tối tăm.
Hề Tương Lan sống giàu sang sung sướng từ tấm bé, sau khi hai người quen biết nhau ở Thiên Diễn học cung, chưa từng một lần nghe nửa lời thật lòng từ y, sao có thể tin ngay lời nói hoang đường vô căn cứ như sống lại này được?!
Huống chi năm đó khi Phong Duật đuổi giết Hề Tương Lan, cũng đã sớm được trải nghiệm năng lực lời ngon tiếng ngọt chết ruồi của người này.
Lần này hắn chắc chắn sẽ không bị mắc lừa nữa!
“Hừ.” Phong Duật cười nhạt: “Còn tin vào ba cái chuyện hoang đường của ngươi thêm một lần nữa, ta sẽ không còn họ Phong!”
Hề Tương Lan giống như đã lường trước được điều này, vẫn tỏ ra thản nhiên nói tiếp: “Ta biết ngươi sẽ không tin— Vậy tùy ngươi, chết trong tay ngươi cũng tốt, ta không muốn sống tiếp năm tháng trốn đông trốn tây nữa.”
Phong Duật lạnh lùng nhìn y, ác quỷ xung quanh đang trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh, chỉ cần hắn ra hiệu lệnh là lập tức nhào tới xé xác y thành ngàn mảnh.
Hề Tương Lan ngoài mặt giống như nhìn thấu hồng trần khinh thường sinh tử, thật ra đang đổ môi hôi đầy lòng bàn tay.
Đột nhiên, Phong Duật phất tay.
Hề Tương Lan lập tức nín thở.
Nhưng Phong Duật chỉ là phất tay ra lệnh cho bầy quỷ xung quanh lui ra sau mấy bước.
—Có vẻ hắn không có ý định giết Hề Tương Lan.
Nhưng Hề Tương Lan còn chưa kịp thở phào thì thấy Phong Duật bỗng mở miệng, rì rầm đọc ra mấy tiếng bùa chú quỷ văn.
Đó là… ‘Quỷ âm’!
Con ngươi của Hề Tương Lan mãnh liệt co lại, đối phương vừa đọc được hai tiếng quỷ văn thì y liền giả vờ yếu ớt đứng ngả nghiêng ngả ngửa, tranh thủ sơ hở nắm hoa tai ngọc đang đeo trên tai giật xuống một cách lén lút.
Hoa tai rớt xuống vai, rồi từ từ theo vạt áo trượt rơi xuống đất.
Cạch một tiếng.
Một giây tiếp theo, Phong Duật đã đọc xong bùa chú quỷ văn.
Trông Hề Tương Lan giống như bị ‘Quỷ âm’ khống chế thật, con ngươi không tiêu cự của y in rõ ảnh ngược của Phong Duật.
Phong Duật nhìn chằm chằm vào y, trầm giọng nói: “Những lời ngươi vừa nói, có câu nào là xạo không?”
Hề Tương Lan cất giọng điệu vô cảm phẳng lặng như nước trong đáy giếng: “Có.”
Phong Duật cười nhạt.
Quả nhiên là kẻ bụng đầy lời dối trá, sáu năm qua không có tí thay đổi.
Thế nhưng lại nghe Hề Tương Lan nói tiếp: “…Ta không phải hợp sức với Thịnh Tiêu đuổi giết ngươi, mà là cứu ngươi. Nhưng Thịnh Tiêu nghĩ ngươi giết hại nhiều sinh mạng vô tội, không thể tha thứ, phải dùng hình phạt giáng sét đánh người thành tro bụi, trọn đời không vào luân hồi.”
Nụ cười nhạt trên môi Phong Duật thoáng chốc cứng đờ.
“…Vậy, những lời còn lại thì sao, có nói dối không?”
“Không, những lời còn lại đều là thật, tuyệt không nói dối nửa chữ.”
Trong phút chốc, vẻ mặt của Phong Duật có thể nói là cực kỳ đặc sắc.
Hắn vốn dĩ nghi ngờ lời nói hoang đường vô căn cứ của Hề Tương Lan, nhưng lại tuyệt đối tự tin với bí thuật ‘Quỷ âm’ của mình, chắc chắn không có khả năng xảy ra sai lầm.
Chẳng lẽ Hề Tương Lan nói sống lại là thật?
Năm đó y làm gãy thanh quỷ đao của hắn cốt là vì không muốn để quỷ đao cắn trả hắn, tránh kết cục hắn biến thành ác quỷ như đời trước?!
Cái tên Hề Tuyệt khốn nạn không tim không phổi này…
Thật lòng vì hắn sao?
Trong nhất thời, ánh mắt đằng đằng sát khí của Phong Duật dần dần trở nên dao động.
…Tinh thần của hắn chịu cú sốc lớn, hoàn toàn không để ý đến Hề Tương Lan lén chớp chớp đôi mắt đang ‘mất tiêu cự vì bị khống chế’ của mình.
Phong Duật định hỏi lại lần nữa, Hề Tương Lan giống như cái máy vô cảm lặp đi lặp lại lời nói hồi nãy.
“Đều là thật, tuyệt không nói dối nửa chữ…”
“Đều là…”
Phong Duật hơi sửng sốt, bất giác nhận ra bây giờ Hề Tương Lan là ma bệnh không còn mống tu vi và linh lực, sao có thể chịu nổi ‘Quỷ âm’ tiêu hao tinh thần?
Hắn lập tức niệm chú giải thuật.
Nhưng niệm chú giải thuật đến hai lần mà ánh mắt của Hề Tương Lan vẫn mất tiêu cự, không có phản ứng gì.
Sắc mặt của Phong Duật nhăn nhó khó coi muốn chết, hắn nắm lấy vai Hề Tương Lan lắc mạnh, còn quát to một tiếng.
“Hề Tuyệt, tỉnh lại!”
Cả người Hề Tương Lan run bần bật, con ngươi mất tiêu cự dần dần trở lại bình thường.
Trong mắt Phong Duật lộ ra vẻ áy náy hiếm có: “Ngươi, ta…”
Mặc dù hắn và Hề Tương Lan không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là bạn cùng trường bốn năm, lại từng cùng nhau ra ngoài khổ luyện vượt chông gai, tình nghĩa ít nhiều còn sót lại chút tẹo, không đến mức muốn mạng của y.
Tầm mắt vừa ổn định lại của Hề Tương Lan nhìn thấy bầy quỷ lúc nhúc xung quanh, chợt co rút lại, y lảo đảo ngã dựa vào tủ thuốc sau lưng, dồn dập thở mạnh hai cái, sau đó phun một búng máu ra đất.
“Hề Tuyệt!”
Phong Duật nhớ lại câu nói ‘bị vạn quỷ cắn nuốt mà chết’, vẻ mặt nhăn nhúm như nùi giẻ, hắn nhanh chóng bấm quyết để toàn bộ bầy quỷ ẩn hết vào bóng tối.
Hề Tương Lan che miệng, máu tươi tràn ra qua kẽ tay của y, giống như chảy vô tận không dứt.
Phong Duật nhấc tay đặt lên lưng Hề Tương Lan, rót một luồng linh lực ôn hòa vào trong kinh mạch của y— Lúc này hắn mới giật mình phát hiện kinh mạch toàn thân của Hề Tương Lan đã nát hết, ngay cả linh đan cũng chẳng biết đã đi đâu.
Hoàn toàn là một cái xác sắp xuống lỗ.
Phong Duật sợ hãi nói: “Ngươi…”
Khi còn đang học ở Thiên Diễn học cung, mặc dù Hề Tương Lan là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, nhưng cũng là kỳ tài ngút trời sánh ngang với Thịnh Tiêu.
Hôm nay Thịnh Tiêu tuổi còn trẻ mà đã là Tông chủ Giải Trĩ Tông của Thập Tam Châu, còn Hề Tương Lan thì lại…
Hề Tương Lan cố gắng lắc đầu, vừa ho ra máu vừa nói đứt quãng: “Nước, ở, ở sân sau…”
Bây giờ Phong Duật đang rất loạn, không dư hơi suy nghĩ nhiều, hắn nghe vậy liền tức tốc chạy ra sau nhà lấy nước.
Phong Duật vừa mới đi khỏi, Hề Tương Lan đang ho khù khụ như sắp chết lập tức ngồi bật dậy, hắn bò trên đất quờ quạng tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng tìm được chiếc hoa tai ngọc tinh xảo.
Hề Tương Lan lấy tay áo chùi sạch bụi, sau đó quen tay đeo lên.
Bên tai lặng ngắt như tờ từ từ xuất hiện âm thanh, y giơ tay thử vặn vặn xoay xoay hoa tai ngọc hồi lâu, lúc này âm thanh bên tai mới hoàn toàn rõ ràng mồn một.
—Đây là pháp khí trợ thính, có thể nghe được âm thanh vạn vật trên đời.
Hề Tương Lan lười biếng vuốt ve hoa tai tinh xảo, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái chuyện sống lại một đời này, chỉ có thằng ngu Phong Duật kia mới tin sái cổ.”
Nếu đổi một kẻ khác tới, chưa chắc sẽ bị lời nói hoang đường của y dụ khị.
Mèo mun bỏ trốn đã quay lại, nó nhìn y với ánh mắt như nhìn một kẻ lưu manh vô liêm sỉ: “Tới tận bây giờ ta chưa từng được nghe một câu nói thật lòng từ ngươi, khắp cả cái đất Thập Tam Châu này, nếu bàn về năng lực bịa đặt xạo sự thì ngươi thứ hai không ai thứ nhất, độc nhất vô song không ai sánh bằng.”
Hề Tương Lan khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen, bàn về vô song, ngộ là vô địch.”
Mèo mun: “…”
Mèo mun không nói nữa, nó đang định nhấc măng cụt rời đi, bỗng đèn Tê Giác của Phong Duật ở trên bàn phát ra ánh sáng tím, sau đó có một con Trọng Minh Điểu đưa tin to bằng nắm tay từ trong lửa bay ra, lượn quanh đèn Tê Giác rồi rít lên một tiếng.
Mèo mun liền dừng chân lại, giống như bị thôi miên mà đuổi theo vờn bắt Trọng Minh Điểu.
Hề Tương Lan nhíu mày.
Đèn Tê Giác liên thông khắp Thập Tam Châu, bình thường nếu là tin tức bùng nổ mới có thể phát ra ánh sáng tím và kèm theo Trọng Minh Điểu.
Phong Duật còn đang tìm nước ở sân sau, Hề Tương Lan cũng không khách khí, giơ tay thử bấm Gia quỷ quyết.
Đèn Tê Giác lập tức sáng lên, những tin tức giống như đom đóm bay ra lượn lờ trong không trung.
Hề Tương Lan mỉm cười.
Năm đó ở Thiên Diễn học cung, pháp quyết mà Phong Duật dùng để mở đèn Tê Giác là Gia quỷ quyết, không ngờ nhiều năm qua vẫn không thay đổi.
(枷 Gia: gông xiềng, cùm.)
Những tin tức bay ra từ trong đèn Tê Giác đều là chuyện lớn gần đây của Thập Tam Châu, Hề Tương Lan tùy ý chọn vài tin tức mà bản thân hứng thú để xem, rất nhanh tìm được tin tức bạo tím hồi nãy.
“Kinh hãi! Thịnh Tiêu có mặt ở khu vực Vô Ngân Thành!”
Bên dưới là một đống chữ to nhỏ lít nhít đang tranh cãi thông tin này là thật hay giả.
“Không phải ‘Thiên Đạo đại nhân’ đang ở Nam Cảnh sao? Đừng tung tin vịt!”
“Nếu tuyên truyền tin giả vượt quá mười lần, đèn Tê Giác của ngươi sẽ bị vô hiệu hóa, cẩn thận đó!”
“Nghe nói đây là tin tức tuồn ra từ Giải Trĩ Tông, cực kỳ đáng tin cậy!”
Mèo mun không vồ bắt con chim kia nữa, vừa liếm móng vừa nói: “Chuyện ngươi giả mạo Thịnh Tiêu đã bị bại lộ?”
Hề Tương Lan thổi tắt đèn Tê Giác, làm như không phải việc của mình, nói: “Dù sao cũng chẳng có ai dám đi tìm Thịnh tông chủ để hỏi hành tung của hắn, mắc gì ta phải sợ?”
Mèo mun thấy y không lo như vậy, thắc mắc hỏi: “Sao ngươi lại chắc chắn thế?”
“Thịnh Tiêu nào giờ không dùng đèn Tê Giác.” Hề Tương Lan tiếp tục ngồi bệt dưới đất giả chết, chờ Phong Duật lấy nước về phục vụ mình, lười nhác nói: “Ba năm trước ta từng giả mạo hắn đến lầu xanh rêu rao lừa bịp, Trọng Minh Điểu của đèn Tê Giác kêu suốt ba ngày ba đêm, hắn đều không biết gì cả.”
Mèo mun:???
Giả mạo Thịnh Tiêu… Đến lầu xanh?
Đợi đến khi cái tên mất nết này sắp bị đánh chết, nó nên chạy càng xa càng tốt, tránh cho bị vấy máu lên người.
Trọng Minh Điểu bay lượn hồi lâu, cuối cùng bay về lại trong đèn Tê Giác, xung quanh trở nên yên lặng không tiếng động.
Hề Tương Lan đang tập trung giả vờ yếu đuối, thầm tính toán lát nữa làm thế nào lừa Phong Duật, nếu có thể lừa hắn giúp y giết chết Thịnh Tiêu thì càng tốt, đỡ cho ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ.
…Vì thế y không nhìn thấy phía sau ánh sáng tím truyền tin, từ từ rơi xuống dấu ấn ‘Sự thật’.
===Hết chương 2===
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Thịnh Tiêu lên sàn.