Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 36: Trừng mắt tất báo




—Y chỉ là muốn chơi người gỗ—
Không hỏi được gì từ Hề Minh Hoài, vật vã nãy giờ chỉ biết nói ‘Ta không biết’, ‘Hắn có thể nghe được’ vân vân và mây mây.
Khó khăn lắm mới tìm được đầu mối duy nhất vậy mà lại đứt đoạn.
Hề Tương Lan nhíu mày, suýt chút nữa diễn không nổi.
Có lẽ Thịnh Tiêu đã nhìn ra diễn xuất ‘vụng về’ của y, im lặng tiến tới nhốt Hề Minh Hoài đang nổi điên vào tù giam, lạnh lùng nói: “Đi.”
Hề Tương Lan khóc đỏ cả mắt: “Huynh trưởng của ta…”
Thịnh Tiêu từ trên cao nhìn xuống y, rồi lạnh lùng liếc sang Phong Duật.
Hề Tương Lan nhạy bén nhìn ra ý ‘Biết chừng mực, có người ngoài ở đây nên ta mới giữ mặt mũi cho ngươi’ trong mắt hắn.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan đành phải lặng lẽ nuốt ngược nước mắt cá sấu sắp chảy xuống vào lại, cũng không thèm liếc Thịnh Tiêu, sầm mặt đi tới chỗ Phong Duật.
Phong Duật thấy y không được vui, hiếm khi lộ ra chút lương tâm, than thở một tiếng rồi khuyên nhủ an ủi y: “Mở rộng lòng ra đi, dầu gì người vẫn còn sống, chúng ta đến Dược Tông trước đã, những năm qua tiểu độc vật rất được đó, y thuật tiến bộ vượt trội!”
Hề Tương Lan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lên, nói: “Thế độc thuật có tiến bộ không? Có thể cứa đứt cổ kẻ mạnh nhất thiên hạ mà không thấy máu?”
Thịnh Tiêu đứng một bên nghe thấy: “…”
Phong Duật chỉ nghĩ y muốn báo thù cho Hề gia, hùa theo thêm mắm dặm muối: “Có thể có thể có thể, ta mà tìm ra kẻ đầu sỏ năm đó sẽ phế bỏ tu vi của hắn, đưa cho tiểu độc vật làm chuột bạch thử độc, hành hạ hắn chín chín tám mốt năm cũng không tha.”
Hề Tương Lan vẫn chưa vui, cầm lấy người gỗ giắt bên hông tùy ý vặn cổ bẻ tay bẻ chân, phát lên tiếng ken két rắc rắc khiến người nghe rợn tóc gáy. 
—Giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Phong Duật là lần đầu tiên làm mẹ hiền, vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chắc chắn Dược tông sẽ trị hết chứng bệnh mất hồn, còn căn bệnh của ngươi thì lại không tìm được gốc ngọn, muốn chữa cũng không biết phải bắt đầu từ đâu… Ngươi đang cầm chơi gì thế? Tiếng kêu nghe ghê quá đi.”
“Không có gì, là đồ chơi để trút giận.” Hề Tương Lan buồn thiu, bẻ đứt cả cái đầu láng mịn không có ngũ quan của người gỗ, nhưng không biết người gỗ này được làm bằng gì, không lâu sau liền khôi phục lại nguyên vẹn.
Hề Tương Lan lại khó chịu bóp vỡ đầu của nó, nhưng y không có linh lực nên hại đầu ngón tay bị sưng đỏ.
“Đừng chơi nó nữa.” Phong Duật nắm vai y an ủi: “Việc quan trọng bây giờ là chữa khỏi bệnh cho huynh trưởng của ngươi.”
Hề Tương Lan gật đầu nói: “Ca, ngươi thật tốt.”
Phong Duật: “…”
Phong Duật bị y làm cho da gà da vịt thi nhau nổi khắp người, phản ứng đầu tiên là muốn đá văng tên mắc dịch này ra xa, nhưng nhớ lại bộ dáng đau lòng muốn chết của y hồi nãy thì lại mềm lòng, trên mặt bày ra biểu cảm kiềm nén dữ tợn như nuốt phải con ruồi, trông như thể chực chờ nhảy bổ vào người ta ăn thịt.
“Hảo đệ đệ, ngoan.”
Hề Tương Lan: “…”
Thịnh Tiêu bỗng đi tới.
Hề Tương Lan làm bộ không thấy, tiếp tục quàng vai bá cổ với Phong Duật, còn kề sát vào tai hắn thì thà thì thầm gì đó.
Phong Duật vô tư lén cười he he với Hề Tương Lan.
Sắc mặt của Thịnh Tiêu càng thêm rét lạnh, bỗng lên tiếng: “Người gỗ, đưa ta.”
Hề Tương Lan theo phản xạ giấu người gỗ ra sau lưng rồi co giò trốn sau lưng Phong Duật: “Ngươi nói với hắn, đừng hòng.”
“…” Phong Duật: “Miệng ngươi để trang trí hay gì?”
“Ta không thích nói chuyện với hắn.” Hề Tương Lan nói.
Phong Duật nói với vẻ thâm sâu: “Nói bậy, hồi ở Thiên Diễn học cung, ngươi tối ngày quấn quýt lấy hắn đòi nói chuyện, người ta không thèm nói với ngươi nửa chữ, ngươi cũng không biết nhục mà ám theo lải nhải không ngớt miệng, còn mặt dày gây gổ với hắn nữa.”
Hề Tương Lan: “…”
Huynh đệ thúi ***.
Thịnh Tiêu không để ý hai người họ nói nhăng nói cuội, lạnh lùng nói: “Tâm tư của Ứng Trác không trong sạch, rối gỗ vốn là vật âm tà.”
Hề Tương Lan trừng hắn, quay sang nói với Phong Duật: “Ngươi nói với hắn, ta vốn là tội nhân bị Thiên Diễn Châu phán có tội, người âm độc thích vật âm tà, là lẽ đương nhiên.”
Phong Duật: “…”
Phong Duật khó xử bị kẹp giữa hai người, nhưng náo nhiệt này thật sự quá kích thích, hắn không nỡ lên tiếng đánh vỡ bầu không khí giằng co này, đành phải cố mím môi nín cười, ngừng thở nhìn hai người cãi lộn.
Cứ tưởng Thịnh Tiêu sẽ giống như thời niên thiếu câm như hến không cãi lại một câu, để Hề Tương Lan tự chửi tự nghe, nhưng không ngờ Thịnh Tiêu lại nhíu mày lên tiếng: “Sẽ không.”
Phong Duật nghe vậy hít sâu một hơi.
Thiên Diễn trên cao, thế mà cãi lại thật kìa!
…Mặc dù là nói một đằng đáp một nẻo.
Hề Tương Lan nghe hắn nói ‘sẽ không’ liền muốn cười lớn, y khịt mũi hừ nhẹ một tiếng.
Thịnh Tiêu không phải người nói nhiều, thấy y không phối hợp còn kéo Phong Duật vào, im lặng giơ tay muốn cướp người gỗ của y.
Hề Tương Lan bịch bịch lùi nhanh ra sau, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi còn muốn quản ta chơi người gỗ? Ngươi là cha là mẹ hay là đạo lữ của ta?”
Thịnh Tiêu hơi khựng lại.
Phong Duật cũng không ngăn cản, trong mắt lóe lên ánh sáng ‘lải lơ lải lơ’.
Năm ngón tay của Thịnh Tiêu nắm chặt lại, Hề Tương Lan không chút linh lực tức khắc bay vèo té vào trong lòng hắn.
Hề Tương Lan: “…”
Phong Duật: “Ồ ồ ồ!”
Hề Tương Lan không ngờ Thịnh Tiêu dám cứng rắn ra tay với y ngay trước mặt Phong Duật, một cánh tay của y bị hắn nắm giơ lên cao làm ống tay áo rộng tuột xuống tới cùi trỏ, bàn tay đang nắm cổ tay của y như kiềm sắt, giãy cỡ nào cũng không thoát được. 
“Thả ta ra!” Tuy vậy nhưng Hề Tương Lan vẫn cứng đầu giấu người gỗ sau lưng: “Chỉ là đồ chơi người gỗ, không lẽ ta chơi nó cũng vi phạm dăm ba luật lệ cứng nhắc của Giải Trĩ Tông mấy người?”
Thịnh Tiêu vô cảm nói: “Ngươi tự hiểu rõ trong lòng.”
“Ta phải hiểu cái gì?” Hề Tương Lan dùng sức đá mạnh vào chân Thịnh Tiêu, nổi giận đùng đùng trừng hắn: “Hay là nói Thiên Đạo đại nhân muốn phán tội ta? Vậy ngài dùng Thiên Diễn Châu phán tội cũng được đó, trực tiếp kêu thiên lôi tới tru diệt ta, đúng lúc để lời tiên đoán của Nhượng Trần ứng nghiệm.”
Thịnh Tiêu: “Ngươi…”
Phong Duật càng nghe càng thấy sai sai, hắn không hóng chuyện nữa, vội vàng đi tới giải cứu Hề Tương Lan, tiện thể bất mãn trừng Thịnh Tiêu.
“Hắn từ nhỏ đã yêu thích những thứ lặt vặt kỳ quái hiếm có, mà đây cũng chỉ là người gỗ bình thường, hắn cầm chơi thì đã sao? Nếu ngươi thật sự lo lắng đồ của Ứng Xảo Nhi có vấn đề, chỉ cần dò xét kiểm tra nó là được rồi, mắc gì sồn sồn lên thế?”
Cổ tay bị nắm bầm tím một vòng của Hề Tương Lan đang run rẩy cầm người gỗ, hàng mi rung nhẹ, trông y như thể chịu uất ức rất lớn.
Y hơi nghiêng người, viền mặt tuấn tú trông giống rối gỗ được điêu khắc vô cùng công phu điêu luyện, xinh đẹp một cách quá đáng.
Thịnh Tiêu im lặng.
Mặc dù ngày thường Phong Duật luôn chí chóe với Hề Tương Lan, nhưng chỉ cần có Thịnh Tiêu là hắn sẽ tự động đứng cùng phe với y, nổi giận phun lửa: “Ngươi nói hắn tự hiểu trong lòng là sao, chẳng lẽ người gỗ này có bí mật gì? Ngươi còn bóp tay bạo lực hắn, người nhìn đi, cổ tay của hắn bị ngươi bóp bầm tím rồi kìa, tính giết người hả?”
Hàng mi dài của Hề Tương Lan rung nhè nhẹ, sau đó lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ trong veo.
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt.
Mãi đến khi giọt lệ rơi xuống mu bàn tay cái tách thì Hề Tương Lan mới nhận ra, y ghét bỏ chùi mạnh vào áo.
Cho dù Thịnh Tiêu hiểu rõ y đến mấy đi nữa thì lúc này khó mà phân biệt được giọt lệ đó là thật hay giả.
Hề Tương Lan dường như cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Tiêu, y nghiêng đầu nhìn sang, bỗng nhếch môi cười khẽ.
Thịnh Tiêu: “…”
Có lẽ Phong Duật hóng chuyện đủ rồi, hắn há miệng chửi Thịnh Tiêu xa xả không ngớt, trông như muốn chửi đến ba ngày ba đêm mới chịu.
Thịnh Tiêu sầm mặt vung tay lên.
Mu bàn tay của Hề Tương Lan chợt đau xót, y bị đánh lùi ra sau nửa bước, người gỗ rơi ngay xuống đất.
Phong Duật bùng nổ: “Thịnh Vô Chước! Ngươi muốn đánh lộn phải không? Ta nói cho ngươi biết! Mặc dù ta đánh không lại ngươi nhưng ta rất lì đòn!”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu thật sự chịu hết nổi cái miệng bai bải của Phong Duật, vô cảm cong ngón tay búng ra linh lực.
Hề Tương Lan uất ức đỏ hoe cả mắt, định cúi xuống nhặt người gỗ lên thì bỗng thấy linh lực màu vàng của Thịnh Tiêu rơi vào mi tâm của người gỗ, tức khắc bừng sáng chói mắt.
Theo sau đó là tiếng rên rỉ đau đớn.
Phong Duật còn đang mắng chửi hăng say, thấy động tĩnh lớn như vậy liền kinh ngạc cúi đầu nhìn, sau đó câm miệng.
Cấm chế trên người gỗ bị cưỡng ép gỡ ra, người gỗ nằm trên đất thoáng cái biến thành một con người thật sự, toàn thân như vớt ra từ trong ao máu, tứ chi cong vẹo gấp khúc một cách kỳ dị, máu đen khô đặc và tóc tai rối bời dính bết trên mặt, không thể nhận dạng ra đó là ai. 
Hề Tương Lan: “…”
Phong Duật: “…”
Phong Duật im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn sang Hề Tương Lan với ánh mắt trợn tròn khó tin nổi: “…Nãy giờ ngươi ấy ấy, chính là… Là người?”
Khó trách khi người gỗ bị bẻ tay hay bẻ đầu đều phát ra cái tiếng khủng bố như thật.
Hóa ra là một con người hoàn chỉnh bị ngụy trang thành người gỗ!
Phong Duật nhớ lại dáng bẻ vặn tứ chi của ‘người gỗ’ như không có gì của Hề Tương Lan, cảm thấy cả người ớn lạnh.
Dáng vẻ giả vờ tội nghiệp của Hề Tương Lan còn chưa rút hết, thậm chí làm y trông như thêm vô tội, y duỗi năm ngón tay thon dài ra quơ quơ, nói nhỏ: “Nhưng cả người hắn toàn máu me, nếu không biến hắn thành người gỗ thì sẽ làm bẩn tay ta mất.”
Phong Duật: “…”
Thịnh Tiêu: “…”
Phong Duật nổi đầy da gà da vịt.
Thế nên ngươi mới biến một người sống sờ sờ thành người gỗ, sau đó yên tâm mặc sức hành hạ?
“Tuyệt, Tuyệt nhi.” Phong Duật nói với vẻ sâu xa: “Hay là sau khi chúng ta rời khỏi đây liền tới Dược tông đi, ta cảm thấy ngươi cũng bị mắc bệnh không nhẹ.”
Hề Tương Lan nghiêng đầu cười: “He he.”
Phong Duật bị y ‘he he’ rợn hết tóc gáy, vác theo bản mặt nhăn nhúm đau khổ kiểm tra cái kẻ xui xẻo đang nằm bẹp trên đất kia: “Tổ tông ơi, Thiên Diễn trên cao, người này vẫn còn sống, quả đúng là kỳ tích.”
Hề Tương Lan né tránh ánh mắt của Thịnh Tiêu, quay đầu nhìn chằm chằm vào Phong Duật.
Không biết hảo huynh đệ này của y vốn không tim không phổi hay đã gặp nhiều xác chết ma quỷ, thái độ từ đầu đến cuối của hắn chỉ có chau mày ủ dột, lo lắng liệu y có bị mắc bệnh nặng, chứ không hề có chút sợ hãi hay xa lánh.
Hề Tương Lan cười một tiếng, duỗi ngón tay tới ấn nhẹ vào mi tâm của Khúc Tương Nhân, cất giọng khoe khoang giống như tranh công: “Ta giúp hắn kéo dài hơi tàn nè, sẽ không để hắn chết dễ dàng đâu.”
Phong Duật chậc lưỡi lấy làm lạ kỳ, hắn cũng không chê dơ, duỗi tay tới gỡ tóc dính chặt trên mặt vì máu khô của kẻ đó ra, sau đó ngắm nghía hồi lâu mới kinh ngạc nhận ra đây là ai.
“Khúc Tương Nhân?”
Thịnh Tiêu đứng im ở phía sau nãy giờ bỗng cất bước đi tới.
Hề Tương Lan thoáng cứng ngắc như đá, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Khúc Tương Nhân nằm thoi thóp từng cơn, hơi thở cuối cùng của hắn luôn bị luồng linh lực kỳ lạ nào đó cố gắng giữ chặt lại, thậm chí còn cưỡng ép hắn luôn tỉnh táo từ đầu đến cuối, trơ mắt nhìn bản thân bị Hề Tương Lan hành hạ một cách tàn nhẫn.
Hề Tương Lan ôm gối ngoan ngoãn ngồi một chỗ, trên mặt có vài vệt nước mắt đã khô chưa kịp lau, y còn nở một nụ cười lấy lòng, giống như người bị hành hạ thê thảm kia không liên quan gì đến y.
Y chỉ là muốn chơi người gỗ.
Phong Duật hít sâu một hơi: “Hèn gì…”
“Thịnh tông chủ.” Hề Tương Lan ngẩng đầu cười he he với Thịnh Tiêu: “Ngài nhìn cũng đã nhìn rồi, có thể biến người gỗ của ta về như cũ được chưa?”
Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, ngón tay niết nhẹ hai viên Thiên Diễn Châu.
“Ken két.”
Một luồng sét trắng không phát ra tiếng đánh thẳng xuống, có vẻ muốn đánh Khúc Tương Nhân thành tro tàn.
“Không được!” Mặc dù Hề Tương Lan không nghe thấy tiếng sét, nhưng có thể lập tức nhận ra Thịnh Tiêu muốn làm gì, y bất ngờ nhào tới lấy thân chắn trước mặt Khúc Tương Nhân: “—Không thể giết hắn!”
Thiên lôi của Thịnh Tiêu từ trước đến nay đều chuẩn và nhanh, suýt chút nữa bổ thẳng vào lưng của Hề Tương Lan.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thịnh Tiêu cưỡng ép rút thiên lôi về, suýt chút nữa bị phản phệ.
Thịnh Tiêu gồng người chịu đựng cơn đau trải dài khắp kinh mạch, sau đó mạnh mẽ nắm lấy cổ tay y rồi kéo lên, lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt!”
Hề Tuyệt bị kéo mạnh ngã vào lòng Thịnh Tiêu, cũng không giãy giụa mà còn nắm lấy vạt áo trước ngực của hắn, rướn người đặt một nụ hôn thân mật lên khóe môi hắn, cười he he nói: “Ta vẫn chưa chơi đủ, không thể để hắn chết được.”
Thịnh Tiêu che miệng y lại rồi đẩy ra, vẻ mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Nếu là trước kia, Phong Duật thích hóng hớt sớm đã vui vẻ đốt pháo bùm bùm, nhưng dù hắn có vô tâm vô phế đến mấy thì cũng nhận ra sự tình không ổn, còn tưởng Thịnh Tiêu muốn tàn nhẫn trách cứ Hề Tương Lan, vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Khúc Tương Nhân vốn không phải kẻ tốt lành gì, năm đó hắn thúc giục nhật quỹ mở thủy đạo chữ tử, suýt chút nữa nhấn chìm tất cả mọi người ở Chư Hành Trai, ta còn nhớ rõ mối thù này.”
Thịnh Tiêu ngó lơ không nghe, lạnh lùng nói với Hề Tương Lan: “Giao hắn cho ta.”
“Không.” Hề Tương Lan có lý chẳng sợ: “Hôm nay hắn dẫn người tới giết ta chính là trọng tội, ta bắt được thì là của ta, quy củ lâu đời.”
Thịnh Tiêu bạnh chặt quai hàm, mấy lần muốn nói chuyện nhưng đều không thốt ra được chữ nào.
Hề Tương Lan điên cuồng như thế, thật sự rất xa lạ.
Thậm chí Thịnh Tiêu bắt đầu thấy hối hận, năm đó lẽ ra không nên để y rời đi.
Hề Tương Lan mặc kệ Thịnh Tiêu trưng ra vẻ mặt gì, y ngồi xổm xuống giơ tay kết vài cái ấn, biến Khúc Tương Nhân đang nằm thoi thóp thành người gỗ.
Có lẽ y vò mẻ chẳng sợ nứt, cố ý bẻ quặp hai cánh tay của người gỗ ở ngay trước mặt Thịnh Tiêu, rồi cười một tiếng tỏ vẻ đắc ý.
Chẳng qua ánh mắt của y không hề có ý cười.
Thịnh Tiêu khẽ nhắm mắt lại, giơ tay thúc giục linh lực mở lối vào của Thân Thiên Xá ra.
Phong Duật bị hắn bất ngờ ném ra ngoài không kịp trở tay.
Toàn bộ Thân Thiên Xá chỉ còn lại hai người họ.
Thịnh Tiêu nhìn thẳng vào ánh mắt vô tình lạnh lẽo của Hề Tương Lan, bàn tay nắm Thiên Diễn Châu càng thêm dùng sức.
Ngay lúc này, một trăm lẻ sáu viên Thiên Diễn Châu đột nhiên khởi động xoay tròn vù vù.
Phán tội.
Lôi quang lóe lên bốn phía, chiếu sáng hai khuôn mặt không cảm xúc của hai người.
Trong khi chuỗi hạt Thiên Diễn Châu xoay tròn phán tội, Hề Tương Lan lạnh nhạt lên tiếng: “Thịnh tông chủ có biết Giải Trĩ Tông có tổng cộng bao nhiêu loại hình phạt không?”
Thịnh Tiêu im lặng không trả lời.
“Tổng cộng có sáu mươi hai loại.” Hề Tương Lan tự hỏi tự đáp, nhếch môi cười khẽ: “Trong ba tháng kia, Khúc Tương Nhân dùng toàn bộ sáu mươi hai hình phạt lên người ta đến ba lần, lỗ tai của ta… Cũng vì hắn mà bị tàn phế.”
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt thành chấm nhỏ, bàn tay nắm Thiên Diễn Châu càng thêm chặt, trong mắt chợt thoáng hiện lên một tia máu đỏ thẫm.
Lỗ tai…
Khó trách lúc đó y không hiểu lời hắn nói, chỉ biết la khóc.
Thì ra khi đó đã không còn nghe được âm thanh.
Hề Tương Lan tỏ vẻ tiếc thương vuốt ve mặt của người gỗ: “Ta có thù tất báo, lấy sát trả sát, hồi nãy Thịnh tông chủ ở trong Thân Thiên Xá nhìn ta ‘phán tội’ mấy lần chắc là đã hiểu rõ tính tình của ta.”
Môi của Thịnh Tiêu run nhẹ: “Ta…”
“Ngươi và ta đã không còn đi chung đường, ta cũng không còn là Hề Tuyệt của năm đó.” Hề Tương Lan cắt ngang lời hắn: “—Nếu Thịnh tông chủ thật sự muốn Khúc Tương Nhân, ba tháng sau ta sẽ trả hắn cho ngươi. Hoặc là nếu ngươi muốn cưỡng ép cướp đi, thì rất đơn giản, giết ta là được.”
Đầu ngón tay run rẩy của Thịnh Tiêu suýt cắm phập vào lòng bàn tay.
Cuối cùng, một trăm lẻ sáu viên Thiên Diễn đồng loạt dừng lại.
Vốn chỉ có năm viên hiện chữ ‘sát’…
Giờ biến thành bốn mươi viên.
Hề Tương Lan không nhịn được phì cười, có vẻ sớm đã biết trước.
“Hơn mười viên— Thiên Đạo đại nhân, bây giờ ngài dám cam đoan nếu một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu đều hiện lên chữ ‘sát’, ngài liệu còn nói ‘sẽ không’ sao?”
Không đợi Thịnh Tiêu trả lời, Hề Tương Lan xoay người bước vào lối ra của Thân Thiên Xá.
Đáp án này, Nhượng Trần đã nói cho y biết vào sáu năm trước.
Thịnh Tiêu im lặng nhìn Thiên Diễn Châu hồi lâu, năm ngón tay dùng sức rất lớn như thể muốn bóp mấy hạt châu vỡ nát.
Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến gì đó mà vẻ mặt tối sầm, dùng hết tốc độ lao nhanh ra khỏi Thân Thiên Xá.
Ở Giải Trĩ Tông nổi sầm rầm trời, tiếng sấm gần như phá thủng màng nhĩ của người ta.
Thịnh Tiêu xuyên qua con mắt quỷ dị ra ngoài, vừa đặt chân xuống đất liền nghe thấy tiếng la nghiêm trọng của Phong Duật…
“Định hồn!”
Ầm ầm—
Tiếng sấm đinh tai nhức óc hòa lẫn với tiếng mưa to đánh thẳng xuống.
Thịnh Tiêu có dự cảm chẳng lành, theo tiếng la xuyên qua màn mưa xối xả đi tới, Phong Duật đang quỳ ngồi ôm lấy Hề Tương Lan, liều mạng vung tay bấm quyết định hồn.
“Định hồn! Mau quay về… Hề Tuyệt! Thập Nhị—!”
Thịnh Tiêu trắng bệch cả mặt chạy nhanh tới.
Thời gian trong Thân Thiên Xá và bên ngoài hiện thế khác biệt nhau, theo lý mà nói ba người họ lần lượt trở lại Giải Trĩ Tông chỉ chênh lệch vài nhịp thở, nhưng không ngờ trong thời gian ngắn ngủi đó, Hề Tương Lan vừa quay về hiện thế thì đã bất ngờ nghe thấy tiếng sấm khủng bố.
Lúc này hai mắt của Hề Tương Lan trống rỗng không tiêu cự, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hơn cả giấy, tựa như rối gỗ tinh xảo ngơ ngác ngồi trong vũng nước mưa, mặc cho Phong Duật kêu gào đến mấy cũng không nhúc nhích.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhấc hai ngón tay chạm nhẹ vào mi tâm của Hề Tương Lan, trong lòng nặng nề.
Hề Tương Lan bị tiếng sấm làm kinh động…
Lại lần nữa bị mất hồn…
===Hết chương 36===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.