Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 40: Thằng nhãi vô liêm sỉ




—Hề Tương Lan thầm nghĩ: “Đáng ghét, nhưng có chút đáng yêu.”—
Thịnh Tiêu không được Nhạc Chính Trấm thích, thậm chí còn không thể bước chân vào Lạc Trấm Uyển, một thân một mình đứng dưới tán cây tùng bên ngoài.
Dường như hắn đã quen với việc chờ đợi.
Phong Duật sốt sắng đến mức nhảy tưng tưng, hắn chạy như điên ra khỏi Lạc Trấm Uyển, đi vòng quanh người Thịnh Tiêu mấy vòng, nói: “Rốt cuộc ngươi mượn Nhạc Chính Trấm nhiều linh thạch từ khi nào? Thịnh Tiêu, Thịnh Vô Chước, Thịnh tông chủ?”
Hắn hỏi xong lại sốt sắng đi vòng quanh, vừa đi vừa nói: “Nếu không thì thế này đi, ta giúp ngươi trả nợ, đổi lại ngươi nói với ta đã xảy ra chuyện gì, được không?”
Thịnh Tiêu: “…”
Cửa của Lạc Trấm Uyển được mở ra, Hề Tương Lan thong thả bước ra ngoài.
Bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng kêu la tức giận của Nhạc Chính Trấm, có vẻ hắn vẫn còn cứng đầu, có chết cũng không chịu nghe lời Uyển phu nhân ra ngoài.
Hề Tương Lan không thèm quan tâm Nhạc Chính Trấm có đi theo hay không, y chắp tay sau lưng thong thả đi tới, mang theo vẻ mặt cợt nhã đến trước mặt Thịnh Tiêu, đon đả lên tiếng: “Thịnh Vô Chước!”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Mới nãy vẫn còn tức giận đùng đùng muốn ăn thịt người mà, sao chưa tới nửa khắc đã thay đổi thái độ xoành xoạch?
Phong Duật rối rít kéo Hề Tương Lan đến bên cạnh, oang oang nói: “Ngươi có biết Thịnh Tiêu nợ Nhạc Chính Chính… À không, Nhạc, tiểu độc vật một lượng lớn linh thạch chưa? Ba trăm ngàn linh thạch lận đó!”
Hề Tương Lan kinh ngạc nhướng mày: “Nhiều thế cơ à? Hèn gì Thịnh tông chủ không có tiền mua nổi một khoang thuyền hạng sang.”
“Thiệt hả thiệt hả?” Phong Duật thấy Hề Tương Lan cũng không biết chuyện này, bước tới nói nhỏ bên tai y: “Ngươi mau đi hỏi Thịnh Vô Chước xem đã xảy ra chuyện gì đi, ta sốt ruột quá à. Lẹ lẹ, ngươi hỏi chắc chắn hắn sẽ nói.”
Hề Tương Lan vui muốn chết, y lườm nguýt Phong Duật giống như quỷ keo kiệt không muốn chia sẻ thú vui với người khác, chê: “Chuyện riêng của người ta, ngươi xía vô làm gì?”
Phong Duật:?
Bình thường ta và ngươi cùng hóng chuyện vui, ngươi đâu có cái thái độ gợi đòn này?
Thịnh Tiêu thấy hai người họ chau đầu ghé tai xì xào to nhỏ, nhíu mày nói: “Ngươi trúng độc?”
Lúc nãy hỏi thì bị Hề Tương Lan tức giận trừng, nhưng bây giờ y hoàn toàn thay đổi thái độ, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, sao hả, ngươi lo cho ta?”
Thịnh Tiêu tự động bỏ qua mấy lời lẽ cợt nhã của y, nói: “Độc gì?”
Hề Tương Lan há miệng định ba hoa chích chòe, nhưng lời đến bên mép thì lại hơi do dự, mất tự nhiên chuyển đề tài: “Ta không nói.”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Cho dù có gặng hỏi thêm thì Hề Tương Lan sẽ tùy tiện bịa ra để lấp liếm.
Như vậy cũng được, đỡ cho Thịnh Tiêu vạch trần y ngay trước mặt người ngoài.
Phong Duật sửng sốt, nhíu mày nói: “Ngươi trúng độc? Độc gì, là ai đầu độc, còn sống được bao lâu, tiểu độc vật nói thế nào, có chữa được không?”
“Có thể chữa.” Hề Tương Lan trả lời: “Cần đến Nam Cảnh tìm ‘Dẫn Họa Nhiễu’, ngày mai ta và Nhạc Chính Trấm sẽ cùng đi Nam Cảnh.”
Phong Duật nhíu mày: “Rốt cuộc là độc gì? Ta nhớ ‘Dẫn Họa Nhiễu’ là kịch độc mà, lấy độc trị độc?”
“Đồ ngu.” Hề Tương Lan nói: “Ta còn không thèm nói với Thịnh Tiêu, nghĩ sao mà nói thật với ngươi, ta dám nói ngươi dám tin?”
Phong Duật: “…”
Hề Tương Lan thấy sắc quên nghĩa, bỏ mặc hảo huynh đệ là hắn đi đú đởn với Thịnh Tiêu, luôn miệng gọi Thịnh Vô Chước không kéo da non. 
Thịnh Tiêu chê y ồn ào, nói: “Khi nào lên đường?”
“Sáng sớm ngày mai, phu nhân muốn ta ở lại đây một đêm.”
Thịnh Tiêu muốn kéo y về.
Nhạc Chính Trấm ghét bỏ Thịnh Tiêu, đừng nói là nán lại ở Dược Tông một đêm, thậm chí hắn ngồi thiền ngoài cửa cũng ngại xui, nếu để một mình Hề Tương Lan ở lại Dược Tông, sợ là sáng sớm ngày mai Thịnh Tiêu phải chạy đến Nam Cảnh bắt y.
Hề Tương Lan bị cấm không cho ra ngoài, y cũng không giận mà còn người he he nói: “Thịnh Vô Chước, ngươi định đưa ta về Giải Trĩ Tông?”
Thịnh Tiêu không đáp.
Phong Duật đi theo tới: “Ta không đi.”
Hề Tương Lan vừa bị nắm tay kéo đi vừa cố gắng ngoái đầu lại nhìn, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi không tới hóng chuyện vui?!”
Phong Duật trợn mắt khinh thường: “Cha kêu ta về nhà, nói có chuyện quan trọng.”
Phong Trọng Dương?
Hề Tương Lan khẽ nhíu mày, cười nhạt: “Được, ngươi về đi, giờ thìn ngày mai chúng ta ngồi Càn Ngư Hành Phảng (thuyền) đến Nam Cảnh.”
Phong Duật lấy làm lạ liếc y: “Ta đã bảo ta không đi cơ mà?”
Hề Tương Lan chỉ cười he he, không nói gì.
Thịnh Tiêu dắt Hề Tương Lan ra khỏi Dược Tông, lúc này Nhạc Chính Trấm tức hồng hộc đuổi theo tới, lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt! Ngươi đừng hòng kéo ta đi Nam Cảnh!”
Hề Tương Lan không quay đầu lại, vẫy tay với hắn: “Giờ thìn ngày mai, Càn Ngư Hành Phảng.”
Nhạc Chính Trấm: “—Càn đầu cha ngươi!”
Hề Tương Lan để lại chuỗi tiếng cười lớn.
Sinh môn của Dược Tông từ từ đóng lại.
Uyển phu nhân mặc bộ áo trắng đứng trước lối vào tông môn, chăm chú nhìn nhóm người Hề Tương Lan ồn ào suốt dọc đường xuống núi, bóng dáng dần dần khuất sau rừng cây rậm rạp.
Không hiểu sao nàng lặng lẽ rơi vài giọt lệ, sau đó nhẹ nhàng gạt đi rồi xoay người đi tới vườn thuốc của mình.
Trong vườn thuốc trồng rất nhiều loại thảo dược và hoa độc, Uyển phu nhân định xem thử Ngu Đàm Hoa đã có thể nảy mầm được chưa, bỗng nhiên có một luồng linh lực lặng lẽ chui ra khỏi mặt đất, hóa thành bóng người mờ ảo bên cạnh một bụi hoa độc. 
Uyển phu nhân ngồi xổm nhìn mặt đất nứt nẻ dưới chân, nói nhỏ: “Thằng bé đã về, ngươi nên lo sốt vó đi.”
Bóng người kia mờ mờ ảo ảo khiến người ta không thể nhìn ra giới tính hay già trẻ, giọng nói hỗn loạn như trộn lẫn rất nhiều thứ tiếng lại với nhau, loáng thoáng nghe có vẻ là đang cười.
“Uyển phu nhân, ngươi thật sự nghĩ hắn vô tội?”
Uyển phu nhân xới đất lấy ra hạt giống đã hóa thành đá của Ngu Đàm Hoa, ngón tay khẽ dùng sức bóp nát hạt giống, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ mượn đao giết người gây tai ương chết chóc, ta sao có thể tin tưởng ngươi?”
“Hắn là một đứa gian manh xảo trá.” Người nọ cười khẽ: “Trong những năm qua, biết bao nhiêu trưởng lão của các thế gia chết trong tay hắn, có thể trả hết món nợ máu này sao?”
Uyển phu nhân chợt quay đầu lại, ánh mắt luôn dịu dàng trong veo giờ đây trở nên hung tàn.
“…Bây giờ hắn còn không biết sống chết dám đi chung với Thịnh Tiêu.” Người nọ còn cười: “Hắn trở về thật vừa khéo, năm đó Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu từng phán quyết hắn có liên quan đến chuyện Hề gia diệt môn, ta đổ hết chuyện này lên đầu hắn, Giải Trĩ Tông pháp bất dung tình, Thịnh Tiêu sẽ thay ta giết hắn, chấm dứt hậu hoạn.”. Được copу tại ~ tru𝘮 truу𝓮𝓃.V𝘕 ~
Uyển phu nhân lạnh lùng quát: “Ngươi dám?!”
Giọng nói hỗn loạn không phân biệt rõ gái trai già trẻ cười vang lên, nghe mà rợn tóc gáy: “Ta dám đó, mắc gì không dám?”
Trên người Uyển phu nhân bỗng tỏa ra một vòng linh lực mạnh mẽ, ầm ầm càn quét tới, tông nát bét toàn bộ cây thuốc trong vườn, tất nhiên gồm cả thần thức tự tiện xông vào Dược Tông kia.
Uyển phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không sợ chết, cứ việc thử.”
Bóng người mờ ảo kia dập dờn hai lần rồi biến mất, để lại chuỗi tiếng cười đầy quỷ dị ma quái.
Uyển phu nhân đứng một mình giữa vườn thuốc hỗn loạn, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa nhúc nhích.
***
Nếu Hề Tương Lan không ghét Giải Trĩ Tông thì Thịnh Tiêu cũng không trở về Thịnh gia để làm khó mình, hắn vô cảm sải bước quay trở về Giải Trĩ Tông.
Hề Tương Lan buồn ngủ díu cả mắt, y quen thuộc cuộn mình trong lòng Thịnh Tiêu, tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn không buông tay.
Nghe tin Thịnh tông chủ quay lại, Quyện Tầm Phương lật đật chạy ra chào đón, khi thấy hồ ly tinh trong lòng Tông chủ nhà mình, hắn chỉ căng da mặt chứ không nhảy đổng lên xù lông như trước nữa.
“Tông chủ, người mưu toan phá hủy Thân Thiên Xá hôm nay… Phải xử lý thế nào ạ?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ai có ra tay thì giết, còn không thì đuổi ra khỏi Giải Trĩ Tông.”
“Vâng.” Quyện Tầm Phương gật đầu, do dự giây lát rồi nói: “Chuyện Ác Kỳ Đạo mua bán Tương Văn, theo lý thì Ứng Trác không thoát khỏi liên can, nhưng Giải Trĩ Tông tra hỏi vẫn không tìm được đầu mối dính líu đến Ứng gia.”
Ứng Trác thông minh, chuyện gì cũng sai rối gỗ đi làm, một khi bại lộ thì rối gỗ sẽ tự thiêu tại chỗ, hoàn toàn không để lại cái đuôi nào.
Thịnh Tiêu gật đầu, bày tỏ đã biết.
Quyện Tầm Phương còn muốn báo cáo những chuyện khác nhưng sực nhớ Thịnh Tiêu còn đang ẵm người trong tay, vội vàng cúi đầu dõi mắt nhìn theo Thịnh Tiêu quay về Thanh Trừng Trúc.
Tiểu hồ ly họ Hề yếu ớt như sành sứ, vừa được Thịnh Tiêu đặt xuống giường đá liền nhíu mày, giơ tay quơ quào ôm lấy cổ của Thịnh Tiêu muốn đeo lên, thà bị ôm chứ không muốn nằm trên giường đá cứng ngắc này.
Y lẩm bẩm nói mớ: “Cộm chết.”
Thịnh Tiêu cứng rắn đè y nằm xuống rồi gỡ tay y ra khỏi cổ mình, sau đó quay người rời đi.
Không chỉ giường đá cứng, ngay cả gối nằm cũng cứng không kém, Hề Tương Lan nhíu mày trở người, chuỗi ngọc trên hoa tai trợ thính va chạm vào giường đá, suýt chút nữa mấy viên ngọc bể nát.
Hề Tương Lan bị tiếng va chạm keng leng ù hết cả tai, y đau đớn ôm đầu tỉnh lại.
Sau gáy truyền tới cơn tê dại, ‘Vô Tẫn Kỳ’ hóa thành sương đen bay ra ngoài.
Mèo mun uể oải nằm trên giường đá lạnh lẽo, thoi thóp mắng: “Tính mạng của ngươi và ta tương liên với nhau, ngươi không sợ người kia sẽ giết ta thật?”
“Nếu ngươi bị giết dễ như bỡn như thế, bỏ cái tên ‘Vô Tẫn Kỳ’ đi là vừa.” Hề Tương Lan tháo hoa tai xuống, ngồi xếp bằng trên giường điều chỉnh lại, nói: “Có điều ngày lành của ta và ngươi sắp hết rồi, Uyển phu nhân đã tìm ra thuốc giải, mấy ngày nữa sẽ giết ngươi, he he.”
Mèo mun tức khắc xù lông lên: “Những năm qua ta cứu ngươi không ít lần! Ngươi không thể ăn cháo đá bát!”
Có lẽ Hề Tương Lan chê nó om sòm nên thò tay vào vạt áo trước ngực tìm kiếm một hồi, lấy ra một bó Ngu Đàm Hoa đang ăn dở không biết từ khi nào.
Mùi của Ngu Đàm Hoa tức khắc lan tỏa khắp căn phòng, mèo mun bị xông cho xiểng niểng, há miệng huệ một tiếng, suýt chút ói cả phèo phổi ra.
“Ọe…” Mèo mun phờ phạc nói: “Hèn gì mỗi lần ngươi ăn Ngu Đàm Hoa, ta đều phải yếu ớt một lúc rất lâu.”
Thì ra Ngu Đàm Hoa là vị thuốc cuối cùng trong toa thuốc điều chế thuốc giải của ‘Vô Tẫn Kỳ’.
Hề Tương Lan thong thả bứt một cánh hoa định cho vào miệng, mèo mun bất thình lình vung móng tới đánh bay cánh hoa kia đi.
“Không được ăn!” Mèo mun sắp khóc tới nơi, nhìn y như nhìn kẻ phụ lòng bạc tình bạc nghĩa: “Ngươi muốn ta chết thật hả, đồ độc ác nhà ngươi!”
Hề Tương Lan không tức giận, ung dung nói: “Bây giờ độc tính của ngươi ngày càng mạnh, linh thể sớm đã lộ ra ngoài. May là Nhạc Chính Trấm tốt tánh, chỉ bóp cổ chứ không có ý muốn giết ngươi, nhưng nếu để Thịnh Tiêu bắt gặp, sợ là hắn sẽ giáng sét đánh người thành tro, đến lúc đó còn liên lụy ta chết chùm với ngươi.”
Mèo mun: “…”
Nhạc Chính Trấm chó điên kia mà tốt tánh hả?!
Đây là địa bàn của Thịnh Tiêu, mèo mun lo sợ bị Thịnh Tiêu phát hiện, đành phải rưng rưng nước mắt nhìn Hề Tương Lan bứt cánh hoa bỏ vào mồm, không dám ngăn cản nữa.
Theo Ngu Đàm Hoa trôi vào trong họng, thực thể được tích tụ bao lâu qua của mèo mun nhạt dần dần, cuối cùng lặng lẽ hóa thành linh thể mà chỉ có mỗi Hề Tương Lan có thể nhìn thấy.
Hề Tương Lan đã sửa xong hoa tai rồi đeo lại lên tai, sau đó lười biếng ngã nằm xuống gối.
“Cộp—”
Y quên béng giường đá gối đá của Thịnh sư thầy sống khổ hạnh, lúc này bị đập cho u đầu.
Cái gáy của Hề Tương Lan sưng to như trái ổi, hai mắt đờ đẫn, mãi một lúc lâu sau y mới hít sâu một hơi tỉnh táo lại.
Nếu là ngày thường, mèo mun chắc chắn sẽ meo meo khoái chí, nhưng lúc này nó không còn sức meo nữa, nằm bẹp một chỗ thoi thóp từng cơn, tủi thân muốn chết. 
Hề Tương Lan lau nước mắt chảy ra vì đau, duỗi tay tới sờ cái cổ nọng tràn bờ của mèo mun: “Ngửa cái cổ lên coi, ầy, sao ngươi cứ tăng cân hoài thế?”
Mèo mun giơ móng cào y.
Hề Tương Lan quen tay mò thấy cái chuông không lưỡi đeo trên cổ mèo mun, từ trong đó lấy đồ ra.
Trước nay Thịnh Tiêu đều làm việc gọn gàng dứt khoát, một tiếng sau đã xử lý xong xuôi chuyện vặt trong Giải Trĩ Tông, lúc hắn đi tới trước Thanh Trừng Trúc, do dự hồi lâu mới quyết định hái một cành hoa quế mới nở.
Chỗ ở của hắn đơn sơ giản dị, trong phòng trống huơ trống hoắc không bày biện gì, trông chẳng khác gì nhà giam của Giải Trĩ Tông.
Chắc chắn Hề Tương Lan ở không quen.
Thịnh Tiêu cố ý tìm một bình sứ đẹp, múc nước đầy bình rồi cắm cành hoa quế vào, cố gắng để căn phòng sơ sài kia thêm chút màu sắc.
Chẳng qua khi hắn vừa cầm bình hoa tiến vào trong Thanh Trừng Trúc, trên khuôn mặt lạnh lùng kia hơi ngớ ra.
Một tiếng trước, Thanh Trừng Trúc vẫn còn ‘nghèo rớt mồng tơi’, ngoài giường đá, bàn đá và một tấm bình phong ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ ra, trống trải đơn sơ đến mức đủ tiêu chuẩn dùng làm phòng giam đặc biệt cho phạm nhân không nghe lời.
Nhưng bây giờ, hai chiếc ngà voi bằng ngọc lưu ly giăng thành tấm bình phong ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách, giường quý phi hoa lệ đặt bên cạnh cửa sổ, trên bàn gỗ chạm trỗ hoa văn đặt giấy trắng và nghiêng mực để lộn xộn trông vui mắt— Thậm chí còn đặt một kệ sách ngay ngắn bên cạnh, giấy tờ công vụ tồn đọng đều được xếp gọn hết lên đó.
Mọi thứ đều được bày biện vô cùng thanh nhã hữu tình.
Thịnh Tiêu: “…”
Suýt chút nữa hắn nghĩ mình đi nhầm chỗ.
Cái bàn đá và bình phong nhẵn bóng không hoa văn chạm trỗ chẳng biết đã bị vứt đi đâu, Thịnh Tiêu mang theo vẻ mặt vô cảm nhấc tay vén màn ngọc đi vào phòng ngủ, suýt chút nữa bị cảnh tượng bên trong làm lóa mắt.
Bên trong phòng ngủ quả thật là bị thay trời đổi đất, trở nên vô cùng xa hoa mỹ lệ, cái giường đá cứng ngắc thô kệch kia cũng bị đổi thành giường lớn giăng màn và được chạm trổ cực kỳ tinh xảo.
Màn giường được buộc hờ, ánh nắng chiều tà luồn qua cửa sổ chiếu vào, gió nhẹ thổi màn giường bằng lụa mỏng khẽ đung đưa, lộ ra dáng người đang nằm vùi trong mền gấm ngủ say.
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan tự nhiên như ruồi xem nơi này thành nhà của mình, vóc người của y vốn nhỏ gầy, lại nằm co ro trên cái giường rộng lớn như vậy càng làm nổi bật sự nhỏ bé của y.
Y thở ra hít vào đều đều, có lẽ không phải ngủ trên giường đá nên hai má đỏ hây hây, trông y ngủ vô cùng thoải mái.
Thịnh Tiêu thản nhiên nhìn y một lúc lâu, sau đó lặng lẽ cầm bình hoa đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.
Hương hoa quế vương vấn quanh màn giường, Hề Tương Lan nói mớ mấy câu, xoay người ngủ mê hơn.
Y nằm mơ về thời niên thiếu đẹp đẽ.
Thịnh Tiêu và Nhạc Chính Trấm vô duyên vô cớ đánh nhau một trận.
Hai người không dùng linh lực vẫn có thể đấm mặt mũi đối phương sưng húp, mấy thiếu niên khác không thể kéo hai người họ ra, đầu sỏ Hề Tuyệt chạy đến ôm eo của Nhạc Chính Trấm để cậu ta đừng đánh Thịnh Tiêu nữa, đã thế còn bị Nhạc Chính Trấm sơ ý húc cùi trỏ vào mặt, suýt chút nữa là nâu mắt.
Cuối cùng vẫn là Chưởng viện nghe tin chạy tới, dùng sức tách hai người ra.
Chưởng viện Ôn Cô Bạch thân thiện ấm áp, mặt mũi tuấn tú nhã nhặn, nhìn không phân rõ giới tính, giọng điệu nói chuyện rất trong trẻo thanh thoát: “Mới nhập học chưa tới hai ngày, sao lại thành ra như vậy rồi?”
Thịnh Tiêu và Nhạc Chính Trấm quỳ xuống đất, một người trên má bị tím bầm mảng lớn, một người khóe môi chảy máu tè le, cả hai đều buồn bực không nói lời nào.
Hề Tuyệt bị đánh hơi sưng khóe mắt, Hoành Ngọc Độ đang cầm cục nước đá xoa cho cậu.
Hề Tuyệt thấy vậy liền vội vàng đi tới ngoan ngoãn quỳ xuống: “Chưởng viện bớt giận, không, không phải hai người họ sai, là tại ta ham chơi mới gây họa, ngài phạt một mình ta là được rồi.”
Hiếm khi cậu thức tỉnh lương tâm, nhưng Nhạc Chính Trấm lại không cảm kích, tức giận nói: “Ngươi câm miệng! Ai muốn ngươi giả làm người tốt xin tha giùm hả! Phạt ta cứ phạt, nếu ta nuốt lời sẽ không mang họ Nhạc Chính!”
Hề Tuyệt quay sang liếc xéo cậu ta.
Ôn Cô Bạch dịu dàng nhìn vết sưng bên khóe mắt của Hề Tuyệt, thở dài nói: “Chưởng viện biết ngươi là một đứa bé ngoan. Phạm sai lầm thì phải chịu phạt, ngươi đừng xin tha cho bọn họ nữa, chữa khỏi vết thương cho mình trước đi.”
Hề Tuyệt trợn to hai mắt.
Lần đầu tiên có người nói cậu là ‘đứa bé ngoan’ đó trời.
Hề Tuyệt khiếp sợ không để đâu cho hết, bây giờ tiêu chuẩn làm trẻ ngoan đã thấp đến thế à? Tuy Ôn Cô Bạch trông hiền lành hòa nhã, nhưng lại rất nghiêm khắc, hắn phạt hai người Thịnh Tiêu và Nhạc Chính Trấm chép phạt một trăm lần.
Hề Tuyệt còn muốn xin tha giùm nhưng bị Hoành Ngọc Độ kéo về, đỡ cho cậu bị Chưởng viện phạt chung.
Chưởng viện kêu mọi người tiếp tục tự học, sau đó xách Thịnh Tiêu và Nhạc Chính Trấm đến Tàng thư các, không chép xong không được đi đâu hết.
Hề Tuyệt chưa bao giờ gây họa mà không bị trách phạt, thậm chí còn làm liên lụy người khác, nguyên cả ngày hôm đó cậu thả hồn trên mây, sau giờ ngọ từ chối lời rủ đi chơi của Phong Duật, lật đật chạy đến Tàng thư các như một cơn gió.
Sách ở Tàng thư các của Thiên Diễn học cung bao la bạt ngàn, khoảng chừng hơn mười ngàn quyển, các kệ sách cao vút san sát nhau, mới vừa bước chân vào đã bị không khí tri thức cổ xưa nơi đây ập thẳng vô mặt.
Hề Tuyệt chạy tìm khắp bốn tầng của Tàng thư các, mãi đến khi tìm ở tầng trên cùng thì mới thấy hai người họ.
Nhạc Chính Trấm quỳ ngồi trên đệm hương bồ, cổ tay của cậu ta bị một cành cây khô đang quấn quanh trên đó, nó có nhiệm vụ canh chừng không cho cậu ta lười biếng, hễ mà lo ra một giây là nó sẽ hóa thành roi mây dài quất mạnh vào mu bàn tay của cậu ta.
Quằn quại nửa ngày, mu bàn tay của Nhạc Chính Trấm toàn là lằn ngang lằn dọc chồng chéo lên nhau.
Cậu ta nhíu mày, vừa bầu lầu chửi thầm trong miệng vừa xoa mu bàn tay bị đánh đau.
Thịnh Tiêu ngồi đối diện với cậu ta cách khoảng mười bước chân, bình tĩnh ngồi thẳng lưng chép phạt, trên mu bàn tay bóng loáng không có một lằn đỏ nào.
Hề Tuyệt bám vào kệ sách ngó dáo dác, đây là lần đầu tiên cậu chột dạ vì gây họa làm liên lụy hai khổ chủ bị phạt, đứng trong góc hít ra thở vào mấy lần để lấy thêm can đảm, sau đó mới dè dặt đi tới.
“Ca, ca…”
Nhạc Chính Trấm vừa thấy cậu, lập tức sừng cồ lên: “Hề Tuyệt, thằng nhãi vô liêm sỉ nhà ngươi còn dám tới?! Ta làm thịt…”
Còn chưa nói xong thì đã bị cành cây khô tức khắc mọc dài thành roi mây quất một cái chát rõ đau.
Nhạc Chính Trấm đành run rẩy im miệng tiếp tục chép phạt, hung dữ liếc xéo Hề Tuyệt như muốn chọc thủng mấy lỗ trên người cậu.
Hề Tuyệt ỉu xìu, cẩn thận bò tới gác cằm trên bàn sách, nhỏ giọng nhận lỗi: “Ta sai rồi, ca đừng giận nữa.”
Nhạc Chính Trấm bị cậu chọc cho tức cười.
Mới nãy khi giả chết cũng đâu có kinh sợ, bây giờ tới đây giả vờ giả vịt cái gì?!
“Ngươi xéo cho ta.” Nhạc Chính Trấm nói: “Thấy ngươi là phiền.”
Hề Tuyệt đang định nổi đóa nhưng nghĩ lại người này là bị mình gài bẫy, đành cúi đầu ‘dạ’ một tiếng.
Cậu chuyển mục tiêu, bò đến trước bàn của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Ca, ngươi cũng giận ta à?”
Thịnh Tiêu giả điếc không nghe, xem cậu như không khí, vững tay cầm bút chép phạt, cành cây khô quấn trên cổ tay cậu vẫn im re từ nãy đến giờ.
Hề Tuyệt ngoan ngoãn nằm gục đầu trên bàn nhìn cậu viết chữ, mắt khẽ chớp, dường như nghĩ đến gì đó mà ‘a’ một tiếng, nói: “Thì ra ca không giận, ta biết mà, ngươi lớn lên rộng lượng như vậy, chắc chắn sẽ không giận ta vì chuyện nhỏ nhặt này.”
Thịnh Tiêu không nhìn cậu.
Tất nhiên là Hề Tuyệt không phải nói cho cậu nghe.
Đúng như dự đoán, Nhạc Chính Trấm bắt đầu la mắng: “Nhãi ranh vô liêm sỉ! Ngươi chửi xéo ai nhỏ nhen hẹp hòi đó hả?!”
Hề Tuyệt vô tội nói: “Nhưng Thịnh Tiêu ca ca đã tha thứ cho ta.”
Nhạc Chính Trấm tức cười: “Ngươi lăn ra đây cho ta, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.”
Hề Tuyệt hớn hở cười với cậu ta: “Nhạc Chính Trấm, ngươi cũng rất rộng lượng.”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Có chuyện gọi ca, hết chuyện gọi Nhạc Chính Trấm.
Hề Tuyệt thấy trời sắp tối mà hai người họ vẫn chưa chép phạt xong, cậu không trở về, ngả lưng nằm bên cạnh Thịnh Tiêu, lười biếng nhìn bọn họ chép phạt.
Cậu định tới giúp hai người chép phạt vài dòng, nhưng cây mây của Ôn Cô Bạch quá thông minh, nếu cậu cưỡng chế cướp lấy bút thì sẽ bị nó quất cho kêu cha gọi mẹ.
Không còn cách nào, Hề Tuyệt đành phải ngồi đây chờ hai người họ viết xong.
“Thịnh Tiêu.” Hề Tuyệt rảnh rỗi không có gì làm, chọt chọt cánh tay của Thịnh Tiêu, nói: “Hôm nay ngươi có mở miệng nói chuyện mà? Ta còn tưởng ngươi bị câm hoặc đang tu bế khẩu thiền chứ.”
Cho dù cậu đâm chọt mấy lần thì Thịnh Tiêu đều giống như đắm chìm trong thế giới của mình, ánh mắt không thèm liếc sang.
“Hôm nay ngươi đánh nhau vì ta, đúng chứ?” Hề Tuyệt càng nghĩ càng thấy vui vẻ, cười he he rướn người tới: “Cành hoa quế đặt trên bệ cửa sổ phòng ta đó, có phải là ngươi hái tặng ta không?”
Tay của Thịnh Tiêu ngừng giây lát.
Bất ngờ, cành khô quấn trên cổ tay có lẽ phát hiện ra Thịnh Tiêu mất tập trung, chợt mọc dài thành roi mây muốn quất vào mu bàn tay của cậu.
Hề Tuyệt thấy vậy, vội vàng duỗi tay tới ngăn cản.
Một tiếng ‘chát’ giòn giã vang lên.
Hề Tuyệt không luyện võ đánh quyền như Nhạc Chính Trấm, từ nhỏ kiêu căng chưa từng bị thương tổn lần nào, mu bàn tay trắng bóc bị quất mạnh toét ra một đường máu dữ tợn, làm cậu đau đến mức ‘xít’ một tiếng, ôm tay gục đầu xuống bàn, suýt chút nữa khóc ra tiếng.
Thịnh Tiêu hơi nhíu mày.
Hề Tuyệt thấy roi mây định đánh tiếp, vội vàng dùng tay còn lại vỗ bàn, nhịn đau nói: “Tập trung, tập trung!”
Thịnh Tiêu đành phải tiếp tục tập trung chép phạt.
Hề Tuyệt tự mình chuốc khổ, ai mà ngờ Thịnh Tiêu thoạt nhìn lạnh lùng kín miệng, thế mà bị vài câu nói của cậu làm mất tập trung?
Cậu không dám nói chuyện với Thịnh Tiêu nữa, ngồi tại chỗ tự chơi một mình.
Không biết đợi bao lâu, Hề Tuyệt lim dim buồn ngủ, muốn gắng gượng ngồi đợi bọn họ nhưng ‘Vô Tẫn Kỳ’ trong cơ thể cậu thật giống như từng giờ từng phút đều cắn nuốt một lượng lớn linh lực của cậu, cố thức không được bao lâu liền mềm oặt ngã nằm xuống trên người Thịnh Tiêu, cuộn người ngủ thiếp đi.
Lại thêm một tiếng ‘chát’ vang lên.
Thịnh Tiêu ngơ ngác nhìn lằn đỏ trên mu bàn tay mình, một lúc lâu mới không để ý hơi thở ấm áp của người kia nữa, tiếp tục rũ mắt chép phạt.
Hề Tuyệt gối đầu trên bắp đùi của Thịnh Tiêu ngủ say như chết.
Khi cậu nhập nhèm tỉnh dậy, chỉ thấy Thịnh Tiêu đã ngừng viết, cành khô quấn trên cổ tay tựa như gặp mùa xuân, chầm chậm đâm chồi nảy lộc, sau đó nở rộ vài đóa hoa quế vàng rực rỡ.
Hề Tuyệt nhìn một chốc rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Trong cơn mơ màng, có một làn hương hoa quế từ từ đến gần, hình như nhẹ nhàng bế thốc cậu lên.
Hề Tuyệt càng ngủ mê hơn.
***
“Ưm…”
Hề Tương Lan mơ màng rên khẽ một tiếng, nhập nhèm tỉnh lại từ trong cơn mụ mị, y quay đầu nhìn chằm chằm cành quế trên bàn, bỗng chốc không phân biệt rõ bản thân có còn ở trong mơ hay không.
Mãi đến khi cơn nóng cháy khao khát linh lực Thiên Diễn trong kinh mạch ập tới từng đợt như sóng vỗ, cả người xụi lơ vô lực, bây giờ y mới biết đây là hiện thực.
Đã qua giờ tý.
Di chứng sử dụng ‘Khí Tiên Cốt’ vẫn còn đang kéo dài, chỉ là đỡ hơn nhiều so với mấy lần trước mất tỉnh táo đi gặm tay người ta.
Hề Tương Lan cố giữ vững tỉnh táo trong cơn nóng cháy ùn ùn kéo đến, hai mắt lạnh lùng trong veo, giống như là người ngoài cuộc cảm nhận cơn đau đớn vật vã vì kinh mạch khô cằn không có ‘Khí Tiên Cốt’ hoặc linh mạch Thiên Diễn.
Thậm chí Hề Tương Lan còn thong thả nghĩ, cơn đau này tựa như không có điểm dừng vậy.
“Đêm đó mình trở về bằng cách nào, là Thịnh Tiêu bế mình về sao?”
“Ngày mai ngồi phi thuyền, hắn sẽ không lại mua khoang nhỏ nhất đấy chứ? Chuyến này có tới năm người đi lận, thế chẳng phải nhồi nhét thành bánh thịt à?”
“Với lại chỉ chữa thương thôi mà, Nhạc Chính Trấm đòi hắn ba trăm ngàn linh thạch, hắn còn nói sẽ trả thật? Đừng nói là mấy năm qua hắn nhịn ăn nhịn mặc là vì trả nợ?”
Hề Tương Lan nghĩ đến đây bèn xoay người úp mặt vào gối, thầm nghĩ: “Đáng ghét, nhưng lại có chút đáng yêu.”
Tại sao y lại bị thu thút bởi cái nghèo của một kẻ nghèo nhỉ?
Lúc này bỗng có người lên tiếng hỏi: “Sao rồi?”
Hề Tương Lan suýt bị dọa cho nhảy dựng lên, xoay người nhìn lại.
Y thấy Thịnh Tiêu đang ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt giống như đang tu luyện, trông có vẻ đã ngồi ở đó đã lâu.
Hề Tương Lan thở nhẹ ra một hơi, tỉnh bơ nở nụ cười, nhấc chân đá nhẹ vào hắn, cười he he nói: “Thấy ta bày biện nơi này thế nào, thoải mái hơn cái giường đá vừa cứng vừa lạnh của ngươi chứ? Chậc, lúc còn đi học, chỗ ở của ngươi mắt nhắm mắt mở còn xem được, sao bây giờ sống chẳng khác gì khổ tăng tu hành thế?”
Thịnh Tiêu bỗng mở mắt ra, vươn bàn tay dày rộng tới nắm lấy cổ chân đang đá lung tung của Hề Tương Lan.
Không biết là do bàn tay của hắn quá lớn hay là do cổ chân của Hề Tương Lan quá gầy, chỉ cần dùng ngón cái và ngón giữa là có thể bao trọn một vòng quanh cổ chân của y.
Hề Tương Lan dùng sức rút chân về nhưng không được.
Đêm đã khuya, màn giường nhẹ nhàng đung đưa, ánh nến le lói ở bên ngoài soi vào, xuyên qua màn giường trắng mỏng chiếu ra bóng người mập mờ bên trong giường.
Hề Tương Lan cố gắng kiềm nén cơn đau nóng cháy của ‘Khí Tiên Cốt’, mỉm cười hỏi: “Làm gì?”
Thịnh Tiêu nhìn y hồi lâu, cuối cùng chắc nịch.
Cả người Hề Tương Lan đang run rẩy từng cơn.
===Hết chương 40===
Tên và Tương Văn của các nhân vật là bạn cùng trường với công thụ (đang cập nhật)
Hề Tuyệt – Hề Tương Lan – Tương Văn:?
Thịnh Tiêu – Thịnh Vô Chước – Tương Văn: Kham Thiên Đạo
Phong Duật – Phong Bất Thuật – Tương Văn:?
Hoành Ngọc Độ – Tương Văn: Hoán Minh Nguyệt.
Nhạc Chính Trấm – Nhạc Chính Vận Nhật – Tương Văn: Lạc Vũ Trấm.
Ứng Trác – Ứng Xảo Nhi – Tương Văn: Diêm Hạ Chức.
Nhượng Trần – Nhượng Vô Hà – Tương Văn: Khuy Thiên Ky.
Phục Man – Phục Bất Ẩn – Tương Văn:? (Chưa xuất hiện, có nhắc đến ở chương 38)
Liễu Điều Điều – Liễu Trường Hành – Tương Văn:? (Chưa xuất hiện, có nhắc đến ở chương 4, 25, 38)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.