Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 49: Ràng buộc linh hồn




—Hề Tương Lan: “Thịnh Vô Chước, ngươi lại bị lừa rồi.”—
Hề Tương Lan rất không chịu được.
Ba năm trước y chẳng cần làm gì cả, chỉ việc nhờ vào khuôn mặt này đi ứng cử thì đã được Hồng Trần nói ‘bảo bối lòng ta’ ‘cục cưng’ các thứ và trực tiếp lên nhận giải hoa khôi, tuy là không ai có phước được ‘hưởng thụ’ nhưng đã giúp Hồng Trần hốt bộn linh thạch.
Năm nay vẫn la ó, còn muốn đại tuyển.
Tuyển cái khỉ mốc.
Trong đình đài trên lầu các không một bóng người, khi ‘Lan Kiều Kiều’ vừa đi ra ngoài thì bên dưới đã la hét rần rần.
Vô số đèn mây của thành Cửu Tiêu được thắp sáng rực, thậm chí còn nối một đường lên tận trên mây cao.
Đám người ồn ào bên dưới loáng thoáng đang hô ‘Lan Kiều Kiều’.
Hề Tương Lan ước gì có thể tháo phăng hoa tai xuống, y sầm mặt đi  lòng vòng một hồi, không biết Hồng Trần định sắp xếp thế nào mà không thấy bóng dáng của Tuân Nương đâu.
“Nam nhân ngu ngốc.”
Hề Tương Lan mắng luôn cả bản thân mình, hờ hững từ trên cao nhìn xuống đám người nhốn nháo dưới kia.
Cho dù cái xác này có xinh đẹp tuyệt trần, linh căn ngút trời, gia thế tối cao đến mấy đi nữa, cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thành nắm cát vàng.
Rõ ràng cầu mà không được nhưng vẫn đâm đầu si mê.
Rốt cuộc bọn họ đang theo đuổi cái gì.
Hề Tương Lan thật sự không hiểu.
Từ nhỏ Hề Tuyệt đã được nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi, gặp vô số người a dua nịnh hót, nhưng y chỉ thấy chướng mắt, thậm chí là oán hận.
“Nếu muốn nhìn…” Hề Tương Lan cất bước đi tới bên cạnh đài cao, rũ mắt nhìn chằm chằm người bên dưới, lạnh lùng nghĩ: “Vậy cứ nhìn cho thỏa mãn đi, dù sao…”
Hề Tương Lan còn chưa phun nốt ra lời chửi rủa còn lại thì vô tình nhìn thấy gì đó mà trợn mắt sửng sốt.
Thịnh Tiêu vác theo cái mặt phủ đầy sương lạnh đứng lẩn trong đám người, Thiên Diễn Châu bay vòng vòng quanh thân, ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn thẳng vào y.
Lan Kiều Kiều: “…”
Hề Tương Lan suýt chút nữa thốt ra câu ‘bà mẹ nó’, lập tức thay đổi phong thái nhìn thấu hồng trần chỉ điểm giang sơn hồi nãy, luống cuống xách lớp váy xòe hoa lệ tầng tầng lớp lớp chạy như bay vào trong đình đài, định tìm gầm bàn chui xuống trốn.
Sao Thịnh Tiêu lại ở bên dưới?!
Rõ ràng Liễu Trường Hành nói hắn đang đợi ở phòng khách lầu ba mà?
Bối rối, xấu hổ đồng loạt dâng trào trong lòng, Hề Tương Lan vốn cảm thấy biến cố sáu năm qua đã làm lòng y khô cạn không còn sức sống, nhưng kể từ sau khi gặp lại Thịnh Tiêu, sự chân thực bị vùi lấp dưới muôn vàn lớp ngụy trang từ từ chui ra khỏi.
Hề Tương Lan không thích cảm giác mất kiểm soát này.
Mỹ nhân e thẹn càng khiến người ta mê say hơn dáng vẻ kiêu căng hồi nãy, đám người bên dưới càng hối hả thắp thêm nhiều đèn mây.
“Lan Kiều Kiều!”
“Quân lâu Hồng Trần Thức quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Mây đèn! Mua mua mua!”
Hề Tương Lan lạnh lùng đi tới, lụa trắng treo xung quanh bị gió thổi tung bay phần phật, mái tóc dài của y được búi cao kèm theo một đống đồ trang sức hoa lá cành, vô tình bị gió thổi mắc vào lụa trắng, kéo Hề Tương Lan lảo đảo suýt ngã.
Mọi chuyện đều không suôn sẻ.
Hề Tương Lan đơ mặt gỡ cọng dây trang sức bị vướng vào lụa trắng, vành tai đỏ ửng cả lên.
“Giết Thịnh Vô Chước đi.” Hề Tương Lan vừa loay hoay gỡ đồ bị vướng vừa lạnh lùng nghĩ: “Đợi lát nữa sẽ giết hắn, ta sẽ không vì tình xưa nghĩa cũ mà nương tay.”
Giết Thịnh Tiêu rồi, y sẽ không bị xấu hổ nữa.
Nhất cử lưỡng tiện.
Da mặt của Hề Tương Lan dày vô đối, cho dù kêu y mặc đồ hai mảnh của vũ cơ ra sân khẩu uốn éo nhảy múa thì sợ là y cũng không thèm đỏ mặt, nhiều năm chịu khổ đã trui rèn y bỏ qua những thứ không cần thiết.
Chỉ cần được sống, y có thể bất chấp làm hết.
Nhưng khi thấy Thịnh Tiêu đứng bên dưới nhìn lên đây, Hề Tương Lan vốn không biết xấu hổ không hiểu sao cảm thấy tự ti mặc cảm.
Cảm giác khó chịu chưa từng có trước đây bao phủ lấy y, đồ trang sức bị vướng vào lụa trắng có gỡ thế nào cũng không được, đầu ngón tay của Hề Tương Lan run rẩy dữ dội.
Ngay vào lúc này, trong mắt của Hề Tương Lan thoáng hiện lên kim văn.
Y hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, thô bạo kéo phăng đồ trang sức xuống, đau đến nỗi ứa nước mắt, y cắn răng quát khẽ: “Câm miệng! Bớt chõ mũi vào chuyện của ta!”
Hề Tương Lan không còn lo sợ nữa, qua loa vén tóc rối ra sau sai, đột nhiên ngừng tay lại, nhíu mày nói: “…Cái gì?”
Y lại đi tới vén lụa trắng lên, rũ mắt nhìn xuống dưới.
Từ trên cao nhìn xuống, Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu tản ra bốn phía, đang phá nát từng đèn mây tỏa ra ánh sáng màu tím.
Đó là những đèn mây bị bỏ vào ‘Khí Tiên Cốt’.
Ngọc Đồi Sơn vì hoa khôi Lan Kiều Kiều ném ra ngàn vàng, hầu như hơn nửa con phố ở đây đều là đèn mây của hắn, số lượng không dừng lại ở con số mười ngàn.
Thịnh Tiêu không thể cùng lúc dập tắt toàn bộ đèn mây ở thành Cửu Tiêu, nhưng tốc độ của hơn một trăm hạt Thiên Diễn Châu cực nhanh, chỉ trong một hơi thở mà đã phá nát lên đến trăm ngọn đèn.
Hề Tương Lan nhíu mày nhìn xuống.
Thịnh Tiêu điều khiển Thiên Diễn Châu đi tắt đèn, ánh mắt thoáng nhìn vào đèn mây viết tên ‘Lan Kiều Kiều’.
—Đó là đèn mây mà người bán đèn rong đã ép bán cho hắn lúc trước.
Hề Tương Lan giật giật mí mắt.
Đột nhiên, Thịnh Tiêu búng tay cái chóc.
‘Phừng’.
Tim đèn được thắp sáng.
Hề Tương Lan: “…”
Thịnh Tiêu bị điên rồi hả?!
Hề Tương Lan không thể tưởng tượng nổi, trong mắt chỉ có ánh đèn yếu ớt kia, đầu óc toàn là…
“Tên miệng hến không hiểu phong tình kia đang làm gì?”
“Thắp sáng đèn mây?”
“Vì ta?”
Hề Tương Lan ngơ ngác run rẩy, trên đình đài không một bóng người đột nhiên thổi tới một cơn gió lạ, nhè nhẹ thổi phất qua sau lưng của Hề Tương Lan.
Phút chốc, làn gió tựa như bàn tay vô hình đẩy nhẹ vào tấm lưng đơn bạc của y.
Cảm giác mất trọng lực đập thẳng vào mặt.
Hề Tương Lan hơi hoảng hốt, loạng choạng từ trên đài cao ngã xuống.
Mọi người bên dưới đang phát cuồng lập tức sợ hãi la làng lên!
“Coi chừng!”
“Mau cứu người—”
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại thành chấm nhỏ.
Tức khắc hơn một trăm hạt Thiên Diễn Châu từ bốn phương tám hướng vụt bay về, được điều khiển tỏa ra linh lực lôi văn xếp thành một cái lưới lớn, đỡ lấy Hề Tương Lan không chút sứt mẻ.
Cảm giác mất trọng lực xộc thẳng lên đầu làm y choáng váng, Hề Tương Lan không biết mình an toàn tiếp đất thế nào, chỉ là hơi ngửa đầu nhìn lên đài cao không một bóng người.
Y khẽ mài răng ken két, lầm bầm mắng chửi gì đó trong miệng.
Sau đó, Thiên Diễn Châu vững vàng đón lấy Hề Tương Lan, giống như hóa thành luồng khí ôn hòa nâng đỡ nhẹ nhàng, chầm chậm rơi xuống tiếp đất an toàn trong tiếng hò hét tung hô chói tai của mọi người.
Khóm hoa mẫu đơn được thêu tinh xảo trên áo bào diễm lệ của Hề Tương Lan trông thật giống nở rộ lộng lẫy giữa không trung, cánh hoa bị gió thổi phấp phới, cả thân hình gầy yếu tựa như chim nhạn gãy cánh của y lặng lẽ rơi vào lồng ngực của một người. 
Thịnh Tiêu vô cảm giơ tay ôm chầm y vào lòng.
Hề Tương Lan: “…”
Còn không bằng té chết cho rồi.
Nhưng Hề Tương Lan giỏi diễn trò, việc đã đến nước này nên y không thể không lừa mình dối người, dứt khoát thoải mái mỉm cười với Thịnh Tiêu, cố ý nói bằng giọng õng ẹo: “Đa tạ tiên quân cứu giúp.”
Mọi người vây xem lập tức tỏ ra ganh tị trừng Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu sừng sững bất động, đang định thả tay đặt Hề Tương Lan xuống đất.
Hề Tương Lan nhanh tay ôm chặt lấy cổ hắn, nũng nịu nói: “Ta bị dọa sợ, chân mềm đi không nổi, đành phải làm phiền tiên quân đưa ta về.”
Thịnh Tiêu: “…” Lại diễn trò.
Cánh tay trông gầy yếu mềm mại của Hề Tương Lan thật ra rất có sức lực, chạm vào ngực Thịnh Tiêu đẩy nhẹ một cái, có ý ám chỉ: “Tiên quân cứu ta một mạng, ta không có gì, chỉ đành phải lấy thân báo đáp, không biết tiên quân có hài lòng không?”
Thịnh Tiêu: “……”
Những nam nhân bên cạnh nào giờ làm gì thấy được một giai nhân xinh đẹp hơn hoa này, nghe vậy liền mở to hai mắt, ghen tị trừng Thịnh Tiêu chó ngáp phải ruồi, trông lù khù thế kia mà được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân.
Thịnh Tiêu đã quen với lời lẽ cợt nhả của Hề Tương Lan, đang định ném y xuống một cách vô tình, bỗng những người bên cạnh không nhịn được xúm tới lấy lòng.
“Nếu không chê, ta sẽ cõng Lan tiên tử trở về!”
“Nói bậy, cái thây nhỏ thó của ngươi sẽ làm mỹ nhân té mất! Lan tiên tử, ta là Kim đan kỳ, bảo đảm sẽ không để hai chân ngài phải mệt nhọc!”
“Ta mới xứng, ta là Hóa thần cảnh!”
“Cút ngay! Ngươi là lão yêu quái mấy trăm tuổi, còn dám tòm tem cỏ non?”
Thấy sắp lao vào đánh nhau, Hề Tương Lan cười tủm tỉm muốn vị tu sĩ Hóa thần cảnh kia: “Vậy thì… Oái!”
Còn chưa nói xong thì đã bị Thịnh Tiêu ôm chặt vào lòng, hắn sầm mặt không nói gì cất bước rời đi.
Mọi người vang lên tiếng thất vọng đầy thổn thức.
Hề Tương Lan sửng sốt giây lát, sau đó phì cười.
Bộ đồ sặc sỡ của hoa khôi ám đầy mùi son phấn, hương thơm nồng nặc xộc vào mũi khiến Thịnh Tiêu phải nhíu mày vì sặc.
“Ngươi tin ta thế cơ à?” Hề Tương Lan gác đầu trên vai hắn, cười nói: “Sẽ không sợ ta cố ý té xuống để hấp dẫn sự chú ý của ngươi?”
Thịnh Tiêu im lặng bước vào Quân lâu Hồng Trần Thức.
Hề Tương Lan đột nhiên ghé sát vào tai Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Thịnh Vô Chước, ta lại sắp nói dối.”
Thịnh Tiêu nghiêng đầu.
Bởi vì hắn quay đầu lên môi của Hề Tương Lan cạ vào má hắn, để lại một vệt son đỏ hồng.
Hề Tương Lan giơ ngón tay chạm vào môi mình, con ngươi đen đặc giống như không có ánh sáng, hé miệng cười đùa cợt nhả: “Không nên tin ta.”
Thịnh Tiêu dừng chân lại, nhìn y với ánh mắt tối đen không rõ cảm xúc.
Hề Tương Lan gian xảo đá lông nheo với hắn.
Lúc này, bên cạnh bỗng lóe lên ánh sáng nhạt.
Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu nghe tiếng nhìn sang.
Chẳng biết Ứng Trác đã tới khi nào, hắn đang lạnh lùng đứng đó, trong tay cầm ngọc bài lưu ảnh, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ, hoàn toàn không còn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời như lúc ở trước mặt Hề Tương Lan.
“Không ngờ Thịnh tông chủ đây cũng là đồ háo sắc? Ta đã quay lại hết đầu đuôi sự việc vào trong ngọc bài lưu ảnh, đợi lát nữa sẽ đưa cho sư huynh xem, để ta coi ngươi có lòi đuôi chuột trước mặt sư huynh không?!”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan: “…”
Thằng nhóc này, một là ngu hai là ngu thật.
Bên ngoài ồn ào huyên náo như vậy làm Hồng Trần bị dọa sợ vội vàng chạy tới, khi thấy Hề Tương Lan vẫn bình an vô sự thì mới thở phào một hơi.
“Cục cưng à, ngươi hù hết ta rồi.”
Đây là cái cây hái ra tiền tự động dâng tới cửa, lỡ mà xảy ra nguy hiểm gì, sợ là đại hội tuyển chọn hoa khôi hôm nay phải dẹp bỏ.
Hề Tương Lan nói: “Không sao.”
Lúc này Hồng Trần mới phát hiện ‘cây hái ra tiền’ của mình đang bị nam nhân thối bế trong tay, nàng ngẩn ra giây lát, theo phản xạ muốn đi tới kéo Hề Tương Lan khỏi tay Thịnh Tiêu.
Chẳng qua khi nàng nhìn rõ mặt mũi của Thịnh Tiêu, dường như nghĩ tới gì đó mà cười đầy mờ ám, cố ý ‘Ồ’ dài một tiếng.
Hề Tương Lan không biết nàng ‘Ồ’ là có ý gì, vịn vai Thịnh Tiêu mượn thế nhảy xuống khỏi người hắn, dịu dàng nói: “Ta đứng trên đài cao không thấy Tuân Nương tỷ tỷ, có phải nàng có chuyện quan trọng nên mới trì hoãn không tới?”
Hồng Trần vẫn còn đang nhìn Thịnh Tiêu không dời mắt, nghe vậy lắc đầu nói: “Không có, hai ngươi cùng nhau lên đình đài, chỉ là có trận pháp nên mới không thấy nhau thôi.”
Hề Tương Lan: “…”
Thật biết chơi.
Hồng Trần lại nói: “…Đúng lúc, Tuân Nương hiện muốn gặp ngươi, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Hai mắt của Hề Tương Lan hơi sáng lên, cố ra vẻ đoan trang đỡ búi tóc cắm đầy trang sức bước lên lầu.
Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng trong lớp áo thêu hoa mẫu đơn của y, cũng cất bước theo sau.
Tầng ba vốn là nơi không cho người bình thường tiến lên, huống chi đó còn là nơi ở của hoa khôi, Thịnh Tiêu đã sẵn sàng nghênh chiến nhưng lại thấy Hồng Trần quay đầu mỉm cười với mình, hai mắt sáng rực.
Thịnh Tiêu:?
Hồng Trần cũng không cản hắn, ngược lại còn cho hắn tùy ý muốn đi đâu thì đi.
Ánh mắt nàng không ngừng lập lòe tỏa sáng.
Ứng Trác cầm ngọc bài cảnh giác nhìn Thịnh Tiêu: “Đi đi, mau đuổi theo mỹ nhân của ngươi đi, ta phải lưu giữ chứng cứ để cho sư huynh xem, đến lúc đó đừng nói ta bêu xấu ngươi.”
Hắn ghen tị Thịnh Tiêu muốn chết, lúc này chộp được cơ hội để Hề Tương Lan vứt bỏ tên khốn háo sắc thấy trăng quên đèn, tất nhiên sẽ tận sức tận lực bảo tồn bằng chứng.
Thịnh Tiêu không nhìn hắn, vác theo bản mặt u ám bước lên tầng ba.
***
Đèn mây bên ngoài thanh lâu vẫn còn đang được thắp hết cái này đến cái khác, Thiên Diễn Châu phóng vèo vèo ra ngoài, lặng lẽ nghiền nát từng ngọn đèn có chứa ‘Khí Tiên Cốt’.
Bên trên cao lầu phía xa xa, Ngọc Đồi Sơn ngồi vắt vẻo trên mái hiên, hai chân đung đưa qua lại, trong mắt phản chiếu cảnh tượng từng đèn mây bị vô số lôi văn đánh nát. 
Gió mạnh thổi thân hình gầy gò của hắn nghiêng ngả, trông như có thể thổi bay hắn khỏi mái hiên bất cứ lúc nào.
“Chậc.” Ngọc Đồi Sơn cho một miếng thịt chiên xù vào miệng, lười biếng chống cằm, cười nói: “Quả nhiên ‘Kham Thiên Đạo’ quá cản trở, sớm nên diệt trừ mới phải.”
Một con chim lặng lẽ hạ cánh đáp xuống vai của Đồi Ngọc Sơn, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Ngọc Đồi Sơn ngoẹo đầu, làm mặt nạ hơi lệch sang một bên, để lộ nửa khuôn mặt tuấn mỹ.
Hàng mi dài trắng như tuyết khẽ rung rung, Ngọc Đồi Sơn hừ cười: “…Tất cả đều đổ hết lên đầu hắn? Ngươi thấy hắn là kẻ ngu ngốc mặc ngươi tùy tiện vu oan giá họa?”
‘Con chim’ cười khanh khách: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ta và ngươi có thể sống sót dưới thiên lôi phạt tội của ‘Kham Thiên Đạo’?”
“Hừ.” Cái miệng nhỏ của Ngọc Đồi Sơn đang nhai chóp chép, hắn lơ đãng nói: “Ta đương nhiên có thể, còn ngươi thì chưa chắc.”
‘Con chim’ im lặng hồi lâu, cất giọng điệu âm lãnh: “Ta và ngươi mới là cùng chung một thuyền.”
Ngọc Đồi Sơn nói nhỏ: “Ai biết được.”
Hắn không cầm chắc túi giấy nên một miếng thịt chiên xù rơi xuống lăn lông lốc trên ống tay áo trắng tinh, để lại một vệt dài dính đầy dầu mỡ và vụn chiên xù.
Ngọc Đồi Sơn: “…”
Ngọc Đồi Sơn đần mặt hồi lâu, đột nhiên trở nên cáu kỉnh, hắn lạnh lùng vứt túi giấy đựng thịt chiên xù còn chưa ăn xong xuống dưới.
Không ăn nữa, quạu rồi.
Con chim trên vai cười khẽ một tiếng, sau đó giương cánh từ trên cao bay vút xuống bên dưới, xuyên qua dòng người tấp nập cùng với đèn mây đếm không xuể, lặng lẽ bay vào bên trong Quân lâu Hồng Trần Thức.
Tuân Nương nhấc tay lên.
Con chim to bằng bàn tay đậu xuống ngón tay trắng muốt.
Bởi vì có Lan Kiều Kiều đến nên đại tuyển hoa khôi vốn là ba người nay đổi thành hai người, bây giờ đã kết thúc tuyển chọn, người của Quân lâu Hồng Trần Thức đang kiểm kê số lượng đèn mây.
Chỉ là vì có khuôn mặt đẹp ảo diệu của Hề Tương Lan nên hầu như đã phân rõ thắng thua.
Cửa bị đẩy ra vang lên tiếng ‘két’.
Tuân Nương ngẩng đầu nhìn sang.
Búi tóc của Hề Tương Lan quá rườm rà lòng thòng, trên đường tới đây nhờ có Hồng Trần qua loa sửa sang lại đôi chút, còn dư lại vài lọn tóc thừa chưa được vén gọn lên, nhẹ nhàng xõa xuống nơi hõm cổ quyến rũ.
Dù là Tuân Nương luôn tự hào về nhan sắc của mình cũng phải bị kinh diễm đôi ba phần.
Hề Tương Lan cất bước đi vòng qua bình phong vào bên trong.
Trên đầu của y cắm đầy trâm ngọc lẫn trang sức rườm rà nên không dám cử động quá mạnh, sợ bị gãy cổ.
Cả phòng tràn ngập mùi thơm dịu nhẹ, lư hương tỏa ra luồng khói lượn lờ.
Tuân Nương mặc bộ áo trắng đơn giản, không trang điểm, đang cầm tẩu thuốc phả khói nghi ngút, đường nét trên khuôn mặt thanh thoát tựa như một bức tranh thủy mặc, nàng không xã giao vài câu cho có lệ, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Hề Minh Hoài ở đâu?”
Rốt cuộc Hề Tương Lan cũng được thấy Tuân Nương trong lời đồn, khẽ cười một tiếng rồi thản nhiên nói: “Chị dâu đừng quá lo lắng, bây giờ huynh trưởng của ta đang ở Dược Tông, tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ là thần trí hơi bất ổn.”
Có lẽ Tuân Nương bị hai chữ ‘chị dâu’ mặt dày của y làm cho hóa đá tại chỗ, môi son ngậm một miệng khói hồi lâu mới dùng sức phả mạnh ra một hơi, lạnh lùng nói: “Trả hắn cho ta.”
Hề Tương Lan gật đầu: “Vâng vâng, chờ huynh trưởng đỡ hơn sẽ tự nhiên đưa hắn về cho tỷ.”
Giọng điệu dịu dàng thân thiết nhưng ẩn chứa uy hiếp.
Tuân Nương sợ ném chuột vỡ bình, hít sâu một hơi rồi thờ ơ nói: “Ngươi muốn biết chuyện của Hề gia năm đó?”
“Nếu chị dâu đã đi thẳng vào vấn đề như vậy, ta đây cũng không vòng vo nữa.” Hề Tương Lan ngồi trên đệm hương bồ đối diện với Tuân Nương, hai bên cách nhau một bàn trà nhỏ, trên bàn có đặt bình ngọc sứ trắng cắm một cành mẫu đơn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
“Sáu năm trước Hề gia gặp nạn, chỉ có ta và huynh trưởng sống sót, không nghĩ cũng biết mục đích đến đây của ta.”
Từ phản ứng của Hề Minh Hoài hiển nhiên cho thấy, hắn đã biết hung thủ là ai.
Tuân Nương nhìn chằm chằm y hồi lâu, trên khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo như sương lạnh ban mai từ từ nở một nụ cười nhạt, nàng chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay cầm tẩu thuốc nghiêng tới trước mặt Hề Tương Lan rồi dùng nó nâng cằm y lên.
Hề Tương Lan rất khôn khéo, quỳ ngồi tại chỗ tùy theo động tác của nàng.
Tuân Nương nhìn y hồi lâu, bỗng lên tiếng: “Năm ngươi mười chín tuổi, người từng rắp tăm hiểm ác suýt làm tàn phế một cánh tay của Hề Minh Hoài vì hắn sơ ý dùng linh lực làm hỏng bánh ngọt của ngươi. Có chuyện này không?”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Cái gì?”
Tuân Nương nói tiếp: “Trong trí nhớ của Hề Minh Hoài, ngươi từ nhỏ ỷ vào cha mẹ yêu thương nuông chiều mà làm đủ loại chuyện ác, chỉ cần có người khiến ngươi không vui, ngươi liền cầm roi quất người đó. Có chuyện này không?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan nhoẻn miệng cười: “Không có.”
Tuân Nương tất nhiên là không tin y, nàng khẽ nâng tay vén ra một sợi tóc đen rồi thong thả quấn quanh nó trên cổ tay của Hề Tương Lan.
Nàng dù sao cũng là hoa khôi mấy năm của Quân lâu Hồng Trần Thức, tuy nhan sắc thanh khiết đượm buồn, nhưng từng hành động cử chỉ đều quyến rũ hút hồn.
Tuân Nương quấn tóc xong thì hỏi tiếp: “Có chuyện này không?”
Hề Tương Lan vẫn mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, đáp: “Không có.”
Tóc vẫn không nhúc nhích.
Tuân Nương lạnh lùng nhìn y, nhất thời không phân rõ người này là đang nói thật hay giả.
Nhưng kí ức của Hề Minh Hoài không thể nào giả được.
Tuân Nương hít sâu một hơi, rút tẩu thuốc về tiếp tục phả khói nghi ngút: “Ta sẽ không nói, ngươi đi đi.”
Hề Tương Lan thoáng nhìn qua con chim đậu trên vai Tuân Nương và đồ trang sức lục lạc vàng cài trên tóc của nàng, không biết nghĩ đến gì mà cười tủm tỉm nói với nàng: “Sở dĩ tỷ tỷ không muốn nói, là vì hồi bé ta từng bắt nạt Hề Minh Hoài?”
Trên mặt Tuân Nương phủ đầy ý lạnh, vứt cho y một ánh mắt ‘Ngươi biết còn hỏi’.
“Tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi.” Hề Tương Lan cười đùa cợt nhả: “Tên Hề Tuyệt lòng dạ hiểm độc đó, đã gặp báo ứng đi đời ở tuổi hai mươi rồi.”
Tuân Nương khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua sợi tóc rất mảnh quấn trên cổ tay của Hề Tương Lan.
Vẫn không có động tĩnh.
“Ngươi có ý gì?” Tuân Nương nói: “Ngươi không phải Hề Tuyệt?”
“Đúng vậy.” Hề Tuyệt đung đưa ánh mắt, vừa linh động lại trong trẻo: “Ta tên là… Yến, Yến Linh, xuất thân từ một gia đình nhỏ ở Bắc Cảnh. Mười hai tuổi năm đó, thiếu gia Hề Tuyệt thức tỉnh Tương Văn, còn ta được trời ban phước lớn, thức tỉnh Tương Văn cấp Linh.” 
Tuân Nương nhìn chằm chằm vào mặt người này không chớp mắt, mưu toan tìm ra sơ hở dù là nhỏ nhất trên mặt y để tìm ra đầu mối.
Nhưng Hề Tương Lan quá mức tự nhiên, vẻ mặt bình thản không có gì khác thường, y tỉnh rụi tiếp tục câu chuyện: “…Hề gia vô tình tìm được ta, biến vẻ ngoài của ta giống Hề thiếu gia như đúc nhằm thay thế hắn. À, gương mặt này của ta mới là thật, không tin tỷ tỷ có thể đi hỏi Lâu chủ Hồng Trần.”
Tuân Nương vốn tưởng thằng nhóc này rất dễ lừa, cũng dễ vu oan giá họa cho hắn, nhưng trong nửa khắc tiếp túc ngắn ngủi đã khiến nàng ta hoàn toàn thay đổi cái nhìn.
Những năm qua Tuân Nương gặp gỡ đủ loại hạng người, nhưng chưa có ai khiến nàng ta cảm thấy sâu không lường được như Hề Tương Lan.
Rõ ràng nụ cười kia ấm áp động lòng người, nhưng nàng ta không hiểu sao lại rợn tóc gáy.
Sợ là người này không vô hại như vẻ bề ngoài.
Hề Tương Lan cười tủm tỉm nói tiếp: “Hề gia đối xử với ta như thế, dù ta có thịt nát xương tan cũng quyết phải báo thù rửa hận.”
Tuân Nương lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi?!”
“Nếu tỷ tỷ không tin ta, chẳng lẽ muốn tin hung thủ?” Hề Tương Lan nói kiểu dửng dưng như không có chuyện gì.
Con ngươi của Tuân Nương co rụt thành chấm nhỏ: “Ngươi…!”
Hề Tương Lan chống khuỷu tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Tuân Nương, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, Dược Tông đã lánh đời từ lâu, Hề Minh Hoài ở chỗ của Uyển phu nhân nên không phải lo về tính mạng, nhưng hắn biết hung thủ năm đó là ai, cho dù ngươi có đang làm việc cho kẻ đó hay không, điều này đã đưa đến họa sát thân cho ngươi và cả hắn. Chỉ cần hung thủ còn sống một ngày, các ngươi đừng hòng sống yên ổn ngày đó.”
Bàn tay rũ một bên của Tuân Nương khẽ siết chặt.
“Ta không có lý do gì giết các ngươi.” Hề Tương Lan giống như yêu tinh đầu độc lòng người, ánh mắt cong thành lưỡi liềm, dịu dàng nói: “Chỉ cần ngươi nói ra người kia là ai, Dược Tông, Kiếm Tông Nhượng Trần, Hoành Ngọc Độ… Thậm chí là Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông cũng sẽ bảo vệ các ngươi.”
Cái tên của Thịnh Tiêu gần như là tượng trưng cho công lý và Thiên Đạo.
Năm ngón tay của Tuân Nương run lên, ý lạnh trong đôi mắt dần biến mất, nàng giống như rơi vào đường cùng mà nỉ non: “Thịnh tông chủ… Thật không?”
Hề Tương Lan không ngừng cố gắng: “Đương nhiên rồi, vụ án thảm sát Hề gia suốt sáu năm qua vẫn chưa được phá, Thịnh tông chủ cũng đang tìm kiếm đầu mối suốt sáu năm, có thể thấy hắn chí công vô tư. Huống chi ta và hắn là đạo lữ, hắn tất nhiên sẽ nghe theo ta.” 
Tuân Nương: “…”
Thịnh Tiêu: “……”
Tuân Nương im lặng hồi lâu, khẽ mím môi một cái rồi quyết định: “Muốn ta tin ngươi, có thể, nhưng ngươi phải cho ta nhìn kí ức của ngươi.”
Hề Tương Lan phản ứng cực nhanh: “Ồ? Tương Văn của chị dâu là ‘Vọng Lũ Cốt’ cấp Huyền?”
Tuân Nương gật đầu.
Hề Tương Lan vẫn cười rạng rỡ, nhưngt trong lòng lại nghĩ thầm: “Mẹ nó bực ghê, bị nàng ta nhìn kí ức há chẳng phải bị lộ tẩy sao?”
Tuân Nương sớm nhận ra những lời dông dài vừa rồi của y là bịa đặt xạo sự, lạnh lùng nói: “Ta chỉ nhìn kí ức năm đó Hề gia bị tàn sát, sẽ không nhìn những thứ khác.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan khôn khéo cười một tiếng, tỏ ra vô tội nói: “Tỷ tỷ nói gì thế, để tỷ nhìn kí ức hồi bé ở truồng tắm mưa của ta cũng chẳng có xá gì, ta không thẹn với lương tâm.”
Tuân Nương: “…”
Tuân Nương không tin vào cái miệng ba hoa khoác lác của y.
Nhưng Hề Tương Lan lái lụa sang đề tài khác, tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Nhưng vẫn là không được đâu, bây giờ ta đã mất hết tu vi, ngươi dùng ‘Vọng Lũ Cốt’ rút ra kí ức của ta, sợ là sẽ biến ta thành thiểu năng mất.”
Tuân Nương hờ hững: “Ta chỉ là cấp Huyền, tu vi chỉ mới tới Kim đan kỳ, sẽ không thương tổn nổi Thần hồn đã Hóa thần cảnh của ngươi đâu.”
Hề Tương Lan lùi từng chút ra sau, tránh khỏi ngón tay ngưng tụ linh lực của Tuân Nương, nói cười vui vẻ: “Tỷ tỷ à, hay là tỷ nói cho ta biết hung thủ trong kí ức của Hề Minh Hoài là ai trước đi?”
Tuân Nương thả tay xuống.
Hề tương Lan dịu giọng nói: “Ta chỉ muốn biết một cái tên mà thôi.”
Tuân Nương không trả lời, Hề Tương Lan cũng không nóng nảy, thờ ơ chống cằm ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Y vốn định giết thời gian, nhưng khi vô tính liếc xuống thì hơi nhíu mày.
Đèn mây bên dưới… Hình như có chút kỳ lạ?
Mây đèn vốn sáng rực vào ban đêm, còn giữa ban ngày ánh nắng mặt trời quá chói chang nên khó mà nhìn thấy ngọn lửa bên trong đèn, nhưng từ trên nơi cao xung quanh toàn là mây bay nhìn xuống, phát hiện trong biển đèn bao la bên dưới thấp thoáng lóe lên ánh sáng tím quen thuộc.
Trong lúc đó, kinh mạch của Hề Tương Lan bỗng nổi lên cảm giác khô nóng mãnh liệt.
…Giống như đóa hoa sắp chết khát.
Hề Tương Lan chợt nắm chặt ống tay áo, âm thầm thúc giục: “Tỷ tỷ, thế nào?”
Tuân Nương bỗng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta vẫn muốn nhìn kí ức của ngươi.”
Dứt lời, nàng cầm tẩu thuốc vẩy nhẹ một cái, linh lực của Kim đan kỳ đột nhiên bay tới xông thẳng về phía mi tâm của Hề Tương Lan.
Mặc dù Hề Tương Lan không còn tu vi nhưng năng lực chạy trốn không phải dạng vừa, lúc này y muốn lùi nhanh ra sau né đòn, chẳng qua y vừa khom người xuống thì tẩu thuốc từ từ tỏa ra linh lực màu tím hòa lẫn với khói thuốc trắng tuyết.
Hề Tương Lan hít sâu một hơi, thầm hô không xong.
Là ‘Khí Tiên Cốt’.
‘Khí Tiên Cốt’ là rượu độc giải khát, cơn đau và cơn khát nóng cháy hoàn toàn thấm sâu vào tận xương tủy, một khi mất đi Ngụy Thiên Diễn sẽ trở nên đau đớn quằn quại không muốn sống nữa.
Lúc trước Hề Tương Lan đã dùng một lượng lớn, đáng ra sẽ sống không bằng chết, nhưng vì có Thịnh Tiêu liên tục truyền linh lực Thiên Diễn suốt hai ngày nên mới có thể áp chế cơn khao khát nóng cháy điên cuồng kia.
Giống như…
Linh lực Thiên Diễn là thuốc giải của kịch độc ‘Khí Tiên Cốt’.
Hề Tương Lan không kịp suy nghĩ gì nữa, linh lực của Tuân Nương đã đụng vào y.
Linh lực của nàng không mang theo sát khí, thậm chí không kích thích cấm chế của Thiên Diễn Châu khắc chữ Chước sau vai trái của Hề Tương Lan, luồng linh lực hóa thành móc câu xuyên vào trong đầu của y.
Thịnh Tiêu đứng đợi bên ngoài dường như cảm nhận được gì đó, lập tức đẩy cửa đi vào.
Đôi mắt của Hề Tương Lan trở nên trống rỗng vô hồn.
Tuân Nương phản ứng cực nhanh, trong một giây đã cưỡng ép móc ra một đoạn kí ức trong đầu của Hề Tương Lan, đoạn ký ức trông như sương mù hội tụ lại một chỗ, bị cưỡng chế phơi bày ra trước mặt.
Sáu năm trước, trong đêm mưa giông gió bão.
Hề gia đâu đâu cũng là xác chết nằm la liệt, có những xác chết bị rạch mổ móc ra Tương Văn, máu thịt nhầy nhụa rơi rãi xung quanh, bị nước mưa xối chảy thành một đường máu dữ tợn trôi xuống hồ nước.
Cá chép trong hồ vẫy đuôi dữ dội.
Cả một hồ nước rộng lớn phút chốc biến thành hồ máu đỏ quạch.
Ầm ầm—!
Trên bầu trời tối đen giáng xuống luồng thiên lôi trắng bệch, san bằng toàn bộ Hề gia giờ đây không khác gì một bãi tha ma.
Khoảnh khắc thiên lôi đánh xuống làm cả vùng sáng rực như ban ngày, hiện lên một bóng người gầy yếu đang đứng trong màn mưa.
Người nọ ướt như chuột lột, tóc dài ướt nhẹp được búi sơ sài bằng một cành hoa quế, trên người mặc áo bào lộng lẫy diễm lệ.
Lôi quang lóe lên trong tích tắc rồi biến mất.
Ngay sau đó, lại thêm một luồng sét lớn đánh mạnh xuống, chiếu sáng khuôn mặt của người kia.
Là Hề Tuyệt.
Vào tiết khất xảo năm đó, thiếu niên Hề Tuyệt làm lễ cập quan, vóc người của y nhỏ gầy đứng giữa biển xác la liệt xung quanh, y hình như thấy gì đó mà khẽ nghiêng đầu, lè lưỡi liếm vệt máu dính bên mép.
Hề Tuyệt nói cười vui vẻ, giống như ác hoa nở rộ nơi hoàng tuyền địa ngục, vừa tà vừa mỹ.
“Ơ kìa.” Thiến niên cười nói: “Ca, ngươi đã thấy rồi?”
Oành—
Tiếng sấm dừng lại.
Hề Tương Lan dường như bị chấn động đến bối rối, không thể tin nổi nhìn đoạn kí ức kia, sắc môi trắng bệch.
“Không… Không phải.”
“Keng—”
Thịnh Tiêu chợt hoàn hồn, Thiên Diễn Châu trong tay hắn không chờ hắn ra lệnh mà đã chủ động xoay tròn vù vù, lần này tốc độ cực nhanh, giống như chắc như đinh đóng cột đưa ra kết luận trong vòng hai nhịp thở.
Vốn chỉ có mười hạt Thiên Diễn Châu hiện lên chữ ‘sát’…
Lúc này đã biến thành năm mươi hạt.
Trong phút chốc, năm mươi hạt Thiên Diễn Châu dồn nén sát ý ép Tương Văn trong cơ thể của Thịnh Tiêu trở nên tán loạn, sau gáy thoáng hiện lên ánh sáng vàng.
Thịnh Tiêu bỗng mở choàng đôi mắt lạnh lẽo vô tình.
Sát ý cuồn cuộn vô tận giống như gió rét thổi qua giữa hè.
Hề Tương Lan tái mét cả mặt, chỉ có nốt ruồi son nơi khóe mắt vẫn đỏ tươi diễm lệ.
Y hơi nghiêng người nhìn sang Thịnh Tiêu, nhận ra sát ý thấu xương tỏa ra trên người hắn, y im lặng hồi lâu bỗng bật cười.
Rõ ràng cả người Thịnh Tiêu tràn ngập lệ khí lạnh lẽo, nhưng không biết Hề Tương Lan nghĩ gì mà thong dong đi tới trước mặt hắn.
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt.
Hề Tương Lan biết năm mươi hạt Thiên Diễn Châu kia đại biểu cho ý gì, y cũng không biện giải cũng không chạy trốn, trái lại nhẹ nhàng cầm tay Thịnh Tiêu đặt trên cổ mình, thản nhiên nói: “Thịnh Vô Chước, ra tay đi.”
Đôi mắt tỏa ra ý lạnh của Thịnh Tiêu khẽ ngừng lại, hắn im lặng muốn rút tay về.
Hề Tương Lan buồn cười, chẳng qua y cười đến nỗi rơi lệ, dòng nước mắt men theo gò má nhỏ xuống trên mu bàn tay của Thịnh Tiêu.
“Ngươi tin Thiên Diễn Châu, không tin ta. Dù sao cuối cùng ta sẽ chết trong tay ngươi, không bằng chết ngay lúc này, đỡ phải chống cự vùng vẫy thêm chi cho mệt.”
Thịnh Tiêu bị giọt lệ nóng hổi rơi vào tay làm đầu ngón tay run lên, hắn đưa tay tới bóp lấy cằm của Hề Tương Lan, bắt y ngửa mặt lên. 
Hương son phấn hòa với hương hoa quế thoảng thoang bay tới, lưu luyến quanh quẩn xung quanh.
“Hề Tuyệt.” Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi lần cuối cùng, hung thủ tàn sát Hề gia, có liên quan đến ngươi không?”
Hề Tương Lan im lặng hồi lâu, hàng mi dài lấp lánh ánh nước thoáng rung nhẹ, cười khẽ nói: “Thiên Diễn Châu chưa từng phán tội sai, quả nhiên danh bất hư truyền— Được thôi, ta thừa nhận, án thảm sát Hề gia có liên quan đến ta, kí ức trong ‘Vọng Lũ Cốt’ cũng là thật.”
Tay của Thịnh Tiêu chợt dùng thêm sức.
Thiên Diễn Châu im re, không chút phản ứng gì với lời nói của y.
Hề Tương Lan bị bóp đau mà xuýt xoa một tiếng, nhưng vẫn còn cười.
“Mới nãy ngươi cũng đã nghe thấy, ta không phải Hề Tuyệt, Yến Linh mới là tên của ta. Hề gia vì muốn chiếm đoạt Tương Văn của ta nên đã ra tay sát hạt cha mẹ ta, ép buộc ta giả trang thành Hề Tuyệt vào Thiên Diễn học cung. Ta che giấu nhiều năm qua, chính là vì đợi đến một ngày có thể giết sạch Hề gia, báo thù rửa hận.”
Không biết Thịnh Tiêu có tin hay không, chẳng qua ánh mắt của hắn ngày càng rét lạnh.
“Thịnh tông chủ, phán quyết đi.” Khóe mắt của Hề Tương Lan rưng rưng lệ nóng, y mỉm cười dịu dàng lẫn tuyệt vọng, nói nhỏ: “Giống như trong ảo cảnh của Thân Thiên Xá, phán quyết ta tàn sát Hề gia để báo thù, là có tội hay vô tội?”
Bàn tay buông thỏng một bên của Thịnh Tiêu bỗng siết chặt, ánh mắt rét lạnh dường như đang dao động.
Hề Tương Lan rơi nước mắt lã chã, đột nhiên quen thói cũ muốn hôn lên môi Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu hình như vẫn còn đang suy ngẫm lời nói của Hề Tương Lan, thấy vậy liền nhíu mày né tránh nụ hôn của y.
Nhưng ngay một giây sau, Hề Tương Lan đã lường trước hành động của hắn, y chạm nhẹ môi vào vành tai trắng như ngọc của Thịnh Tiêu, dịu dàng lên tiếng.
“Nghe lệnh— Trói buộc linh hồn.”
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại, lờ mờ cảm thấy không ổn.
Từ hư không truyền tới tiếng ngọc lưu ly bị vỡ tan, Hề Tương Lan đã lùi nhanh ra sau, mấy con chim bằng ngọc lưu ly ríu rít bay quanh người y. 
Linh lực của ‘Hoán Minh Nguyệt’ không chút lưu tình chiếm đoạt lấy Thịnh Tiêu hoàn toàn không đề phòng, linh lực cưỡng chế trói buộc chặt chẽ ‘Kham Thiên Đạo’.
Hề Tương Lan đứng một mình ở đằng kia, vén một lọn tóc dài ra sau tai, hàng mi dài chớp nhẹ làm nước mắt rơi lã chã, để lại vệt nước chưa khô trên khuôn mặt tái nhợt, nốt ruồi son nơi khóe mắt như viên huyết ngọc bị ngâm trong nước.
“Mới nãy ta đã dặn dò Thịnh tông chủ rồi mà…”
Không biết Hề Tương Lan đã lấy được Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu từ lúc nào, y thong thả lau sạch nước mặt trên mặt, nhìn chuỗi hạt châu trở nên tối màu vì mất sạch linh lực, nở nụ cười tà khí yêu diễm.
“Đừng tin vào lời nói của ta.”
Trên mặt Thịnh Tiêu thoáng hiện lên sát khí rét lạnh, linh lực trong cơ thể hoàn toàn bị trói chặt, không thể sử dụng được dù chỉ một chút.
Hề Tương Lan cười he he với hắn: “Thịnh Vô Chước, ngươi lại bị lừa rồi.”
===Hết chương 49===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.