—Thịnh Tiêu yêu ta chết đi sống lại!—
Năm ngón tay của Hề Tương Lan nắm chặt lại.
Lại là người của Giải Trĩ Tông.
Rõ ràng mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng phản ứng đầu tiên của Hề Tương Lan lại là căm ghét.
Tại sao Giải Trĩ Tông cứ như âm hồn không tiêu tan vậy?
Sớm muộn sẽ có một ngày y phải nhanh chóng nghĩ cách giết chết Thịnh Tiêu.
Lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo kề sát vào động mạch chủ trên cổ của Hề Tương Lan, làm mấy giọt nước chảy trên cổ y đều đóng thành lớp băng mỏng.
Hề Tương Lan ướt sũng cả người lộ ra thân thể gầy yếu vì bệnh tật, mặc dù người trước mặt toát ra khí thế khủng bố như đến từ địa ngục nhưng nội tâm của y không hề dao động sợ hãi, thậm chí còn đánh bạo ngước mắt lên nhìn dung mạo của đối phương.
Èo, bình thường không có gì lạ.
Người này cột tóc nửa đầu, trong tay chỉ cầm một thanh kiếm bình thường, nhưng mỗi một tấc trên lưỡi kiếm đều tràn ngập khí lạnh, từ trên cao nhìn xuống khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Bên hông của hắn có đeo ngọc lệnh, lóe lên lôi văn màu u lam.
—Đó là ngọc lệnh truy nã Hề Tương Lan, kình ấn của Giải Trĩ Tông trên vai y cũng vì ngọc lệnh mà xảy ra phản ứng.
Nửa tảng đá trong lòng Hề Tương Lan lúc này mới buông xuống.
Không phải là Thịnh Tiêu.
Đúng vậy, nếu là Thịnh Tiêu thì hắn sẽ dùng ‘Kham Thiên Đạo’ giáng thiên lôi đánh chết cho xong chuyện, không cần phải mắc công giả trang che giấu thân phận.
Chỉ là Hề Tương La chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy giữa ngón cái và ngón trỏ của người nọ hiện đang nhỏ xuống vài giọt máu, ngay sau đó là một luồng kiếm ý mang theo mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt.
Hề Tương Lan thầm lộp bộp trong lòng: “Tiêu rồi.”
Là kiếm ý Xuân Vũ.
Kiếm bản mệnh của Hề Tương Lan tên là Xuân Vũ, hễ bị nó gây thương tích đều sẽ để lại kiếm ý sắc bén, vết thương rất khó lành lại.
Người này không chỉ là người của Giải Trĩ Tông, mà còn là kẻ thù từng bị y chém đổ máu?!
Tuy thời niên thiếu y ăn chơi tráng tác, ngang ngược quen thói, nhưng không thích dùng Xuân Vũ, Hề Tương Lan vắt hết óc cũng không thể nhớ ra mình đã dùng Xuân Vũ với ai.
Lúc này, nam nhân trông bình thường kia bỗng lên tiếng nói gì đó.
“Hề Tuyệt, ngươi…”
Bông tai ngọc của Hề Tương Lạc bị ngâm ướt nên không thể hoạt động nhạy bén, bông tai ‘tách tách’ mấy tiếng khiến Hề Tương Lan không nghe rõ nửa câu sau.
Y theo phản xạ nhìn khẩu hình miệng của người kia, nhưng vì động tác ngẩng đầu nên làm lưỡi kiếm vẽ một đường máu trên cổ y.
Bàn tay vốn vững vàng như núi của người kia lập tức khựng lại.
Hề Tương Lan hơi híp mắt.
Sợ y bị thương?
Thiếu nữ áo trắng tên Thượng Nguyên lúc nãy cũng vậy, thoạt nhìn ra tay chiêu nào chiêu nấy đều ác liệt muốn mạng, nhưng mỗi lần Phược Lăng sắp chạm vào người y đều nhanh chóng rụt về, rất sợ làm y bị thương.
Bọn họ đang kiêng kỵ điều gì?
Trong nháy mắt, đầu óc của Hề Tương Lan giống như bị người kéo dây cót, nhanh chóng vận chuyển.
“Đại nhân, ngươi có biết vì sao Giải Trĩ Tông luôn truy sát tội nhân khắp Thập Tam Châu, nhưng chỉ có ta là yêu cầu bắt sống không?”
Lưỡi kiếm lạnh băng khẽ động.
Người nọ từ trên cao nhìn xuống y, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vì sao?”
Chẳng qua là hai chữ nhưng có vẻ hắn nói rất khó khăn, môi mỏng hơi khép mở nói ra tiếng.
Hề Tương Lan thầm nghĩ: Đúng thật là bắt sống, lừa gạt thành công.
Y cười một tiếng đầy bí hiểm— Mặc dù phải vịn vạt áo của người ta mới có thể gắng gượng ngồi vững nhưng y vẫn không mất phong độ: “Tất nhiên là có người trong Giải Trĩ Tông có tâm tư không đứng đắn với ta, không đành lòng bỏ mặc ta chết.”
Giọng nói của người kia tỏ vẻ lấy làm lạ.
“…Là ai?”
Hề Tương Lan thong thả trả lời: “Ai đang truy nã ta khắp nơi, thì chính là kẻ đó.”
Người nọ hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, ngươi không đoán sai đâu.” Hề Tương Lan nói: “…Chính là, Thịnh tông chủ.”
Người nọ: “…”
Hề Tương Lan thấy đối phương dường như bị dọa kinh sợ, tiếp tục ra sức khoác lác.
“Thịnh Tiêu yêu ta chết đi sống lại, lại anh minh thần võ, tu vi đệ nhất Thập Tam Châu. Ngươi dám làm tổn thương ta, ăn quả đắng là cái chắc.”
Người nọ: “…”
Hề Tương Lan chỉ nhờ vào cái miệng của mình mà có thể giả danh lừa gạt, trốn trốn tránh tránh ở Thập Tam Châu suốt sáu năm trời mà không bị Giải Trĩ Tông bắt được, thực lực đương nhiên đỉnh của đỉnh.
Dù sao chỉ cần người tới không phải là Thịnh Tiêu, y còn dám lừa cả ông nội của Ngọc Hoàng đại đế.
Người nọ im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm y một lát rồi gằn giọng lặp lại từng chữ.
“…Yêu đến chết đi sống lại?”
“Đúng đó.” Hề Tương Lan gật đầu, nhấc tay sờ vào bông tai ngọc: “Đây cũng là tín vật đính ước của Tông chủ các ngươi, trị giá khoảng trăm viên linh thạch.”
Người nọ: “…”
Hề Tương Lan nói không sai, đúng là Thịnh Tiêu đã tặng y đôi bông tai ngọc này.
—Chẳng qua là bị y ép tặng.
Hình như người nọ lộ vẻ xúc động, bỗng rút lưỡi kiếm sắc bén về.
Cạch—
Đây là tiếng kiếm được tra vào vỏ.
Thịnh Tiêu tỉnh bơ hỏi: “Thế à?”
Hề Tương Lan thầm nghĩ có đường sống: “Đúng đó đúng đó, nếu ngươi muốn giết ta thì cân nhắc bản thân ngươi liệu có đánh thắng Thịnh Tiêu được hay không rồi hãy ra tay nha.”
Thịnh Tiêu thờ ơ nhìn y.
Áo trong trắng như tuyết của Hề Tương Lan ướt sũng trở nên trong suốt, dính chặt vào người làm hiện rõ từng đường cong trên cơ thể, y co ro ngồi quỳ trên đất, vì bệnh tình dai dẳng nên vóc dáng gầy còm trông như thiếu niên chưa phát dục hoàn toàn.
Hề Tuyệt kết anh vào năm mười bảy tuổi, thế nên vóc dáng của y sẽ dừng mãi ở tuổi mười bảy, nhưng y thấy vậy không đủ oai phong nên đã dồn sức ăn một đống linh đan.
Sau đó, cực khổ lắm mới cao lên được chút, nhưng vừa nhìn sang thì lại thấy Thịnh Tiêu cao hơn y nửa cái đầu dù kết anh cùng tuổi, khiến y giận đến mức ăn nhiều hơn hai chén cơm.
Tầm mắt của Thịnh Tiêu lặng lẽ nhìn lướt qua chữ ‘Chước’ trên vai Hề Tương Lan, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Theo ta về Giải Trĩ Tông.”
Hàng mi dài của Hề Tương Lan đọng một lớp sương trắng, nghe vậy bèn nhíu mày.
Mới nãy người này còn kiêng kỵ Thịnh Tiêu mà?
Chẳng lẽ tình yêu chính tà ngang trái không lay động được tảng băng này ư?
Thuở thiếu thời, Hề Tương Lan nhờ vào bản lãnh ghẹo mèo chọc chó của mình mà gây thù sâu nặng với Thịnh Tiêu.
Sau đó cả tộc họ Hề bị thảm sát, tên mặt quan tài lòng sát thần Thịnh Tiêu kia chắc chắn sẽ chặt đầu y treo trước cổng thành thị chúng.
Hề Tương Lan nào dám theo hắn trở về, lúc này đành phải nói khùng nói điên.
“Đại nhân, ngươi không hiểu ý định truy bắt thật sự của Thịnh tông chủ sao? Thịnh Tiêu ái mộ ta như thế, nội việc ta nói vài câu với người ngoài thôi là đã ghen tuông giáng sét đánh người ta rồi, tất nhiên là hắn muốn tự tay bắt ta. Nếu ngươi áp giải ta về tranh công, chắc chắn sẽ bị Thịnh tông chủ có tính độc chiếm cao ngứa mắt đuổi cổ ra khỏi Giải Trĩ Tông cho xem.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu không kiên nhẫn nổi nữa, giơ tay giật ngọc lệnh truy nã Hề Tương Lan treo bên hông xuống, sau đó tiện tay bóp nát, ngọc lệnh bỗng chốc hóa thành cát vụn rơi lả tả.
Đồng thời, kình ấn trên vai Hề Tương Lan cũng theo đó từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một nốt ruồi son trông như giọt máu.
Cảm giác nóng rát trên vai đã không còn.
Thịnh Tiêu không nói một lời liền xoay người rời đi.
Hề Tương Lan che vai ngơ ngác một lúc.
Người của Giải Trĩ Tông nhận ra y nhưng lại không ra tay bắt y, trên đời còn có chuyện tốt này hả?
Xem ra lần tới có thể lấy uy danh ‘Thịnh phu nhân’ ra xài tiếp.
Nhưng y còn chưa vui xong, đột nhiên cổ tay bị luồng sức mạnh vô hình kéo mạnh một cái, làm cho dáng người mảnh khảnh của y lảo đảo bước tới hai bước.
Hề Tương Lan ngớ người nhìn sang cổ tay của Thịnh Tiêu, đúng như dự đoán phát hiện một sợi xiềng xích mờ ảo không dễ nhìn ra trong không trung.
—Đó là Phược Lăng của Giải Trĩ Tông dùng để trói bắt phạm nhân, có thể khiến linh lực của họ mất sạch, mọc cánh khó thoát.
Hề Tương Lan: “…”
Cuối cùng vẫn là bị tóm.
Hề Tương Lan mới được vớt từ trong nước ra, cả người bắt đầu nóng râm ran, y lảo đảo bước hai bước rồi ‘bịch’ một tiếng ngã ra đất.
Phược Lăng bị kéo căng, nhấc cổ tay gầy đét của y lên.
Thịnh Tiêu dừng chân lại, nghiêng người lạnh lùng nhìn y.
Ánh mắt của hắn rất có tính công kích, giống như một luồng gió rét từ lòng bàn chân xộc vào người, len lỏi toàn thân và ngấm sâu vào xương tủy.
Ưu điểm lớn nhất của Hề Tương Lan là biết xem xét thời thế, co được duỗi được, y thấy bị Phược Lăng trói chặt không thể chạy trốn, bèn nhanh chóng thay đổi chiến thuật, ngửa đầu tỏ vẻ tội nghiệp: “Đại nhân, đạo lữ nhà ta phát lệnh truy nã có dặn rõ là muốn bắt sống ta, đúng chứ?”
Thịnh Tiêu dường như bị hai chữ ‘đạo lữ’ này làm rung động, con ngươi hiếm khi ngơ ra giây lát.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: “….Sao?”
“…Là dặn rõ muốn bắt sống ta.” Thân thể của Hề Tương Lan run nhẹ, mái tóc phủ một lớp sương trắng dày, y tỏ vẻ vộ tội nói: “Nếu ngài còn không mau cứu ta, ta sẽ bị chết cóng ở đây mất. Đến lúc đó Tông chủ mấy người chắc chắn sẽ ôm thi thể của ta khóc vật vã, thậm chí dưới cơn giận dữ ban chết cho các ngươi.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, lên tiếng: “Ngươi muốn cái gì?”
“Quần áo.” Hề Tương Lan tỏ vẻ đương nhiên duỗi tay ra: “…Ta thấy áo bào này của ngài không tệ, làm phiền đại nhân cởi ra cho ta mượn.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu từ trên cao nhìn xuống y, tỏ vẻ không hiểu nổi tại sao người này có thể bất lịch sự bắt người ta cởi áo ra cho mượn một cách ngang nhiên như vậy.
Hắn giơ tay siết chặt Phược Lăng, quyết định kéo y đi.
Hề Tương Lan ra tay nhanh hơn một bước, y lập tức ngã nằm xuống đất, còn giả bộ thở thoi thóp sắp chết, trông giống hệt một kẻ ăn vạ lành nghề.
“Ta sắp chết rồi, cha mẹ sắp tới đón ta đi. Ôi, hoàng tuyền đang ở ngay trước mắt ta— Đại nhân, nếu ngươi gặp được Tông chủ, nhất định phải chuyển lời với hắn, đến tết trung nguyên nhớ đốt giấy tiền nhiều nhiều cho ta.”
Thịnh Tiêu: “…”
Khuôn mặt của Hề Tương Lan trắng xanh, cả người viết đầy ‘Sắp xuống lỗ, có việc đốt giấy tiền.’
Đột nhiên, một áo bào dày còn hơi ấm bay tới phủ lên người y.
Áo bào của Thịnh Tiêu có màu đen thuần không pha tạp, vừa dày vừa rộng, không sợ gió rét luồn vào.
“Mặc vào, đi.”
Hề Tương Lan lạnh cóng run lập cập, không nói nhảm nữa, quay đầu nhìn xung quanh không có bóng người khác, lập tức run tay cởi áo trong trong đã đông cứng ngắc ra.
Bó Ngu Đàm Hoa cất trong tay áo sớm đã trôi tuột theo dòng nước.
Hôm nay đúng là ngày hung, mọi chuyện đều không suôn sẻ.
Thịnh Tiêu vô tình xoay người lại, sau đó tức khắc nghiêng đầu qua một bên.
Vỏ kiếm chớp nhoáng quét ra một vòng linh lực, làm cho mặt nước dậy sóng ầm ầm, bọt nước trắng xóa văng tung tóe.
“Ngươi!”
Hề Tương Lan vừa ‘tưởng niệm’ Ngu Đàm Hoa vừa cột kỹ dây lưng, mái tóc dài đen bị đông cứng, y tiện tay đập đập hai cái, vụn băng rớt lả tả xuống như gàu.
Y nghe thấy tiếng động lớn liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy nam nhân trước mặt đang đưa lưng về phía mình, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, sống lưng và vai gồng cứng như thể đang đối đầu với kẻ địch, nghĩ thầm: “Ái chà chà, người này giống hệt Thịnh Tiêu.”
Nhìn thấy người khác thay đồ liền xấu hổ.
Họ Hề mặt dày không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào tùy ý mặc xong áo khoác rồi quấn chặt áo bào dày kín mít cả người, cười nói: “Đại nhân là đang phi lễ chớ nhìn à?”
Thịnh Tiêu không đáp lại, cất bước rời đi.
Hề Tương Lan bật cười ha hả, nối bước theo sau.
Trên áo bào của Giải Trĩ Tông có ám văn màu bạc, thêu thành trận pháp gió lạnh bất xâm, cơ thể lạnh cóng của Hề Tương Lan nhờ đó mà ấm dần lên.
Lúc này y mới quan sát kỹ xung quanh, phát hiện đây là khu vực bên ngoài chùa Cô Xướng.
Chùa Cô Xướng không phải là một ngôi chùa chính quy, mà chỉ là một ngôi chùa cũ dưới chân núi tuyết ở phụ cận phía bắc sông Ngọc Xuyên, bởi vì hàng năm tổ chức buôn bán linh vật nên dần dần có vô số tu sĩ tụ tập cắm rễ ở đây.
Xung quanh chùa Cô Xướng được bao bọc bởi rừng quỷ rậm rạp, trên đất rải đầy giấy tiền vàng mã, giữa rừng núi còn có lửa ma trơi lập lòe bay lơ lửng.
Xung quanh dày đặc quỷ khí, bên tai luôn vang vọng tiếng quỷ khóc quỷ cười khiến người ta rợn tóc gáy.
“Đại nhân?” Hề Tương Lan nhận ra không đúng: “Ngài nói đưa ta về Giải Trĩ Tông mà?”
Thịnh Tiêu nhấc chân bước lên nấc thang ngàn bậc, kiệm lời như vàng: “Tới chùa Cô Xướng trước.”
Đôi mắt của Hề Tương Lan cong thành lưỡi liềm.
Đúng là ông trời không triệt đường sống của ai bao giờ, Phong Duật cũng đang ở đây.
Không biết hôm nay ở chùa Cô Xương bày bán linh vật gì mà có thể khiến người này bất chấp đêm dài lắm mộng dẫn tội nhân là y đến đây.
Dù sao chỉ cần tìm được họ Phong xài tiền như nước, chắc chắn y có thể thoát khỏi tay người này.
Hề Tương Lan hoàn toàn yên tâm, nhấc bàn chân trần chạy tới xà nẹo bên cạnh Thịnh Tiêu không biết ngại: “Đại nhân có thù cũ gì với ta sao?”
Cả người Thịnh Tiêu cứng đờ, khẽ nhích ra nửa bước.
Hắn đã dùng linh lực cưỡng ép cầm máu chảy ra giữa ngón trỏ và ngón cái, nhưng kiếm ý vẫn tung hoành loạn xạ, không lâu sau máu lại tiếp tục men theo ngón tay nhỏ xuống đất.
Hề Tương Lan thầm nghĩ thật đáng thương.
Kiếm ý đâm ngang chém dọc trong da thịt, rạch ra vết thương vừa mới lành lại, đơn giản giống như một loại hình phạt hành hạ.
Hề Tương Lan nghĩ vậy không khỏi thầm than một tiếng, đột nhiên nhấc tay nắm lấy cổ tay của Thịnh Tiêu.
Cánh tay của Thịnh Tiêu tức khắc gồng lên, suýt kiềm chế không đặng mà dùng linh lực ném con ma bệnh này ra xa mấy mét.
“Đa tạ đại nhân không giết.” Hề Tương Lan làm như không nhìn thấy sự chống cự của hắn, đôi mắt tràn ngập ý cười cong lên như vầng trăng khuyết của y nhìn vào mắt của Thịnh Tiêu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Để ta giúp đại nhân lấy kiếm ý ra.”
Thịnh Tiêu vẫn siết chặt năm ngón tay giấu vết thương đi, mở đôi mắt lạnh nhạt nhìn y.
“Nhìn vết thương này chắc đã được năm sáu năm.” Hề Tương Lan sinh lòng áy náy, trong đôi mắt dối trá quen thói kia hiếm khi hiện lên chút chân tình: “Chắc chắn là do ta tuổi nhỏ vô tri làm đại nhân bị thương, hôm nay ngài không so đo hiềm khích trước kia mà ra tay cứu mạng ta, hành động lấy đức báo oán như thế, ta sao có thể đành lòng nhìn ngài bị kiếm ý của Xuân Vũ hành hạ?”
Thịnh Tiêu như ngọn núi tuyết, cho dù Hề Tương Lan có nói gì đi nữa cũng không lay động được hắn.
Hề Tương Lan có bùa hộ mệnh ‘Thịnh phu nhân’, dứt khoát to gan cạy mở bàn tay nắm chặt của Thịnh Tiêu ra.
Ngón tay của Thịnh Tiêu chợt động, làm miệng vết thương lập tức ngừng rỉ máu.
Hắn bị ép mở bàn tay, để lộ ra vết sẹo dữ tợn giữa kẽ ngón trỏ và ngón cái.
Bình thường thì mỗi lần chữa thương xong ít nhất sẽ cầm cự hơn nửa tháng mới phát tác, nhưng lúc này có Hề Tương Lan bên cạnh, kiếm ý của Xuân Vũ đâm chém vết thương một cách điên cuồng hơn mọi ngày.
Tức khắc, vết thương vừa lành sẹo lại bị tét ra một lỗ nhỏ xíu, máu theo đó từ từ chảy ra ngoài.
Hề Tương Lan cầm bàn tay tràn đầy vết chai do cầm kiếm của hắn bất ngờ đưa lên bên môi, đầu lưỡi đỏ thắm thè ra liếm nhẹ lên miệng vết thương.
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt thành chấm nhỏ.
Con ma bệnh họ Hề này bị nhúng trong nước lạnh, bây giờ cả người phát sốt như lò lửa, giữa răng môi phả ra hơi thở nóng bỏng, ngón tay của Thịnh Tiêu mất tự chủ gập lại, nhưng hắn cố ép bản thân thả lỏng.
Kiếm ý trong miệng vết thương tụ lại một chỗ, trông có vẻ sắp được đưa ra ngoài.
Đôi mắt tối đen của Thịnh Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan có một khuôn mặt diễm lệ làm kinh hãi khắp Thập Tam Châu, lúc này tóc tai của y bù xù như tổ quạ, cái cổ xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp áo bào đen càng làm nổi bật lên màu da trắng nhợt yếu đuối.
Bởi vì đang phát sốt mà hai má hồng hồng, hàng mi dài của y khẽ nâng lên mang theo chút sắc tình nhìn vào hắn.
Vô cùng sinh tươi mơn mởn.
…Giống như yêu tinh hút hồn người bò lên từ dưới địa ngục.
Đôi mắt xinh đẹp của Hề Tương Lan tựa như mị ma sóng sánh ánh tình, y nhìn chằm chằm vào mắt của Thịnh Tiêu, sau khi liếm máu xong, y lại lặng lẽ hé răng nanh ra muốn cắn vào kẽ tay ngón trỏ và ngón cái của Thịnh Tiêu.
Ngay lúc y sắp cắn vào, Thịnh Tiêu bất thình lình nắm lấy cằm y.
Hề Tương Lan sửng sốt.
Thịnh Tiêu vô cảm dùng ngón cái ép tách hàm răng của Hề Tương Lan ra, sau đó thò ngón tay vào khoang miệng nóng bỏng, dùng sức vuốt ve răng nanh của y.
Hệ Tương Lan bị ép ngửa đầu há miệng, mở to mắt nhìn hắn.
“Ưm…”
Khuôn mặt của Thịnh Tiêu như phủ một lớp sương lạnh, khi ngón tay chà sát lên kẽ răng nanh của Hề Tương Lan thì lờ mờ sờ thấy một viên thuốc độc nhỏ bằng hạt mè.
“Muốn giết ta?”
===Hết chương 6===
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Tương Lan: Tên này thật khó lừa, nhớ Phong Duật quá đi.