Ánh mắt né tránh của anh khiến trong lòng Tô Ngọc Kiệu như bị mèo cào, xém chút nữa là kìm lòng không được tiến thêm một bước, lại bị Triệu Sở Chu né tránh.
Alpha trẻ tuổi còn chưa vượt qua kì phát tình đã bị rơi vào một cái bẫy thâm sâu, mà Triệu Sở Chu căn bản chẳng tốn chút sức lực nào cũng khiến đầu óc hắn choáng váng.
Kẻ phong lưu mang đầy kinh nghiệm tình trường cũng phải dày công mới có thể nói ra được những lời yêu dối trá, huống chi đây là Tô Ngọc Kiệu.
Hơn nữa nghênh đón anh cũng không phải điều giả dối, mà là một trái tim chân thành bị bao bọc bởi vô số cám dỗ và những phủ nhận.
Ngón út bị người nắm lấy, Triệu Sở Chu không quá ngoài ý muốn thấy Tô Ngọc Kiệu mặt đỏ tim đập. Anh không vội vàng cự tuyệt mà nắm lấy đầu ngón tay hắn cọ vào lòng bàn tay một chút, mở nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Anh đảo khách thành chủ hỏi lại làm Tô Ngọc Kiệu có chút đỡ không kịp, lúc này, hắn gần như có chút vụng về ngốc nghếch, vội vàng thu tay lại: "Không...... Không......"
Vì thế Triệu Sở Chu cũng không vạch trần, chỉ lặng lẽ ăn xong cơm, dọn dẹp chén đĩa trước khi tan sở rồi mới nhẹ nhàng hỏi một câu: "Kì phát tình của em vẫn chưa kết thúc phải không?"
"Nếu không có thuốc ức chế, có thể tới nhà anh lấy."
......
Quần áo ướt đẫm một mảnh, Tô Ngọc Kiệu có chút chột dạ nhìn Triệu Sở Chu: "Không cẩn thận làm ướt, tối nay chắc không về được rồi, em có thể... có thể ngủ lại ở chỗ anh được không?"
Bọt Sữa đang ở sau tảng đá đặt trên bàn cơm trước mặt, Triệu Sở Chu lặng lặng nhìn Tô Ngọc Kiệu ba giây đồng hồ, đến tận khi Tô Ngọc Kiệu đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng mới thu hồi tầm mắt: "Vậy em tắm rửa đi, cẩn thận cảm lạnh."
Tô Ngọc Kiệu lòng vòng đi vào phòng tắm, sau khi cở quần áo liền nhìn bản thân trong gương rồi tự phỉ nhổ chính mình.
Lúc Triệu Sở Chu mời hắn, lòng hắn vốn đang hoảng loạn, giờ ngay cả pheromone cũng tràn ra, cả người cũng rục rịch động dục, như thể một giây tiếp theo sẽ choáng ngay lập tức.
Cả người hắn đều vô cùng hưng phấn. Thắng cho đến khi Triệu Sở Chu đứng ở cửa đưa thuốc ức chế cho hắn, cũng không có ý cho hắn vào trong, khiến cho cái đuôi lớn của Tô Ngọc Kiệu rũ xuống, cực kì sa sút tinh thần.
Tô Ngọc Kiệu cảm giác mình như là con chó nhỏ bị chặn ở ngoài cửa, chủ nhân không cần hắn. Hắn há miệng thở dôc, ánh mắt mất mát, nửa ngày mới than thở được một câu: "Em khát."
Vì vậy hắn yên tâm thoải mái mà nhận được một cốc nước ấm, từng bước vào phòng, sau đó còn 'vô cùng không cẩn thận' mà làm đổ nước, tự làm ướt áo mình, chỉ vì muốn được ở cùng Triệu Sở Chu thêm một chút.
Tô Ngọc Kiệu cảm thấy bản thân mình quá tệ.
Vô cùng tệ.
Em ấy đáng yêu thật.
Triệu Sở Chu mím môi, dựa vào tường ngoài cửa phòng tắm nghe tiếng nước truyền từ bên trong, hít sâu một hơi.
Hơi nước cuốn theo mùi pheromone sạch sẽ man mát, tràn ngập khoang mũi anh. Triệu Sở Chu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sung sướng không nói nên lời.
Thủ đoạn của Tô Ngọc Kiệu thật sự rất vụng về. Hành động không cố ý làm đổ cốc nước của hắn khiến anh giả mù cũng không xong, đành phải tìm cớ cho hắn đi vào tắm rửa, không chốc lát anh nhịn không được mà cười ra tiếng mất.
"Anh... Ninh... Sở Chu! Em không có quần áo."
Cách Tô Ngọc Kiệu rối rắm xưng hô cũng thật đáng yêu. Triệu Sở Chu cười thành tiếng, ôm quần áo vào ngực rồi đi về phía phòng tắm.
Một bàn tay ướt sũng vươn ra, mang theo hơi nước ẩm ướt dày đặc, phả vào mặt Triệu Sở Chu.
Triệu Sở Chu đưa quần áo qua. Đợi ba giây sau, liền thấy Tô Ngọc Kiệu vẻ mặt rối rắm, chầm chậm đi ra.
"Quần áo nhỏ..."
Hắn cố cài cái áo xám màu qua bụng, quần cũng kéo lên kéo xuống nhưng chỉ che được một phần cổ chân, không mặc nổi.
Triệu Sở Chu kéo kéo vạt áo hắn, nhếch môi cười khả ái: "Chiêu Chiêu cao lên rồi, trưởng thành rồi."
Tô Ngọc Kiệu ngẩn người, lúc này rốt cuộc phát hiện, cúi đầu nhìn Triệu Sở Chu.
Vai anh nhỏ gầy, eo thì mảnh khảnh, hoàn toàn khác so với vẻ mạnh mẽ của hắn, hai người là hai kiểu Alpha khác nhau.
Tô Ngọc Kiệu nghĩ, mình muốn bảo vệ anh ấy.
Triệu Sở Chu thấy ánh mắt có chút đăm chiêu của hắn, nhẹ nhàng cúi đầu.
Alpha bẩm sinh là kẻ muốn thống trị, việc bày ra điểm yếu thế sẽ khiến đối phương sinh ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt, cũng có thể khiến người đó cảm nhận được bản thân mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Bước thứ hai.
Lời tác giả:
Đứa trẻ trưởng thành.