Tô Ngọc Kiệu mang theo quần áo trở về trường học.
Triệu Sở Chu gọi cho hắn rất nhiều lần, nhưng hắn đều không nhấc máy, mặc áo blouse trắng đi vào phòng thí nghiệm.
Hắn dành cả ngày ngồi nghiên cứu bài luận và chạy số liệu, tới tận khi trời tối mới bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vào mùa đông mọi thứ đều hanh khô và xơ xác, hơi thở ra ngoài đều thành màu trắng. Mũi Tô Ngọc Kiệu đỏ bừng vì lạnh, hắn lạnh lùng nhìn những chiếc lá rơi trên mặt đất, cho tay vào túi quần rồi đi tới nhà ăn.
Nhà ăn đèn đóm sáng trưng. Bây giờ chưa tới giờ ăn cơm, ở đây cũng vắng vẻ chỉ có lẻ tẻ vài người. Tô Ngọc Kiệu nhìn thấy bóng người cao ráo ở cửa, hắn không trốn, chỉ ngưng lại vài giây rồi bước tới.
Sắc mặt Triệu Sở Chu tái nhợt gần như trắng bệnh. Tô Ngọc Kiệu vươn tay sờ lên mặt anh, lạnh lẽo một mảng, sau đó hắn đưa tay xuống siết chặt bàn tay anh. Đầu ngón tay đều lạnh ngắt khiến chúng trở nên xanh tím, không còn khí sắc như cũ.
Tô Ngọc Kiệu nhìn biểu cảm của anh một hồi lâu mới hỏi: "Anh cố ý chọc giận em đúng không?"
Triệu Sở Chu nhướn một bên mắt, đáy mắt có chút lấp lánh như hoa đào. Anh nhíu mày, tủi thân chui vào ngực hắn.
Anh run rẩy, giống như động vật nhỏ đang co rúm lại. Tô Ngọc Kiệu thở dài, kéo khóa áo khoác xuống rồi ôm anh vào trong lồng ngực..
Chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn. Hiện tại, Tô Ngọc Kiệu chỉ cần cúi đầu cũng có thể thấy đỉnh đầu bông xù của Triệu Sở Chu.
Mái tóc mềm mai, mang theo mùi hương không thể gọi tên, không mềm mại ôn hòa giống phụ nữ. Có chút đắng, là mùi của con người Triệu Sở Chu.
"Em đều thấy cả rồi, nên không cần anh nữa sao?" Tối hôm qua còn dây dưa với nhau, trên người Triệu Sở Chu còn vương mùi pheromone của hắn, sau gáy vẫn còn dấu răng sưng tấy, trông rất dữ tợn. Tô Ngọc Kiệu nắm lấy cằm anh bắt anh ở miệng, dùng ngón cái sờ sờ răng nanh của Triệu Sở Chu.
Răng nanh của Alpha rất sắc, muốn cắn mở tuyến thể của Omega để dẫn pheromone vào, như một con thú để lại dấu vết của mình.
Tô Ngọc Kiệu thực sự tức giận, tại sao hắn không thể đánh dấu Triệu Sở Chu?
Nếu hắn có thể, như vậy Triệu Sở Chu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không còn cả ngày không coi thân thể mình ra gì như trước, lại càng không thể có suy nghĩ tự sát như đã ghi ở trong cuốn nhật kí.
Áo khoác rộng thùng thình tạo thành một không gian nhỏ hẹp cho hai người. Tô Ngọc Kiệu vây Triêu Sở Chu ở bên trong, hắn thu tay lại, nắm lấy gáy anh rồi thu hẹp khoảng cách.
Triệu Sở Chu nghĩ hắn sẽ hôn, liền thuận theo ngẩng đầu, môi khẽ mở. Kết quả là Tô Ngọc Kiệu không trao cho anh một nụ hôn mềm mại, mà lại là một cái cắn tàn nhẫn.
Môi anh chảy máu, Triệu Sở Chu nếm thấy vị gỉ sắt tràn trong miệng. Anh siết chặt phần áo trước ngực Tô Ngọc Kiệu, mím môi không rên một tiếng, vùi mặt vào ngực Tô Ngọc Kiệu như thể sợ hắn chạy mất.
Anh không muốn nói chuyện, Tô Ngọc Kiệu cũng không muốn buông anh ra. Hắn che hai bên tai lạnh như băng của anh để anh ngẩng đầu: "Đã sớm thích em rồi sao?"
Triệu Sở Chu không chút do dự gật đầu. Tô Ngọc Kiệu xoa xoa phần xương cụt của anh như một phần thưởng. Có vẻ như cũng không khác gì với dáng vẻ tồi tệ thường ngày, lời hắn nói ra đều là những câu trách móc: "Nếu thực sự thích, sao lại tự mình tìm đến cái chết, một lời cũng không muốn nói với em?"
Bàn tay được sưởi ấm, nhưng Triệu Sở Chu trong lòng phát lạnh, cố họng khô khốc, nghẹn ngào giải thích: "Không có..."
Tô Ngọc Kiệu không muốn nghe nữa. Hắn cởi áo ra khoác lên người Triệu Sở Chu, nửa cưỡng ép đưa anh lên xe, chở anh về nhà.
Sự dịu dàng chưa kéo dài được một ngày. Trước khi Tô Ngọc Kiệu rời đi và sau khi trở về là hai trạng thái hoàn toàn bất đồng. Triệu Sở Chu ở trong phòng tắm dùng nước ấm để xua tan một thân khí lạnh, sau đó lại nấu cho mình một bát nước gừng.
Triệu Sở Chu vốn không thích vị của gừng chút nào, nhưng lúc này anh chỉ cần một hơi là uống cạn, như thể muốn làm cho hắn vui vẻ.
Anh ngồi ở mép dường, giống như đang chờ đợi quyết định cuối cùng của Tô Ngọc Kiệu. Nhưng Tô Ngọc Kiệu cái gì cũng chưa nói, chỉ châm một điếu thuốc trước mặt anh.
Bật lửa kia là lần đầu ở khách sạn anh để lại, Tô Ngọc Kiệu châm thuốc xong liền đặt trên đầu giường của Triệu Sở Chu.
Bây giờ hắn hút thuốc không còn những động tác trúc trắc như trước. Triệu Sở Chu cúi đầu nhìn chằm chằm kẽ hở nhỏ trên sàn, chỉ nghe thấy tiếng Tô Ngọc Kiệu nói: "Sắp đến cuối kỳ, gần đây em bận nhiều việc, có thể ít gặp nhau được."
Triệu Sở Chu ngẩng đầu, cách một làn khói mờ nên không nhìn thấy được biểu cảm của hắn. Tô Ngọc Kiệu cũng không nói gì thêm nữa, dập tắt thuốc, sau đó xoay người rời đi.