Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 104: Nhà nghỉ mô tô




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lan Lan, là mình thật đây!”
Hạ Vãn Vãn nói, cô ấy cũng không mù mờ tiến đến gần Mạnh Lan, mà chỉ thận trọng thử tiếp cận. Cô ấy cũng đang quan sát Mạnh Lan, nếu phát hiện người trước mặt để lộ bất kỳ điểm bất thường nào, cô ấy sẽ không nương tay mà lấy viên gạch sau lưng mình đập ngay đầu đối phương!
Tuy làm vậy thì ngu xuẩn quá.
Gió thổi phát ra tiếng trầm đục, va đập vào sợi dây xích treo biển gỗ của nhà nghỉ mô tô. Gió ở đây không hề lạnh lẽo mà lại ấm áp, xen lẫn vài phần ẩm ướt mằn mặn.
Mạnh Lan đọc vị được hành động của cô ấy: “Cậu chuẩn bị vươn tay ra, để đánh mình đúng không?”
Hạ Vãn Vãn hậm hực duỗi tay, ném viên gạch xuống: “Mình sai rồi, lần sau vẫn dám nữa.” Nhận ra Mạnh Lan cũng mang tâm lý đề phòng mình, nhưng Hạ Vãn Vãn cũng không sợ hãi.
Mạnh Lan cũng vứt bình rượu trong tay đi. Hạ Vãn Vãn nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh vương vãi đầy đất, giơ tay che miệng, kinh ngạc cảm thán: “Cậu dùng chai rượu đánh mình, mình sẽ bị hủy dung đó! Vậy tính ra mình vẫn tương đối lương thiện hơn nhỉ, chỉ lấy gạch đập thẳng một phát là hôn mê thôi.”
Mạnh Lan: …
Ngôi nhà thấp bé bên đường cái sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, Mạnh Lan đứng trong gió đêm, ánh sáng chập chờn yếu ớt chiếu vào khuôn mặt trầm lặng của cô, khiến đôi má cô trở nên sáng bóng.
Bụp bụp bụp.
Đèn đường trên đỉnh đầu hai người nổ lụp bụp, giữa con đường cách bọn họ ba trăm mét, từng bóng đèn hình cầu màu đỏ vàng xen kẽ chợt bừng sáng. Đèn màu vây quanh một cánh cửa hình vòm, trên cửa treo bảng đèn với sọc màu đỏ lam đan vào nhau.
Bảng đèn trống không, như thể được phủ một tấm vải nhung màu đen. Mạnh Lan không thấy rõ mấy, khoảng cách quá xa.
Hạ Vãn Vãn đến gần Mạnh Lan, ngờ vực nhìn về đằng xa: “Thoạt trông như lễ hội, hoặc rạp xiếc. Chúng ta nên qua đó xem không?”
“Tạm thời thì không. Không biết Giang Sách Lãng, Cố Diệp và Giang Dật Triều đang ở đâu nữa.” Mạnh Lan hiểu một điều, độ nguy hiểm sẽ tăng cao nếu họ tách ra, hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không rõ bản thân có phải nhóm duy nhất tiến vào nhiệm vụ không. Bản đồ nơi này quá lớn, cẩn thận ước tính thì cũng phải gấp hai ba lần so với trại Thiền Minh. Huống hồ ở đây tối lửa tắt đèn, nhiều cư dân sinh sống, rất khó đảm bảo việc sẽ không gặp bất trắc.
“Vậy chúng ta cần để lại ký hiệu không?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
Mạnh Lan nói: “Để lại ký hiệu cho ai? Thôi, cứ vào trước đi, buổi tối vẫn nên bình yên một chút.” Cô ngẩng đầu nhìn bức tường đổ nát bên ngoài nhà nghỉ, phòng khách được xây bằng vật liệu nhà tiền chế (*) màu trắng chất lượng kém, là loại mà chỉ cần gió bão lướt nhẹ qua thì nóc nhà và tường đều bị thổi bay.
(*) 活动板房 - Nhà tiền chế (còn có tên gọi khác là nhà thép tiền chế) là loại nhà được làm bằng thép. Loại nhà này được chế tạo và lắp đặt theo bản vẽ kiến trúc và các kỹ thuật đã được chỉ định sẵn.
Trong phòng lắp một ngọn đèn màu đỏ, có thể vì đã rất lâu rồi không được lau chùi, nên ánh đèn cũng khiến người khác cảm thấy bóng nhẫy. Giấy dán tường hơi giống giấy dán tường Hội Phượng Hoàng trong “Harry Potter”, nhưng hoa văn cành lá sum suê lại có vẻ vô cùng cũ nát, bên trong đã rách vài chỗ thành lỗ.
Chủ nơi này là một ông chú béo mặc áo tay ngắn màu xanh biển, ông ta đang dựa vào quầy tiếp tân ngủ, kế bên khuỷu tay còn đặt điếu thuốc Marlboro đã hút một nửa. Nghe thấy tiếng cửa kính vang lên, ông chủ cử động một chút, hơi ngẩng đầu, vừa vặn lộ ra hình xăm trên cánh tay mà vừa rồi bị che lại, hình như là một dòng chữ tiếng Anh kiểu Gothic.
Ông chủ cũng ăn diện theo phong cách Mỹ. Vẻ bất thường trên người ông ta xuất phát từ gương mặt người da vàng kia, nhưng bất kể là thịt mỡ tràn ra tay áo ngắn hay bộ dạng ngơ ngác, đều khiến Mạnh Lan cảm thấy nhân vật này nên là một người da trắng chứ không phải da vàng.
“Mấy người?” Ông chủ hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà vẫn còn khách, các người lái xe rất lâu mới tới được đây đúng không?”
Mạnh Lan hỏi lại: “Ông chủ, trong trấn nhỏ này chỉ có một nhà nghỉ của ông thôi sao?”
“Đương nhiên, trấn Dương Quang chỉ có một nhà nghỉ Dương Quang này. Tôi biết các người muốn so sánh giá cả, nhưng quý khách cứ yên tâm, chất lượng chỗ chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, phòng ốc sạch sẽ nhất, còn bao bữa sáng. Chúng tôi chuẩn bị bữa sáng từ lúc năm giờ sáng, gồm thịt xông khói, trứng chiên, cả cháo nữa, phải biết rằng cháo yến mạch mà thêm đường nâu vào là tuyệt nhất. Trời ơi, sáng nào tôi cũng phải ăn ít nhất ba bát đó!” Ông ta cười ha hả, mở máy tính lên, chuẩn bị nhập thông tin khách hàng vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ông chủ vừa gõ chữ vừa luyên thuyên không ngừng: “Nhưng sáng mai tôi không ăn được rồi, lát nữa tôi phải đi ngủ, tôi cần đánh một giấc đến giữa trưa mai.”
“Vậy lát nữa sẽ đóng cửa rồi à?’
“Cho dù mở đến ba giờ sáng cũng không ai tới đâu.” Ông chủ đáp.
Mạnh Lan ngẫm nghĩ, chắc chắn Giang Sách Lãng và Cố Diệp sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi, ở trấn Dương Quang chỉ đúng một nhà nghỉ mô tô này sáng đèn, bọn họ nhất định sẽ chạy về đây.
Tuy nhiên.
Mạnh Lan cụp mắt, nếu những người khác ở đây, liệu bọn họ cũng sẽ đến nhà nghỉ mô tô để tìm mình trước không? Cô nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu được nửa tiếng, không tồn tại khả năng đã có người điều tra rõ ràng quy tắc và phương pháp tử vong.
Song Môn Giáo không phải một giáo phái khát máu, bằng không cả Trì Lân lẫn Ninh Lịch đều có thể cầm đao đại sát tứ phương rồi, nhưng bọn chúng lại không làm thế, hơn nữa cũng không giết người vào ngày đầu tiên.
Ở trong nhà nghỉ mô tô, chúng có thể quan sát từng nhất cử nhất động.
Con mồi biến thành thợ săn, còn gì thích hợp hơn.
“Vậy một phòng đi, lớn một chút, lát nữa bạn tôi sẽ đến.” Mạnh Lan tựa vào cạnh quầy bàn bằng gỗ được sơn đỏ, cô nhìn ly cà phê nóng màu trắng của ông chủ.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn uống cà phê? Trấn Dương Quang có một quán cà phê không tệ, sáng mai các người có thể tới thử. Mười giờ quán mới mở cửa, bánh tổ ong và trứng cuộn ở đấy rất ngon, các người nhất định sẽ thích! Con gái của tôi cũng mê lắm.”
Nghe được bánh tổ ong, trong lòng Hạ Vãn Vãn bắt đầu rục rịch.
Nhà nghỉ không có đại sảnh, chỉ có phòng khách hai mươi mét vuông. Trong đây, ngoại trừ quầy tiếp tân thì còn đặt hai ghế sofa màu đỏ với một bàn trà nhỏ. Trên bàn trà bày một chồng ly giấy dùng một lần và một ấm cà phê nóng. Giấy dán tường màu hồng cao su, tấm thảm dưới chân màu nâu đậm.
Đồng hồ treo trên tường không ngừng chuyển động tích tắc.
“Trong ấm còn một ít cà phê, nhưng chắc nguội ngắt rồi. Các người có thể nấu nước trong phòng, chỗ tôi để sẵn ấm đun siêu tốc, cầm lấy hai túi đi.” Ông chủ là một người nhiệt tình, chỉ cần có khách đến thì sẽ nói thao thao bất tuyệt.
“Người bạn còn lại của các người là nam hay nữ? Mấy người? Chỗ tôi chỉ có phòng giường lớn, ở được nhiều nhất ba người.” Ông chủ điên cuồng gõ chữ, sau hai tiếng tích tích, ông ta quét thẻ phòng rồi đưa Mạnh Lan.
Khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười “Tôi hiểu cả mà”: “Thanh niên trẻ tuổi lái xe đi du lịch như các người đừng chơi quá trớn đấy, mệt mỏi thì không lên đường nổi đâu! Vậy các người tự liên hệ nhau nhé, hoặc cứ ở đây đợi, hôm nay tôi không làm nữa, tôi phải ngủ rồi!”
Lúc nói chuyện, ông ta đặt tay trên quầy cao.
Mạnh Lan thấy rõ hình xăm trên cánh tay ông ta - Sunshine.
Ánh mặt trời (Dương Quang).
Trước đó Mạnh Lan luôn thắc mắc, nếu trấn Dương Quang thật sự tồn tại, vậy vị trí địa lý của nó sẽ nằm ở đâu. Tựa như đảo Nhật Lạc ắt hẳn nằm ở vùng biển giữa Trung Quốc và Nhật Bản, làng Trường Thọ thì bên vùng Nam Bộ trong nước, trại Thiền Minh là Nam Bộ, còn bệnh viện tâm thần với khí hậu và phong cách kiến trúc thuộc về phương Bắc, bởi vì phương Nam chuộng kiểu nhà uyên ương (*) chứ không phải như một khối vuông tiêu chuẩn.
(*) 鸳鸯楼 - Nhà uyên ương: undefined
Nhìn từ trình độ văn hóa và cách trang trí của trấn Dương Quang, chắc hẳn nó đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi nền văn hóa nước Mỹ. Xét về khí hậu và bóng cây ngả về phía Nam, nơi đây có thể nằm trong khu vực đảo Đài Loan, dân ở đó đã từng mô phỏng theo văn hóa phương Tây, tu sửa nhiều thành trấn dựa trên hình ảnh của trấn nhỏ phương Tây, âu cũng hợp tình hợp lý.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong đầu Mạnh Lan chỉ xuất hiện hai từ, sính ngoại.
Đưa hai người thẻ phòng xong, ông chủ về phòng ngay.
Phòng của hai người nằm ở một tòa nhà hai tầng khác, có thể đi vào từ hành lang trong nhà, cũng có thể tiến vào từ cầu thang bên ngoài. Hành lang tầng một nối liền với nhà nghỉ mô tô theo hình chữ “Khảm” (凵).
Cơ thể ông chủ mập mạp đã chiếm hết một nửa hành lang, vóc dáng cồng kềnh của ông ta cản trở tầm mắt Mạnh Lan, nhưng cô vẫn loáng thoáng thấy một cô bé đột nhiên bước ra từ phía đối diện ông chủ. Cô bé mặc một chiếc yếm màu vàng nhạt, trên đầu đeo nơ con bướm màu đỏ, nhìn bọn họ đăm đăm.
Sau khi chạm mắt với cô, cô bé xoay người chạy đi.
Đứa nhỏ này kỳ lạ thật.
Đứng đợi ở cửa tầm mười phút, Hạ Vãn Vãn và Mạnh Lan nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, một trước một sau bước đến. Cả Giang Sách Lãng lẫn Cố Diệp vội vàng chạy qua, ban đầu bọn họ xuất hiện ở đầu phía Tây của thị trấn, vị trí ngược lại với Mạnh Lan nên đành chậm trễ hơn một lúc.
Giang Sách Lãng bị nước mưa trên lá cây đổ xuống ướt nhẹp, mái tóc cũng ẩm.
Ống quần Cố Diệp lấm lem bùn đất.
“Hai người vừa trải qua chuyến đi xa nào à?” Hạ Vãn Vãn cảm thán: “Từ đâu tới vậy?”
“Phía Tây, chân núi. Có lẽ nơi này mới mưa xong, đường trơn trượt lắm, xém nữa đã ngã rồi.” Cố Diệp trả lời.
Mạnh Lan nhìn cái quần dơ hầy của anh ấy, bất lực lắc đầu.
“Có phát hiện gì không?” Mạnh Lan hỏi.
Dọc theo lối về phòng mình từ bên ngoài, bốn người vừa đi vừa bàn chuyện. Cố Diệp liên tục quay đầu lại, lo lắng có người theo sau bọn họ. Nhưng trên đường cái không xuất hiện bóng người nào, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống mặt đất, âm thanh xẹt xẹt của dòng điện nghe rõ rệt giữa bầu không khí tĩnh lặng.
“Đây là một trấn nhỏ kiểu Mỹ. Nói thật, anh ít khi thấy cấu trúc xây dựng thế này lắm. Có vài làng du lịch sẽ xây theo lối kiến trúc thôn trang kiểu Mỹ, nhưng hiển nhiên nơi này không giống vậy, đây là một thị trấn hoàn chỉnh. Biển báo trên đường đều viết bằng tiếng Trung - Anh. Còn nữa, vừa nãy anh đã lục thùng rác một lát.” Giang Sách Lãng dừng một chút, cứ như đang đợi biểu cảm của Mạnh Lan sau khi biết anh lục thùng rác, nhưng cô chỉ ra hiệu bảo anh tiếp tục.
“Trong thùng rác chất đầy chai bia, lon cà phê, coca, nước gừng khô và cả Snapple (*), đều là thức uống kiểu Mỹ phổ biến. Quay về vấn đề nhiệm vụ, nhiệm vụ yêu cầu chúng ta tìm người, đúng không? Thật ra vị trí địa lý cũng không phải điểm quan trọng, chẳng qua những điều này khiến anh thấy khó hiểu.” Giang Sách Lãng nói.
(*) Snapple: một thương hiệu đồ uống trà và nước trái cây thuộc sở hữu của Keurig Dr Pepper, có trụ sở tại Plano, Texas, Hoa Kỳ.
Cố Diệp bất mãn trong lòng: “Đừng bảo là một thị trấn hư cấu bị Mỹ chiếm đóng đó!”
“Anh không biết nói gì hay hơn sao?” Hạ Vãn Vãn trợn mắt.
Đẩy cửa phòng ra.
Mùi ẩm mốc nồng nặc, ngửi qua sẽ cảm tưởng như nơi này đã lâu không được sử dụng. Chăn thì ẩm ướt, trên thảm còn dính chất lỏng màu nâu đỏ không rõ. Trong nhà vệ sinh để toàn đồ dùng màu trắng, bồn tắm tích hợp với vòi phun. Phòng không nhỏ lắm, đặt một chiếc giường đôi và một chiếc giường đơn, đây là phòng gia đình điển hình.
“Cố Diệp ngủ giường đơn, Hạ Vãn Vãn ngủ bên trong, Giang Sách Lãng ngủ bên ngoài, có ý kiến gì không?” Mạnh Lan nói.
Hạ Vãn Vãn nhăn mày: “Vậy còn Giang Dật Triều? Bọn mình mặc kệ ông ta?”
“Không cần, ông ta trốn rồi.” Mạnh Lan đáp.
Sau khi tắm xong, bốn người ngồi trên giường. Tuy trong phòng có mùi mốc, nhưng ông chủ không hề lừa Mạnh Lan, chăn vẫn sạch sẽ, thậm chí cảm giác như vừa mới được phơi vào hôm qua.
“Đêm nay thay ca đi, dù mình chưa làm vậy bao giờ, nhưng có lẽ chúng ta phải làm thế mới có thể đảm bảo an toàn. Một người hai tiếng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.