Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 15: Giáo sư và sinh viên




HIỆN THỰC
Tại bệnh viện.
Trương Nhất Trì được đưa vào phòng cấp cứu. Mạnh Lan không biết giải thích thế nào về chuyện một vết thương lớn như vậy xuất hiện trên cánh tay cậu ta, đành bịa: “Em tôi hơi ngốc, không thành đôi với cô gái mình thích nên nó bắt đầu tự làm tổn thương mình. Tôi sẽ dẫn thằng bé đến gặp bác sĩ tâm lý sau, làm phiền các bác sĩ rồi ạ!”
Bác sĩ: Tự tổn thương cũng không đến mức này chứ...
Thái độ của Mạnh Lan hết sức thành khẩn: “Đau khổ quá độ, bác sĩ xem này, mấy ngày nay nó thậm chí còn chưa thay quần áo nữa, chỉ biết ngồi trong góc khóc lóc thôi.” Cô chỉ vào Giang Sách Lãng: “Đây là bác sĩ tâm lý của em trai tôi, anh ấy có thể giải thích bệnh tình mà thằng bé mắc phải.”
Giang Sách Lãng nghiêm túc đáp: “Người bệnh mắc chứng rối loạn trầm cảm, đang tiếp nhận trị liệu.”
Trương Nhất Trì:?
Thấy chiếc áo hoodie rách rưới lấm lem bùn đất, phần cổ áo trắng đã biến thành đen của chàng trai trẻ, bác sĩ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Trương Nhất Trì: Bác sĩ, ông nghe tôi giải thích!
… Tiếc rằng chưa kịp thanh minh, thuốc tê đã phát huy tác dụng!
Bên ngoài phòng phẫu thuật.
Mạnh Lan, Hạ Vãn Vãn và Giang Sách Lãng đứng trong hành lang bệnh viện. Mạnh Lan khoanh hai tay trước ngực, quan sát Giang Sách Lãng từ trên xuống dưới.
Khi lên lớp giảng dạy, người đàn ông này mặt người dạ chó, diện tây trang thắt cà vạt! Còn giờ thì cười lên phóng đãng ngỗ ngược, giống hệt một tên cặn bã, đến cả tạo hình cũng thay đổi.
Cô biết người đàn ông này, vào năm nhất và năm hai đại học, vì dính dáng tới chuyên ngành phụ là Xã hội học, cô đã tham gia rất nhiều lớp không liên quan đến chuyên ngành Tài chính của mình, trong đó bao gồm một tiết về “Social Deviance – Hành vi lệch lạc xã hội” do Giang Sách Lãng phụ trách - đề cập tới các vấn đề về biểu hiện vi mô. Ấn tượng của cô về Giang Sách Lãng chỉ có hai cụm từ: Điên khùng và nóng tính.
Và chỉ vỏn vẹn giới hạn trong hai cụm từ đó thôi, bởi lẽ Mạnh Lan vốn dĩ chẳng có ấn tượng sâu sắc gì về anh.
Huống hồ, do cô luôn ngồi ở hàng cuối cùng để đoán cổ phiếu, hoàn toàn không nghe giảng, còn thường xuyên nghỉ học tìm người điểm danh thay. Nhưng vì cô cực kỳ thông minh nên lúc nào cũng đạt điểm cao trong tất cả bài kiểm tra bất ngờ.
Giang Sách Lãng là giáo sư thỉnh giảng trẻ tuổi nhất trong trường, nghiên cứu sinh tốt nghiệp ngành Xã hội học tại Đại học Chicago, anh cũng là bác sĩ tâm lý, nghiên cứu về phân tâm học và phản xạ có điều kiện. Sau khi về nước, anh làm việc ở Đại học Phương Bắc, được xem như thanh niên ưu tú số một số hai trong nước. Giang Sách Lãng vừa sở hữu ngoại hình bắt mắt vừa trạc tuổi, cộng thêm việc không có ngăn cách về tâm lý với sinh viên, vả lại còn biết khơi gợi niềm hứng thú của họ, cho nên chuyện giành được một chỗ ngồi trong lớp anh chính là một điều siêu hình!
Thế nhưng lúc vào học, ai nấy đều kêu cha gọi mẹ vì tỉ lệ đậu hai năm là 60%, trở thành một trong những môn khó nhất ở trường.
… Dẫu vậy, Mạnh Lan vẫn lấy được thành tích dẫn đầu 99%, được xem như một sinh viên giỏi.
Trong tiết “Social Deviance – Hành vi lệch lạc xã hội”, Giang Sách Lãng đã nói về các hiện tượng xã hội không phổ biến, những vùng rìa lẫn vùng xám, thậm chí anh còn nhờ một vũ nữ thoát y mà anh gặp ở Mỹ làm khách mời trực tuyến, để chia sẻ bí mật cũng như cảm nghĩ trong ngành của mình với mọi người. Điều này đã khiến môn học do anh đứng lớp trở nên độc đáo nhất trong khuôn viên trường.
Mạnh Lan không ngờ, tuy cô không nhớ Giang Sách Lãng, nhưng người đàn ông này lại có ấn tượng với mình.
Giang Sách Lãng không mảy may lảng tránh ánh nhìn của Mạnh Lan, chỉ mỉm cười dựa vào góc tường: “Em không muốn hỏi điều gì sao?”
“Một câu.” Mạnh Lan nói: “Tác dụng của thẻ ẩn.”
Giang Sách Lãng mỉm cười: “Quả nhiên lão làng không giới thiệu hết các quy tắc nhỉ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các em sẽ nhận được phần thưởng nhiệm vụ mà người ta hay gọi nôm na là ‘năng lượng’ ấy. Tích lũy năng lượng có thể sản sinh tác dụng cho thẻ ẩn, khiến thẻ ẩn từ từ xuất hiện hoa văn, hóa thành màu sắc rực rỡ. Người ta nói, lúc thẻ ẩn hiện đầy đủ màu sắc thì có khả năng rời khỏi thế giới Thần Ẩn hoàn toàn.”
“Vậy, chuyện này liên quan gì đến việc Triệu Triệt giết Tề Hoan?” Hạ Vãn Vãn hỏi: “Tôi không hiểu!”
“Nghe bảo tổng năng lượng trong mỗi nhiệm vụ chỉ tồn tại số lượng cố định, nếu cuối cùng nhiều người vẫn còn sống thì số lượng chia đều cho mỗi người sẽ ít đi.” Giang Sách Lãng giải thích.
Với mái tóc dài vừa đủ che khuất ánh mắt, nụ cười của người đàn ông này ngày càng rõ rệt hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bầu không khí xung quanh tựa một ly rượu vang đỏ, đương lúc lắc lư, có thể êm ái khiến người ta ngà ngà say.
“Quả nhiên.” Mạnh Lan đoán được, bằng không họ đã chẳng chia thành hai nhóm, nhất định sẽ xuất hiện cạnh tranh. Những kẻ nghĩ mình là thợ săn, nhưng thật ra lại là con mồi, ngu ngốc biết bao.
Hạ Vãn Vãn lấy thẻ ẩn ra, bên trên xuất hiện một số hoạ tiết nhạt, nhưng dưới ánh sáng, khá khó để nhìn ra điểm khác biệt nếu không dùng kính lúp.
Mạnh Lan cụp mắt quan sát thẻ ẩn của mình.
Ngay khoảnh khắc cô ngước nhìn, đã chạm phải ánh mắt của Giang Sách Lãng, cô thầm giật thót.
Người đàn ông kia cũng đang nhìn đăm đăm vào thẻ ẩn trong tay cô.
… Cảm giác này không tốt chút nào!
Cô nắm chặt tay rồi cất thẻ lại vào túi: “Không thấy thay đổi gì hết, trống không.”
“Tôi nhớ điểm tổng của em đứng đầu lớp nhỉ.” Sắc mặt không hề thay đổi, Giang Sách Lãng bắt chuyện, giọng nói hơi đắc ý: “Có điều, sớm biết vậy thì tôi đã đánh em trượt điểm chuyên cần rồi, em thậm chí còn không nhận ra giáo viên của mình.”
Mạnh Lan rất muốn nói đừng giả vờ nguy hiểm nữa, nhưng cô biết chắc mình sẽ chẳng được lợi gì nếu cứ ăn miếng trả miếng với Giang Sách Lãng. Cô chẳng bao giờ làm ra loại chuyện tự bê đá đập chân mình thế này đâu.
“Thầy bảo đúng lắm ạ.” Mạnh Lan nở nụ cười thương hiệu đặc trưng của mình: “Trăm sự đều do thầy quyết định cả.”
“Tiếc quá, thành tích học kỳ này được báo lên rồi.” Giang Sách Lãng nhún vai, tỏ vẻ hối tiếc quá chừng. Nét mặt bất đắc dĩ của anh khiến Mạnh Lan thấy y như mấy gã boss tâm thần trong manga anime vậy.
Trương Nhất Trì phải ở lại bệnh viện quan sát. Khi Mạnh Lan thanh toán hết tất cả chi phí giúp cậu ta, điện thoại di động bỗng dưng tắt nguồn.
Hạ Vãn Vãn và Mạnh Lan chia tay ở cổng bệnh viện, mỗi người mỗi ngả: “Hẹn gặp lại, về đến nhà an toàn thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nha Lan Lan!”
“Ừ.”
Di động của Mạnh Lan hết pin, cô bèn nhìn qua Giang Sách Lãng đang đứng cạnh mình.
“Nhìn tôi à?”
“Có sạc dự phòng không ạ?”
“Tôi lái xe đưa em về.”
Mạnh Lan hơi chần chừ. Cô không muốn thiết lập nhiều mối quan hệ cá nhân với người tham gia nhiệm vụ, suy cho cùng, dù đó là giáo viên dạy mình nhưng năng lực học thuật chẳng liên quan gì đến nhân phẩm cả. Lỡ anh muốn đâm một dao sau lưng mình thì mình thậm chí sẽ không thể chạy kịp. Nhưng ngẫm lại, là giáo viên, anh chắc chắn có thể truy cập vào hệ thống trường học hoặc mượn cớ để tìm địa chỉ nhà, số điện thoại cá nhân, số căn cước, ngày tháng năm sinh, rồi đào ra hết tất cả thành tích của cô từ tiểu học đến đại học.
Vậy mình cũng không thoát được.
Chậc.
Phiền phức thật.
… Về nhà đặt mua vài vật dụng an toàn cần thiết cho phụ nữ sống một mình trước đã.
“Không lên xe, nghi ngờ tôi mưu đồ bất chính à?” Giang Sách Lãng đã ngồi ở ghế tài xế, anh nghiêng người mở cửa xe bên ghế phụ.
Mạnh Lan ngồi ổn định rồi trợn mắt bịa đặt: “Sao em có thể không tin tưởng thầy được ạ? Dù sao thầy cũng là tình nhân trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường mà, nhân cách chắc chắn không thể chê được điểm nào.”
Giang Sách Lãng bật cười, đạp chân ga phóng xe đi.
Mạnh Lan sống ở một căn hộ tại trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố, đó là tài sản do mẹ cô để lại. Phòng khách với cửa sổ sát đất hình cung cao bốn mét, nhìn ra phố xá đông đúc tấp nập, khu thương mại gần như không có ban đêm cùng từng ánh đèn neon soi sáng bầu trời chưa bao giờ tắt. Giang Sách Lãng bị kẹt trên đường cao tốc trong chiếc Lexus, vì có một trận đấu ở sân vận động nên thời gian di chuyển ước tính cho ba cây số kéo dài tận hai mươi phút.
Hai người ngồi trong xe nhìn nhau, không ai lên tiếng.
“Trông em căng thẳng quá, nếu nuốt nước bọt nhiều sẽ tạo cảm giác khát nước đấy.” Anh đưa một chai Evian (*) qua.
(*) Evian: Nhãn hiệu nước khoáng
“Không, cảm ơn, em không khát.” Mạnh Lan nhìn thẳng, khoé mắt khẽ lướt qua người đàn ông nọ, một tay đồng thời nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu.
“Em cứ sạc pin, trên xe có thể sạc pin.” Giang Sách Lãng bảo.
Mạnh Lan nhìn mối nối, cô thầm nghĩ, quả thực không xuất hiện khả năng đánh cắp thông tin hoặc cài đặt thiết bị định vị từ đây, vậy nên cô ngoan ngoãn bắt đầu sạc pin điện thoại.
Trong ba ngày mình biến mất, ngoài quảng cáo và chương trình khuyến mãi của mấy nhãn hàng xa xỉ tìm mình để giới thiệu túi xách mới ra, thì chỉ có duy nhất lời mời kết bạn từ Hạ Vãn Vãn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi đồng ý, Mạnh Lan nhận được lời cầu cứu của Hạ Vãn Vãn.
Một bé thỏ trắng (Hạ Vãn Vãn): [Lan Lan. Tủi thân.jpg]
M (Mạnh Lan): [?]
Một bé thỏ trắng (Hạ Vãn Vãn) gửi tin nhắn thoại: [Lan Lan, rốt cuộc cô cũng đã mở máy, tôi có thể đến chỗ cô tá túc một đêm không? Đồ của tôi bị chủ cho thuê nhà ném ra rồi! Chủ nhà nói hôm trước đóng tiền thuê phòng nhưng tôi chưa đóng, thế là bắt tôi cuốn gói đi, cho người khác thuê phòng. Lan Lan ơi, tôi có thể nương nhờ vào cô được không?]
M (Mạnh Lan): [Sao cô không ở ký túc xá?]
Một bé thỏ trắng (Hạ Vãn Vãn): [Tôi không muốn ở ký túc xá! Tôi trả tiền, tôi trả tiền cho cô được không!]
Bên cạnh việc không có nhiều bạn bè nên không biết nhờ ai giúp đỡ, Hạ Vãn Vãn còn ngây thơ hy vọng, nếu lại xuất hiện nhiệm vụ, ắt hẳn cô ấy sẽ tham gia chung với Mạnh Lan, như vậy cơ hội sống sót sẽ cao hơn một chút.
Mạnh Lan nhìn thẳng vào màn hình điện thoại di động hồi lâu.
Ở cùng Hạ Vãn Vãn mang đến ích lợi ra sao? Có ảnh hưởng tới mình không? Hạ Vãn Vãn là người đơn giản, hiện tại cô ấy chưa có ý định làm hại mình. Nhưng cô thực sự không quen ngủ cùng người khác, cảm giác có thêm người khác trong nhà quái lạ lắm.
“Có người nhờ em giúp à? Trông em bối rối quá vậy.” Chiếc xe bị kẹt cứng không nhúc nhích được, Giang Sách Lãng không nhìn đường, tầm mắt anh hướng về phía Mạnh Lan đang được ánh đèn đường chiếu sáng đỏ rực.
“Nếu là Hạ Vãn Vãn thì em có thể yên tâm, cô ấy không phải người xấu đâu.” Giang Sách Lãng nói tiếp: “Những mối nguy hiểm đe dọa chúng ta trên thế giới này không chỉ mỗi thế giới Thần Ẩn, em cần có bạn đồng hành.”
… Anh dùng từ “Chúng ta” để kéo gần khoảng cách tâm lý giữa cả hai, đặt họ vào cùng một chiến tuyến.
“Còn ai nữa?”
“Sau này em sẽ biết.”
… Nói chuyện chỉ nói một nửa, coi chừng tương lai ăn mì bị dầu cay bắn tung tóe lên người đó!
Mạnh Lan thầm mắng.
Ngay khi Hạ Vãn Vãn nghĩ Lan Lan muốn vô tình từ bỏ mình, cô ấy đã nhận được điện thoại của Mạnh Lan.
“Tôi gửi vị trí cho cô, lát nữa Giang Sách Lãng và tôi sẽ tới đón cô. Kèm theo số thẻ căn cước, số thẻ ngân hàng, sơ yếu lý lịch và điểm đại học chuyên ngành của cô.” Mạnh Lan nói.
“Số thẻ căn cước? Cô sẽ không muốn cướp xác tôi đấy chứ!” Hạ Vãn Vãn hô to sợ hãi, hai tay che ngực: “Cô không được chiếm đoạt cơ thể của tôi!”
Mạnh Lan:...
Cô chỉ muốn nhờ bạn mình tìm hiểu lai lịch, kiểm tra xem có tiền án không, cũng như mối quan hệ của cô ấy với người khác.
Mạnh Lan: “Mau thu dọn đi, bọn tôi đến ngay đây.”
Hạ Vãn Vãn và Mạnh Lan sống ở hai đầu thành phố, vì vậy Giang Sách Lãng đành liếc nhìn số tiền 600 tệ anh vừa bỏ ra để đổ thêm xăng. Anh còn chưa moi được thông tin hữu ích gì từ người mới này mà phần chi phí chìm đã tăng lên rồi.
Bốn mươi phút sau.
“Bác tài” Giang Sách Lãng và “khách hàng” Mạnh Lan của anh đã ghé thăm.
Hạ Vãn Vãn cư ngụ tại một khu dân cư vắng vẻ cũ kỹ, không lắp thang máy, dọc theo hành lang dán đầy các tấm quảng cáo. Đây đáng lẽ phải là nhà ở thuộc sở hữu nhà nước vào những năm 80 mới đúng chứ. Hạ Vãn Vãn luống cuống đứng ngay cổng khu dân cư chờ đợi “Chúa cứu thế” của mình.
Mạnh Lan vừa xuống xe, Hạ Vãn Vãn đã bật khóc nhào vào lòng Mạnh Lan.
Hai người ôm chầm lấy nhau.
“Tại tôi hết, chính tôi còn không thể trả nổi tiền thuê nhà nửa năm sau nữa! Cảm ơn Lan Lan đã cứu tôi, tôi sẽ nấu cơm quét dọn nhà cửa giúp cô! Tôi cũng sẽ trả tiền thuê nhà cho cô! Tôi sẽ chuyển toàn bộ 2500 tệ tiền thuê nhà một tháng của tôi cho cô!” Hạ Vãn Vãn khóc bù lu bù loa, nhưng đột nhiên nhớ tới hiện tại mình thậm chí còn không có 2500 tệ thì lại lí nhí: “À ừ, cơ mà giờ tôi chỉ có thể trả cô 2000 tệ thôi, tôi đang rỗng túi thật... Tuần trước mẹ tôi mới tìm tôi đòi... Chỉ vừa...”
Lúc cô ấy nói chuyện, đôi mắt ảm đạm hẳn.
Vừa thoát khỏi nhiệm vụ, cô ấy không muốn gì hơn ngoài việc gọi điện thoại cho mẹ, báo rằng suýt nữa con gái bà đã chết rồi.
Thế nhưng, cô ấy chỉ nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của mẹ mình: “Em trai con đang ngủ, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
Cô ấy chẳng khác gì một chú mèo lưu lạc không có nhà để về, thành thị lớn đến nhường này, mà không có nổi một chốn dung thân cho cô ấy.
Hạ Vãn Vãn tiếp tục khóc nấc lên.
Trên đường về, Hạ Vãn Vãn khóc mệt mỏi, cánh tay Mạnh Lan bị Hạ Vãn Vãn đè nặng đến mức tê rần. Cả hai ngồi ở hàng ghế sau xe Giang Sách Lãng say giấc nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.