Lý Hiểu Thanh đã quyết định rời khỏi nhóm tìm kiếm từ khi còn ở cổng làng.
“Vãn Vãn, bụng chị không khoẻ lắm, chị phải về trước đây.” Lý Hiểu Thanh áy náy hỏi: “Em muốn về cùng chị không?”
“Em sẽ tìm manh mối ạ, nếu không thì lúc nào mới có thể rời khỏi đây được chứ.” Lo lắng nhìn người phụ nữ cỡ tuổi dì út mình, Hạ Vãn Vãn an ủi: “Chị về uống chút nước ấm đi ạ, trưa về em sẽ qua thăm chị.”
“Được.”
Lý Hiểu Thanh cũng không giữ chân cô ấy nữa.
Bà ấy chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi. Bà đã nhắc nhở Hạ Vãn Vãn, nhưng dường như Hạ Vãn Vãn không hiểu được ý mình. Vừa rồi, khi bà nói chuyện với Mạnh Lan, Mạnh Lan - cho tới bây giờ vốn không nói cười tuỳ tiện - bỗng nhiên toét miệng cười đầy quái lạ, hàm răng trắng hếu đáng sợ làm bà phải sởn gai ốc.
Mạnh Lan có vấn đề, đó là câu nói duy nhất hiện lên trong đầu bà. Bà ắt phải cách xa cô gái này!
Bà trốn vào toà nhà họ đang ở tạm. Chưa vào đến sân, bà đã thấy trưởng làng và thím nhà kế bên đang bước ra ngoài.
Trưởng làng nói: “Lúc nào mới xong đây? Lại có người chết rồi.”
Thím gật đầu: “Một tháng, cả một tháng ròng đấy, dù có sửa sang lại phòng ốc cũng không được luôn à! Làng đã tu sửa từ trong ra ngoài rồi mà xui xẻo vẫn chưa biến mất nữa.”
Thấy Lý Hiểu Thanh đang hấp tấp chạy tới, hai người bèn dừng lại hỏi thăm: “Tại sao cô về rồi?”
“Già cả rồi nên thân mình không tốt ấy mà.” Lý Hiểu Thanh trả lời. Bà chạy một trăm mét khiến tim đập dữ dội, vốn dĩ mắc chứng loạn nhịp xoang nên lồng ngực bà đau nhức từng cơn, liên tục thở không ra hơi.
Trưởng làng sờ túi, đưa cho bà một bình hoạt huyết dưỡng tâm nhỏ, thở dài: “Đúng vậy đó, đã lớn tuổi rồi. Cô mau về nhà nằm đi, chuyện này để đám trẻ xoay xở vậy, tôi cũng muốn quay lại thời còn trẻ quá.”
Lý Hiểu Thanh gật đầu cảm ơn. Bà nhìn theo bóng lưng họ, chợt thấy một thanh niên trẻ không thèm nhìn đường, chỉ lo nghịch điện thoại di động nên đã đụng phải trưởng làng, nhưng cậu ta cũng không xin lỗi, cứ bỏ đi không ngoái đầu lại.
… Người trong làng này thật dã man, không biết kính già yêu trẻ à?
Lý Hiểu Thanh nhốt mình trong phòng, kéo rèm cửa sổ và theo dõi nhóm thanh niên tìm kiếm manh mối đang biến mất khỏi tầm mắt mình kia.
Bên Tề Hoan với Triệu Triệt hoàn toàn không đến những nơi khác, thay vào đó họ theo sau Hạ Vãn Vãn, Trương Nhất Trì và Mạnh Lan. Vậy nhưng, ngoại trừ thấy ba người lang thang không mục đích và chạy trốn ra, thì không hề thấy bất kỳ điểm đáng nghi nào.
Trải qua nỗi kinh sợ vừa rồi nên ba người càng hành động cẩn thận hơn.
“Căn màu đỏ ở phía Đông của làng chắc là nhà này rồi.” Hạ Vãn Vãn chỉ vào một căn nhà trệt. Căn này chỉ có một tầng, nhưng trong sân có một kho chứa đồ nhỏ tự cung tự cấp, thoạt trông rất khấm khá.
Mạnh Lan gõ cửa.
Một người đàn ông trẻ râu ria xồm xàm mở cửa, độ chừng ba mươi tuổi. Anh ta liếc nhìn ba người xa lạ, không khỏi hừ một tiếng: “Ai đấy?”
Hạ Vãn Vãn nói: “À, chúng, chúng tôi là phóng viên tòa soạn báo, muốn phỏng vấn anh ạ.”
“Phỏng vấn cái gì?” Người đàn ông lãnh đạm hỏi.
“À, phỏng vấn chuyện về em trai, chuyện về em trai của anh... Chúng tôi muốn làm một chuyên đề báo cáo!” Hạ Vãn Vãn không giỏi nói dối, khẽ liếc sang Mạnh Lan chứ không dám nhìn anh ta, đồng thời ngày càng hạ thấp giọng. Vừa dứt lời, cô ấy đã thở ra một hơi, mặt đỏ tới mang tai nhưng không biết phải làm sao.
“Mấy người bị điên hả! Em trai tôi có gì mà phỏng vấn! Nó đã chết rồi, mấy người còn viết cái quái gì nữa!” Anh ta vung tay, định đóng sầm cửa lại.
“… Bang!”
Mạnh Lan đã bình tĩnh chống tay lên cửa sắt nhằm ngăn cản cánh cửa sắp đóng lại.
“Mẹ nó cô làm gì đấy!” Người đàn ông tức giận vô cùng, anh ta vẫn còn chìm trong nỗi đau trước cái chết của em trai, hoàn toàn không muốn bận tâm đến những loại phỏng vấn phiền phức này! Phỏng vấn thì em trai mình có thể sống lại ư, anh ta chỉ muốn biết tại sao em trai lại tự sát, hoặc thứ gì đã giết chết em ấy! Anh ta muốn báo thù thì cũng phải có đối tượng mới được chứ!
Người đàn ông muốn đóng cửa, nhưng Mạnh Lan gồng tay lên đến mức trên cơ bắp đã được luyện tập lâu ngày hiện ra một đường cong mềm mại.
Hai người giằng co không thôi.
Anh ta không ngờ một con nhóc lại có thể mạnh như vậy!
Ngay khi người đàn ông kia định mở miệng chửi bới trước, Mạnh Lan đã nhìn vào mắt anh ta và nghiêm túc nói: “Là Tam Sơn nương nương dẫn đường chỉ lối cho tôi.”
Hạ Vãn Vãn:?
Trương Nhất Trì:?
… Mạnh Lan, cô đừng vừa mở miệng đã thốt ra mấy chuyện hoang đường thế được không! Có phải cô vẫn chưa tỉnh khỏi rượu giả không hả!
Mạnh Lan khẽ day huyệt thái dương, bình tĩnh nói: “Hiện giờ đầu tôi đang rất đau, đêm qua Tam Sơn nương nương báo mộng cho tôi thế này, một gia đình sống trong căn nhà màu đỏ nằm phía Đông của làng đang bị ác quỷ nguyền rủa, có người chết oan không thể siêu sinh nên bảo tôi tới đây điều tra một phen. Thành thật xin lỗi, chúng tôi không phải phóng viên, đây là hai trợ lý của tôi. Vốn dĩ chúng tôi phải đến một ngôi làng cách đây tám mươi kilomet để siêu độ oan hồn, ngờ đâu xe bị hỏng, chúng tôi đành phải ở lại thôi. Tôi có thể nhìn ra, trong cõi U Minh, vận mệnh đã được định sẵn. Nếu anh thấy không tiện, vậy chúng tôi đã làm phiền rồi, vô cùng xin lỗi.”
Hạ Vãn Vãn:...
… Lan Lan, cô đừng tự thay đổi thiết lập nhân vật được không vậy, tôi không biết nhảy đồng đâu!
Tam Sơn nương nương trông coi làng Trường Thọ được vây quanh bởi ba ngọn núi này, thế nên sinh lão bệnh tử hay hỉ nộ ái ố của dân làng luôn liên quan mật thiết tới Tam Sơn nương nương. Hầu hết mọi điện thờ hay Phật đường đều thờ phụng tượng thần áo trắng ấy.
Người đàn ông quan sát ba người xa lạ, thấy họ đúng là người ngoài làng, không giống dân bản địa.
Thấy thế, anh ta hơi sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Thật sự là Tam Sơn nương nương sao?”
Mạnh Lan không trả lời thẳng, thay vào đó cô giả vờ mình bị khó thở, ứa nước mắt, nhưng giọng điệu vẫn như một bà đồng Shaman (*). Cô thở hổn hển: “Đau quá, cổ sắp đứt hơi rồi. Trước tiên hãy cho tôi vào nhà đã, tôi, thở không được rồi!”
(*) Shaman: “出马仙” là những người theo giáo Tát Mãn nguyên thủy, còn gọi là shaman, khi có thể tu luyện đến cảnh giới có thể trò chuyện và nhìn thấy linh hồn thì mới xuất sơn tế thế cứu người. Mỗi shaman chỉ chân truyền cho một đệ tử, đệ tử đó lại tiếp tục con đường tu tập, sau đó tế thế cứu người. Tương truyền rằng, shaman ban đầu là những linh thú, sau đó tu luyện để thành yêu, giúp đỡ cứu người để tăng công đức. Sau đó thu nhận đệ tử chân truyền để tiếp tục con đường của mình.
Mặt cô đỏ bừng vì ngạt thở, ngay cả Hạ Vãn Vãn cũng không biết cô bị làm sao.
Mạnh Lan ngã ngửa ra sau, đôi môi khẽ run: “Hình như, lại tới nữa...”
“Cái gì, cái gì lại tới hả...” Hạ Vãn Vãn nhanh tay lẹ mắt đỡ Mạnh Lan đang ngã ra sau. Cô ta nhanh chóng động não, ban nãy ông cụ ở cổng làng nói em trai của nhà này chết ngạt vì tự cắm đầu xuống đất, chẳng lẽ Lan Lan đang giả vờ bị ma nhập à?
Cô ta nhanh trí nhập vai ngay tức khắc, diễn xuất thậm chí còn bùng nổ hơn cả Mạnh Lan: “Cô không sao chứ? Lan, Mạnh, Mạnh đại tiên! Chớ để thân thể bị hư hại đấy, mau đuổi nó đi đi! Nếu lại nhập vào người cô nữa thì cô sẽ chết ngạt mất!”
Người đàn ông nọ cũng hốt hoảng, vừa rồi còn là một cô bé bình thường, bỗng dưng toàn thân phát run, đôi mắt lờ đờ, càng nhìn càng giống bộ dạng em trai mình khi bị ngạt thở. Anh ta vội đỡ Mạnh Lan: “Nhanh, nhanh, nhanh, vào nhà ngồi.”
Mạnh Lan không nghĩ mình sẽ nín thở đến mức như vậy, nên khi ngồi xuống ghế, cô phải mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại được. Quả thực, lần sau cô không thể dùng cách nhập đồng thô bạo thế này nữa!
Thấy Mạnh Lan đã ổn, người đàn ông sốt ruột hỏi: “Đại, đại tiên... Ngài tới để giúp tôi thật sao? Ngài có thể nhìn thấy em trai tôi ư? Nó có khỏe không, có thiếu thứ gì không để tôi đốt cho nó ngay!” Bố mẹ đã qua đời trong một tai nạn xe cách đây vài năm, chỉ còn em trai là người thân duy nhất của anh ta, nào ngờ lại xảy ra cớ sự này! Hôm đó anh ta phải lên huyện thành mua đồ sinh hoạt hằng ngày, bằng không chắc chắn có thể ngăn chặn được cái chết của em trai rồi!
Mạnh Lan cụp mắt từ tốn bảo: “Người có ba hồn bảy vía, hồn vía nào cũng có sức mạnh riêng, nhưng tôi không thể thấy rõ cậu ta, chỉ có thể cảm nhận cậu ấy đang một mực giãy giụa thôi. Hình như cậu ấy bị một bóng đen quấn quanh, không tài nào thoát ra khỏi sự kìm kẹp của nó. Chỉ khi biết rõ mọi việc thì chúng tôi mới có khả năng giải quyết được vấn đề. Anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong làng này không?”
“Chuyện gì à...” Anh ta chán nản tựa lưng vào ghế, vừa vuốt ve chiếc áo sơ mi màu lam đậm mà em trai thích mặc nhất khi còn sống, vừa cúi đầu tự lẩm bẩm: “Mọi người tin trên đời này có lời nguyền không? Chắc chắn bởi vì lời nguyền nên em tôi mới chết! Làng này mất mạng nhiều người quá rồi, có lẽ sẽ chết tiếp đúng không?”
Hạ Vãn Vãn và Trương Nhất Trì liếc nhìn nhau, bây giờ họ không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
“Trên đời này không có lời nguyền, Tam Sơn nương nương sẽ phù hộ cho mọi người.” Mạnh Lan điềm tĩnh đáp.
“Không, chắc chắn bởi vì người làng Trường Thọ sống quá lâu nên mới uy hiếp đến thánh thần, khiến thánh thần nổi giận giáng lời nguyền xuống!” Người đàn ông lắc đầu: “Nhưng, em tôi là người tốt, dù bị nguyền rủa thì cũng không nên là nó chứ!”
Mạnh Lan tiếp lời: “Thánh thần sẽ phù hộ mọi người, sẽ không ghen ghét với hạnh phúc của mọi người đâu. Nếu anh là một thầy giáo, anh sẽ xé bỏ bài thi chỉ vì học sinh đạt điểm tối đa sao? Có thứ nào đó đã đứng sau tất cả những chuyện này, anh có thể nhớ lại là gì không? Nếu không thì tôi không thể đưa em anh vào luân hồi được, cậu ấy sẽ bị thế gian này giày vò và phải chịu đựng đau khổ vĩnh viễn.”
Nghe thế, anh ta kinh hãi đến lạnh cả người.
“Tôi thật sự không biết, tháng trước tôi không ở trong làng!” Anh ta suy sụp: “Mọi người nghĩ ra được cách gì không? Tôi sẵn sàng trả tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng, có thể cho tôi gặp mặt em trai mình một lần không?”
“Được chứ.” Mạnh Lan nói chắc nịch: “Nhưng hồn phách của em trai anh bị xiềng xích trói buộc, chúng tôi nhất định phải tìm được ngọn nguồn, tháo bỏ gông cùm. Hay thế này, anh tìm giúp tôi mấy đồ vật mà em trai anh thường sử dụng, nhiều chút nhé, để tôi xem mình có thể làm phép không.”
“Được, được.” Người đàn ông không còn hung dữ quyết liệt như lúc đầu gặp mặt nữa, chỉ vội vã sang phòng bên cạnh.
Hạ Vãn Vãn thấy anh ta đi, bèn bước tới thì thầm với Mạnh Lan: “Một lát cô diễn cảnh nhập hồn thế nào?”
“Tôi thấy Mạnh Lan hiểu cũng kha khá nhỉ, không chừng biết nhảy đồng thật đấy!” Trương Nhất Trì cười.
Mạnh Lan lườm Trương Nhất Trì: “Hai người lo lắng gì vậy! Nhìn trong phòng xem có món đồ nào đáng nghi không đi. Bất kể là ma quỷ hay hung thủ, chắc hẳn phải có tiêu chí sàng lọc. Tuy thế, tôi nghĩ anh ta chẳng biết chuyện gì đang xảy ra thật, hoặc anh ta biết nhưng không quan tâm mà thôi.”
“Được.”
Căn phòng được trang trí rất gọn gàng, trên bàn để bức chân dung gia đình đang cười tươi tắn. Chẳng qua nếu nhìn từ góc độ di truyền, người đàn ông kia lại không hề giống cha mẹ mình, một điểm cũng không. Tuy cử chỉ thân mật, nhưng thoạt nhìn không hề giống người một nhà tí nào.
Người đàn ông lấy vài bộ quần áo từ trong phòng ra, nói: “Các dụng cụ sửa xe mà thằng bé thích đang ở trong kho, để tôi lấy cho cô luôn. Chẳng phải cô nói đồ càng thân thuộc càng tốt sao.”
Không cần Mạnh Lan phải thúc giục, anh ta đã tiến thẳng vào nhà kho bên ngoài sân.
“Tôi đã xem qua phòng của em trai anh ta rồi, ngoài một tấm áp-phích cũ kỹ và ố vàng của một ngôi sao Hồng Kông ra, thì chẳng có gì khác cả. Tôi không ngờ thập niên này người ta còn chuộng phục cổ cơ đấy.” Hạ Vãn Vãn nói.
Ba người chờ trong phòng khách chốc lát, nhưng người đàn ông kia mãi vẫn chưa về.
“Tìm dụng cụ mà lâu vậy sao?” Trương Nhất Trì nói thầm.
Bất thình lình.
Có tiếng gõ yếu ớt từ bên ngoài.
“… Cốp!”
“… Cốp!”
“… Cốp!”
Mạnh Lan đứng phắt dậy: “Không ổn rồi!”
Cửa nhà kho hé mở, người đàn ông nọ đứng giữa căn phòng tối tăm, trên tay cầm cờ lê thép không gỉ, anh ta đang tự đập vào đầu mình liên hồi!
Anh ta không hề thấy đau đớn, dưới tóc là một mớ máu thịt trộn lẫn, hộp sọ của anh ta bị đập nát thành hai lỗ lớn, mang theo mùi máu tươi tràn ngập khắp nhà kho.
“… Á á á á!”
Hạ Vãn Vãn lập tức nhắm mắt lại, sợ hãi trốn sau lưng Mạnh Lan. Trương Nhất Trì vòng tay muốn an ủi Hạ Vãn Vãn, nhưng cậu ta lại là người đầu tiên nôn mửa. Hai người định quay đầu bỏ chạy, vậy mà Mạnh Lan vẫn đứng im không nhúc nhích trước cửa nhà kho, cô nhìn đăm đăm vào động tác bổ xuống của người đàn ông nọ.
Cờ lê va chạm xương sọ.
Vang lên từng tiếng trầm đục hãi hùng.
“Chạy mau đi, cô còn chờ gì nữa!” Hạ Vãn Vãn kéo Mạnh Lan.
Mạnh Lan không cử động: “Anh ta đang tự sát, anh ta sẽ không giết người đâu.”
Nếu một người bình thường bị đập nát đến mức có thể nhìn thấy bắp thịt lẫn lộn như thế, chắc hẳn đã chết từ lâu rồi, nhưng anh ta vẫn đứng thẳng, miệng nứt toác cười khanh khách, để lộ hàm răng vấy đầy máu đen và những mảng thịt.
“Anh ta là người tốt.”
“Anh ta không phải người tốt.”
Cổ họng của người đàn ông phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.
Một giây sau.
“… Uỳnh!”
Cờ lê bổ thẳng vào trán, khiến hộp sọ như nhuỵ hoa bỗng chốc nổ tung, máu thịt trong óc bắn tung tóe khắp nhà kho.
Thi thể ngã rầm xuống đất.