Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta

Chương 10:




Edit: Nananiwe
Sau đó cậu ấy càng thường xuyên tới xem tôi luyện kiếm hơn. Nhưng cậu ấy rất phong nhã, có khi sẽ mang theo lò sưởi nhỏ tới hâm nóng rượu Thanh Ma, chờ tôi luyện xong mệt mỏi sẽ uống với cậu ấy một hai chén. Cũng có khi cậu ấy rất nghịch ngợm đào một cái hố gần đó để đốt lửa nướng gà, nói ở bên ngoài không thể ăn uống qua loa.
Cậu ấy thường xuyên vật lộn với sương trên núi, đông thì dẫm lên tuyết đầu mùa, hạ thì dẫm phải sương mai, có một trăm kiểu chơi kỳ lạ khác nhau. Tôi hỏi cậu ấy: "Con học những cái này từ đâu vậy?"
Cậu ấy đáp: "Nghe Vân Nhiên sư huynh của Trọng Hoa cung và Dung Tầm sư huynh của Dược cốc nói nên tò mò."
Tôi nhíu mày: "Vân Nhiên sư huynh? Dung Tầm sư huynh?"
Cậu ấy đếm ngón tay: "Còn có A Chước, Tiểu Nhiễm của Dao Quang môn... À đúng rồi, cả Nhược Tiêu chân nhân của Huyền Cửu các nữa, ngài ấy dạy con rất nhiều, còn hẹn con lần sau đi ngắm trăng trên lầu, đi dạo hồ chơi thuyền..."
Chớp mắt, sương trên núi đều hạ thấp xuống, tôi luyện kiếm không biết mệt mỏi. Tôi nhìn theo ánh kiếm sắc bén nghĩ, mình ở trong này tranh thủ từng giây từng phút một, thế mà ở ngoài kia lại có người muốn đào góc tường nhà mình.
Sao nói tu tiên giới khinh thường người không có linh căn cơ mà?
Ngày hôm sau, tôi đến tìm Nhược Tiêu: "Xin hãy tránh hiềm nghi với người của Phiêu Miểu phong ta."
Nhược Tiêu nằm trên ghế quý phi bằng gỗ trắc, nói với tôi: "Tình chàng ý thiếp, ai quản được ngươi."
Phù Trần kiếm của tôi rời vỏ chĩa thẳng mệnh môn của hắn, hắn xoay người rút kiếm đối diện với tôi: "Thứ nhất là không được giết hại đồng môn, ngươi là truyền nhân của chưởng môn mà lại phạm phải luật cấm này."
Tôi liếc xéo hắn ta một cái, dám mơ ước người của tôi, tôi muốn mạng của hắn.
Tôi ra tay càng tàn nhẫn hơn, hắn bị tôi ép vào góc tường, mắng: "Hừ, kim ốc tàng kiều, giả bộ chính nhân quân tử gì chứ."
Nhược Tiêu chân nhân bị chuôi kiếm của tôi đánh ngất xỉu. Tôi không hủy kim đan của hắn ta bởi vì tôi bỗng nhiên nhận ra tôi có lỗi, tôi không thể cho Thẩm Ngọc một danh phận nên người khác mới coi thường cậu ấy.
Tôi bị phạt chín mơi chín roi, bị giam trong hồ Hàn Băng cả đêm để hối lỗi.
Bóng đêm sâu thẳm, trong lòng tôi có hàng vạn suy nghĩ thay nhau kéo đến, làn nước lạnh lẽo thấm vào vết thương nhưng tôi chỉ nhắm nghiền mắt giống như không cảm nhận được gì.
Một lúc lâu sau tôi nghe thấy tiếng có người trộm xuống nước, không cảm nhận được linh lực nên tôi biết người tới là ai.
Hình như thân thể của tôi có thể tự động nhận ra cậu ấy, chỉ cần cậu ấy vừa xuất hiện thì cho dù nội tâm của tôi có sóng to gió lớn thế nào cũng lập tức ngưng tụ thành mặt hồ yên tĩnh không có gợn sóng nào.
Cậu ấy tưởng tôi bị đau tới ngất đi nên rất dịu dàng vuốt ve miệng vết thương của tôi.
Tôi cảm nhận được cảm xúc lo lắng của cậu ấy. Cậu ấy tự bôi thuốc giúp tôi, ở đây nước lạnh, tôi muốn bế cậu ấy dậy nhưng giờ phút này lại không hề nhúc nhích.
Cậu ấy nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương của tôi, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Thổi một chút sẽ hết đau liền."
Tôi thở dài trong lòng, muốn hỏi cậu ấy rằng: Thẩm Ngọc, con có thích ta không?
Mà lúc này cậu ấy lại hôn lên môi của tôi, cái hôn khẽ như chuồn chuồn lướt qua, sau đó bơi lên bờ giống như một con cá.
Tôi tìm kiếm rất nhiều phương pháp để cứu linh căn của cậu ấy, ngay cả đoạt xá cũng đã thử rồi, nhưng không có một cách nào hữu dụng với Thẩm Ngọc cả. Thật ra còn một cách nữa, tên là song tu.
Tôi muốn cưới Thẩm Ngọc.
Không có ý tốt cũng được, say đắm cũng được, tôi sẽ không cho người khác bất cứ cơ hội nào tiếp xúc gần với cậu ấy.
Tôi tới chỗ chưởng môn quỳ rất nhiều ngày, chưởng môn nói: "Con chưa bước vào Hóa Thần cảnh thì đừng mong Tử Vân phái chúng ta chấp nhận nó."
Tôi chỉ có thể tự mình chiêu cáo thiên hạ, nhưng không ai tin lời tôi nói.
Đèn đuốc tắt dần, nến đỏ lay động, làn da trắng sứ của Thẩm Ngọc giấu dưới lớp khăn voan đỏ đẹp tới mức vô cùng hoàn mỹ. Tôi si mê nhìn khuôn mặt dịu dàng như nước, đôi môi tròn trịa và đôi mắt thuần khiết như băng phách của cậu ấy.
Trái tim tôi đau nhức, cuối cùng tôi cũng có được em rồi.
Hơi thở ấm áp của em ở ngay trước mặt, tôi cúi đầu hôn xuống, liếm láp môi em như bị trúng cổ. Em khẽ hé môi giống như dâng hiến, khiến tôi hận thông thể nghiền nát bản thân giao cho em.
Đầu lưỡi em rất mềm, cuốn lấy môi tôi như lấy lòng, rõ ràng là bộ dáng ngoan ngoãn nhưng đuôi mắt lại nhiễm màu đỏ ửng quyến rũ người ta mà không tự biết. Tôi đã khát khao em nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của em cũng khiến tôi động tình chứ đừng nói là tư thái dâng hiến tất cả này.
Tôi hôn lên từng tấc da tấc thịt nhẵn nhụi của em, sau đó dừng lại ở nốt ruồi nhỏ sau tai, chậm rãi cắn xuống, ma sát, làm chuyện mà rất nhiều năm trước tôi muốn làm, đến khi nó biến thành màu đỏ, rồi màu xanh, màu tím mới thôi.
Tay của tôi lưu luyến trượt dần từ cổ xuống dưới, khàn giọng hỏi: "Đây là dấu vết của ai để lại?"
Cả người em đỏ bừng, cắn môi hơi nhíu mày mơ màng nói: "Một con... hồ ly... không biết tốt xấu."
Đôi mắt tôi dần sâu thẳm, động tác bắt đầu gấp gáp, là tôi, Tiểu Ngọc, là tôi, là con hồ ly không biết tốt xấu muốn chiếm hữu em đây. Tôi ngậm lấy môi em: "Đừng cắn mình, cắn ta."
Em đau đớn chảy đầy nước mắt, tôi hôn lung tung lên mặt em dỗ dành thân thể đang run rẩy ấy, cố sức khắc chế chính mình: "Xin lỗi Tiểu Ngọc, ta yêu con, ta sẽ đối xử tốt với con."
Xin lỗi vì không thể cho em một thân phận quang minh chính đại.
"Tiếp tục đi, con muốn người..." Em châm lửa bên tai tôi, thiêu cháy toàn bộ lý trí của tôi, giống như xuân dược mạnh nhất khiến tôi thần hồn đảo điên ở trên người em, hoàn toàn không thể tự kiềm chế.
Nhân lúc em thất thần, tôi vẽ bí pháp hoa văn đồng tâm của tộc tôi lên ngực em. Tôi không có cách nào cho em một danh phận, chỉ có thể cho em hoa văn này, nếu hoa văn này biến mất thì người vẽ nó cũng sẽ chết.
Hơn nữa ngày hôm nay của mỗi tháng sẽ cần giao hợp, mặc người xử trí không cách nào khống chế.
Tôi không nói cho Thẩm Ngọc chuyện chưởng môn Tử Vân phái là yêu tinh, em biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm.
Em ngủ ngon trong ngực tôi, nhớ lại lúc ấy tôi còn nảy sinh suy nghĩ muốn buông tha cho em, tôi đúng là điên rồi.
Sau khi kết thành đạo lữ với tôi, tôi nhận ra em cố ý không trò chuyện cùng người khác, làm việc gì cũng đặt tôi lên trên hết, lời nói đều giấu trong lòng không muốn nói ra, tôi không biết làm thế nào mới khiến em mở lòng hơn một chút.
Tôi nghĩ bước vào Hóa Thần cảnh sẽ có thể giải quyết dễ dàng. Em sẽ tin rằng tôi yêu em, cũng không có sinh lão bệnh tử ngăn cách, tôi sẽ cùng em đi tới nơi mà em muốn.
Nói tới tôi lại cảm thấy mình có chút ti tiện, ngày nào cũng lấy danh nghĩa song tu để làm tình với em nhưng tôi luôn quên không niệm Âm dương song tu quyết, lần này quên lần sau vẫn quên, tự chủ mà tôi luôn lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn vô dụng trước mặt em.
Tôi che mắt em lại, vốn tưởng rằng làm vậy sẽ đỡ hơn, không ngờ lại càng tiêu hồn.
Tôi không phải hồ ly, em mới là hồ ly.
Vì muốn rèn giũa tôi mà chưởng môn thường xuyên cho tôi vào Huyễn cảnh cướp đoạt nội đan, giữa các môn phái xảy ra chuyện gì khó giải quyết cũng sai tôi đi xử lý. Tôi luôn mang Thẩm Ngọc theo, có khi để em ở trong bùa, có khi ở trong túi gấm của tôi, đến khi an toàn sẽ cho em ra ngoài đồng hành cùng tôi.
Em cực kỳ thích những đồ vật của nhân gian, thấy cái nào cũng muốn đặt một cái y như vậy trong Phiêu Miểu phong. Em thông thạo rất nhiều kỹ năng nhỏ, rảnh rỗi còn thích kể chuyện cho tôi nghe.
Tôi thường xuyên mất ngủ vì tội nghiệt quá nặng, những lúc như vậy em sẽ ở bên cạnh nói chuyện với tôi hết chuyện này tới chuyện nọ đến khi tôi ngủ. Con người của em, lời nói của em, độ ấm của em đều là liều thuốc an thần tốt cho tôi.
Nhưng tôi lại không có cách nào để em vui vẻ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.