Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta

Chương 8:




Edit: Nananiwe
Ngày nào cậu ấy cũng thay vải trên người cho tôi. Cậu ấy tắm rất sạch sẽ, trên người có mùi bồ kết thơm ngát.
Nhưng tôi lại cảm thấy mình rất nhếch nhác, muốn trốn cậu ấy.
Tôi nghĩ, ngày mai đi đi.
Nhưng cậu ấy còn đi nhanh hơn cả tôi. Tôi ở nhà đợi cậu ấy một ngày, đờ người ra nhìn mặt trời mọc rồi lặn, tức giận và nôn nóng chẳng biết từ đâu kéo tới. Đuôi tôi không ngừng ngoe nguẩy hận không thể khoét ra một cái lỗ trên giường.
Từ lúc tôi mở mắt ra thấy cậu ấy thì cậu ấy chưa từng rời khỏi tôi, tôi vẫn nghĩ cậu ấy chỉ có một mình tôi, nhưng hóa ra không phải.
Đầu tôi nảy sinh vài suy nghĩ u ám, muốn trói cậu ấy lại như cách cậu ấy quấn vải chặt quanh người tôi vậy, sau đó nhốt trong căn nhà gỗ nhỏ này không đi đâu cả.
Tôi ý thức được, bất tri bất giác chưởng môn đã thay đổi được suy nghĩ trong tôi.
Cậu ấy về rồi.
Tôi không muốn để ý tới cậu ấy, cậu ấy lại đưa một cái bánh dính đầy mỡ đến bên miệng tôi, còn cười rất vui vẻ, cười đến mức khiến tôi tâm phiền ý loạn, thẳng tay hất đồ ăn đi.
Bánh rán rơi trên mặt đất bị đen một phần, cậu ấy nhặt lên ăn. Tôi giữ tay không cho cậu ấy ăn, cậu ấy lại giáo dục tôi không nên lãng phí đồ ăn. Tôi nói: "Bẩn như vậy cậu không thể ăn được."
Nhưng cậu ấy không hiểu lời tôi nói. Tôi cúi đầu, đau lòng xoa xoa bụng cậu ấy.
Không biết có phải do ăn đồ ăn bị bẩn không mà cậu ấy ngủ có vẻ không ngon, tôi lo lắng cả đêm không dám ngủ, sợ cậu ấy bị đau đầu phát sốt.
Cậu ấy đột nhiên tỉnh dậy đi lấy bánh rán đã được hâm nóng tới, tôi không rõ vì sao cậu ấy lại không ăn cái bánh sạch này.
Cậu ấy nói: "Ăn đi, còn hất nữa thì tao không cần mày nữa."
Rõ ràng tôi đã chuẩn bị ngày mai sẽ đi, nhưng không hiểu sao nghe được lời này lại cảm thấy kích động, cái đuôi vô thức quấn lấy cậu ấy.
Cậu ấy nói: "Tao hơi nghèo, không có món gì ngon cả, nhưng tao nhất định sẽ đối xử tốt với mày."
Tôi nghe ra cậu ấy đang muốn giữ tôi lại.
Thậm chí tôi còn cảm thấy vui sướng, cãi đuôi lại vẫy nhanh hơn.
Linh lực của tôi dần khôi phục nhưng tôi không muốn biến trở lại hình người, cuộc sống như thế này rất tốt, tôi rất yên tâm.
Có người nhẹ nhàng đáp xuống bên người bạn giống như một cơn mưa phùn, trong lúc bạn vẫn còn đang đắm chìm trong sự dịu dàng ấy, người cũng đã bị mưa thấm ướt nhưng lại không nỡ rời khỏi.
Cậu ấy chính là cơn mưa kia.
Thấm vào cơ thể tôi từng chút một, từng chút một... đến lúc tôi nhận ra thì dấu vết ấy đã thấm sâu vào tận cốt tủy.
Hôm nay cậu ấy về trễ hơn bình thường, linh lực trên người dao động rất kỳ lạ, hình như trong tay còn giấu đồ gì đó. Tôi lo lắng nhìn cậu ấy.
Hóa ra là đồ ăn. Tôi không hứng thú căn hai miếng, sau đó lộ vẻ chờ mong đút cho cậu ấy một miếng, chắc chắn cậu ấy chưa ăn.
Cậu ấy là một người rất kỳ lạ, rõ ràng mình rất muốn ăn nhưng lại luôn để dành cho tôi. Thế mà tôi vẫn còn chịu ăn chung một miếng với cậu ấy, giống như thứ trước giờ ăn như nhai sáp này cũng có hương vị khác.
Tôi đột nhiên phát hiện ngọc bội trên cổ cậu ấy biến mất, vội vàng khua khua hai tay hỏi, cậu ấy nói là rơi mất rồi... còn nói sau này sẽ còn có kẹo hồ lô đường để ăn. Cái đồ ngốc này cầm ngọc đi đổi đồ ăn rồi sao?
Cả người cậu ấy chỉ có một miếng ngọc, thế mà lại tình nguyện đổi nó lấy đồ ăn vặt cho tôi.
Thân là con trai của chưởng môn Tử Vân phái, quà tặng đắt tiền đến đâu tôi cũng từng nhận được rồi, nhưng lần đầu tiên tôi thấy có người chịu đổi cả gia sản để khiến mình được vui như cậu ấy.
Tấm lòng này quá nặng, nặng tới mức làm ngực tôi phát đau.
Tôi không kiềm được vuốt ve mặt cậu ấy, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt điềm tĩnh của cậu ấy giống như bao phủ một vầng sáng quanh người cậu ấy, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi tràn đầy vui mừng.
Không biết có ai từng nói rằng cậu ấy rất đẹp chưa, tôi rất muốn nói với cậu ấy một tiếng.
Miếng ngọc kia vốn là lý do mà tôi ở lại, hiện giờ nó không còn nhưng tôi vẫn không muốn đi nữa.
Tôi nhìn xuống kết giới ánh lên ánh sáng màu đỏ dưới núi, hy vọng nó có thể chống đỡ lâu một chút, tôi muốn làm một con hồ ly.
Cậu ấy là người trần mắt thịt, tôi nhận ra điều này khi linh lực đã khôi phục.
Thời điểm cậu ấy ôm chặt tôi vẫn còn đang ướt sũng vào lòng, tôi cảm nhận được cậu ấy đang sợ hãi. Tôi rất hiểu cậu ấy, bởi vì trước nay tôi vẫn cô độc như vậy.
Tôi để mặc cậu ấy ôm lấy tôi giống như an ủi cậu ấy. Chỉ là cậu ấy ôm tôi rất lâu, trên người có mùi hương nhàn nhạt khiến tôi rất muốn hôn cậu ấy, nghĩ vậy thân thể bắt đầu khô nóng.
Tôi niệm Thanh tâm quyết cả buổi tối, không dám nằm cùng một giường với cậu ấy nữa.
Mỗi khi tới nửa đêm, tôi lại rời khỏi lồng ngực cậu ấy đi xem xét kết giới kia.
Mãi đến một ngày, tôi nhìn thấy cậu ấy mơ ngủ nhíu chặt mi lại, tay vô thức sờ soạng xung quanh muốn tìm tôi, không tìm được thì khóe mắt rơi lệ.
Tôi nằm trở lại.
Móng vuốt của tôi rất ngắn, chỉ có thể chạm nhẹ vào ngực cậu ấy.
Cậu ấy ngủ rất yên ổn, hơi thở nhu hòa phả vào tai tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được tôi thích cậu ấy.
Tôi lại đi xem xét kết giới kia, nó đã nứt ra thành nhiều khe nhỏ, hình như do tôi ngã xuống làm hỏng.
Xin lỗi, tao sẽ thay mày bảo vệ cậu ấy thật tốt.
Tôi không rời khỏi cậu ấy, một giây cũng không. Tôi mê đắm ánh mắt mà cậu ấy nhìn tôi, thích độ ấm trong ngực cậu ấy, thích nụ cười thuần túy mà lại điềm tĩnh của cậu ấy. Chỉ là không biết kết giới còn có thể chống đỡ bao lâu.
Mỗi một ngày trôi qua lại gần bờ vực sinh tử hơn, không chừng một ngày nào đó sẽ tới lượt tôi.
Có lẽ do vết rách kết giới ngày càng lớn nên trên núi cũng có nhiều động vật nhỏ hơn. Tôi thường dùng linh lực bắt chúng để cho cậu ấy một bữa ăn ngon, nhưng cậu ấy lại luôn cầm tất cả xuống núi cho thôn dân.
Tôi sờ thử vai cậu ấy thấy chẳng có bao nhiêu thịt cả, tức giận buộc cậu ấy nướng lên ăn.
Khi cậu ấy ăn thì ánh mắt cong lên, ăn xong bụng nhỏ tròn vo rất đáng yêu, tôi không kiềm được xoa xoa bụng cậu ấy, sờ lên eo cậu ấy.
Đêm hôm đó tôi ghé vào sau gáy cậu ấy, lần đầu tiên trộm hôn lên nốt ruồi sau gáy cậu ấy. Cậu ấy hơi rụt cổ lại bảo tôi ngoan một chút.
Răng tôi ngưa ngứa, rất muốn cắn một cái.
Ngày trôi qua chậm rãi tới mức tôi quên mất việc vạn người chú mục, gió tanh mưa máu trước đây, không có gian nan cũng chẳng có khổ cực.
Mãi đến khi tôi nhìn thấy bên ngoài kết giới có một góc áo trắng xuất hiện, tôi biết đã không thể nào trốn được nữa.
Tôi đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi, chờ chưởng môn xuất hiện thì tôi sẽ rời khỏi đây, thế nên tôi không dám biến thành hình người sợ cậu ấy hãm sâu. Tôi nghĩ chỉ là một con hồ ly, chắc cậu ấy sẽ nhanh quên thôi.
Nơi thế ngoại đào nguyên này thu nhận tôi lâu như vậy, nó không nên bị hủy trong tay tôi.
Không ngờ tới lúc rời đi còn náo loạn một trận, cuối cùng tôi nghe được tên của cậu ấy từ trong miệng một cô gái.
Thẩm Ngọc.
Con người cậu ấy quả thật giống như ngọc, tôi ghen tỵ và hâm mộ chị Tô và những người phàm trần khác có quyền lợi sống cùng cậu ấy cả một đời.
Tôi không cam lòng cứ vậy mà đi, tôi sợ cậu ấy quên mất tôi, còn quên rất nhanh nữa.
Tôi để lại một dấu răng ở trên ngực cậu ấy, dùng linh lực in nó xuống, ít nhất cả đời này sẽ không biến mất.
Lúc tôi trở về thì bị chưởng môn dùng Tỏa tiên cốt đánh tới mức da bóc thịt trong. Ông ta hỏi tôi trốn đi đâu, tôi cắn răng không nói thì ông ta lại càng tàn nhẫn hơn, phạt tôi tới thác nước Hàn Băng tự xem lại mình.
Chưởng môn tuyên bố với bên ngoài là tôi giết yêu thú trở về, định ra thân phận truyền nhân của tôi.
Mà tôi ở thác nước lại bị lạnh lẽo thấu xương, phun ra một ngụm máu.
Máu của tôi và máu còn dính lại trên răng tôi lúc cắn Thẩm Ngọc đan xen vào nhau. Trái tim tôi hơi nhói lên, không biết Thẩm Ngọc có khóc hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.