Sau Khi Ta Sát Phu Chứng Đạo

Chương 5:




8.
Người tới đón ta nhận chức vụ chính là vị thổ địa mặc áo bào xanh thích hóng chuyện ở cục quản lý tiên nhân.
Hắn ta tên là Thanh Hòa, là người phụ trách điều hành nhân sự ở tiên giới.
Hắn ta bắt đầu lật hồ sơ, giọng nói rất khoa trương.
"Ai da, không có chức vị nào dư thừa cả, hiện giờ chỉ còn một chức vụ trông chừng hoa cỏ."
Ta ngờ vực chỉ vào một loạt chức vụ trong hồ sơ của hắn: "Chẳng phải ở đây vẫn còn sao?"
Hắn ta dứt khoát vung bút lên, tất cả đều bị gạch đi rồi.
"Bây giờ không có nữa."
Ta trợn mắt há hốc mồm.
Đây gọi là lạm quyền sao?
"Việc này ta sợ ta làm không được đâu." Ta vùng vẫy mà nói: "Lỡ như làm c.h.ế.t cây, vậy thì không tốt lắm."
Thanh Hòa khoát tay, cắt ngang lời của ta: "Không sao đâu, chỉ cần ngươi đứng ở đó là hoa cỏ tự nhiên sẽ vui vẻ mà thôi."
"Quả thật không cần làm gì khác sao?"
Ta còn muốn tranh thủ một phen thì nghe Thanh Hòa nói tiếp: "Hay ngươi muốn biến thành cá, đến Túc Liệu* quán ở Nam Thiên Môn."
* massage chân, ý ổng là cho nữ chính làm cá rỉa rỉa chân á:)))
"...Ta rất yêu hoa cỏ cây cối, đa tạ tiên quân đã thành toàn."
Hắn dẫn ta tới một rừng cây, vỗ vỗ vai ta, rồi làm một cử chỉ "cố lên" với ta.
"Cố lên nào, nữ tử làm việc chăm chỉ chính là nữ tử may mắn nhất."
Ta may hay không may thì chưa nói được nhưng chắc chắn hắn đang vui sướng khi người gặp họa.
Dù sao ta cũng là tiểu thiên tài Vô Tình Đạo, ba năm đã Trúc Cơ, năm năm đã Kết Đan, không hiểu sao sau khi phi thăng lại thành tiên trông hoa cỏ.
Đúng là thế đạo gian nan, lòng người khó đoán.
Dù sao đi nữa thì vẫn phải làm việc.
Ta thở dài, cất bước đi vào trong rừng cây, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho ta ngây ngẩn cả người.
Đình đài lầu các, thanh khê thủy tạ, ở giữa còn có một cây đào thật to, hoa đào không gió thổi mà bay, đổ ào ào xuống đất.
Cảnh sắc giống núi Vô Tình của ta tới bảy tám phần.
Nhất là cây hoa đào kia, cực kì giống cây mà Tạ Khuyết thường nằm.
Ta lập tức xoay nửa người đi ra ngoài cổng rừng cây.
Khá lắm, tài năng bị mai một tới mức nhìn ra ảo giác luôn, thế mà ta lại tưởng bản thân mình trở lại núi Vô Tình chứ.
Ta dán một cái phù tỉnh thần lên trán.
Sảng khoái tinh thần mà đi vào lại rừng cây.
Đình đài lầu các, thanh khê thủy tạ, còn có cây đào.
Hay rồi, không phải ảo giác của ta, giống thật.
Lòng ta bắt đầu dâng lên cảm xúc không tên, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ta xoat người đi tìm vị tên là Thanh Hòa tiên quân kia.
May mà người nọ vẫn chưa đi xa, hắn ta ngây ngốc đứng đối diện cây cổ thụ nghiêng nghiêng ngả ngả.
Thấy ta đi qua, hắn vô cùng cảnh giác, trực tiếp mở miệng: "Ngươi ký hiệp ước rồi, không thể đổi ý, vi phạm quy ước là phải đền mạng."
Miệng lưỡi điêu luyện thế này, chỉ dăm ba câu đã khiến ta nóng người cả ngày.
"Thanh Hòa tiên quân, ta chỉ muốn hỏi rừng cây kia là..." Ta cắn môi, cảm xúc dao động tới mức không áp chế được, dưới tình thế cấp bách ta vốn không thể nào che giấu: "Có phải là do Đế Quân sai người xây dựng không?"
"Không phải đâu." Hắn ta có hơi khó hiểu: "Là vị Đế Quân đời trước, ngài ấy đã c.h.ế.t mấy ngàn năm rồi."
"À..." Ta tựa như bị tạt một chậu nước lạnh, có chút may mắn lại có hơi mất mát.
Hiểu rồi, có thể vị kia cũng tu Vô Tình Đạo, tuổi đời còn già hơn tổ sư gia Tạ Khuyết.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì, hỏi để hiểu thêm về công việc thôi." Ta khoát tay một cách vô lực, xoay người rời khỏi.
9.
Từ ngày bị tiếng xấu của ta dọa chạy mất, ta chưa từng gặp Tạ Khuyết nữa.
Không chừng hắn còn đang phải dưỡng thương.
Ta miên man suy nghĩ, đắm chìm trong cảm xúc của mình. Trong lúc hốt hoảng, ta đã dội cả một thùng nước lên Chu Tiên Thảo.
Cây kia vốn có hơi ỉu xìu, phiến lá đã úa xám, hiện giờ bị dội một thùng nước thì càng không có tinh thần rồi.
Vừa nhìn đã khiến người ta thấy đau lòng.
Gốc cây bên cạnh nó ngược lại là một dáng vẻ giương nanh múa vuốt, rất diễm lệ.
"Hay là bị đoạt dinh dưỡng hết rồi nhỉ?"
Ta nói thầm rồi cẩn thận mà đặt cái cây đáng thương bé nhỏ kia vào trong chậu hoa, sau đó dời tới nơi thoáng mát ở thủy tạ.
Ngay lúc ta đang cẩn thận tưới từng giọt nước lên mỗi phiến là thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh.
"Ngươi cho ta mượn chỗ này tránh nóng chút."
Hắn lập tức đi đến, ngồi đối diện ta, đôi tay mân mê lá cây Chu Tiên Thảo kia.
Hắn có vẻ vô cùng nóng, trên trán toàn là mồ hôi.
"Nhiều hoa cỏ như vậy, sao ngươi lại chỉ để tâm tới một gốc này vậy, không quan tâm những cây khác bị phơi nắng tới c.h.ế.t à, thật là bất công -- Hí..."
Hắn rút mạnh tay về, đầu ngón tay mảnh khảnh bị cắt rách một đường.
Hửm? Cây này, thì ra có gai à?
Ta sờ soạng từ trên xuống dưới hai lần, cũng chưa từng phát hiện cây gai nào.
Vì thế ta nhìn về phía Thanh Hòa với ánh mắt nghi ngờ.
"Được lắm, cây này đúng là lợi hại."
Biểu tình của hắn là một lời khó nói hết, cầm lấy cái cây vừa làm hắn đứt tay.
"Ngươi không cần lo lắng mà tưới nước cho nó làm gì nữa, muốn nó sống lại, thật ra rất đơn giản."
Ta ngồi nghiêm chỉnh, khẩn trương học hỏi.
Hắn gõ gõ cái chậu hoa kia: "Ngươi đổi chậu đi, đổi thành cái bô là được, nó thích như vậy."
"Thật hay giả vậy?" Ta hoài nghi mà hỏi, tiên nhân đều tịnh cốc* hết, ta đi đâu mà tìm bô đây.
*không cần ăn uống.
Thanh Hòa dường như vô cùng bận rộn, vừa nhận được tin gì đó đã lập tức chạy đi.
Ta tiếp tục nhìn Chu Tiên Thảo kia, cân nhắc có nên tìm cái bô cho nó hay không.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói chang, có lẽ là do gần đây ta thích ngủ một cách khó hiểu.
Ta ngồi dựa trên cột thủy tạ, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.