Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 12: Đúng là một đóa bạch liên hoa to đùng biết giả ngầu!




Trong phút chốc, chân thân cao lớn thon dài của Văn Lăng hiện ra trong ma khí cuồn cuộn, hắn đứng sừng sững giữa không trung, tay áo màu đen tung bay phất phới, ma văn trên mặt dữ tợn phóng khoáng.
Lúc này, hắn từ xa nhìn về phía ma tu khổng lồ đang khiêng tọa kỵ của đại công tử nhà Thần Vương Phạn Thiên, giọng điệu mang theo một loại khinh thường coi trời bằng vung, hắn lạnh lùng nói: "Lại đây, thiếu đánh."
Khóe miệng Giang Sở Dung giật giật: Đúng là thiếu đánh thật.
Người khổng lồ khiêng tọa kỵ của đại công tử Thần Vương Phạn Thiên ở đối diện nghe thấy lời này của Văn Lăng, đồng tử của gã ta bất giác co rụt lại.
Mà đến khi gã ta thấy rõ tu vi của Văn Lăng chẳng qua chỉ là Tu La hậu kỳ, vẻ mặt vốn có chút thận trọng của gã nháy mắt cái liền biến thành cười lạnh và khinh miệt.
Lúc này, gã ta cúi đầu thấp giọng nói với bên trong tọa kỵ: "Công tử, ta đi một lát sẽ trở về."
Bên trong tọa kỵ truyền ra một giọng nói nho nhã từ tính, rất êm tai: "Phạn Côn, giáo huấn một chút thôi, đừng đả thương người."
Người khổng lồ Phạn Côn gật đầu đáp lại, gỡ tọa kỵ trên vai xuống nhẹ nhàng đặt nó lên mái tửu lâu bên cạnh.
Sau đó gã ta vung lên hai quyền, ầm một tiếng, hóa thành một luồng ma khí màu nâu xông thẳng lên trời, nghênh chiến với Văn Lăng!
Người khổng lồ Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của gã có chút ngưng trọng, nhưng lúc này gã liếc nhìn Giang Sở Dung đang ung dung điềm tĩnh ngồi trên ghế mềm, gã ý thức được điều gì đó, ánh mắt khẽ động, đột nhiên gã hạ thấp giọng hỏi: "Thúc thúc thăng cấp cảnh giới vào lúc nào?"
Rõ ràng khi ở Tần Đô, Văn Lăng vẫn còn là Tu La trung kỳ, sao đột nhiên thăng cấp lên rồi?
Giang Sở Dung thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, cười cười: "Hộ pháp nói gì vậy? Chuyện của thúc thúc ngươi ta làm sao biết được?"
Kỳ thật cậu cũng không biết, tiểu Thiên Ma giữ kín như bưng ấy.
Tần Lâu Nguyệt:...
Tần Lâu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu xem trận chiến.
Chỉ trong thời gian hai câu nói của hai người, Văn Lăng đã giao đấu với người khổng lồ Phạn Côn mấy chục chiêu.
Bất phân cao thấp.
Đám ma tu vây xem nhìn thấy một màn này, cũng không còn kinh ngạc tán thán thân phận của Tần Lâu Nguyệt nữa, mà đều bắt đầu nghiêm túc xem trận chiến.
Cao thủ giao chiến, chiêu nào chiêu nấy đều rất ảo diệu, có thể học được rất nhiều thứ.
Hơn nữa, mặc dù những ma tu ở đây về cơ bản đều là con cháu quý tộc đã nhìn thấy nhiều đại sự, nhưng họ chưa từng có cơ hội nhìn thấy Thiên Ma.
Bây giờ họ nhìn thấy Văn Lăng đánh nhau với Phạn Côn mà nhịn không được tấm tắc kinh ngạc.
"Mặc dù tư chất của Phạn Côn có hơi kém, nhưng tu vi cực kỳ mạnh mẽ vững chắc, là tử sĩ mà Thần Vương Phạn Thiên tự tay huấn luyện ra, vậy mà chỉ có thể đánh ngang cơ với tiểu Thiên Ma thấp hơn gã ba cấp bậc."
"Đủ thấy Thiên Ma quả nhiên là danh bất hư truyền, trước kia chưa từng có người gặp qua Thiên Ma, luôn cảm thấy Thiên Ma có tiếng mà không có miếng, không phải là huyết thống cao quý nhất của Ma tộc."
"Có lẽ là bởi vì công pháp của Phạn Côn quá lỗi thời rồi, Thiên Ma kia mặc dù có lợi hại, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng đối đầu trực diện với Phạn Côn, hắn chỉ biết công kích vào sơ hở của Phạn Côn mà thôi."
Trong khi mọi người đang bàn tàn sôi nổi, Văn Lăng lại giao đấu với Phạn Côn mấy trăm chiêu nữa.
Vẫn cứ bất phân cao thấp.
Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi cau mày, ngưng thần quan sát.
Nhìn một hồi, Giang Sở Dung đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu sờ sờ cằm, bày ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hóa ra Văn Lăng không phải là không đánh lại, mà chỉ là hắn đang sao chép công pháp của Phạn Côn.
Tần Lâu Nguyệt lúc này cũng cảm khái nói: "Thúc thúc đúng là lợi hại, Phạn Côn đã đi theo Thần Vương Phạn Thiên một thời gian rất dài, chắc chắn đã học được một ít tuyệt học. Nếu có thể sao chép lại thì sẽ rất có lợi cho chúng ta giành chiến thắng lần này."
Tần Lâu Nguyệt và Giang Sở Dung đều nhìn ra được điều này, đương nhiên không ít cao thủ ma tu khác đang theo dõi cũng nhìn thấy được, nhao nhao bàn tán.
Bản thân Phạn Côn cũng ý thức được điều này, trên trán gã bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Ngay khi gã ta nổi giận gầm lên một tiếng, định dùng hết toàn lực tốc chiến tốc thắng thì trong chiếc tọa kỵ được gã đặt trên mái tửu lâu cách đó không xa truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ.
"Phạn Côn, ngươi không bằng vị công tử Thiên Ma này, nhận thua đi."
Phạn Côn giật mình, trong lòng có chút không phục.
Nhưng công tử nhà mình đã lên tiếng rồi, gã ta nghiến răng nhảy ra khỏi vòng chiến, chắp tay với Văn Lăng nói: "Các hạ rất có bản lĩnh, Phạn Côn nhận thua."
Văn Lăng bay lơ lửng trên không, lẳng lặng liếc nhìn Phạn Côn, hắn phóng người lên, mặt vô biểu tình đấm một quyền vào mặt Phạn Côn!
Phạn Côn:!
Tất cả mọi người:!!!
Phạn Côn vừa mới thu lại phòng ngự, bất ngờ không kịp phòng thủ bị Văn Lăng đánh thẳng vào mặt, cơ thể khổng lồ của gã đùng một cái bay thẳng ra ngoài.
Cơ thể to lớn ầm ầm đụng sập mấy tòa tháp và đình lâu mới miễn cưỡng ngừng lại.
Văn Lăng lại đuổi tới, tung một cú đấm khác!
Phạn Côn gầm lên!
Lần này, gã ta hoàn toàn bị cơn tức giận nhấn chìm, gã tung ra tất cả tuyệt học cả đời của mình.
Trong lúc nhất thời, xung quanh thành Đế Đô ma khí ngút trời!
Đám ma tu tại hiện trường lần lượt lùi lại, Tần Lâu Nguyệt thấy vậy cũng vội vàng khiêng tọa kỵ lùi lại mấy bước.
Lúc này, bọn họ chỉ thấy Văn Lăng hóa thành một luồng ma khí màu đỏ đen, bay vòng quanh Phạn Côn trong trạng thái cuồng loạn với tốc độ như tên bắn.
Mặc dù Phạn Côn cũng đánh trúng Văn Lăng mấy chiêu, nhưng số lần Văn Lăng đánh trúng gã ta nhiều hơn!
Rõ ràng, sau khi nổi cơn thịnh nộ, Phạn Côn đã rơi xuống thế hạ phong.
Đám ma tu vây xem không hề cảm thấy hành động của Văn Lăng sai trái, ngược lại, họ càng phấn khích thậm chí còn cổ vũ cho Văn Lăng —— Ở trong Ma tộc xem huyết thống là tối cao này, Văn Lăng vượt qua cảnh giới đánh thắng Phạn Côn trong mắt họ chính là bằng chứng thừa nhận huyết thống ưu việt của chính mình.
Ma hạ đẳng mãi là ma hạ đẳng, dù cảnh giới có cao đến đâu thì khi đối diện với ma đẳng cấp cao cũng phải chịu thua.
Lúc này Phạn Côn đã cạn kiệt sức lực, khi nghe thấy tiếng cổ vũ của đám ma tu vây xem dành cho Văn Lăng, gã lại càng cảm thấy căm phẫn không thôi.
Giang Sở Dung đang ngồi trong tọa kỵ nghe tiếng reo hò của đám ma tu bên ngoài, cậu khẽ nhíu mày, lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy Ma tộc đúng là bại hoại.
Tần Lâu Nguyệt trước giờ vẫn luôn xấu hổ vì thân phận thấp kém của mình, lúc này sắc mặt gã cũng không đẹp gì mấy.
Mắt thấy dư luận đang sục sôi, chiều hướng đã được quyết định.
Đột nhiên, thanh âm du dương từ tính lại truyền ra từ chiếc tọa kỵ trên mái tửu lâu, chậm rãi nói: "Tần huynh, Phạn Côn đã nhận thua rồi, tại sao ngươi vẫn dung túng cho người hầu của mình hại người?"
Chỉ một câu nói, liền đảo ngược tình thế.
Không ít ma tu sực tỉnh lại, ngừng nói, đồng thời còn dùng một vẻ mặt quái dị nhìn về phía Văn Lăng.
Một Thiên Ma lại cam tâm làm người hầu, cho dù có lợi hại cỡ nào thì cũng hơn được cái gì đâu?
Hơn nữa hành vi này của Văn Lăng thực sự có hơi vô sỉ.
Lại thêm ở đây có không ít người hâm mộ của Phạn Thần Âm, nhất thời đám đông liền xôn xao cả lên, nhao nhao bàn tán, thay đổi chiều gió, bắt đầu chỉ trích Văn Lăng.
Giang Sở Dung cảm nhận được sự thay đổi ở bên ngoài, hai mắt cậu khẽ lóe lên, đột nhiên mỉm cười.
Sau đó cậu liền không nhanh không chậm nói với tọa kỵ ở đối diện: "Phạn huynh, có phải ngươi đã quên ta vừa mới nói gì rồi không?"
"Nói gì?"
Giang Sở Dung cong môi, cười xấu xa lười biếng nói: "Ta nói, để người hầu của ta dạy cho hạ nhân dám bất kính với ta một bài học. Chẳng phải hắn đang dạy đó sao?"
"Một người hầu nghe lời như vậy, sao Phạn huynh lại nói ta dung túng hắn chứ?"
Hiện trường im lặng.
Đột nhiên, một làn gió thơm mát thổi qua, chuông vàng vang lên.
Cuối cùng người ngồi trong tọa kỵ trên mái tửu lâu cách đó không xa cũng hành động rồi.
Giang Sở Dung và Tần Lâu Nguyệt đồng thời nhìn về phía trước, ánh mắt Giang Sở Dung trong veo mang theo chút tò mò, mà Tần Lâu Nguyệt thì hơi nhíu mày, trên mặt mang theo vài phần suy đoán.
Gã cũng muốn nhìn xem, cùng là nhi tử của Thần Vương, gã và Phạn Thần Âm có gì khác biệt.
Màn châu phía trước tọa kỵ không tiếng động mở ra, một người mặc bạch y rộng rãi giống như tăng bào chậm rãi bước ra khỏi tọa kỵ.
Mái tóc đen của Phạn Thần Âm xõa tung, khuôn mặt tuấn nhã kiệt xuất, nhưng lại mang một chút u sầu của lòng trắc ẩn.
Trước ngực còn đeo một chuỗi Phật châu bằng vàng ròng, lấp lánh thần quang.
Con trai trưởng của Thần Vương Phạn Thiên trông không giống một ma tu chút nào, mà trông giống một Phật tử hơn.
Mỗi khi anh ta bước lên không trung một bước, dưới chân anh ta sẽ nở ra một đóa sen vàng, mỗi bước đi đều tỏa ra ánh sáng.
Tu vi Thiên Hầu sơ kỳ đủ để anh ta vừa xuất hiện liền ngạo thị quần hùng.
Dẫu sao anh ta cũng khác với Phạn Côn, Phạn Côn chỉ là ma hạ đẳng, mà anh ta là ma đẳng cấp cao, được nhận truyền thừa từ phụ thân là Thần Vương Phạn Thiên, công pháp không biết tinh diệu hơn Phàn Côn biết bao nhiêu lần, thực lực hẳn là cao hơn Phàn Côn!
Giang Sở Dung: Đúng là một đóa bạch liên hoa to đùng biết giả ngầu!
Sắc mặt của Tần Lâu Nguyệt ở một bên đột nhiên ngưng trọng thêm mấy phần.
Chỉ là mấy bước đi, gã liền phát hiện mình kém xa Phạn Thần Âm!
Phạn Thần Âm bước ra tọa kỵ, dừng lại trên không trung rồi hành lễ với tọa kỵ của Giang Sở Dung ở phía xa xa.
Diện mạo của anh ta tuấn mỹ nho nhã, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn bên trong là uy áp bức người: "Xin Tần huynh bảo người hầu của nhà huynh dừng tay lại, bằng không vì hộ pháp Phạn Côn, ta là chủ nhân đành phải đích thân ra tay rồi."
Phạn Thần Âm vừa nói ra lời này, rất nhiều Ma tộc hạ đẳng và người hâm mộ của anh ta lại cảm động một trận, trầm trồ khen ngợi, cảm thấy Phạn Thần Âm là con trai trưởng của Thần Vương Phạn Thiên, lại biết đồng tình với bề tôi như vậy, chủ động cúi đầu với một đứa con riêng như Tần Lâu Nguyệt, thật sự là quá thiện lương mà!
Phạn Côn càng thêm cảm động hét lên: "Chủ nhân không cần vì ta mà cúi đầu với đứa con hoang kia! Hôm nay dù ta có chết tại đây cũng sẽ vì ngài mà hạ tiểu Thiên Ma này!"
Phạn Thần Âm khẽ lắc đầu: "Phạn Côn, ngươi tội gì phải thế?"
Phạn Côn cảm động đến nước mắt nước mũi tèm lem, đang định nói chuyện thì đột nhiên——
"Chậc."
Âm thanh rất khẽ, không to cũng không nhỏ, giọng nói pha chút giễu cợt của Giang Sở Dung vang lên từ trong tọa kỵ.
Nháy mắt đã cắt đứt khí thế mà Phạn Thần Âm dựng lên.
Phạn Thần Âm khẽ mím môi, ánh mắt có chút u ám.
Giang Sở Dung còn ngại chưa đủ, tiếp tục không sợ chết nói: "Phạn huynh thánh mẫu như vậy, không biết còn tưởng Phạn huynh là Bồ Tát thương xót chúng sinh nữa đấy. Ra tay với một người hầu ngươi cũng không thấy thẹn sao?"
"Hơn nữa." Giang Sở Dung nhếch khóe môi cười mà như không cười, "Nếu Phạn huynh thật sự đồng tình với người hầu, cần gì phải để cho Phạn Côn khiêng tọa kỵ, tự mình đi dự đại hội thu đồ đệ không phải được rồi sao?"
Phạn Thần Âm:...
Đám ma tu ồ lên.
Cũng có khá nhiều ma tu từ lâu đã chán ghét điệu bộ của Phạn Thần Âm, gật đầu đồng ý.
Trong một chiếc tọa kỵ cách đó không xa vang lên tiếng cười lanh lảnh: "Tần huynh nói rất đúng, ma hạ đẳng chính là ma hạ đẳng, nô chính là nô! Phạn huynh như vậy có hơi làm ra vẻ rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Phạn Thần Âm chợt lạnh đi, một lúc lâu sau, anh ta chợt mỉm cười.
Chỉ thấy anh ta đột nhiên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn về phía tọa kỵ của Giang Sở Dung, trong đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên tia sáng sắc bén, tựa như muốn xuyên qua bức màn châu nhìn thấu tướng mạo của người bên trong.
Anh ta nói: "Nếu Tần huynh cảm thấy ta không nên ra tay với hạ nhân. Vậy ta bèn ở đây khiêu chiến với Tần huynh. Quyết đấu công bằng, Tần huynh thấy thế nào?"
Đám đông náo động.
Giang Sở Dung càng tỏ ra kinh ngạc: "Cảnh giới Thiên Hầu như ngươi muốn đánh với một Động Uyên như ta mà cũng nói công bằng sao. Ngươi có biết xấu hổ không vậy?"
Phạn Thần Âm không nhịn được nữa, hơi tức giận nói: "Theo quy tắc của quyết đấu công bằng, nếu ta quyết đấu với Tần huynh, ta sẽ tự áp chế tu vi của mình xuống ngang bằng với ngươi. Tuyệt đối không chiếm tiện nghi của ngươi."
Giang Sở Dung lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Tần Lâu Nguyệt ở bên cạnh vội vàng hạ giọng nói: "Không được đồng ý với hắn, cho dù là cùng cảnh giới, ngươi cũng không phải đối thủ của hắn!"
Đám ma tu nghe thấy vậy không khỏi xì xào bàn tán.
"Tên Tần Lâu Nguyệt quả nhiên đến từ nơi nhỏ bé, ngay cả quy tắc của quyết đấu công bằng cũng không biết."
"Nếu gã đồng ý, Phạn Thần Âm nhất định sẽ đánh chết gã ngay tại đây, đến lúc đó Thiên Ma sẽ là nô lệ không chủ. E rằng Phạn Thần Âm sẽ không bỏ qua cho tiểu Thiên Ma này."
"Khà khà, ở đây có nhiều cao thủ như vậy, nếu tiểu Thiên Ma thật sự trở thành nô lệ không chủ, còn chưa biết sẽ rơi vào tay ai đâu?"
Giữa lúc đám ma tu đang bàn luận, cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng nổ lớn!
Đám ma tu vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Văn Lăng đã nhấc cánh tay Phàn Côn lên tàn nhẫn ném mạnh gã vào tường thành, gã ngất lịm ngay tại chỗ!
Văn Lăng hiện ra chân thân trong đám ma khí dày đặc, hắn đứng trước mặt Phạn Côn, ngẩng đầu lên một cách thờ ơ, nhìn tọa kỵ của Giang Sở Dung nói: "Bẩm công tử, may mắn nô không làm nhục sứ mệnh."
Văn Lăng bị thương rồi, khí tức của hắn có chút không ổn định, ma văn dữ tợn trên mặt và khóe môi đều dính máu, vòng huyết sắc trong mắt cũng không ngừng xoáy tròn.
Gió thổi tung mái tóc đen của hắn, sau lưng hắn là Phạn Côn đã ngất xỉu nằm như một ngọn núi nhỏ, khiến cho hắn càng trông nhỏ bé như một hạt cát.
Nhưng giờ phút này, trên người Văn Lăng phát ra một loại huyết khí và uy hiếp nồng nặc khiến cho không một kẻ nào dám xem nhẹ.
Đây chính là Thiên Ma!
Giành chiến thắng một cách ngoạn mục trước một đối thủ cách xa cả đại cảnh giới!
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều ma tu rục rịch ngóc đầu dậy, hận không thể ra tay giết "Tần Lâu Nguyệt" trước Phạn Thần Âm để cướp Văn Lăng đi.
Sắc mặt Phạn Thần Âm lại thêm u ám.
Giang Sở Dung nửa đứng dậy, nhìn Văn Lăng ở phía xa xa qua bức rèm châu.
Đồng Tâm Sinh Tử Khế trong nháy mắt ấy lặng lẽ vận chuyển.
Hai người lập tức kết nối với nhau.
Sau một hồi im lặng, Giang Sở Dung khẽ thở dài, quay đầu mỉm cười bất lực với Phạn Thần Âm: "Nô nhi của ta đã ra sức vì ta như vậy, ta đương nhiên không đành lòng nhìn Phạn huynh trừng trị hắn. Thôi vậy, quyết đấu công bằng của Phạn huynh, ta đồng ý."
Phạn Thần Âm khẽ cau mày, có hơi ngạc nhiên.
Đám ma tu cũng lấy làm kinh ngạc, cho rằng Giang Sở Dung đã điên rồi.
Sắc mặt Tần Lâu Nguyệt càng thêm xanh xao, ước gì có thể bịt miệng Giang Sở Dung lại — nếu lát nữa Phạn Thần Âm đánh chết Giang Sở Dung, vậy thì Tần Lâu Nguyệt • thật là gã sau này phải hành tẩu ở Ma Vực như thế nào?
"Chỉ có điều—" Giang Sở Dung lại chuyển chủ đề, "Nô nhi của ta bị thương rồi, ta cũng lần đầu tiên đến Đế Đô, có hơi không quen khí hậu ở đây. Ba ngày sau, đợi ta điều chỉnh đến trạng thái đỉnh cao sẽ ứng chiến với Phạn huynh, thấy thế nào?"
Phạn Thần Âm bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế nói: "Tần huynh muốn lâm trận bỏ chạy sao?"
Đám đông bàn tán không dứt.
Giang Sở Dung bình thản cười nói: "Sao dám? Ở đây có nhiều đạo hữu như vậy, tất cả đều là nhân chứng. Hơn nữa, ta có thể lập Ma Thánh Minh Ước với Phạn huynh, như vậy Phạn huynh không cần phải sợ ta lâm trận bỏ chạy nữa rồi."
Phạn Thần Âm không ngờ Giang Sở Dung lại sẵn sàng lập Ma Thánh Minh Ước, ánh mắt anh ta chuyển động, nhất thời cũng không tiện nói thêm nữa.
"Nếu đã như vậy, vậy thì y theo lời của Tần huynh. Chúng ta lập Ma Thánh Minh Ước, ba ngày sau quyết chiến công bằng."
Giang Sở Dung: "Được."
Rèm châu không gió mà lay động, Giang Sở Dung bước ra khỏi tọa kỵ.
Hôm nay cậu mặc một bộ gấm đỏ vàng sang trọng cao quý, mái tóc đen nửa buộc nửa xõa sau lưng, cả người lấp lánh vàng bạc châu báu, khiến cho làn da của cậu càng trắng trẻo sáng bóng như bạch ngọc.
Chân trần bước lên không trung, mỗi bước đi, đồ trang sức bằng vàng, bạc và ngọc trên người cậu va chạm với nhau, phát ra âm thanh đing đang vui tai. Dải lụa màu đỏ son bay phấp phới quanh người, phiêu dật giống như Ma Thần.
Đương nhiên, bắt mắt nhất chính là con rắn vàng ròng trên dái tai của cậu, còn có viên hồng ngọc trên đầu con rắn, mê hoặc mà thần bí, phản chiếu ra các màu sắc khác nhau dưới ánh sáng.
Ma tộc tuy lấy cường tráng làm cái đẹp, nhưng cũng không phải là không đánh giá cao thẩm mỹ của nhân tộc, khi Giang Sở Dung mỹ nhân hàng đầu của nhân tộc xuất hiện, vẫn thu hút tầm mắt của rất nhiều ma tu.
Giang Sở Dung bước ra khỏi tọa kỵ, bay lên không trung đứng đối diện với Phạn Thần Âm.
Phạn Thần Âm thờ ơ liếc nhìn Giang Sở Dung, không hề tỏ ra động lòng trước sắc đẹp của Giang Sở Dung, anh ta giơ tay triệu hồi Ma Thánh Minh Ước.
Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung lại nói: "Phạn huynh đợi đã."
Phạn Thần Âm dừng lại: "Tần huynh muốn nuốt lời sao?"
Giang Sở Dung khẽ mỉm cười, mặt mày rạng rỡ nói: "Cũng không phải, chỉ là những cuộc quyết đấu công bằng thường giành được giải thưởng. Phạn huynh, chúng ta cược cái gì đây?"
Phạn Thần Âm nghe vậy khẽ cau mày, nhưng anh ta lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tần huynh cứ nói, thứ Phạn Thần Âm ta có thể cược nhất định sẽ không thua kém Tần huynh."
Dù sao anh ta cũng định đánh chết Giang Sở Dung, tiền cược gì đó đều là mây bay.
Giang Sở Dung chờ chính là câu này của Phạn Thần Âm, cười một tiếng, cậu nói: "Đã vậy thì ta sẽ nói trước. Nếu ta thua, ta sẽ giao người hầu Thiên Ma cho Phạn huynh, thấy thế nào?"
Phạn Thần Âm:?
Vẻ mặt anh ta không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Tần Lâu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Sở Dung ở trên không trung.
Đám ma tu ở phía dưới thì triệt để sững sờ.
"Mẹ kiếp! Tần Lâu Nguyệt muốn chết sao, vốn dĩ Phạn Thần Âm chưa chắc sẽ giết gã, nhưng bây giờ gã lại ép Phạn Thần Âm giết gã a!"
"Gã điên rồi, gã đã bị Thần Vương Tần Đô chiều hư rồi."
"Ha ha ha, đừng hoảng, đợi đến khi Phạn Thần Âm thắng, sau đó chúng ta lại khiêu chiến Phạn Thần Âm là được chứ gì."
Giang Sở Dung thấy dư luận sôi sục đủ rồi, bèn quay sang nhìn Phạn Thần Âm ở phía đối diện, không nhanh không chậm nói: "Về phần Phạn huynh, nếu Phạn huynh thua, ta muốn mười tám thức Phạn Âm của Phạn huynh, Phạn huynh có đồng ý không?"
Đột nhiên, toàn bộ hiện trường đông đúc lặng ngắt như tờ.
Đồng tử của Phạn Thần Âm bất giác co lại khi nghe thấy những lời này, khuôn mặt vốn dĩ quyết tâm giành chiến thắng hơi tối sầm lại.
Lúc này, tất cả ma tu cũng vô cùng thích thú ngước nhìn Phạn Thần Âm, cảm thấy chuyện này càng ngày càng trở nên thú vị.
Mười tám thức Phạn Âm là ma công cấp Thiên được sáng chế bởi lão Ma Tôn đời trước thiết kế riêng cho người thừa kế của Thần Vương Phạn Thiên.
Phạn Thần Âm với tư cách là người thừa kế của Thần Vương, đương nhiên đã học được mọi thứ.
Nhưng đó là tuyện học của nhà anh ta, anh ta đành lòng lấy nó ra để đánh cược sao?
Tuy nhiên, Giang Sở Dung đề cập đến cái này cũng không quá phận, dù sao Văn Lăng cũng là một Thiên Ma.
Ma tộc cũng có mấy bộ ma công cấp Thiên, nhưng mấy ngàn năm qua chỉ có một Văn Lăng mà thôi.
Phải xem Phạn Thần Âm lựa chọn như thế nào.
So ra, ma công cấp Thiên có vẻ tầm thường quá rồi.
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Chỉ biết lấy ta làm tay đấm.
– Văn Lăng: Lừa được công pháp có một phần của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.