Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 29: Đến cùng gã là ai




Nhìn thấy tình trạng hiện tại của Phạn Thần Âm, ý cười trên môi Giang Sở Dung cũng lặng lẽ tắt ngấm, cậu tập trung tinh thần biến ra trường kiếm, im lặng nắm chặt nó trong tay.
"Tần huynh, ngươi là một đối thủ đáng gờm." Cả người Phạn Thần Âm lọt thỏm trong sát khí, đôi con ngươi u ám nhìn chằm chằm hồng y trên không trung, ma khí quanh người anh ta dâng lên cuồn cuộn, anh ta cười nói: "Nhưng đáng tiếc, ta sắp dùng toàn bộ công lực rồi."
"Ngươi, cứ chuẩn bị chịu chết đi."
Lời này vừa dứt, cơ thể của Phạn Thần Âm đột nhiên bùng lên kim quang vô tận, như thể được bao bọc trong Thần quang, bùng phát một cách mạnh mẽ!
Cùng lúc đó, sau lưng anh ta xuất hiện một Động Uyên hình chiếc đàn tỳ bà màu trắng ngọc cực kỳ lộng lẫy.
Giang Sở Dung khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
Đám ma tu xung quanh võ đài vừa nhìn thấy đều kinh ngạc thốt lên: "Phạn Thần Âm triệu hồi ra Động Uyên rồi! Anh ta thật sự muốn dốc toàn lực đối phó với Tần Lâu Nguyệt!"
Không sai, Động Uyên là vật bảo mạng của ma tu, không phải tình thế bắt buộc thì không dễ gì thả ra ngoài, bằng không bị người ngoài nhìn thấy sẽ rất dễ tìm ra sơ hở mà nhắm vào nó để phá giải. Mà Động Uyên có mối liên kết với mạng sống của ma tu, một khi nó bị đánh nát, tu vi của ma tu sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, chẳng khác gì một con ma tàn phế.
Cho nên trong trận chiến giữa Phạn Côn và Văn Lăng trước đó, dù gã bị đánh thành ra như thế vẫn không triệu ra Động Uyên, cũng bởi vì điều cấm kỵ này.
Giờ đây Phạn Thần Âm bị Giang Sở Dung bức đến phải triệu ra Động Uyên, có thể thấy anh ta không còn hậu chiêu nữa rồi.
Nhưng một khi triệu hồi Động Uyên, sức mạnh của ma tu ít nhất cũng sẽ tăng lên gấp đôi!
Bởi vì Động Uyên của ma tu có tu vi cao đã có thể phát huy tác dụng giống như Ma Hồn Binh, hơn nữa còn dễ sai khiến hơn cả Ma Hồn Binh.
Vì vậy, rất nhiều ma tu khi tu thành Động Uyên đều cố ý tu luyện Động Uyên của mình thành hình dạng của Ma Hồn Binh để tăng thêm sức chiến đấu.
Bây giờ xem ra, Phạn Thần Âm sẽ sử dụng chiếc đàn tỳ bà bằng bạch ngọc này làm vũ khí bản mạng của mình.
Chỉ có điều lực công kích của đàn tỳ bà hình như không mạnh lắm, mặc dù đối với Phạn Thần Âm mà nói, đàn tỳ bà càng có thể hỗ trợ anh ta phát ra Phạn Âm tốt hơn, nhưng có vẻ hơi vô dụng.
Đám ma tu đang thảo luận về Động Uyên của Phạn Thần Âm, nhưng Phạn Thần Âm lại lộ ra một nụ cười tanh mùi máu, nói với Giang Sở Dung đang trầm tư ở trên không trung: "Tần huynh thấy Động Uyên của ta thế nào?"
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, cậu lấy lại tinh thần, cười cười: "Không tệ."
Ý cười của Phạn Thần Âm càng thêm quỷ dị: "Thật sao?"
Giang Sở Dung nhìn vẻ mặt của Phạn Thần Âm, cậu ngửi thấy một tia khí tức bất thường, sắc mặt cậu không thay đổi, nhưng toàn thân lập tức trở nên cảnh giác hơn.
Phạn Thần Âm mấy lần trước ra tay đều cố ý chiếm trước lợi thế, nhưng lần này, anh ta không làm vậy.
Nói cách khác, lần này anh ta đã nắm chắc phần thắng, sau khi triệu ra Động Uyên sẽ gi.ết chết cậu.
Động Uyên đàn tỳ bà trông có vẻ không có gì nổi bật này, nhất định có điều kỳ lạ.
Khi Giang Sở Dung đang suy tư, Phạn Thần Âm đã cử động, anh ta nhắm mắt lại, làm thủ ấn hình hoa, ma khí màu vàng nâu quanh người anh ta cũng bắt đầu chuyển động theo động tác này.
Dần dần, đám ma khí màu vàng nâu đó lại hóa thành một bức tượng Thần Vương khổng lồ uy nghiêm phía sau lưng Phạn Thần Âm.
Thần Vương cầm đàn tỳ bà bằng bạch ngọc, trang nghiêm như bảo vật, quanh thân còn bay lượn ma khí màu vàng nâu, tựa như một vị Thần giáng thế! Giờ phút này, pho tượng Thần Vương tay cầm đàn tỳ thủ hộ sau lưng Phạn Thần Âm, khiến cho tà áo trắng của anh ta tung bay phấp phới, dáng người lúc ẩn lúc hiện, tao nhã như một vị Thần.
Khiến cho thân hình của Giang Sở Dung ở trên không trung phía đối diện càng thêm nhỏ bé, đơn bạc.
Đám ma tu dưới võ đài nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc náo động cả lên: "Đó là bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông! Phạn Thần Âm đúng là thiên tài, vậy mà anh ta có thể đem bảo tượng và Động Uyên hợp nhất thành một!"
Thậm chí có người còn lẩm bẩm nói: "Tần Lâu Nguyệt thua chắc rồi! Tuy nói Phạn Thần Âm ở cảnh giới Thiên Hầu mới có thể lĩnh ngộ được tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông, nhưng một khi lĩnh ngộ được bảo tượng này rồi, thì bất kỳ cảnh giới nào cũng có thể sử dụng được. Huống chi Phạn Thần Âm đã hợp nhất bảo tượng với Động Uyên, thật đúng là thiên tài vô địch đương thời... Quả là nhà vô địch của cảnh giới Động Uyên!"
Sở Thiên Tuyệt nghe thấy tiếng cảm thán của đám ma tu, ánh mắt cậu ta tối sầm lại, trên mặt hiện ra một tia khinh thường — Thiên tài vô địch đương thời? Đám người chưa thấy cảnh đời này mà cũng dám khoác lác như vậy sao?
Nhưng đồng thời, vẻ mặt cậu ta nhìn Giang Sở Dung cũng thêm vài phần lo lắng.
Mặc dù cậu ta không cảm thấy phương pháp kết hợp bảo tượng với Động Uyên của Phạn Thần Âm là bất khả chiến bại, nhưng....Đối với Giang Sở Dung chỉ ở cảnh giới Tu La quả thực đã giáng xuống một đòn đả kích tâm lý nặng nề.
Cũng không biết Giang Sở Dung có thể thuận lợi trốn thoát hay không.
Nếu trốn không thoát, không biết cậu ta có nên mạo hiểm ra tay ngăn cản không nữa...
Nhưng nghĩ đến đây, Sở Thiên Tuyệt lại liếc nhìn Văn Lăng ở bên kia, tuy vẻ mặt Văn Lăng không có biểu tình gì, nhưng trông vẫn khá là bình thản.
Cậu ta suy xét một lúc, tạm thời nhịn xuống, tiếp tục xem trận chiến.
Giang Sở Dung ở trên võ đài hoàn toàn không biết bảo tượng là thứ đồ chơi gì, nhưng khi nghe thấy đám ma tu thảo luận cậu không khỏi hơi cau mày lại.
Còn có thể dùng lĩnh ngộ của cảnh giới Thiên Hầu vào cảnh giới Tu La sao? Như thế cũng là gian lận đó!
Đồng thời, cậu cũng sinh ra một chút cảm giác nguy cơ — vốn dĩ cậu cũng không định để Văn Lăng chia sẻ sức mạnh và máu của hắn để cậu giành chiến thắng trong cuộc quyết đấu này, cậu muốn cho Văn Lăng một niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là phải mượn một chút rồi...
Cùng lúc đó, Phạn Thần Âm dường như đã khoe khoang đủ rồi, anh ta không chờ đợi nữa, lập tức bước nhẹ về phía trước, Thần Vương ôm đàn tỳ bà cũng tiến lên một bước——
Uy áp ầm ầm xông tới! Còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần uy áp mà Giang Sở Dung đã cảm nhận trước đó!
Giang Sở Dung nhận ra nguy hiểm, cậu vội vàng bay ngược về sau!
Thấy vậy, Phạn Thần Âm nở một nụ cười kỳ lạ, anh ta giơ tay lên, làm ra động tác gảy một sợi dây đàn.
Thế là tượng Thần Vương phía sau anh ta cũng gảy dây đàn, đàn tỳ bà bắt đầu diễn tấu! Tuôn ra vô số Phạn Âm, to gấp mấy lần lúc trước, chữ Phạn có lớn có nhỏ cũng bay ra từ dưới dây đàn, bắn phá về phía Giang Sở Dung!
Trì Quốc Thiên Vương phương Đông đã được tôn làm Thần Phật, pháp khí bản mạng là đàn tỳ bà, bảo tượng của ông ấy cũng có uy nghiêm cao nhất.
Đều là gảy đàn tỳ bà, nhưng lĩnh ngộ của Phạn Thần Âm chỉ ở mức trung bình, diễn tấu cũng đáng được khen ngợi, nhưng nếu đổi lại thành Trì Quốc Thiên Vương phương Đông gảy đàn, nháy mắt uy lực đã tăng lên gấp mấy chục lần!
Phạn Âm lúc trước Giang Sở Dung nghe vào chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng hiện tại mỗi một nốt nhạc đều giống như hóa thành thực thể, xuyên thấu hàng rào bảo vệ cơ thể của cậu, đánh vào lục phủ ngũ tạng của cậu.
Khiến cho khí huyết trong lồng ngực cậu cuộn trào, suýt chút nữa đã nôn ra máu.
Đồng thời, uy lực của những ký tự tiếng Phạn cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, khiến cậu chỉ có thể chật vật chạy trốn toán loạn trên không trung bằng công pháp biến ảo của Yểm Ma, tránh né sự truy kích của những ký tự tiếng Phạn này.
Ngay cả năng lực đánh trả cũng không có. So với sự thong dong trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nhưng cho dù cậu cố hết sức né tránh, y phục đỏ trên người Giang Sở Dung chẳng mấy chốc đã bị chữ Phạn cắt rách tung tóe, trang sức bằng san hô trên đầu cũng đã bị cắt rớt một nửa, trên người dần dần tích tụ vết thương...
Phạn Thần Âm thấy thế, trong con ngươi của anh ta lại tràn ra ý cười khát máu, nhưng anh ta cũng không thừa thắng xông lên truy kích gi.ết chết Giang Sở Dung chỉ trong một đòn, mà lại điều khiển bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông tiếp tục không nhanh không chậm đánh đàn tỳ bà, đuổi theo Giang Sở Dung.
Nhìn vết thương trên người Giang Sở Dung càng ngày càng nặng, ánh mắt anh ta càng trở nên hưng trí bừng bừng, giống như con mèo vờn con chuột đã bị tóm gọn trong lòng bàn tay.
Đám ma tu vây xem nhìn thấy cảnh này, mặc dù trong lòng thán phục thiên phú trác tuyệt của Phạn Thần Âm, nhưng vẻ mặt của bọn họ dần trở nên nghiêm túc, không còn ai tán thưởng Phạn Thần Âm nữa.
Bởi vì có rất nhiều ma tu có mặt ở đây mai này cũng sẽ phải gặp lại Phạn Thần Âm ở đại hội thu đồ đệ, đối thủ của bọn họ ngang tàng đến thế, tàn nhẫn đến thế, tương lai của bọn họ có khi nào cũng sẽ giống như "Tần Lâu Nguyệt" không?
Lúc này, Giang Sở Dung đột nhiên nôn ra máu, cùng lúc đó chữ Phạn cũng đuổi tới, mặc dù cậu đã vội vã né tránh một cách chật vật, nhưng "xoẹt" một tiếng, trên cánh tay trắng nõn của cậu vẫn hằn lên một vết máu dài sâu hoắm!
Máu tươi tí tách nhỏ giọt xuống nền gạch trắng đổ nát, vô cùng chói mắt.
Nội tạng của Giang Sở Dung đã bị Phạn Âm làm tổn thương, cậu đã không còn sức để trốn tránh nữa rồi.
Thấy vậy, Sở Thiên Tuyệt không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy——
Gần như cùng lúc đó, một đạo ánh mắt uy nghiêm từ trong tọa kỵ của Thần Vương Phạn Thiên từ xa bắn tới, quét lên người Sở Thiên Tuyệt.
Sở Thiên Tuyệt bị nhìn không xót một cái gì, toàn thân cứng đờ.
Cũng chính lúc này, Văn Lăng ở một bên cau chặt đôi mày kiếm, tiến lên một bước, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Sở Dung ở trên võ đài, vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
"Ngươi còn chờ gì nữa? Đến nước này rồi sao vẫn không triệu ra Động Uyên? Hắn như vậy, ngươi cũng không thể sử dụng chiêu kia ở cự ly gần, đừng có chần chờ nữa!"
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Giang Sở Dung mang theo hơi thở gấp gáp nặng nề luống cuống nói: "Ta không biết dùng Động Uyên để đánh nhau mà! Cứ thế mà triệu nó ra để cho hắn đánh nát Động Uyên của ta sao?"
Văn Lăng:...............
Một lát sau, Văn Lăng sắc mặt âm trầm truyền âm nói: "Cách dùng Động Uyên giống như dùng Ma Hồn Binh, ta cứ tưởng ngươi biết."
"Hả? À? Được thôi..."
Giây tiếp theo, phía sau lưng Giang Sở Dung "đùng" một tiếng, hiện ra Động Uyên có hình dạng một dãy núi bao la hùng vĩ.
Động Uyên gặp gió biến lớn, không ngờ có thể biến ra kích thước ngang ngửa bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông phía sau Phạn Thần Âm!
Khí thế của Giang Sở Dung cũng nương theo sự xuất hiện của Động Uyên mà ồ ạt tăng lên! Dần dà có thể ngăn lại Phạn Âm và chữ Phạn phát ra từ đàn tỳ bà của bảo tượng Trì Quốc Thiên Vương phương Đông!
Nhưng quần chúng ma tu vây xem nhìn thấy Động Uyên của Giang Sở Dung đều nhịn không được cười nhạo, trong tiếng cười còn mang theo chút đồng tình.
Mọi người đều biết, hiện nay trong số những Ma tộc cường đại nhất, hình thái cao cấp nhất của Động Uyên chính là tượng của các vị Ma Thần, ví dụ như Động Uyên của đương kim Ma Tôn, nghe nói có hình dạng của Ma Thần Sư Đà; Dạng thứ hai là biến thành Ma Hồn Binh, dạng tiếp theo là giống như Phạn Thần Âm, sử dụng bảo vật đặc biệt làm vũ khí phụ trợ, dạng cuối cùng là ngưng tụ lại thành hình dạng của núi, cây cối và mây.
Động Uyên có hình dạng núi, cây cối, mây, bình thường đều thuộc về ma tu hạ đẳng, bọn họ không có người dẫn dắt, tự mình tu luyện, tự nhiên không thể nghĩ ra được Động Uyên có hình dạng đẹp đẽ nào, con đường phát triển sau này còn kém các ma tu thượng đẳng được gia tộc chỉ điểm bồi dưỡng có thể ngưng tụ ra những Động Uyên cực phẩm.
"Con riêng thì mãi là con riêng mà, ngay cả Động Uyên cũng là một ngọn núi, nếu như không triệu ra Động Uyên, kịp thời nhận thua, có lẽ gã cũng còn tránh được một kiếp này. Nhưng mà bây giờ, cứ đợi Phạn Thần Âm đánh nát Động Uyên của gã đi."
"Ngu đến mức này ta lại có chút thông cảm cho gã rồi."
"Nhưng ta thấy khí thế của dãy núi cũng rất phi phàm, có lẽ cũng không tệ như vậy đâu? Lại nói, Thần Vương Tần Đô tốt xấu gì cũng là Thần Vương, cho dù ông ta không để cho nhi tử mình tu luyện Động Uyên hình thái Ma Hồn Binh, thì ít nhất cũng nên dạy dùng bảo vật phụ trợ chứ."
"Có khi là do tư chất của bán ma quá kém đi? Cho dù là Yểm Ma cũng không chịu nổi."
Đám ma tu cười nhạo xôn xao, không một ai để ý đến tình hình của Giang Sở Dung đã dần cải thiện hơn sau khi cậu triệu ra Động Uyên hình dãy nũi kia, cậu không còn bị đàn áp đánh đập nữa.
Bọn họ đều cảm thấy, đây chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu sau khi Giang Sở Dung triệu ra Động Uyên, sức mạnh tạm thời gia tăng lên thôi.
Ngay cả Sở Thiên Tuyệt cũng cho là vậy.
Chỉ có Văn Lăng yên lặng quan sát tình hình ở trên võ đài, sắc mặt hơi dịu đi một chút.
Một giây sau, "răng rắc" một tiếng ầm vang, Giang Sở Dung nghiêng người, dùng Động Uyên dãy núi của mình xuất kích, đánh bay ký tự tiếng Phạn!
Chữ Phạn bắn ngược trở về, nhoáng cái đã để lại một vết hằn sâu trên đàn tỳ bà bạch ngọc trong tay Trì Quốc Thiên Vương phương Đông!
Phạn Thần Âm vốn đang ung dung ngạo mạn nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Quần chúng ma tu:???
Quần chúng ma tu:!!!
Sao có thể như vậy được?!
Sở Thiên Tuyệt ở một bên cũng: Tình huống gì vậy?
Đúng lúc này, trong tọa kỵ của Thần Vương Phạn Thiên cách đó không xa, một đạo ánh mắt lặng lẽ phóng ra, quét ngang võ đài trên không trung.
Khi ánh mắt này ở cự ly gần nhìn kỹ hình dáng dãy núi Động Uyên của Giang Sở Dung, ánh mắt này đột nhiên chấn động kịch liệt!
Ngay cả khí tức trong cỗ tọa kỵ cũng trở nên xao động——
Một tia khí tức cứ thế mà rò rỉ ra ngoài, Sở Thiên Tuyệt lập tức cảnh giác, cậu ta không khỏi nghi hoặc quay đầu lại.
Nhưng giây kế tiếp, tọa kỵ của Thần Vương Phạn Thiên đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, rèm châu buông xuống không hề di chuyển.
Sở Thiên Tuyệt nghi ngờ nhíu mày —— Rốt cuộc Thần Vương Phạn Thiên đã phát hiện ra cái gì? Lại không thể khống chế được cảm xúc của mình dao động như thế chứ?
Hay đây lại là một hình thức khác của tâm lý chiến?
Sở Thiên Tuyệt đang suy đoán, hồn nhiên không biết vẻ mặt trước giờ vẫn luôn đoan chính uy nghiêm của Thần Vương Phạn Thiên ở trong tọa kỵ lúc này đã trở nên vặn vẹo mất khống chế.
Ông ta lẩm bẩm: "Sao có thể là Động Uyên đó? Sao có thể là ngọn núi đó? Đến cùng gã là ai..."
"Tần Đô đúng là đã chơi một ván cờ lớn, ta đã coi thường ngươi rồi... Kỹ nữ trên thuyền gì chứ, hỗn huyết Nhân tộc gì chứ, đều là dối trá cả!"
"Không được, Âm nhi gặp nguy hiểm rồi!"
Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của ông ta chuyển từ khiếp sợ sang lạnh lùng, ông ta nhắm mắt lại, lặng lẽ vận chuyển Phụ Tử Huyết Khế.
"Âm nhi, đừng trì hoãn nữa, dùng độc đi."
————————
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Mặc dù chàng rất ngầu, nhưng ta còn ngầu hơn~
– Văn Lăng mặt vô biểu tình: Ngươi cứ giả vờ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.