Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 4: Quần áo của ma tộc đều như vậy




Bạch Liễu Tư hôn mê bất tỉnh, xiềng xích ma khí thả gã ra, ma khí đỏ đen lần nữa ngưng tụ thành thiếu niên cao gầy đứng bên cạnh Giang Sở Dung.
Cuối cùng Văn Lăng cũng hiện ra nguyên hình, hiển nhiên là đã cảm thấy an toàn.
Cách đó không xa truyền đến tiếng chuông hùng hậu âm vang của Kiếm Tông, chuông vang lên hai tiếng, lúc này đã là giờ Sửu rồi.
Giang Sở Dung nghe thấy tiếng chuông, cậu liếc nhìn Văn Lăng ở bên cạnh, rồi nhìn Bạch Liễu Tư đang nằm bất tỉnh trên đất, do dự một chút rồi nói: "Ta đi thu dọn, chàng đợi ta một lát."
Ánh mắt Văn Lăng hơi tối lại, vừa định lên tiếng thì Giang Sở Dung đã bước lên phía trước, ở trước mắt hắn khom người xuống, cẩn thận moi ra hết tất cả pháp khí quý giá trên người Bạch Liễu Tư.
Giang Sở Dung không chỉ lấy đi nhẫn trữ vật trong tay Bạch Liễu Tư mà ngay cả trang sức ngọc bội và đai lưng bằng lụa băng ti quanh eo Bạch Liễu Tư cũng bị Giang Sở Dung rút mất.
Chứng kiến ​​cảnh này, mí mắt Văn Lăng giật giật, nhưng hắn không lên tiếng.
Sau khi làm xong, Giang Sở Dung lại nhanh chóng thu dọn sạch sẽ những thứ thuộc về nguyên chủ ở trong phòng, sau đó mới hài lòng thoả dạ thở ra một hơi: "Ta xong rồi, chúng ta đi thôi."
Văn Lăng lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung bình tĩnh đối mắt với hắn.
Cuối cùng, Văn Lăng dời ánh mắt đi, lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Giang Sở Dung mỉm cười: "Được."
Dưới màn đêm, một luồng ma khí đỏ đen lợi dụng ánh trăng mang theo một bóng người màu trắng từ một khe núi tối tăm ở núi Vô Vọng rời khỏi Vô Vọng Kiếm Phái.
Trong Kiếm Phái, chẳng ai biết được.

Bầu trời lấp lánh sao, con thuyền căng buồm trên mặt nước.
Trên sông Bách Thương dưới chân núi Vô Vọng, có một chiếc thuyền bạch ngọc xuôi theo dòng nước trôi về phía mặt trăng treo cao.
Một thân hắc y cao gầy thanh thoát đứng trên mũi thuyền, gió thổi tung mái tóc đen chưa buộc của hắn, mang đến một loại cảm giác hung dữ mà tùy ý.
Giang Sở Dung dựa vào khoang thuyền, liếc nhìn Văn Lăng đang đứng trên mũi thuyền bạch ngọc, ánh mắt khẽ động, sau đó cậu cúi đầu lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc dùng để bôi lên vết thương, tự mình bôi lên mu bàn tay vẫn còn đang chảy máu.
Các đốt ngón tay trên mu bàn tay đầm đìa máu, da thịt nứt toác có thể nhìn thấy cả xương, rất đau.
Giang Sở Dung lần này thực sự đã liều cả mạng.
Nhưng cậu không hề cảm thấy tủi thân.
Bởi vì cậu biết rất rõ, ở trước mặt một người như Văn Lăng, giở trò tâm cơ không có tác dụng, ngươi phải hữu dụng mới được.
Lần này Giang Sở Dung đã chứng minh cho Văn Lăng thấy – cậu vẫn còn có ích.
Bôi xong thuốc lên mu bàn tay, Giang Sở Dung thấy máu đã ngừng chảy, cậu mới thả lỏng một chút, trong lòng lại dâng lên mệt mỏi.
Cậu tiện thể duỗi người, định đổi sang tư thế dựa thoải mái hơn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng khóe mắt chợt thoáng thấy một góc áo màu đen.
Giang Sở Dung lập tức tỉnh táo lại, hơi thẳng người dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn Văn Lăng đã bước vào khoang thuyền, cậu quan tâm hỏi: "Chàng muốn nghỉ ngơi à? Có muốn ta nhường lại chỗ này không?"
Văn Lăng chỉ nhìn cậu, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc.
Giang Sở Dung nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt lạnh buốt của Văn Lăng, cậu bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, môi mấp máy, đầu óc bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.
Nhưng trước khi cậu có thể nghĩ ra thứ gì đó để bày tỏ hay lấy lòng, Văn Lăng đã ra tay.
"Rầm!"
Ầm một tiếng, Giang Sở Dung đã bị Văn Lăng bóp cổ ấn mạnh vào khoang thuyền!
Văn Lăng cứ thế mà bóp cổ cậu, ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo siết chặt từng chút một, đầu ngón tay bấu vào làn da mỏng manh sau gáy Giang Sở Dung, trong mắt dâng lên tia sáng khát máu.
"Lúc nãy đánh lén Bạch Liễu Tư ai cho phép ngươi tự quyết định?" Thanh âm Văn Lăng rét lạnh.
Phần gáy của Giang Sở Dung đập vào khoang thuyền bằng ngọc cứng rắn, hai tai cậu ong lên một trận.
Lúc này còn bị Văn Lăng bóp cổ ép ngẩng đầu lên, trên làn da trắng nõn của cậu thoáng nổi lên những đường gân xanh nhạt, trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng cực kỳ mất tự nhiên, hô hấp khó khăn.
Cậu nhìn Văn Lăng, trong đôi mắt đào hoa nảy ra một tia cầu xin, nhưng đôi môi mỏng mấp máy lại không phát ra âm thanh nào.
Giống như sắp bị bóp cổ nghẹt thở đến chết.
Ánh mắt Văn Lăng lóe lên, ngón tay lại siết chặt hơn.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay chai sần lướt nhẹ qua gáy Giang Sở Dung, mặt vô biểu tình cảnh cáo: "Đừng có giả bộ. Ta biết ngươi đang lạc mềm buộc chặt, chẳng qua ta chỉ vì Sinh Tử Khế mới cứu ngươi, ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận."
Lông mi dài của Giang Sở Dung run rẩy, thở hổn hển.
Ánh mắt Văn Lăng trầm xuống, xuống tay càng nặng hơn: "Nói chuyện!"
Đôi mi dài của Giang Sở Dung run rẩy mấy cái, mới gian nan nói với giọng khàn khàn: "Được, sau này ta sẽ nghe lời chàng."
"Không tự quyết định nữa."
Sức lực trên tay Văn Lăng rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, lúc này hắn nhìn Giang Sở Dung, chỉ thấy trong đôi mắt đào hoa của Giang Sở Dung hiện ra một tầng hơi nước che dấu hết thảy cảm xúc bên trong, ướt át, cực kỳ đáng thương và oan ức.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, sát khí trong mắt Văn Lăng biến mất, hắn rút tay lại buông cổ Giang Sở Dung ra, sau đó xoay người rời khỏi khoang thuyền không quay đầu lại.
Giang Sở Dung th,ở dốc một hồi, đang định cố gắng đứng dậy nhìn Văn Lăng lần nữa, thì đột nhiên xoẹt một tiếng, bức màn trên khoang thuyền rơi xuống, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cậu.
Ngăn cách cậu khỏi Văn Lăng.
Giang Sở Dung nhìn tấm màn buông xuống trước mặt, trầm mặc một giây, hơi nước trong đôi mắt đào hoa tan biến, cậu bất chợt cười thầm một tiếng.
Quả nhiên là một con cọp giấy.
Sau đó, Giang Sở Dung lại đưa tay lên nhẹ xoa vết thương đỏ tấy trên cổ do bị Văn Lăng tàn nhẫn bóp, ấn ấn mấy cái, quả nhiên chỉ hơi đau một chút, cũng không có tổn thương bên trong.
Giang Sở Dung càng thêm yên tâm, chắc chắn rằng Văn Lăng chỉ đang phô trương thanh thế hù dọa cậu mà thôi.
Sao không chịu sử dụng ma khí mà lại đi bóp cổ cậu như thế này chứ?
Kiếm cớ cũng thật là buồn cười.
Rõ ràng vừa rồi là tự hắn một mình nghĩ đến việc bị cậu ký Đồng Tâm Sinh Tử Khế, càng nghĩ càng tức giận nhưng lại không thể trực tiếp trút giận nên lấy Bạch Liễu Tư làm cớ để thị uy với cậu.
Nếu thật sự là bởi vì Bạch Liễu Tư, cần gì phải nhịn tới bây giờ chứ?
Trải qua một hồi giằng co như vậy, trái lại Giang Sở Dung biết được mình tạm thời có thể an toàn rồi.
Tấm rèm bị gió thổi đập vào khoang thuyền, nhưng từ đầu đến cuối nó chưa từng bị xốc lên.
Giang Sở Dung nhìn một lúc, tin chắc người nào đó sẽ không đi vào kiếm chuyện nữa, cuối cùng cậu cũng yên tâm mà mệt mỏi dựa vào khoang thuyền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ trên khoang thuyền chiếu vào, rơi lên mặt Giang Sở Dung, ánh nắng trong veo ấm áp, còn có mùi tanh thoang thoảng đặc trưng của gió sông.
Giang Sở Dung dụi dụi mắt tỉnh dậy, vẻ mặt có chút mơ màng nhìn cảnh tượng trên đỉnh đầu.
Sau khi xác nhận lần này mình ngủ cũng không thể xuyên trở về, Giang Sở Dung lấy làm tiếc mà thở dài một hơi, nhưng vẫn không ngừng động tác, cậu khom người vén rèm lên bước ra khỏi khoang thuyền.
Văn Lăng vẫn đứng ở mũi thuyền nghênh đón ánh mặt trời, chỉ là dòng sông bên dưới thuyền không còn là sông Bách Thương nữa.
Nước sông Bách Thương trong vắt êm đềm, mà nước sông của con sông này chưa kể chảy xiết mà còn hơi đục ngầu, màu nước cũng có chút phiếm đỏ.
Mùi tanh trong mũi Giang Sở Dung cũng trở nên nồng hơn.
Lúc này, cậu đưa mắt nhìn cảnh vật hai bên bờ sông, thấy hai bên là núi cao sừng sững, nhưng u ám một mảnh, không thấy chim chóc hay cây cối gì cả, kết hợp với những việc Văn Lăng đã trải qua trong nguyên tác, trong lòng cậu cũng có vài phần suy đoán.
Trong nguyên tác, những việc Văn Lăng đã trải qua không được miêu tả chi tiết, nhưng có miêu tả đại khái là sau khi Văn Lăng thoát khỏi cấm chế của Vô Vọng Kiếm Phái đã đến Đế Đô của Ma Vực, đánh lừa một vị Thần Vương rồi lại đùa giỡn đương kim Ma tôn đến xoay vòng vòng, đoạt được hạt giống Thiên Ma Tâm rồi thuận lợi đột phá lên cảnh giới Thiên Hầu.
Sau đó, Văn Lăng lại vì cơ duyên có thể tăng cao cấp bậc Ma tộc mà đụng độ với đám người nhân vật chính ở cấm địa Thần Ma, rồi đánh nhau một trận......
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung không khỏi quay đầu nhìn về phía Văn Lăng ở mũi tàu, đã biết còn hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Nghe thấy tiếng Giang Sở Dung, Văn Lăng liếc cậu một cái, hiếm thấy không tức giận mà chỉ lạnh nhạt nói: "Ma Vực."
Giang Sở Dung nhìn mặt đoán ý, biết hiện tại Văn Lăng không tức giận, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ một hồi, cậu lại nói: "Dù sao ta cũng là Nhân tộc, nếu đến Ma Vực với thân phận này e là —— "
Lời còn chưa nói hết, Văn Lăng đã búng nhẹ ngón tay, một hạt giống ma tỏa ra ma khí nồng nặc bay lơ lửng đến trước mặt Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy?"
Văn Lăng: "Hạt giống ma, ngươi luyện hóa nó đi, ta dạy cho ngươi một ít ma pháp đơn giản, ngươi tu luyện xong ma pháp là có thể giả làm bán ma rồi."
Nói xong, Văn Lăng im lặng quan sát biểu tình của Giang Sở Dung.
Mọi người đều biết, con đường song tu chính tà rất nguy hiểm, có rất nhiều nhân tu, ma tu thậm chí là yêu tu muốn song tu chính tà, nhưng cuối cùng kẻ thì phát điên, kẻ thì chết.
Là một đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái, Giang Sở Dung dù có ngu đến đâu ắt hẳn cũng từng nghe thấy chuyện này.
Không sai, cho đến tận bây giờ, Văn Lăng vẫn không tin Giang Sở Dung vì thích hắn mà kết thành Đồng Tâm Sinh Tử Khế với hắn.
Chỉ cần lúc này Giang Sở Dung tỏ ra một tia do dự và khác thường, Văn Lăng sẽ dứt khoát phế bỏ Giang Sở Dung, biến Giang Sở Dung thành một con rối sống bất tử vô tri vô giác giữ lại ở bên mình.
Hắn không bao giờ để lại bất kỳ tai họa ngầm nào ở bên cạnh mình.
Nhưng ngoài dự đoán của Văn Lăng, Giang Sở Dung nghe xong chỉ hứng thú quan sát hạt giống ma ở trước mặt một lát, rồi lại cực kỳ bình tĩnh mỉm cười, nói: "Được đó, nhưng ta phải luyện hóa nó như thế nào? Trực tiếp nuốt luôn sao?"
Vừa nói, Giang Sở Dung vừa thực sự vươn đầu ngón tay ra, chọc nhẹ vào hạt giống ma đang lơ lửng trước mặt.
Cảm nhận được hành động của Giang Sở Dung, lông mày của Văn Lăng hơi nhíu lại.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn không nhìn ra biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Dùng chân khí của ngươi luyện hóa nó, ta dạy ngươi khẩu quyết."
Giang Sở Dung nghe lời làm theo, không hề do dự hay miễn cưỡng xíu nào.
Văn Lăng chứng kiến ​​Giang Sở Dung làm theo phương pháp của hắn luyện hóa hạt giống ma dung nhập vào trong cơ thể, những nghi ngờ trong lòng hắn cũng giảm đi một chút.
Hạt giống ma là một phần cơ thể của Văn Lăng, sau khi được dung hợp vào cơ thể Giang Sở Dung, chỉ bằng một ý nghĩ Văn Lăng đã có thể cảm nhận được từng chi tiết trong cơ thể Giang Sở Dung.
Tất nhiên những điều này hắn sẽ không nói với Giang Sở Dung.
"Ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi nhất định phải tăng tu vi lên cảnh giới Động Uyên."
Giang Sở Dung mỉm cười, cũng không hỏi Văn Lăng tại sao lại nhất định muốn cậu trong vòng ba ngày phải nâng cao tu vi lên cảnh giới Động Uyên, chỉ đáp: "Được."

Buổi tối hai ngày sau, khi nhìn thấy phía sau đầu Giang Sở Dung trồi lên Động Uyên giống như một dãy núi, Văn Lăng khẽ cau mày.
Hắn không ngờ Giang Sở Dung chỉ trong vòng hai ngày đã có thể tự mình tăng tu vi Ma đạo đến cảnh giới Động Uyên.
Chỉ trong hai ngày đã tăng tu vi Ma đạo đến cảnh giới Động Uyên, hoặc là cái tên Giang Sở Dung này có ma tính rất nặng, hoặc là cậu ta có thiên phú dị bẩm.
Thế nhưng lúc này thần trí của Giang Sở Dung rất thanh tỉnh, không hề có nửa điểm muốn tẩu hỏa nhập ma, không giống như người có nặng ma tính.
Nếu là vế sau, nếu Giang Sở Dung được như vậy thì đã không sa sút đến mức này.
Văn Lăng lại nổi lên suy đoán.
Giang Sở Dung thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế cảm nhận được một chút dao động trong suy nghĩ của Văn Lăng, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Văn Lăng — trước đó cậu chính là thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế mới cảm nhận được sát khí của Văn Lăng đối với mình, cho nên cậu mới không chút do dự đi luyện hóa hạt giống ma.
Lúc này Văn Lăng lại dao động nữa.
Là cảm thấy cậu tu luyện quá nhanh sao?
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung chớp chớp mắt, đột nhiên thở ra một hơi, cười bất đắc dĩ nói: "Phương pháp tu luyện Ma đạo này đúng là khiến người ta sợ hãi, vừa rồi ta ở trong ảo cảnh Tâm Ma đã nhìn thấy rất nhiều thứ đáng sợ, suýt chút nữa ta đã cho rằng mình đã trở về khoảng thời gian ở Kiếm Phái rồi."
Quả nhiên, Văn Lăng nghe vậy liền nhíu mày, nói: "Chỉ là ảo cảnh Tâm Ma của cảnh giới Động Uyên sơ kỳ thôi, với tu vi của ngươi có thể dễ dàng áp chế, khỏi cần bán thảm ở trước mặt ta."
Giang Sở Dung kinh ngạc, vèo một cái cậu liền buồn bả lẩm bẩm: "Thì ra là vậy, có phải là ta quá yếu đuối rồi không?"
Văn Lăng không thèm để ý đến cậu, chỉ xoay mặt đi tiếp tục nhìn về phía mũi thuyền.
Nhưng nhìn biểu cảm của hắn, có vẻ như hắn đã tạm tin cách nói này của Giang Sở Dung.
Một kẻ có thể đau khổ vì tình mà đòi sống đòi chết dễ như Giang Sở Dung thì tâm ma nặng một chút cũng là hợp lý.
Giang Sở Dung âm thầm thở phào một hơi.
Thuyền bạch ngọc tiếp tục trôi về phía trước, lại đi qua một quan ải, từ xa Giang Sở Dung nhìn thấy một tòa thành trì tỏa ra ma khí sáng chói, nhưng ma khí ở đây lại có màu nâu.
Giang Sở Dung đang tỉ mỉ đánh giá thành trì này, lục tìm nội dung liên quan đến Ma Vực trong ký ức của mình, nhưng Văn Lăng đã giơ tay ném cho cậu một bộ y phục.
"Đi thay đi."
Giang Sở Dung tò mò nhặt quần áo Văn Lăng ném tới, cầm lên trước mặt nhìn, tim cậu bỗng đập lỡ một nhịp, sau đó yên lặng liếc nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng hiếm khi tốt bụng giải thích: "Quần áo của Ma tộc đều như vậy."
Giang Sở Dung: Được rồi.
Thế là cậu vào khoang thuyền thay đồ.
Sau thời gian một tách trà, Giang Sở Dung bước ra với bộ quần áo nạm đầy trang sức và dây chuyền vàng, nhưng chẳng được mấy mảnh vải, khi cậu di chuyển, những chiếc lục lạc trên cánh tay và mắt cá chân trắng nõn của cậu vang lên leng keng. Vòng eo thon thả thấp thoáng dưới tà áo voan mỏng.
Mái tóc dài đen mượt của cậu được buộc lỏng lẻo ở sau lưng bằng một sợi dây kim loại, trước trán đeo một sợi dây chuyền vàng có mặt đá màu đỏ huyết bồ câu, tô điểm cho gương mặt vốn đã xinh đẹp tinh xảo của cậu càng thêm yêu diễm mỹ lệ.
Mặc xong bộ đồ này, tâm trạng của Giang Sở Dung có chút vi diệu.
Thành thật mà nói, Giang Sở Dung không phải là người tuân thủ nam đức gì, dù gì cũng là người hiện đại, ai chưa từng đi bơi chứ?
Quần bơi còn ít vải hơn thế này nhiều.
Nhưng mà một thân này của cậu quá ám muội rồi, mờ mờ ảo ảo, có quá nhiều chỗ như ẩn như hiện.
Giang Sở Dung cũng đâu ngờ được, mình ở thời cổ đại vẫn có thể khoe body như vậy.
Nhưng khi cậu bước ra khỏi khoang thuyền nhìn thấy trang phục của Văn Lăng, cậu lại chấn động một phen.
Không hiểu sao vóc người của Văn Lăng lúc này lại cao lớn cường tráng hơn trước, làn da trắng nõn lạnh lẽo cũng biến thành màu đồng cổ, trên trán đính một viên đá khổng tước màu lục, trên gương mặt rải rác các đường hoa văn ma quái càng thêm sắc bén lợi hại, khiến cho gương mặt hắn lúc này toát ra một vẻ đẹp hoang dại bừng bừng khí thế.
Mái tóc đen xõa tung, dái tai đeo chiếc dùi bằng xương, trên cánh tay đeo ba chiếc vòng vàng, hai đầu bắp thịt bị thít chặt lộ ra những đường cong săn chắc tuyệt đẹp.
Thân trên dứt khoát chẳng mặc gì, chỉ có một chuỗi vòng cổ nhiều sợi bằng vàng và đá nhiều màu chồng thành từng lớp treo trước ngực, cơ ngực săn chắc trải dài những hoa văn ma quái toát ra sức sống mãnh liệt.
Quanh eo chỉ có mảnh gấm đen thêu hình đầu thú dữ tợn, hai chân cũng tr,ần trụi, cổ chân cũng đeo ba chiếc vòng vàng.
Giang Sở Dung liếc nhìn trang phục của Văn Lăng, lại nhìn trang phục của mình, cậu do dự một lúc rồi khéo léo hỏi: "Tại sao trang phục của chúng ta lại có hơi khác nhau nhỉ?"
Văn Lăng: "Vốn chẳng giống nhau."
Giang Sở Dung:?
Văn Lăng khẽ cau mày: "Thứ ngươi mặc là trang phục của người hầu, lát nữa đừng để bị lộ tẩy, có biết không?"
Vẻ mặt của Giang Sở Dung có chút vi diệu: "Người hầu?"
Văn Lăng: "Thì sao, ngươi thấy uất ức hả?"
Giang Sở Dung nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Văn Lăng, cậu lập tức ngạc nhiên mà chân thành cười nói: "Làm gì có? Ta chỉ cảm thấy chàng thật thông minh, như thế này thì ta không cần phải lo lắng về vấn đề thân phận nữa rồi, thật tốt quá."
Văn Lăng:...
Phải rồi, tu vi Động Uyên sơ kỳ thực sự quá thấp, nếu Văn Lăng nói Giang Sở Dung là bạn bè hoặc huynh đệ trái lại sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ của những Ma tộc khác.
Nói là người hầu thì đơn giản hơn nhiều.
Dù gì Ma tộc cũng rất dâm, loạn, mang theo người hầu bên người để giải quyết vấn đề cũng là chuyện bình thường.
Nhưng thái độ của Giang Sở Dung quá mức thản nhiên khiến cho Văn Lăng lại rơi vào một mối nghi ngờ khác.
*Tác giả:
- Văn Lăng: Ngươi không bình thường.
- Giang Sở Dung: Thuận theo ngươi cũng không được hả, khó ăn khó ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.