Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 26:




Mặc dù cái tên "Đao Sơn kiếm lâm" là gộp vào một chỗ nhưng trên thực tế thì đao sơn và kiếm lâm cách nhau đến tạm vạn trượng.
Nhiếp Âm Chi vô cùng tự giác vòng tay ôm lấy cổ Cố Giáng, "Đi thôi."
Thỏ Viêm Viêm cũng tự giác nhảy tới ôm lấy chân Cố Giáng. Thần thức Phong Hàn Anh bị phong ấn trong cơ thể con thỏ, ma khí cũng bị kiềm chế, trên người ngoại trừ đống thịt là còn có tí giá trị còn lại thì hoàn toàn là một con thỏ béo vô dụng. Đoạn thời gian này vì đuổi theo bước chân hai người kia mà nó phải nhảy liên tục thậm chí còn khiến cho cơ bắp trên lưng cũng ngày một rắn chắc.
Bảo hắn tự bay, hắn bay không nổi, Phong Hàn Anh ngày nào cũng phải nhịn nhục, nhịn riết thành quen luôn.
Cố Giáng nhìn một người một thỏ đu bám trên người mình, không khỏi đỡ trán. Hắn một cước đá văng Phong Hàn Anh ra, rũ mắt liếc nhìn Nhiếp Âm Chi một cái, ôm lấy eo nàng bay đi.
Con thỏ béo lăn một vòng trên mặt đất, nhìn về phía bóng dáng ai đó đang dần một bay xa, nhảy choi choi trên mặt đất, "Sư tônnnn......."
Cố Giáng thậm chí còn không thèm bố thí cho hắn một ánh mắt.
Nhiếp Âm Chi ghé vào trên vai Cố Giáng, vẫy tay với hắn: "Tiểu Anh Tử, ngươi và Hồng Diệp ở đây chơi một lát nhé, bọn ta bận xong sẽ quay lại đón các ngươi sau."
Phong Hàn Anh: "......" CMN, hắn với một thanh đao thì chơi với nhau kiểu gì chứ? Hơn nữa đợi hắn nhảy lên được trên núi tìm Hồng Diệp thì cũng không biết đến năm tháng nào mới tới nơi nữa.
Phong Hàn Anh rít gào, "Sư nương, ngươi có thể chịu một chút trách nhiệm với ta được không?!!"
Thân hình trên không trung cứng lại, suýt thì rơi xuống. Nhiếp Âm Chi vội vàng ôm chặt cổ Cố Giáng, vỗ vai trấn an hắn, mắt không đỏ, thở không gấp, vô cùng mặt dày nói: "Là hắn một hai đòi gọi như vậy. Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, ta không sao hết, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp vặt với hắn."
Cố Giáng bật cười: "Ngươi có biết hắn bao nhiêu tuổi rồi không? Ngươi còn không bằng số lẻ của hắn đâu."
Phong ma đầu nhất định phải mấy trăm tuổi rồi.
Nhiếp Âm Chi không vui nói: "Ý ngươi là ngươi cảm thấy ta đang chiếm tiện nghi đồ đệ của ngươi?"
Cố Giáng: "????" Hắn  dùng ánh mắt bội phục nhìn nàng, không nhịn được đưa tay lên véo má nàng một cái: "Ngươi nói gì cũng đúng hết."
"A" Nhiếp Âm Chi ăn đau nhíu mày lại.
Cố Giáng lập tức thả tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết đỏ do bị véo trên má nàng, thì ra là sợ đau đến vậy cơ à.
<Còn không phải do ngươi chiều nàng ta quá nên mới thế à!>
<Tính ra thì A Âm năm nay mới 17 tuổi, lão ma đầu ít nhất cũng 2000 tuổi rồi. Trời ạ, có khi nào người iu của tôi vẫn đang chờ tôi ở tương lai 2000 năm sau không??>
<Điều kiện tiên quyết là thím lầu trên phải sống đến 2000 tuổi đã.>
<Ôi tôi chết cười mất thôi, đây đúng chuẩn cặp cha mẹ vô lương bỏ lại con cái để đi chơi mảnh đây. Phong Hàn Anh thật là đáng thương, đại vai ác tà tứ cuồng luyến chính là như thế sao?? Như thế này ư????>
<Hồng Diệp như con chó được chủ nhân thả xích vậy, trời thấy cũng thương. Sao nó lại coi trọng đại ma đầu lười chảy thây như vậy chứ?>
<Cứuuuu, bây giờ toàn bộ đầu óc mị toàn là Phong thỏ tử, cho du Phong tổng có thể thoát khỏi ma quật đi đại sát tứ phương thì cũng không thể thay đổi được ấn tượng sâu sắc của mị với hắn nữa rồiiii>
<Tiểu Anh Tử, có nhãn lực tí đê, phương tiện giao thông tên Cố Giáng là thứ mà nhà ngươi có thể tùy tiện ngồi sao? Đúng là không có tí EQ nào cả!>
<??? Ngôn từ hổ báo cáo chồn vậy thím?? Thím đã nói đến thế rồi thì nói thêm một chút nữa đi!!>
Làn đạn di chuyển theo hướng bay của bọn họ, nối liền thành một cái đuôi dài, Nhiếp Âm Chi xem cả đường, cười đến không khép miệng lại được, ở trong lòng Cố Giáng cười run cả người.
Cố Giáng mệt mỏi, giơ một tay lên,
Nhiếp Âm Chi nhanh tay lẹ mắt bóp tay giúp hắn: "Ngươi đừng gọi Hồng Diệp, để nó chơi một chút, ta không lộn xộn, không cười nữa."
Ma đầu bị nhìn thấu ý đồ thu tay lại, "Có chuyện gì mà cười tươi thế?"
Dư quang Nhiếp Âm Chi nhìn thoáng qua làn đạn vẫn chưa biến mất, hàm hồ nói: "Vì vui á."
Cố Giáng bị nàng thuyết phục, bởi vì Nhiếp Âm Chỉ quả thực thường xuyên cười ngây ngô như vậy, rất dễ thỏa mãn.
Hai người dừng ở vách núi gần kiếm lâm, kiếm lâm ở trong sơn cốc, từ sớn cốc đến vách đá đều cắm đầy linh kiếm, trong cốc phủ đầy bụi gai nhọn, bụi gai màu đen giống như một con rắn leo trên mũi kiếm, tạo thành một vỏ kiếm tự nhiên cho chúng.
"Ta không vào được, ngươi chỉ có thể tự mình vào thôi." Cố Giáng đã có Hồng Diệp rồi, sẽ không được mấy thanh kiếm đó hoan nghênh nữa, hắn vào chỉ thêm phiền toái cho Nhiếp Âm Chi mà thôi.
Nhiếp Âm Chi gật đầu, lúc chuẩn bị nhảy xuống sơn cốc nàng lại dừng lại một chút, quay trở lại, tìm được một vị trí thích hợp trên đỉnh huyền nhau, lấy một cái giường nệm, mấy cái gối mềm và các thứ linh tinh khác từ trong giới tử ra, sắp xếp xong xuôi lại móc ra một hộp trái cây ướp lạnh và mấy đĩa điểm tâm.
"Ta đi đây." Nhiếp Âm Chi nhướng mày cười với hắn, làn váy tung bay, thả người nhảy xuống vách núi.
Cố Giáng đuổi theo một bước theo bản năng, nhìn theo thân ảnh màu vàng nhạt kia dần bị kiếm khí quanh quẩn phía trên sơn cốc nuốt hết, trong đầu vẫn còn hình ảnh nụ cười tươi rói của nàng lúc nãy.
Khóe môi hắn hơi cong lên, nằm lên giường nệm mà Nhiếp Âm Chi bài trí cho hắn, lấy một miếng hoa quả nhét vào miệng.
Hình như hơi ngọt.
Kiếm khí trong sơn cốc dịu dàng đón nhận người xâm nhập này, sau khi chân chính rơi vào trong cốc mới phát hiện hoàn cảnh của các thanh kiếm ở đậy rất rộng lớn thoải mái, không hề chen chúc như ở bên ngoài nhìn vào.
Mỗi thanh kiếm đều có một không gian của riêng mình, giữa các thanh kiếm đều có một chút kiếm khí giao thoa, cẩn thận cảm nhận một chút là có thể nhìn ra quan hệ giữa chúng có hòa thuận hay không.
Nhiếp Âm Chi đi dạo trong rừng kiếm, có thể cảm nhận được vô số kiếm khí với các thuộc tính khác nhau lướt qua người nàng.
Nơi này đã bị phủ bụi hơn 2000 năm rồi, cuối cùng cũng được mở cửa đón khách, nhóm linh kiếm đều kích động muốn điên, kiếm khí cái sau nối cái trước ồ ạt xông tới. Mái tóc dài của Nhiếp Âm Chi bay lên, tay áo cùng tà váy không gió tự động bay, quanh người tràn ngập các kiếm quang màu sắc khác nhau, giống như đạp mây ngũ sắc mà tới.
Nghe tả có vẻ đẹp đấy nhưng trên thực tế nàng đang bị đống kiếm khí này kéo tới kéo lui.
Nhiếp Âm Chi: "....." Nói nàng chọn kiếm còn không bằng nói kiếm chọn nàng.
Đột nhiên nàng dừng bước, giơ tay bóp chặt một mạt kiếm quang đang muốn chui vào trong cổ áo nàng, dùng linh lực nghiền nát nó: "Xem thì cứ xem, ai cho phép chơi lưu manh hả?"
Nhiếp Âm Chi bị kiếm khí vây quanh, một đường đi thẳng sâu vào trong rừng kiếm, cũng không biết mấy thanh kiếm này định kiếm chuyện hay là chỉ tò mò hay như nào, vừa xem vừa sờ, nhưng khi nàng nhìn trúng thanh nào đó, muốn chủ động chạm vào thì chúng nó lại chạy trốn nhanh hơn thỏ.
Nàng có chút buồn bực.
Nhiếp Âm Chi ngồi bệt xuống một đài cao trong rừng, nhắm mắt lại, gạt bỏ hết tạp niệm trong đầu, thả thần thức, tất cả kiếm khí hỗn loạn trong sơn cốc biến mất, trong linh đài u tối của nàng sáng lên mấy đạo kiếm quang.
Đây đều là những thanh kiếm phù hợp với nàng. Nhiếp Âm Chi đứng giữa những kiếm quang đó bồi hồi suy nghĩ một lúc lâu, nếu theo tác phong trước đây của nàng thì đương nhiên nàng muốn lấy hết, chẳng qua nàng đồng ý nhưng tụi nó lại không muốn.
Cho nên Nhiếp Âm Chi cẩn thận suy xét một lúc lâu, chọn một thanh kiếm có độ tương thích với nàng cao nhất, sau đó thần thức nàng đi về phía kiếm quang kia.
Trên vách núi, người đang nằm trên giường nệm nhắm mắt nghỉ ngơi như cảm nhận được điều gì đó, mở to mắt, chỉ thấy từ trong rừng kiếm trong sơn cốc, một thanh trường kiếm xé nát bụi gai trên người, đột ngột mọc lên từ trong mặt đất, gào thét bay về phía tâm đài.
Kiếm quang kia trắng như tuyết, ánh sáng tỏa sáng cả một vùng, kiếm minh réo rắt như chim hót vang vọng khắp đất trời, hư ảnh phượng hoàng tuyết kéo theo chiếc đuôi dài xinh đẹp của nó vờn quanh trường kiếm.
Cố Giáng bị kiếm quang chói sáng đến nheo mắt lại, giơ tay lên che bớt ánh sáng, lẩm bẩm nói: "Đúng là chỉ ngươi mới chọn được thanh kiếm này."
Trường kiếm rơi xuống trước mặt Nhiếp Âm Chi, hư ảnh đại điểu thuần trắng giang rộng đôi cánh của mình, gần như che phủ cả người nàng trong cánh chim, bên tai Nhiếp Âm Chi là tiếng kiếm minh reo rắt như tiếng phượng kêu.
Thần thức của nàng hoàn toàn xâm nhập vào bên trong kiếm, cùng lúc đó kiếm khí của trường kiếm cũng thấm vào kinh mạch của nàng.
Nhiếp Âm Chi cảm thấy một nhiệt độ cháy bỏng thoáng qua kinh mạch toàn thân nàng, ngừng lại một lát ở linh xu sau đó xông thẳng về phía linh đài.
Trong lúc linh kiếm dò xét nàng thì thần thức của Nhiếp Âm Chi cũng dạo quanh một vòng bên trong linh kiếm, trong đầu hiện lên dáng vẻ của kiếm linh. Thanh kiếm này thuộc tính hỏa, kiếm linh hình con đại điểu kia thực ra là một ngọn lực hừng hực cháy tạo thành, một ngọn lửa trắng thuần.
Trường kiếm phát hiện trên người nàng còn có kiếm khí khác, thân kiếm chấn động, Nhiếp Âm Chi lập tức cảm nhận được cảm xúc bất mãn của nó.
Kiếm ý nóng chảy nháy mắt rời khỏi kinh mạch của nàng, kiếm linh hình thiên nga cúi đầu, phẫn nộ mổ lên đầu nàng một cái sau đó lùi về bên trong kiếm, linh kiếm hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía chân trời.
Trở về chỗ của nó.
May mắn kiếm linh thiên nga không định làm nàng bị thương, chỉ là búi tóc của Nhiếp Âm Chi bị nó làm cho rối tung, tóc tai rũ xuống, thần thức nàng đuổi theo trường kiếm, tê tâm liệt phế gào lên: "Đừng điii, ngươi hãy nghe ta giải thíchhhh......"
Linh kiếm không thèm quay đầu lại, tỏ rõ thái độ "Ta không nghe, ta không nghe, ta không muốn nghe" của nó.
Nhưng ưu điểm lớn nhất của Nhiếp Âm Chi chính là kiên cường, nàng kiên trì đuổi theo không từ bỏ.
Trên vách núi, Cố Giáng bóc một quả nhỏ, nhìn Nhiếp Âm Chi đang đuổi theo kiếm phía xa xa, thật sự không nhịn được bật cười, quả nho vừa bóc xong từ trên đầu ngón tay run rẩy vì cười của hắn trượt xuống.
Nhiếp Âm Chi đuổi theo linh kiếm một vòng lớn, thần thức không ngừng chạm vào thân kiếm, năn nỉ ỉ ôi, nhưng linh kiếm vẫn không dao động, cuối cùng nàng thấy bực mình, giận.
Cố Giáng đang xem đến vui vẻ thì trò hay đột nhiên dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngốc quá, ngươi từ bỏ quá nhanh."
Mặt dày đuổi theo một lúc nữa là thanh kiếm kia "đổ" rồi.
Linh kiếm cũng không ngờ được thần thức đang mạnh mẽ bao bọc lấy nó đột nhiên trong nháy mắt nói thôi là thôi, nó dừng lại giữa không trung một lát sau đó gào thét lao về địa bàn của mình.
Nhiếp Âm Chi thu hồi thần thức, nghỉ ngơi một lát, tạm thời không tiếp tục đi thông đồng các thanh kiếm khác nữa. Nàng cần phải giải quyết kiếm khí còn sót lại trong kinh mạch nàng trước.
Kiếm khí trong kinh mạch của nàng là của Như Ý kiếm.
Ngày đầu tiên Nhiếp Âm Chi nhập môn Tang Vô Miên đã giao Như Ý kiếm cho nàng, trước khi mở ra linh khiếu thì nàng bắt đầu học kiếm pháp. Chuyện đầu tiên sau khi mở ra linh khiếu chính là dẫn nhập kiếm khí của Như  Ý kiếm vào đan điền.
Tu vi trên người nàng đều phát triển và lớn lên cùng Như Ý kiếm.
Như các kiếm tu khác, sau khi Trúc Cơ thì nên có một thanh kiếm bản mạng, Nhiếp Âm Chi cũng làm như vậy nhưng năm lần bảy lượt bị Như Ý kiếm cự tuyệt.
Nàng không biết vấn đề ở đâu nên đi tìm sư tôn của mình để hỏi, nhưng Tang Vô Miên lại luôn nói là thời cơ chưa tới, mối quan hệ giữaa kiếm tu và kiếm vô cùng mật thiết, không cho phép người ngoài can thiệp, cho dù là sư phụ cũng vậy, nàng không nên đi hỏi hắn mà nên đi hỏi kiếm của chính mình.
Lời này của Tang Vô Miên đích thực không sai.
Dưới tình huống không có mệnh kiếm phù hợp Nhiếp Âm Chi vẫn tu được đến Kim Đan, nhưng nếu sau này không thể thu phục được Như Ý kiếm thì tu vi của nàng cũng sẽ vĩnh viễn dừng lại ở Kim Đan.
Như Ý là thanh linh kiếm đầu tiên nàng có từ lúc nhập đạo tu hành, cũng là thanh kiếm duy nhất, Nhiếp Âm Chi tự biết thiên tư của bản thân nên trong xương cốt khó tránh khỏi một chút kiêu ngạo, nàng chưa bao giờ nghi ngờ chuyện mình không thu phục được Như Ý kiếm.
Chỉ là, Tang Vô Miên chưa bao giờ nói với nàng, Như Ý kiếm đã có chủ.
Kiếm khí của Như Ý kiếm và Kim Đan của nàng, kinh mạch của nàng đã quấn quýt khó mà tách rời, muốn nhổ ra cũng không dễ dàng. Bảo sao Kim Đan của nàng Tiêu Linh vẫn dùng được, hóa ra là có kiếm khí của Như Ý kiếm làm môi giới.
Lúc Nhiếp Âm Chi rút đạo kiếm khí đầu tiên từ trong Kim Đan ra, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng nàng, sắc mặt trắng bệch, cả người hư thoát.
Chú ấn trên cổ tay Cố Giáng có cảm ứng, cảm giác được chủ chú thuật đột nhiên suy yếu, hắn đột ngột đứng dậy, bay ra giữa không trung thả người vào kiếm lâm.
Kiếm khí của toàn bộ sơn cốc đều bị đảo lên, so với lúc Nhiếp Âm Chi nhảy xuống, những kiếm quang này không hề thân thiện với hắn, kiếm khí như sóng cuộn biển gầm ồ ạt hướng về phía hắn.
Cố Giáng bay nhanh về phía trong, ma khí toát ra một đường nghiền nát toàn bộ kiếm quang phóng tới, mãi cho đến khi dừng lại trước mặt Nhiếp Âm Chi. Hắn ngồi xổm xuống nửa ôm nửa đỡ nàng vào lòng, nắm lấy cằm nàng nâng lên: "Nhiếp Âm Chi, ngươi đang làm cái trò ngu ngốc gì thế!"
Nhiếp Âm Chi đã một mạch rút liền ba đạo kiếm khí ra khỏi Kim Đan, cả người đều suy yếu, thở không ra hơi.
Nhìn ma khí đang không ngừng giao thoa với kiếm quang lao về phía hắn, nàng vô lực đẩy Cố Giáng ra: "Ngươi ra ngoài đi, ta không sao."
"Ngươi cứ như vậy rút thẳng kiếm khí ra chỉ khiến Kim đan tổn thương thêm mà thôi." Cố Giáng ngồi xuống tại chỗ, ôm nàng nằm lên đùi mình, mềm giọng nói: "Thanh kiếm kia rất thích hợp với ngươi, ngươi tiếp tục đi dỗ nó một chút nữa là được, liệt nữ còn phải sợ triền lang nữa là."
Nhiếp Âm Chi mềm nhũn vô lực dựa vào đầu vai hắn, đáng thương nói: "Nó ghét bỏ trong kinh mạch của ta có kiếm khí khác, đợi ta rút hết kiếm khí cũ ra thì ta lại đi tìm nó tiếp."
"Đừng có nói linh tinh. Kiếm khí và tu vi của người đã sớm hòa vào làm một, rút đi kiếm khí không khác nào tự đánh tụt tu vi của bản thân. Ngươi cứ tìm được một thanh mệnh kiếm phù hợp đi đã, lấy mới thay cũ, đạo lý giống như thay nước cho bể cá vậy, nếu như một mạch rút hết nước đi thì con cá nhỏ như ngươi liệu có sống nổi không?"
Cố Giáng vén tóc mai nàng ra sau tai, "Nếu nó vẫn không chịu đồng ý thì bổn tọa giúp ngươi cứng rắn ép nó lập khế ước."
"Được rồi." Nhiếp Âm Chi dựa vào lồng ngực hắn nằm thêm một chút, sau khi khôi phục được một chút sức lực liền đẩy hắn ra: "Ngươi mau đi đi."
Cố Giáng buông nàng ra, thân hình từ từ biến mất trên tâm đài, hắn ở đây làm cho kiếm khí dao động, bất lợi với việc nàng lập khế ước.
Một lúc lâu sau, kiếm khí khắp sơn cốc mới dần khôi phục lại sự bình yên như cũ, Nhiếp Âm Chi thả thần thức ra, một lần nữa đuổi theo thanh kiếm kia, thử triệu hoán nó.
Trường kiếm màu bạch sáng như tuyết cắm trong bụi gai, kiếm quang đập phá lung tung giống như đang phát giận khiến tất cả những thanh kiếm xung quanh đều phải tự động cách xa ba bước.
Cảm giác được thần thức quen thuộc đang triệu hoán nó, kiếm quang hơi dừng lại, sau đó rụt rè một chút tượng trưng cho có rồi nhanh chóng lao ra khỏi bụi gai bay về phía tâm đài.
Trước lạ sau quen, thất bại lần một mà vẫn có thể gặp lại lần thứ hai chứng tỏ hai bên đều có ý với nhau.
Mặc dù linh kiếm ghét bỏ linh mạch của nàng có kiếm khí khác nhưng nó thật sự không thể phủ nhận chuyện đôi bên quá là xứng đôi với nhau cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, chắp vá tạm cho qua chuyện.
Kiếm linh Thiên nga thu nhỏ lại thành một ngọn lửa trắng thuần to bằng đầu ngón tay, thấm vào từ mi tâm nàng, vững vàng dừng lại trên linh đài của nàng. Trong nháy mắt kiếm khí ấm áp chảy xuôi khắp cơ thể nàng rồi tập trung lại ở trong Kim Đan.
Nhiếp Âm Chi khoanh chân nhập định, kiếm khí tràn ra từ ngọn lửa bên trong linh đài, vòng đi vòng lại gột rửa kinh mạch của nàng rồi quay trở lại Kim Đan, bức toàn bộ kiếm khí của Như Ý kiếm ra khỏi cơ thể nàng.
Bên trong Vân Cấp Tông, Tiêu Linh trở lại Minh Tiêu Phong của nàng ta, chỉ là lúc này nàng ta đang bị nhốt trong viện, tạm thời không được tự do.
Lúc Như Ý kiếm dao động liên tục nàng ta đang vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành. Thần thức của Tiêu Linh đã khôi phục hoàn toàn, phóng ra bên ngoài ở phạm vi nhỏ không phải là không thể, dù sao thị giác của chim với thị giác của người cũng không giống nhau.
Nghe được Như Ý kiếm rung lên vù vù, nàng ta kì quái hạ bút, người trên giấy Tuyên Thành mới vẽ được một nửa, quần áo, phát quan, khuôn mặt, mũi, miệng đều là của một nam tử, chỉ còn thiếu đôi mắt là chưa vẽ xong.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là cái thần của bức tranh, không có đôi mắt, bức tranh này khó mà phân biệt được là ai.
Tiêu Linh vì đôi mắt này mà buồn bực một lúc lâu rồi.
Nàng ta gỡ Như Ý kiếm xuống, sờ lên mũi kiếm cảm thấy từng đợt rung động nho nhỏ. Kiếm khí của Như Ý kiếm đang vô cùng hỗn loạn.
"Như Ý, ngươi làm sao vậy?" Tiêu Linh cau mày, thử rót chút linh lực loãng của mình thâm nhập vào thân kiếm để trấn an nó thì kiếm quang đột nhiên bùng nổ, thiếu chút nữa cắt bị thương lên tay chủ nhân là nàng ta. Tiêu Linh thả lỏng tay theo bản năng, Như Ý kiếm rơi leng keng một tiếng trên mặt đất.
Kiếm quang bùng nổ chỉ là chuyện trong giây lát, chớp mắt một cái ánh sáng dần ảm đạm, mũi kiếm Như Ý nhất thời giồng như bị mòn đi, so với bình thường trở nên kém cỏi hơn rất nhiều, dải lụa mềm mại thắt ở chuôi kiếm bị kiếm quang lúc nãy xẹt qua không một tiếng động rách ra rơi xuống mặt đất.
Tiêu Linh ngẩn người, đang định khom lưng nhặt linh kiếm lên...
Ngoài điện, giọng nói của một nữ tu vang lên: "Tiêu Linh, đại trưởng lão cho mời ngươi."
Tiêu Linh mím môi rồi đáp lại:"Ta đã biết", sau đó nhặt Như Ý kiếm lên, dùng tay áo lau lau mũi kiếm nhưng không có tác dụng, đành phải đặt kiếm lên giá rồi đi ra ngoài.
Người tới là đệ tử bên người đại trưởng lão Nhan Dị, tu vi Nguyên Anh, tới áp giải một người vừa mới khôi phục linh cơ, tu vi cũng chỉ Luyện Khí như nàng ta đúng là đại tài tiểu dụng.
Ở phía sau nàng ta còn một thiếu niên Trúc Cơ nữa.
Tiêu Linh nhận ra hắn ta, trước kia lúc Bạch Anh tới Minh Tiêu Phong đón nàng ta tới y đường thì thỉnh thoảng thiếu niên này cũng tới cùng, sau khi đưa Bạch Anh tới Minh Tiêu Phong xong hắn ta sẽ rời đi.
Bọn họ chưa từng gặp nhau, Tiêu Linh thông qua đôi mắt của tiểu linh điểu nhìn thấy hắn.
Bảy ngày trước, Kinh sư thúc tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết.
Không biết tại sao Nhan trưởng lão lại cảm thấy việc Kinh sư thúc trị liệu cho nàng ta có vấn đề, vẫn luôn điều tra chuyện này, cho nên đến bây giờ Tiêu Linh vẫn không có tự do.
Ngọc bài trong tay nữ tu hiện lên một điểm sáng, kết giới mở ra một lỗ hổng đủ để Tiêu Linh ra ngoài.
Đây là đại điện mới được tu sửa, hành lang trụ điện điêu lan tất cả mọi thứ đều mới tinh, thậm chí sàn nhà dưới chân cũng là mới.
Trong điện, ba vị thái thượng trưởng lão đều có mặt, còn có trưởng lão các phân đường của Vân Cấp Tông, có vài vị là mới nhậm chức, tiếp nhận chức vị từ các trưởng lão đã ngã xuống trong trận chiến ở Hồng Điện hôm ấy.
Chính giữa đại điện đặt một chiếc bàn tròn lớn, trên bàn có một lớp khí mỏng đặc sệt ngưng tụ giống như keo.
Nhan Dị nói: "Đây là Huyền Trai Dịch, thả thần thức vào bên trong, Trai Dịch bốc lên sương mù sẽ tái hiện lại ký ức bên trong linh đài của ngươi, thứ này khác với linh thuật lục soát, sẽ không gây tổn thương cho ngươi."
Không đơn giản là vì Bạch Anh của Y đường, môn hạ đệ tử có tổng cộng 7 người bị mất tích, đến hồn phách cũng không còn, lại đúng lúc bên trong Vân Cấp Tông đang hỗn loạn nhất, chuyện những người này mất tích có liên quan đến Kinh Trọng Sơn hay không cũng khó mà đưa ra kết luận chính xác được.
Linh đài của Kinh Trọng Sơn đã nát hoàn toàn, từ trên người hắn căn bản không thể tìm được chút thông tin nào hữu ích cả. Điều tra chút cặn linh thảo linh dược còn sót lại bên trong nước tắm trong dược trì cũng không phát hiện dị thường.
Trước đó Nhan Dị đã từng dò hỏi Tiêu Linh về quá trình trị liệu nhưng cũng không moi được tin tức hữu ích gì từ miệng nàng ta cho nên chỉ có thể trực tiếp xem ký ức trong linh đài.
Tiêu Linh khom người hành lễ, phối hợp làm theo chỉ dẫn ngồi xuống bên cạnh Trai Dịch, vẻ mặt thản nhiên.
- ---- Đọc truyện tại trang chính chủ là ủng hộ công sức của Editor-----
Ps: Dạo này t đang stress với luận văn quá T^T Chọn đúng còn đề tài khoai, muốn tìm tài liệu thậm chí là thuê viết cũng không được luôn T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.