Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 10: "Anh rốt cuộc có biết không?"




Hai mắt không nhìn thấy gì, Giang Bất Du nghe thấy người phía trên nói chuyện, một cảm giác tê dại từ dưới xông thẳng lên đầu.
"Anh..."
Cái này hoàn toàn không giống với dự tính, cậu ngàn vạn không ngờ tới chính mình sẽ là con mồi kia.
"Tôi nói rồi, đừng phát ra tiếng." Lục Xuyên đang thưởng thức nghe thấy ân thanh này bỗng cảm thấy không vui, ngay cả ngữ khí cũng có chút không tốt.
Giang Bất Du không vui, cậu xoay người, muốn kéo cà vạt che mắt mình xuống, kết quả còn chưa kịp vươn tay ra, đã bị Lục Xuyên ngăn cản rồi.
Lúc Xuyên đem hai cánh tay cậu đặt chồng lên nhau, lực tay rất lớn, khiến cho khuôn mặt Giang Bất Du vặn vẹo trong giây lát.
Lúc Xuyên lật người cậu lại, vươn tay che miệng Giang Bất Du, không để cậu phát ra âm thanh, "Đừng động."
Quá trình không dễ chịu cho lắm, nhưng mà lại điên cuồng khiến người ta dư vị bất tận.
Kết thúc, Giang Bất Du cắn môi hỏi, "Anh tên là gì?"
"Lục Xuyên." Lục Xuyên chạm vào nốt ruồi lệ của Giang Bất Du, nhàn nhạt đáp.
***
Giang Bất Du toàn thân vô lực nằm liệt trên giường, thì thầm gọi, "Lục Xuyên."
Lục Xuyên từ phía sau ôm lấy Giang Bất Du, anh ở trên giường cũng được xem là chiếu cố cảm thụ của bạn giường, nhưng lần này, đại khái là do uống rượu, hoặc là bởi vì người này quá giống Diệp Thần, vì vậy anh có chút mất khống chế.
"Tôi nói, tôi có thể tháo cà vạt xuống không?" Cả người Giang Bất Du đều bị Lục Xuyên giam cầm, không có cách nào động đậy.
"Không tháo, che đó đi, vừa hay đi ngủ."
Giang Bất Du lười nói chuyện với anh, nghiêng đầu liền ngủ mất.
Cậu thực sự quá mệt rồi.
Sáng ngày hôm sau, Giang Bất Du bị đánh thức bởi nhân viên khách sạn.
"Tiên sinh, xin hỏi có cần phục vụ bữa trưa không ạ?"
"Ưm..." Giọng nữ dịu dàng từ ngoài cửa truyền vào, Giang Bất Du đang cuộn tròn người trên giường thò tay ra từ trong chăn, ngón tay thon dài sờ soạng nửa ngày mới tìm thấy điện thoại.
Vừa nhìn thời gian đã 10 rưỡi rồi.
Cậu ngủ hết mười một tiếng đồng hồ.
Lại nhìn bên giường, lạnh lẽo, Lục Xuyên đã không thấy đâu nữa, Giang Bất Du trực tiếp tức muốn cười, ngủ xong liền chạy?
"Không cần, cảm ơn." Giang Bất Du trước tiên trả lời nhân viên, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm rửa đơn giản xong, cậu mới phát hiện, bản thân ở trong gương, trên người đầy những dấu hồng lớn lớn nhỏ nhỏ, rất rõ ràng, đều là do người đàn ông tên Lục Xuyên kia làm ra.
"Tuổi chó chắc..." Giang Bất Du phàn nàn, cho dù lúc cậu thượng người khác cũng không có cắn người ta như vậy.
"Hừ..." Cậu lê đôi chân mỏi nhừ chậm rì rì mặc quần áo, trong lúc mặc khó tránh sẽ đụng phải chỗ kia, mỗi lúc như vậy, Giang Bất Du đều sẽ nhắm chặt mắt, tận lực phớt lờ nó.
Cuối cùng cũng mặc xong quần áo, Giang Bất Du kéo thân thể mệt mỏi, lái xe về nhà.
Trong nhà trống trải, ngoại trừ Giang Bất Du vừa đi vào, không có một chút nhân khí nào.
Trước đây bên cạnh cậu còn có một chú mèo Ragdoll, lúc sinh nhật 17 tuổi bố mẹ cậu tặng cho cậu. Nhưng mà khoảng thời gian trước, mèo Ragdoll tuổi tác lớn rồi, ngủ một giấc liền không tỉnh lại nữa.
Sau khi chú mèo chết, phần lớn thời gian Giang Bất Du đều ở kịch viện, chỉ có số ít lần về nhà.
Giang Bất Du rót cho mình một cốc nước ấm, sau đó ngồi lên ghế sô pha.
Lúc chỉ có một mình, cậu luôn cảm thấy có chút cô đơn.
Rõ ràng tối hôm qua còn mây mưa cùng với một người đàn ông, hôm nay lại trở thành cô đơn lẻ loi một mình.
Giang Bất Du thở dài, người như cậu, tuyệt đối không có khả năng kết hôn, mà trong giới, người thật lòng yêu thương trao trọn trái tim lại không nhiều.
Cậu cũng rất muốn, có một người, ở bên cạnh cậu.
Không phải tình một đêm, không phải fwd*, mà là bạn lữ thật sự có thể nắm tay nhau chung sống cả đời.
(*fwd: friend with benefit - bạn tình cùng giới hoặc khác giới có các hoạt động tình dục nhằm đáp ứng nhu cầu thể xác)
Nhưng mà khả năng cao là không thể nào, Giang Bất Du bất lực cười, đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Giang Bất Du mở điện thoại, là tin nhắn của đoàn trưởng đoàn kịch.
[Làm cái gì đó? Có chút chuyện tìm cậu, nhanh tới kịch viện.]
Giang Bất Du nhíu nhíu mày, có chuyện gì vậy? Cậu xin nghỉ 3 ngày, nay mới là ngày thứ hai.
Lời của lãnh đạo chính là thánh chỉ, Giang Bất Du nhận lệnh đứng dậy, đổi sang một bộ quần áo giản dị, lại đi tới kịch viện.
Giang Bất Du đi trên hành lang kịch viện, có không ít người chào hỏi cậu, cậu cười đáp lại, cậu tận lực khống chế tư thế đi đường, chí ít không để người ta nhìn ra hôm qua xảy ra cái gì, chỉ có điều...
"Thầy Giang, sao hôm nay thầy lại mặc áo cao cổ vậy, không nóng sao?" một nữ sinh trong đoàn hỏi.
Tam phục thiên* vừa mới qua không lâu, mặt trời vẫn rất độc.
(*tam phục thiên: chỉ thời kỳ nóng nhất trong năm, chia thành sơ phục, trung phục và mặt phục)
"Không nóng, trong phòng tập có điều hòa." Giang Bất Du cười nói.
"Ồ, còn tưởng là thầy Giang có bạn gái rồi cơ, mặc áo cao cổ là vì..."
Ánh mắt các cô gái đều tràn ngập bát quái nhìn Giang Bất Du.
"Mấy tiểu nha đầu các em, cả ngày trong đầu đều nghĩ cái gì vậy, hôm nay không luyện tập à? Vở kịch luyện chưa? Động tác đều nhớ hết chưa?"
Ba câu hỏi đoạt mạng...
"Thầy Giang, chúng em không làm phiền thầy nữa, chúng em trở về phòng tập đây." Các cô gái cười đùa rời đi.
Giang Bất Du cười lắc đầu, tuổi trẻ đúng là tốt thật.
Cảm thán xong, cậu đi thẳng đến phòng đoàn trưởng.
"Lưu ca, có chuyện gì vậy, nghỉ phép ngày thứ hai đã gọi tôi về." Cửa phòng làm việc đang mở, Giang Bất Du gõ hai tiếng liền tiến vào.
Lưu Thanh nhìn Giang Bất Du cười muốn rách miệng, "Bất Du, nào, giới thiệu chút, đây là Diệp Thần, là diễn viên mà anh mời từ viện kịch quốc gia tới."
Giang Bất Du lúc này mới phát hiện còn có người thứ ba trong phòng, cậu có chút không rõ tình huống hiện giờ, Lưu Thanh thích đào người từ vũ đoàn khác, việc này tất cả mọi người đều biết, nhưng mà đặc biệt giới thiệu cho cậu làm gì.
Giang Bất Du gật gật đầu, "Xin chào, Giang Bất Du."
"Xin chào, Diệp Thần."
Giang Bất Du thầm đánh giá người trước mặt, không thể nói là kinh diễm, nhưng nhìn kỹ, nếu như dùng từ ngữ để hình dung, vậy thì là, rất ngoan, rất ôn nhu, thân hình cũng tốt.
"Năng lực của Diệp Thần cũng rất mạnh, vì vậy anh quyết định để cậu ấy làm thủ tịch*, giống như em." Lưu Thanh cười nhìn Giang Bất Du.
(*thủ tịch: kiểu diễn viên đứng đầu đoàn)
"Lưu ca, anh cứ quyết định là được, không cần đặc biệt nói với em."
Đây là sợ cậu không hài lòng, Giang Bất Du nghĩ, nhưng mà cậu có cái gì mà không hài lòng, diễn viên từ kịch viện quốc gia tới kịch viện Trung Hoa làm thủ tịch, quá lời rồi.
Ý cười của Lưu Thanh lúc này cuối cùng chạm tới đáy mắt, "Anh thật sự quá vui rồi, kịch viện chúng ta lại thêm một mãnh tướng, ây, anh đột nhiên phát hiện, hai các em đứng chung với nhau trông khá giống nhau, haha."
Giang Bất Du cười phụ họa, trong lòng lại nói: Giống cái mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.