Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 25: Toi rồi, giải thích không rõ được rồi




Sáng sớm, khi Giang Bất Du tỉnh dậy Lục Xuyên đã không thấy đâu rồi.
Giang Bất Du vệ sinh cá nhân đơn giản rồi cầm lấy điện thoại, phát hiện trong danh sách bạn bè wechat có thêm một ảnh đại diện màu đen.
Giang Bất Du cong khóe môi, tối hôm qua mặc dù cãi nhau một trận, nhưng hình như quan hệ lại gần hơn một chút.
Lại nói, MV mà cậu với Diệp Thần quay kia hình như phát hành vào hôm nay.
Đến kịch viện, Giang Bất Du như thường lệ hoạt động cơ thể một lát, chẳng qua là không dám cử động quá mạnh, vừa động một cái liền ảnh hưởng đến nơi khó nói phía sau kia.
Bắt đầu từ lúc cậu gặp Lục Xuyên, eo cảu cậu liền không có một ngày nào là không mỏi.
"Đến rồi à Bất Du." Diệp Thần đặt balo xuống, vươn vai.
"Ừ, hôm nay đến rất sớm ha."
Diệp Thần cười, "Hôm nay có diễn tập."
"Cũng đúng."
"MV chúng ta quay hôm đó hôm nay phát hành rồi, cậu biết chưa." Diệp Thần chống cằm, lười nhác, nắng sớm chiếu lên người cậu, cả người phát ra ánh sáng.
"Biết." Giang Bất Du gật gật đầu.
"Tôi đã rất nóng lòng muốn xem thành phẩm rồi." Diệp Thần cười nhẹ, sau đó mượn lực từ xà ngang đứng thẳng dậy, cậu vắt chân trái lên xà ngang, chân còn lại không ngừng lùi về sau... cho tới khi tạo thành một đường thẳng.
Giang Bất Du liếc nhìn một cái cũng bắt đầu ép chân, độ mềm dẻo của cậu còn tốt hơn cả Diệp Thần, Diệp Thần là một đường thẳng, còn cậu, còn có thể cong hơn một chút.
"Bất Du, cảm giác cậu với Lục Xuyên khá thân nhỉ."
Những câu hỏi không biết trả lời thế nào, Giang Bất Du trước giờ đều sẽ không trả lời.
"Cậu biết Lục Xuyên thích con trai không?"
Động tác của Giang Bất Du hơi sững lại, tính hướng của Lục Xuyên thật sự là ai cũng biết.
"Tôi cảm thấy Lục Xuyên khá thích cậu, cậu nghĩ như nào." Diệp Thần vừa ép chân vừa nói.
"Diệp Thần, tôi phải đi giúp đám nhóc kia rồi, hôm nay các em ấy khảo hạch, tôi phải xem xem có thể giữ lại mấy người." Giang Bất Du đặt chân xuống, nói xong liền chuẩn bị đi.
Cùng lúc cậu đặt chân xuống, Diệp Thần nắm lấy cổ tay cậu nói, "Đây là bị sao vậy?"
Cái mà Diệp Thần nói là vết thương cậu làm ra tối hôm qua.
"Không có gì, không cẩn thận cắt phải." Giang Bất Du thu tay lại, đi ra khỏi phòng vũ đạo.
Còn Diệp Thần nhìn theo bóng lưng Giang Bất Du, ánh mắt tối tăm.
"Thầy Giang! Thầy đến rồi."
Vừa bước vào phòng vũ đạo, Tần Phi liền vồ lên người Giang Bất Du, khiến cậu khóc cười không được.
"Đứng hẳn hoi." Giang Bất Du nhẹ giọng trách móc.
"Ồ."
Sau khi bên tai yên tĩnh lại, Giang Bất Du nhìn về phía những vũ công trong phòng học, "Hôm nay là ngày các em khảo hạch, lát nữa lãnh đạo và thủ tịch kịch viện đều sẽ đến, chúng tôi sẽ cùng đánh giá các em có phù hợp, có thể tiếp tục ở lại kịch viện Hoa Trung hay không."
Giang Bất Du khi làm việc vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn từng người một, cho tới khi kết thúc.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Giang Bất Du gấp lại tờ danh sách, đi cùng với lãnh đạo kịch viện.
Ba ngày sau, một phần hợp đồng được đưa đến trước mặt Tần Phi.
Thực tập sinh hai ba mươi người, cuối cùng kịch viện Hoa Trung chỉ giữ lại 15 người, 15 người này, đều giỏi như nhau.
Tần Phi vui tới mức muốn bay lên, cậu ta gửi tin nhắn cho Giang Bất Du, [Thầy Giang, hôm nay không được phép từ chối em, em đã đặt nhà hàng rồi, ngày mai em mời thầy ăn cơm.]
Khi Giang Bất Du nhận được tin nhắn, cậu đang tiếp nhận động tác của Lục Xuyên ở trên giường.
Cho đến khi Giang Bất Du tắm xong, cả người nằm liệt trên giường, cậu mới mở điện thoại, xem tin nhắn của Tần Phi.
Lần này cậu lại không vội từ chối, cậu nghĩ nghĩ, trả lời, [Được.]
Tần Phi là vũ công chính thức của kịch viện rồi... ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.
"Nói chuyện với ai vậy?" Lục Xuyên từ sau lưng ôm lấy Giang Bất Du, thấp giọng hỏi.
"Đồng nghiệp trong đoàn." Giang Bất Du thân mật cọ cọ cằm Lục Xuyên, cậu quay người, ôm lấy Lục Xuyên.
"Đồng nghiệp? Đồng nghiệp nào."
"Vũ công mới ký của kịch viện, một tên nhóc, cơ mà cũng khá đáng yêu." Giang Bất Du cười nói.
"Đáng yêu? Sao nào, cậu thích cậu ta à?" Lục Xuyên không nặng không nhẹ bóp eo cậu.
"Anh đừng bóp em." Giang Bất Du buồn không chịu được nữa, cậu kẹp lấy eo Lục Xuyên, ghé vào lỗ tai Lục Xuyên nói, "Em thích ai, anh còn không biết sao?"
Đối với sự chủ động của Giang Bất Du, Lục Xuyên rất hưởng thụ, còn chưa qua bao lâu, anh liền cảm thấy mình lại có phản ứng.
Giang Bất Du không thể tin được nhìn anh, "Anh không phải chứ."
"Nhắm mắt."
Buổi chiều ngày hôm sau, Giang Bất Du từ trong phòng vũ đạo đi ra, bị Tần Phi chặn lại.
"Thầy Giang, hôm qua đã đồng ý rồi."
Tần Phi cười vô cùng rạng rỡ, khiến Giang Bất Du có chút ngưỡng mộ.
Cậu biết mình vĩnh viễn đều sẽ không thể có nụ cười như vậy nữa.
"Đi thôi." Giang Bất Du nhìn cậu ta một cái, chuyện đã đồng ý, thì phải làm được.
Nhà hàng mà Tần Phi đặt là một nhà hàng năm sao, Giang Bất Du vừa bước vào còn hơi kinh ngạc một chút.
"Thầy Giang, ngồi đi." Tần Phi kéo ghế ra, vô cùng ân cần nhìn Giang Bất Du.
Giang Bất Du quả thực không chịu được một nam sinh nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy lại dịu dàng, chu đáo chăm sóc.
"Cậu cũng ngồi đi."
Tần Phi cười, "Thầy Giang, em biết thầy là người Sơn Thành, vậy nên em gọi đều là món ở chỗ thầy, hơn nữa đầu bếp ở đây cũng là người Sơn Thành, món ăn làm ra vô cùng chính tông."
"Vậy sao." Giang Bất Du nói.
"Đúng vậy đúng vậy."
Hai người còn chưa ngồi bao lâu, món ăn đã lên hết rồi.
"Tốc độ nhanh như vậy?"
"Bởi vì đặt trước rồi, cho nên mới nhanh một chút, thầy Giang, thầy nếm thử cái này."
"Ừ."
Tần Phi thấy Giang Bất Du ăn món mà mình gắp, nội tâm vui tới muốn bay lên.
Các cậu nói hết chuyện này đến chuyện khác, bất tri bất giác, chủ đề liền chuyển sang một hướng khác.
"Thầy Giang, thầy có biết lần đầu tiên em nhìn thấy thầy là ở đâu không?"
Giang Bất Du gẩy hạt cơm trong bát, thầm nghĩ, cậu không muốn biết.
"Em là nhìn thấy thầy ở bên bảng vinh danh của đại học A Sơn Thành, em không chỉ nhìn thấy thầy ở đó, em còn nghe thấy tên thầy từ rất nhiều giáo viên, nói thầy ưu tú cỡ nào, lúc ấy em liền nghĩ, em muốn gặp người này."
Giang Bất Du đã đoán được Tần Phi tiếp theo muốn nói cái gì, cậu đặt đũa xuống nói, "Tiểu Tần à, cậu có từng nghĩ, cậu đối với tôi không phải là thích, chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ không?"
"Em chắc chắn là em thích thầy!" Tần Phi tâm tình kích động, "Nếu như em còn không phân biệt được thì em chính là tên ngốc!"
Giang Bất Du đau đầu ôm trán, nói thế nào cũng nghe không vào.
"Tiểu Tần, rất cảm ơn bữa cơm này của cậu, cũng cảm ơn sự yêu thích của cậu, nhưng mà, giữa chúng ta không có khả năng." Nói xong, cậu quay người đi chỉ để lại cho Tần Phi một bóng lưng quyết tuyệt.
Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng kia, bỗng nhiên, cậu ta giống như cây tên rời cung, ở trước mặt tất cả mọi người, ôm lấy Giang Bất Du.
"Thầy Giang..."
Còn thang máy bên cạnh, mở ra rồi.
Giang Bất Du nhìn thấy Lục Xuyên mặc tây trang giày da.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cậu là, Lục Xuyên sao lại ở đây, phản ứng thứ hai là, toi rồi, giả thích không rõ được rồi.
Lúc Xuyên không ngờ, anh vừa mới ăn cơm với khách hàng xong, sau khi xuống thang máy, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh bước lên, đi đến trước mặt Giang Bất Du, "Giang Bất Du, cậu không nói với tôi cậu ăn cơm cùng với cậu ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.