*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Trầm Yên
....................................................
[ Mặc dù tôi không muốn tin tưởng khả năng này, nhưng tình huống xấu nhất vẫn đã xảy ra. ] Tiếng hệ thống nghiêm túc hơn hẳn ngày thường: [ Từ trước tới giờ luôn là nhân loại khởi xướng khiêu chiến với vật ô nhiễm. Sở dĩ lấy yếu thắng mạnh là nhờ vào tình báo đầy đủ, nên luôn luôn có lực lượng chiến đấu. ]
[ Mà lần này lại là vật ô nhiễm bao vây tiêu diệt nhân loại. Hơn nữa phía nhân loại còn có kẻ phản bội ẩn mình. ]
[ Lúc trước Lục Gia Hòa xuất hiện tại thành phố M như phù dung sớm nở tối tàn, được đánh số 11 trên hồ sơ, cậu biết nó đại diện cho điều gì không? Đại diện rằng trước hắn còn có 10 vật ô nhiễm khác với cùng mức độ ô nhiễm như vậy. Bởi vì không cách nào giải quyết được những vật ô nhiễm cấp cao này nên hai bên luôn không quấy rầy nhau. Nhưng mấy năm gần đây bệnh ô nhiễm xảy đến dồn dập, trong quá trình chiến đấu, nhân loại từng bước tiến vào hoàn cảnh xấu, loại cân bằng này bị phá vỡ. ]
[ Hiện giờ những gì chúng nó muốn làm chính là càng khiến cục diện bung bét càng tốt. Điểm mấu chốt này nằm trên Đường Tầm An. ]
[ Khả năng hắn là Thiên Khải Giả cấp S duy nhất của nhân loại tính đến hiện tại cũng không sai. Có điều nếu để viện nghiên cứu số 1 thả thể thực nghiệm từ 1 đến 3 ra thì không khỏi quá khó xác định. Đến lúc đó Thiên Khải Giả sẽ càng giống vật phẩm tiêu hao hơn bây giờ. Và sau một cọc chuyện như vậy, nhóm Thiên Khải Giả còn sót lại trong bộ Hành Động Đặc Biệt thật sự sẽ không lạnh lòng sao? ]
[ Bởi vậy, chỉ cần Đường Tầm An tử vong hoặc bệnh biến trở thành vật ô nhiễm thì đều xem như đạt được mục đích. ]
[ Có một chuyện rất buồn cười đó là khi nhân loại đến giờ vẫn đang lục đục nội bộ, làm theo ý mình, thì vật ô nhiễm đã dẫn trước một bước, đi theo hướng liên hợp rồi. ]
......
......
Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố P.
Các nhân viên công tác tụ tập chờ đợi kết quả, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào.
Cảm giác không khí quá nghiêm túc, Trần nữ sĩ dẫn đầu nở nụ cười: "Mọi người không cần nặng nề tâm trạng như vậy. Chúng ta phải tin tưởng bộ Hành Động Đặc Biệt, đồng thời tin tưởng đội trưởng Đường."
"Đúng vậy, chỉ cần giải quyết xong vườn cây là những khu ô nhiễm còn lại của thành phố P đều không đáng sợ. Chờ tới cuối năm có thể làm một căn cứ sinh tồn được lựa chọn để báo lên trên rồi. Từ khi ô nhiễm bắt đầu tới nay, bóng ma này đã bao phủ khắp thành phố P mấy chục năm liền... Thật hâm mộ những người vẫn không hề hay biết mà."
Trần nữ sĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều đã ngả về Tây, nắng vàng chiếu lên đóa hoa trước ngực bà.
Bà nói: "Để những người không hay biết tiếp tục sống hạnh phúc, mãi mãi không phải sợ hãi dưới bệnh ô nhiễm, đây chẳng phải ý nghĩa phấn đấu của chúng ta tới giờ sao?"
Lời của bà khiến trên mặt những nhân viên công tác ở đây đều lộ ra nụ cười hạnh phúc bình yên.
Ở trong nơi này chỉ có duy nhất Nhậm Hiên đến từ viện nghiên cứu số 1 là không hòa hợp lắm.
Nhậm Hiên nghe rất uể oải.
Khi mới gia nhập viện nghiên cứu, ông cũng là một thanh niên ôm lòng khát vọng, có mục đích và lý tưởng cao thượng. Còn hiện giờ ông chỉ là một người trung niên tình cảm lạnh nhạt thiếu thốn. Điều duy nhất khiến ông đau lòng chính là kết tinh của mình vào 20 năm trước ─── 07.
Những lời Trần nữ sĩ nói khiến ông hơi buồn phiền.
Nhậm Hiên rời khỏi sảnh lớn hội nghị, đi lên sân thượng gọi điện thoại: "Thầy ơi, chúng ta làm như vậy... thật sự đúng sao?"
"Đứa trẻ này, đây không phải vấn đề đúng hay không. Cậu ngẫm lại mấy năm nay xem, chúng ta đã làm biết bao thí nghiệm trên cơ thể người rồi? Kể cả khi mục đích không phải hành hạ đến chết thì số người chết trong tay chúng ta còn ít sao? Ngay cả vật ô nhiễm mẹ thấy con bị giết cũng sẽ rơi lệ. Chúng ta là người, chẳng lẽ lại không đau lòng ư?"
Trong điện thoại là một giọng nói già nua: "Nhưng chúng ta vẫn kiên trì làm thực nghiệm là vì điều gì? Đó là vì chúng ta đang đi trên con đường chân lý, dù cho con đường này có tràn ngập hy sinh, dù cho con đường này đòi hỏi chúng ta phải trả rất nhiều giá đắt ——"
"Nhân tính là gì chứ? Thứ chúng ta cần chính là thần tính."
"Đám người ngoài nghề kia chẳng hiểu gì cả mà cũng ghép đôi với chúng ta mà khoa tay múa chân? Viện nghiên cứu số 3 lại càng là bọn phản bội! Vô duyên vô cớ cầm đi kết tinh 50 năm trí tuệ của chúng ta, còn ngang ngược chỉ trích thực nghiệm của chúng ta hiện tại. Cậu phải nhớ kỹ, dù tất cả mọi người nói chúng ta sai, thì chân lý sẽ không sai! Thời gian sẽ cho ra đánh giá công bằng liêm chính nhất."
"Trước đây y học lâm sàng phát triển, vì để tiến hành thực nghiệm trên cơ thể sống mà đã bao nhiêu động vật chết, thế mà có ai quan tâm không? Có thể có, nhưng thực nghiệm trên cơ thể sống cứ thế bị bãi bỏ sao? Chúng ta chỉ biến mục tiêu thực nghiệm thành sinh vật hình người thôi. Mục đích cuối cùng của chúng ta vẫn là cứu được ngày càng nhiều người hơn."
Nhậm Hiên lấy thuốc trấn định dạng thuốc lá từ trong túi ra, châm cho mình: "Thầy à, nếu hành động lần này thất bại, tôi sẽ mất đi 07, cũng sẽ trở thành người chịu tội thay, đúng không?"
Nếu Đường Tầm An chết, lực lượng duy nhất các giới xã hội khác có thể dựa vào chỉ còn lại mấy thể thực nghiệm tại viện nghiên cứu số 1 kia.
Nhóm đồng liêu của Nhậm Hiên cũng có thể đạt được nhiều nghiên cứu tài chính hơn. Sẽ không còn ai phản đối một số nghiên cứu tràn ngập tranh luận của bọn họ nữa.
"... Đây là hy sinh tất yếu để bảo vệ viện nghiên cứu số 1."
Nhậm Hiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa thầy. Hiện tại tôi đang ở tầng cao nhất của trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm. Mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, tôi đều sẽ nhảy xuống."
"Cậu vất vả rồi." Giọng nói kia trả lời.
Nhậm Hiên nhìn hoàng hôn chậm rãi chìm xuống, đường chân trời nuốt gọn tia sáng rực rỡ còn sót lại. Ông bất chợt hiểu ra, hành động của mình không hề khác với những người khác, chẳng qua vì mọi người chọn những con đường khác nhau mà thôi.
Nước mắt dâng lên trong mắt Nhậm Hiên: "Vì tương lai của nhân loại."
Giọng nói trong điện thoại lặp lại: "Vì tương lai của chúng ta."
*
Chỉ vài phút trôi qua, cây cung trong tay Lục Ngôn đã bắn ra sáu mũi tên.
Những mũi tên này không ghim trượt phát nào, rất hữu ích khi đối đầu với mấy con côn trùng biết bay kia.
Rất nhiều người côn trùng ẩn nấp trong rừng, không chỉ riêng bọ ngựa. Lục Ngôn kiểm tra sơ qua, có muỗi đã tiến hóa ra mặt người, trên khuôn mặt khô quắt là một chiếc vòi dài dữ tợn, cánh vỗ sau lưng phát ra tiếng vo ve phiền lòng.
Căn cứ vào chiều dài chiếc vòi của con muỗi này, nó mà chích trúng người nào thì hơn 50% rằng người đó sẽ bị hút đến chết.
Xem tiếp từ cái bụng chứa máu phình to của nó, thì khả năng đã có nạn nhân đầu tiên.
Cả Đoan Chính và Trần An Chi đều thoáng biến sắc.
Đoan Chính am hiểu nhất là cận chiến, toàn thân đều có thể biến thành kim loại, đao thương bất nhập. Nhưng phần lớn côn trùng đều biết bay, thành ra anh ta có cảm giác khá uất nghẹn, hệt như "Tú tài gặp nhà binh, có lý mà không thể nói rõ."
Thiên phú của Trần An Chi càng bị hạn chế tối đa trong tình huống hiện tại. Những vật ô nhiễm này thậm chí còn chưa tiến hóa ra năng lực tư duy, chỉ giữ lại bản năng nguyên thủy.
Lục Ngôn lại căng tay bắn ra một mũi tên nữa.
Đầu mũi tên xuyên thủng bụng muỗi, đóng đinh nó lên thân cây sau lưng.
Máu nổ tung như quả cầu nước bị bóp vỡ.
Lục Ngôn nhặt mũi tên trên mặt đất, nói như mỉa mai: "Hệ Chiến Đấu à..."
Mặt Đoan Chính đỏ sậm, Trần An Chi lại nhìn thẳng vào cánh tay rũ xuống của Lục Ngôn, như đang suy tư gì.
Nhiều lần kéo cung khi chưa chuẩn bị đầy đủ khiến các đường kẽ trong lòng bàn tay Lục Ngôn nứt rách, thoáng thấy được máu thấm ra.
Anh đặt dụng cụ phun thuốc xuống, lấy băng vải mang theo bên người, cau mày băng bó cho mình.
Lúc còn ở thành phố K, Lục Ngôn đã phát hiện vật ô nhiễm cực kỳ mẫn cảm với mùi máu. Thẩm Khinh Dương cũng từng nói riêng với anh rằng mùi của anh "Không giống những người khác".
Lục Ngôn không biết không giống ở chỗ nào, nhưng hiển nhiên đây không phải chuyện gì tốt.
Sau đó anh lại nhận được quà tặng của "Em gái" trong Tường Oán Niệm, thành ra càng ít khi để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đổ máu.
Anh không biết băng bó có tác dụng hay không, cũng không biết máu có dẫn tới thứ gì nhìn lén hay không.
Quan trọng hơn chính là nếu cứ giữ tư thế chiến đấu như vậy, Lục Ngôn không dám chắc liệu sự khác thường của cơ thể anh có thể bị bại lộ hay không.
Vậy nên hành động một mình với anh mà nói chính là phương án hợp lý nhất.
Lục Ngôn nhìn về phía hai đồng đội của mình, nói: "Chia nhau ra hành động, đừng đi theo tôi."
Đoan Chính nhíu mày: "Ba người chúng ta ở bên nhau tăng xác suất sống sót thấy rõ. Có thể bây giờ cậu cảm thấy mình bảo vệ chúng tôi, nhưng dù sao tôi cũng là Thiên Khải Giả giá trị ngưỡng linh lực 1700..."
Lục Ngôn không nghe, anh chọn riêng cho mình một con đường, đi về phía trước.
Đoan Chính: "Này! ───"
Anh ta muốn đuổi, nhưng một mũi tên đã lập tức bay "Vèo" đến, ghim thẳng xuống phía trước anh ta.
Mũi tên này nhanh hơn chút, hoặc anh ta đi nhanh hơn chút thì mũi tên đều sẽ đâm sâu vào đầu gối anh ta.
Lấy sức lực hiện tại của Lục Ngôn, bắn nát đầu gối của anh ta chỉ sợ cũng không thành vấn đề.
Đoan Chính ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy vẻ mặt của Lục Ngôn.
Lạnh nhạt, sát ý lan tràn. Tựa lưỡi dao sắc bén của thích khách tuốt khỏi vỏ, không phát ra tiếng nhưng lại chất chứa sự nguy hiểm.
Đoan Chính đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lục Ngôn lướt qua trong giây lát, mắt chữ O mồm chữ A: "Cái định mệnh, thật đấy à?"
Nụ cười trên mặt Trần An Chi vẫn dịu dàng như trước: "Lục Ngôn luôn rất quái gở. Đây cũng đâu phải lần đầu anh biết cậu ta. Thôi, chắc không sao đâu. Huấn luyện viên vẫn còn theo dõi sát sao ở chỗ tối mà."
Theo nụ cười của y, trên mặt rất nhiều học viên không phân biệt giới tính tại những vị trí khác nhau trong khu ô nhiễm cũng đồng thời nhếch lên thành độ cong giống hệt nhau.
Như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Hệ thống thở dài: [ Người sói cũng sắp nhảy xổ ra. Bốn bề thọ địch, chỉ sợ lần này huấn luyện viên trưởng của các cậu lấy nhầm kịch bản không phải Bá Vương Biệt Cơ rồi. ]
Lục Ngôn đeo theo bình thuốc, phun thuốc trừ sâu tại từng vùng một.
Vài phút trước, anh đã gọi huấn luyện viên qua đồng hồ kiểm tra đo lường, xin chi viện từ bên ngoài.
Nhưng đồng hồ không hề phản ứng.
[ Trên người 07 ngoại trừ thiên phú Nghiệp Hỏa thì còn có một thiên phú khác là Nhiễu Tín Hiệu mới nhổ trồng. ]
[ Ặc, cậu không quen 07. Thôi không sao, dù gì đồng hồ của các cậu cũng đều hỏng cả rồi. ]
Lục Ngôn lặng lẽ hít một hơi, sau đó quăng mạnh chiếc đồng hồ lên cây.
Thứ có thể định vị, cầu cứu, kiểm tra đo lường độ ô nhiễm này không hổ là kiệt tác của viện nghiên cứu, chất liệu sản xuất cũng cực kỳ bền chắc.
Thân cây đã nứt ra rồi mà đồng hồ vẫn hoạt động được.
Có điều chủ nhân của nó lại chẳng hề có ý định nhặt nó lên.
Hệ thống nói: [ Tức giận cũng chẳng có tác dụng gì, ngoại trừ khiến "hắn" sẽ càng ra nhanh hơn. Cậu không mong "hắn" ra, tôi cũng vậy. ]
"Ta biết." Lục Ngôn nhắm mặt lại, nỗ lực ổn định cảm xúc.
[ Được rồi, mặc dù tình hình đã rất nghiêm trọng, nhưng ai kêu tôi là hệ thống không gì không làm được cơ chứ. ]
[ Cẩm lý nhỏ à, tôi có hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất có thể giúp cậu bỏ chạy một mình, nhưng thành phố P, thậm chí cả những người thuộc các thành thị lân cận đều sẽ chết. Về phần những chuyện phát sinh sau đó thì xa quá, tôi không nhìn thấy được. ]
[ Phương pháp thứ hai, cậu có thể sẽ chết. Nhưng một khi thành công, thế giới sẽ đi lên một nhánh khác. ]
[ Nghe rất thú vị phải không? Quan điểm "Anh hùng lịch sử" bị phủ nhận vô số năm bỗng thành hiện thực tại thời điểm mấu chốt này. Hướng đi quyết định của thế giới trong tương lai... tại thời khắc này... thật sự... đang nằm trên tay cậu. ]
*Anh hùng lịch sử là quan điểm duy tâm về lịch sử, phủ nhận vai trò sáng tạo của quần chúng nhân dân trong lịch sử, thổi phồng những nhân vật kiệt xuất làm chủ thống trị lịch sử.
[ Bây giờ hãy nói cho tôi lựa chọn của cậu đi. Ký chủ. ]
....................................................
Trầm Yên có lời muốn nói:
Bìa mới ~
Artist: 夜少与狗饼干