Sau Khi Tôi Chết

Chương 16:




Giang Nghiên đỡ tay của Tạ Từ bằng một tay, tay còn lại ôm eo hắn, để hắn dựa vào lòng mình, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Tu luyện xảy ra vấn đề gì à?”
Tạ Từ không đáp, bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Giang Nghiên, Giang Nghiên cau mày nhưng không nói gì, chỉ hỏi: “Tại sao trên quần áo ngươi lại có nhiều máu vậy? Ngươi bị gì sao?”
Tạ Từ vẫn im lặng, hắn đẩy Giang Nghiên ra, quay người đi về tẩm điện, Giang Nghiên cảm thấy trạng thái của hắn rất kỳ lạ, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên theo sát, cố gắng tìm hiểu việc đêm qua.
“Đừng theo ta.” Tạ Từ lạnh lùng nói.
Giang Nghiên dừng chân, chỉ do dự một lúc, Tạ Từ đã đóng cửa tẩm điện.
Tạ Từ đứng chân trần giữa sảnh, mu bàn chân gầy guộc có những đường gân xanh nhạt màu, tấm thảm đỏ tươi khiến bàn chân hắn thêm phần tái nhợt.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, trên tường treo rất nhiều chân dung của Lý Thanh Hành, họ đang đứng hoặc ngồi, đang nói hoặc đang cười, dịu dàng nhìn hắn tựa trước đây, có điều lại không nói gì giống đang âm thầm hỏi hắn, A Từ bị sao vậy? Sao lại không vui?
Trái tim Tạ Từ đau như lửa đốt, hắn đứng đó rất lâu, đợi đến khi Mặt trời lặn trên đỉnh núi phía Tây, ngọn đèn lưu ly thắp sáng trong sảnh khẽ lay động bóng hắn, hắn điên cuồng xé hết bức tranh trên tường, ném chúng vào ngọn lửa đang cháy rực sau lưng.
Đêm nay hắn đốt gần hết chân dung của Lý Thanh Hành, nhưng khi bức cuối cùng sắp bị ngọn lửa nhấn chìm, hắn đưa tay chộp lấy nó, bất chấp ngọn lửa đang hừng hực.
Tay cầm bức tranh không ngừng run rẩy, cẩn thận phủi tro ở góc, Lý Thanh Hành trong tranh vẫn mỉm cười dịu dàng, như thể tha thứ mọi lỗi lầm của hắn, Tạ Từ không muốn nhìn y, cũng không dám nhìn.
Hắn nhếch môi, không biết nên khóc hay nên cười, hắn cất bức chân dung cuối cùng vào ngăn dưới gầm giường, không bao giờ mở ra nữa.
Không có Lý Thanh Hành trong tẩm điện của hắn, cũng không có y trên thế giới này. Tạ Từ há miệng, lại không phát ra âm thanh nào, cuối cùng hắn nằm trên thảm, áp tai lên mặt đất, lắng nghe tiếng suối chảy bên dưới.
Vào năm thứ hai sau khi Lý Thanh Hành qua đời, cung Thương Tuyết đã mở rộng hơn nhiều so với khi mới thành lập, ngoài việc nhận vô số đệ tử như năm ngoái, Giang Nghiên cũng mời vài người bạn gầy dựng tông môn cùng.
Tính tình Tạ Từ ngày càng kém, mới vừa rồi còn đang nói chuyện vui vẻ với mọi người, một lát sau đã lật mặt, phất tay áo rời đi.
Tạ Từ có khuôn mặt đẹp, dù tính tình thất thường vẫn có những người sẵn lòng dỗ dành, chiều hắn và ném hàng đống vàng bạc chỉ để hắn cười.
Nhưng Tạ Từ không cười được nữa.
Khi hắn và Giang Nghiên thành lập cung Thương Tuyết, họ đã lập một danh sách dài những nơi sẽ đến chơi, nhưng giờ nó lại trông thật nhàm chán, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Hắn bắt đầu có cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, từ sáng sớm đến chạng vạng tối chỉ có năm sáu canh, nhưng hắn thường xuyên cảm thấy mình bị ném ra ngoài thời gian, thời gian trên người hắn như ngừng trôi, phải chờ một mùa hoa héo tàn mới có thể nhìn thấy ánh trăng đêm.
Sau khi Lý Thanh Hành qua đời, Giang Nghiên sợ hắn quá đau buồn nên hằng tháng đều đến uống rượu cùng, Tạ Từ không biết đó là loại rượu gì, nhưng hương vị rất ngon, uống một chén liền ngủ, có thể quên nhiều chuyện.
Hắn nhàn rỗi ngồi trong tẩm cung, gấp rất nhiều hạc giấy và thì thầm với nó, dần dần nơi này ngày càng lắm hạc, phủ kín giường hắn, trên bàn, thậm chí có hàng đống hạc giấy rơi xuống đất.
Hắn không biết những con hạc giấy này sẽ được gửi đi đâu, cũng không biết những lời này nói cho ai.
Khi cả căn phòng chất đầy hạc và gần như không còn chỗ đứng, Tạ Từ mới bất giác nhận ra.
Hắn mặc áo khoác một cách tùy tiện rồi ngồi trên giường, gối đầu lên tay phải, tay trái nhéo cánh hạc giấy, nhìn xung quanh, lẽ ra hắn nên đốt hết, nhưng cuối cùng, hắn nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra. Gió ùa vào, những con hạc giấy trên giường, trên bàn, trên thảm đều bay lên, giống một trận tuyết lớn, vụt theo gió, nhanh chóng mất tăm khỏi tầm mắt Tạ Từ.
Tạ Từ đứng trước cửa sổ nhìn xa xăm, chúng sẽ bay đi đâu? Ai sẽ nghe những gì hắn nói? Liệu một ngày nào đó, hắn có thể nhận được hồi âm không?
Tạ Từ không nhớ rõ mình đã nói gì với những con hạc giấy đó, hắn mới ngoài hai mươi mà trí nhớ đã kém vậy rồi, đúng là không nên. Tạ Từ vỗ vỗ trán, có lẽ mình phải uống vài viên thuốc bổ não thôi.
Theo thời gian trôi, Tạ Từ bị thương ngày càng nhiều, thể chất người tu tiên tốt hơn người thường nhiều, nên vết thương nhỏ sẽ lành lại trong vòng một hoặc hai giờ mà không để lại dấu vết. Nhưng không hiểu sao vết thương của Tạ Từ luôn khép rất chậm, cánh tay chằng chịt sẹo, hầu như không có lấy một chỗ lành lặn, trước khi vết thương cuối cùng kịp lành, hắn lại cắt nó. Bất cứ khi nào nhìn thấy máu tuôn ra từ cơ thể mình, hắn có thể tưởng tượng rằng mình sẽ sớm được hạnh phúc.
Cho đến giờ phút này, nhìn bức tường trắng trước mặt, cuối cùng Tạ Từ cũng bằng lòng thừa nhận, hạnh phúc mà mình mong muốn đã rời bỏ hắn cùng với Lý Thanh Hành rồi.
Những năm qua, hắn đã nằm mơ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ mơ thấy y.
Lúc này Tạ Từ không khỏi nghi hoặc, có phải Lý Thanh Hành biết hắn đang nghĩ gì, nên mới theo ý nghĩ của hắn, mãi mãi chẳng đi vào giấc mộng.
Vì vậy, ngay cả khi đã chết, hắn vẫn chả thể nhìn thấy ngài âhs.
Hắn muốn gặp ngài ấy, hắn nhớ ngài ấy.
Hắn không sợ đau nữa, hắn chỉ muốn gặp mặt ngài ấy thôi.
Hách Liên Tranh vẫn đang hồi tưởng quá khứ cùng ‘Tạ Từ’, ‘Tạ Từ’ luôn thờ ơ, không đáp lời, khi Hách Liên Tranh nhắc đến sư phụ, ‘Tạ Từ’ lập tức trở mặt và đuổi Hách Liên Tranh ra ngoài.
Giọng điệu và thái độ của hắn ta không khác gì Tạ Từ hồi trước, Tạ Từ cũng không trông mong sư huynh ngốc nghếch của mình sẽ nhận ra.
Trời tối đen, đêm lạnh như nước, Hách Liên Tranh vẫn còn lo cho Tạ Từ nên định ở lại cung Thương Tuyết vài ngày, Tiêu Oản muốn biết Tạ Từ và Giang Nghiên có ý đồ gì thế là lấy Hách Liên Tranh làm cớ, cũng ở lại.
Tạ Từ không biết Giang Nghiên đã nói gì với Tiêu Oản, cũng không quan tâm, dù ngày mai cung Thương Tuyết có bị nhấn chìm trong biển lửa, hắn vẫn chả buồn mấy.
Vào buổi tối, Giang Nghiên mời ‘Tạ Từ’ đi uống rượu, tháng nào cũng vậy, Tạ Từ đã quen, lần này đổi người nên Tạ Từ muốn biết liệu Giang Nghiên có nhận thấy điều gì lạ không, thế là đi theo.
Ngưới đó bắt chước rất giống, nhìn hắn và Giang Nghiên ngồi trong đình, hắn thấy như những hồi ức trong quá khứ đang tái hiện ngay trước mắt mình.
‘Tạ Từ’ mới uống hai ly đã gục, thực ra tửu lượng Tạ Từ không tệ, nhưng mỗi lần uống rượu của Giang Nghiên, chỉ cần một chút là hắn đã say, hắn luôn cho là do rượu của Giang Nghiên quá mạnh.
“A Từ? A Từ?” Giang Nghiên vỗ vai người kia, đối phương vẫn yên lặng nằm trên bàn, không phản ứng.
Giang Nghiên rút tay lại, ngồi nhìn hắn ta từ phía đối diện rất lâu, đến tận khi trăng khuyết, bóng hoa tán loạn, gã mới chợt làm thủ pháp, trên đầu ngón tay hiện lên một tia sáng, rơi vào đỉnh đầu người kia.
Tạ Từ hơi sửng sốt, Giang Nghiên nhận ra đó không phải là hắn ư? Làm thế nào gã phát hiện ra?
Tuy nhiên sau khi ánh sáng trắng tan đi, không có gì xảy ra.
Giang Nghiên vẫn ngồi tại chỗ có vẻ hơi vui vẻ.
Một tiếng động nhỏ vang lên cuối hành lang, Tạ Từ nhìn lên và nhận ra đó là Mạnh Tam Ngư – bạn tốt của Giang Nghiên, từng giúp gã tránh khỏi sự truy đuổi của phái Trác Quang, sau đó khi nghe tin Giang Nghiên thành lập cung Thương Tuyết, đối phương liền phản bội môn phái ban đầu của mình, đến Kinh Châu gia nhập cung Thương Tuyết.
Mạnh Tam Ngư đi tới, liếc thấy ‘Tạ Từ’ đang say khướt thì hiểu ra, trêu chọc: “Lại uống rượu với cung chủ à?”
Giang Nghiên phớt lờ gã, xoay ly rượu trong tay, như thể vẫn đang chờ đợi điều gì đó.
“Rượu Hỏi lòng, rượu Hỏi lòng…” Mạnh Tam Ngư cười ha hả, vỗ vai Giang Nghiên, “Ngươi nhẫn nhịn giỏi thật đấy, cho hắn uống tận ba năm. Ta nói này, ngươi cho cung chủ uống rượu Hỏi lòng làm gì, ngươi nên cho hắn uống xuân dược ấy, rồi về đọc nhiều sách chút, phục vụ cung chủ thật tốt, chắc chắn khi tỉnh lại cung chủ sẽ không giận ngươi đâu, có khi sau này sẽ tới tìm ngươi nữa ấy.”
Tạ Từ ngó lờ mấy lời vô liêm sỉ của Mạnh Tam Ngư, nhiều năm như vậy, hắn thực sự không ngờ thứ mà Giang Nghiên cho mình uống lại là rượu Hỏi lòng.
Thứ này không tốt lắm, nhưng cũng không có độc, chẳng giết người được, rượu Hỏi lòng cũng như tên gọi, có thể hỏi những khao khát từ tận đáy lòng người khác.
Giang Nghiên cho hắn thứ này làm gì? Còn để hắn uống ba năm, đầu óc hắn chắc cũng có vấn đề luôn rồi.
Nhìn gã chính trực thế mà không ngờ lại làm ra chuyện điên rồ như vậy, Tạ Từ thấy hơi khó tin.
Nhưng nhìn Mạnh Tam Ngư vẫn lải nhải mà Giang Nghiên không phủ nhận, xem ra đó là sự thật rồi.
Tạ Từ gật đầu, tốt lắm, không hổ là người của cung Thương Tuyết, may mà hắn đã chết, nếu không cả đời cũng chẳng biết Giang Nghiên cho hắn uống thứ này.
‘Tạ Từ’ còn đang ngủ say, Giang Nghiên cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt ngập ý cười.
“Khoan, sao người cười hềnh hệch thế?” Mạnh Tam Ngư khó hiểu hỏi: “Uống rượu xong hắn cũng có nói tên ngươi đâu.”
Giang Nghiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Tam Ngư, bóng cây lay động che khuất ánh trăng, sắc mặt hắn hơi tối sầm, sau đó chậm rãi nói: “Nhưng ít nhất lần này, hắn không gọi tên người khác.”
“Người khác?” Mạnh Tam Ngư chợt hứng thú, tò mò hỏi: “Hắn từng gọi tên người khác ư? Lạ thật, cung chủ của chúng ta lại có người mình thích à? Ai vậy?”
Bản thân Tạ Từ cũng rất tò mò, chẳng lẽ hắn thực sự có người thương? Hắn vểnh tai, muốn nghe Giang Nghiên nói ai.
“Sư phụ hắn.” Giang Nghiên thản nhiên nói.
Sư phụ…
Tạ Từ cứng đờ người, đầu óc trống rỗng, tiếng gầm rít thật lớn vùn vụt vang lên bên tai.
“Sư phụ hắn?” Mạnh Tam Ngư không ngờ đáp án lại là vậy, vỗ tay ngậm ngùi: “Đồ đệ thích sư phụ, thật là thú vị nha? Sư đồ yêu nhau? Cung chủ của chúng ta xịn thật đấy!”
Phải, đồ đệ mà lại thích sư phụ sao.
Dường như Tạ Từ nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Hành trong tiếng gầm rú, mặt hồ băng hàng ngàn dặm bị nứt vỡ từng chút một, những ngôi sao từng rơi xuống hồ đột nhiên trỗi dậy rồi trở lại không gian sâu thẳm, mọi thứ lặng thinh, giọng y càng trở nên rõ ràng.
Y gọi hắn là A Từ, y bảo rằng A Từ phải vui vẻ hạnh phúc.
Tạ Từ chớp mắt, hắn cho rằng sẽ có nước mắt rơi xuống, nhưng đã quên mất rằng, hắn không còn gì cả.
Hắn dùng dao vẽ vô số vết thương lên người mình, hắn khập khiễng lang thang trong cung điện hoang vắng, hắn đốt bức chân dung của y, nhưng lại giật được bức cuối cùng trong đống lửa…
Hắn vẫn luôn chờ ngài ấy đến.
Hắn không muốn gặp lại ngài ấy, hắn sợ có một ngày mình sẽ thật sự quên mất dáng vẻ ngài ấy.
Hóa ra hắn thích sư phụ mình.
Hóa ra hắn thích sư phụ ư.
Nhưng sư phụ đã chết rồi, hắn cũng chết.
Tuyết lả tả bay ở núi Thiên Ngu và Cõi Sinh tử, rơi khắp mặt đất, trong thung lũng Lạc Thiền, những bông hoa trắng nở bừng trước mộ.
Chút tình cảm này gian nan nảy sinh, một nhánh nhỏ nhô ra từ hàng ngàn hòn đá, trước khi được nhận ra, đã chết.
Những cành lá còn sót lại rơi xuống bùn, rễ và thân đều mục nát, không còn nhìn thấy ánh ban mai.
Họ cứ đi đến hồi kết mà chẳng hề hay biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.